“Đang đùa gì thế?” Trần Vũ dở khóc dở cười. Buổi tối tại quán trà Huyền Vũ.
Quán trà Huyền Vũ là một địa điểm rất nổi tiếng trên giang hồ, một tách trà giải quyết mọi ân oán, bất cứ khi nào mà người trong giang hồ xảy ra thù oán thì sẽ hòa giải ở đây, nếu hai bên không thể hòa giải thì sẽ ra tay giải quyết ở đây.
Nhưng sau khi ra tay, bất kể ai chết hay bị thương, những ân oán này đều kết thúc tại đây, không ai được gây phiền phức cho đối phương.
Tầng ba của quán trà, phòng Trung Nghĩa.
Tầng ba là một không gian rộng lớn với tám chiếc trống khổng lồ đặt hai bên, đẳng sau mỗi chiếc trống là một tay trống mặc áo đỏ. Một tiếng trống vang lên là báo hiệu bắt đâu hòa giải, hai tiếng trống vang lên, hai bên giải quyết ân oán, ba tiếng trống vang lên ân oán kết thúc ở đây.
Khi Trần Vũ đến đây, trong phòng đã có một nhóm người.
Là Chu Long và Thái bảo thứ năm – Lý Trung Nghĩa, Thái bảo thứ sáu – Nhậm Phi, và Thái bảo thứ bảy – Trương Chiêu Minh trong Thập Tam Thái Bảo.
Ngoài ra, Đỗ Phong cũng có mặt ở đây, dưới ánh nhìn chăm chú của những người này, Trần Vũ và Lâm Thanh Nguyệt ngồi xuống ở một bên khác.
Đỗ Phong nhìn chằm chằm Trần Vũ, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì gã ta đã giết Trân Vũ hàng trăm lần rồi.
Mối thù giết cháu, không đội trời chung, Chu Long vẫn như cũ, ra dáng thanh cao hơn người, nhưng ba vị Thái bảo còn lại thì có biểu cảm khác nhau.
"Chu tiền bối, đây chính là Trần Vũ mà ngài nhắc đến sao?" Lý Trung Nghĩa và Thanh Long Xã có quan hệ rất tốt, ông ta là người đầu tiên lên tiếng, ánh mắt khinh thường liếc nhìn Trần Vũ.
"Cậu ta mà cũng xứng để Chu tiền bối phải bày ra cục ân oán sao? E rằng một quyền là đã có thể giết cậu ta rồi." Lý Trung Nghĩa chế nhạo.
"Ông Lý đứng thứ năm trong Thập Tam Thái Bảo, đạt được bí quyết Kim Chung Tráo (chuông vàng úp), công phu hoành luyện(*) được tu luyện đến mức tuyệt diệu." Trần Vũ mỉm cười nói.
(*)Trong võ thuật, phương pháp luyện tập của quyền anh là sử dụng một số bộ phận tấn công nhất định của cơ thể, điều chỉnh tâm lý và suy nghĩ, liên tục đánh vào các vật cứng, để các bộ phận tấn công của cơ thể có thể đạt được khả năng chống chịu đòn nhất định, điều này được gọi là hoành luyện.
"Nhãi con, cậu đã nghe nói đến tôi rồi sao?" Lý Trung Nghĩa rất tự hào.
"Đương nhiên, nhưng công phu này của Lý tiền bối thật sự không có tác dụng gì, làm sao có người cứ đứng đó bị đánh mà không đánh trả?"
"Nhãi ranh, cậu nói cái gì?" Lý Trung Nghĩa tức giận, đột nhiên đứng dậy, nắm chặt nắm đấm, răng rắc một tiếng, toàn bộ quần áo trên người ông ta nổ tung, lộ ra cơ bắp màu đồng: "Cậu ra đây, đánh với tôi.”
"Đúng là người luyện tập hoành luyện, điển hình của loại đầu óc ngu si, tứ chỉ phát triển." Trần Vũ mỉm cười.
Lý Trung Nghĩa nhìn chằm chằm vào Trần Vũ, câu nói này có sức sát thương không lớn nhưng tính chất xúc phạm thì rất cao.
Ông ta đúng là người tập hoành luyện, đầu óc thực sự rất đơn giản, lời nói của Trần Vũ đã chạm vào chỗ đau của ông ta, ông ta hét lớn, nắm chặt tay, cơ bắp trên người phồng lên, ông ta tiến lên một bước và đấm một cú về phía Trần Vũ.
“Dừng tay!” Ngay lúc này, một thanh âm lạnh lùng truyền tới, sau đó một bóng đỏ lóe lên, một người phụ nữ mặc váy lụa màu đỏ thâm xuất hiện.
Quán trà Huyền Vũ, Chu Hồng Tuyết.
“Nơi này của chúng tôi có quy tắc, Lý tiền bối, xin ông đừng quên!” Chu Hồng Tuyết nhẹ nhàng mỉm cười, trên môi hiện lên hai cái lúm đồng tiền nhỏ, trông rất quyến rũ.
"Cô Chu, tên nhóc này dám sỉ nhục tôi, hôm nay tôi phải dạy cho cậu ta một bài học xứng đáng." Lý Trung Nghĩa cười lạnh nói.
"Lý tiền bối, tạm thời hãy kiên nhẫn." Chu Hồng Tuyết nhẹ nhàng cười nói.
"Nhãi ranh, bây giờ tôi tạm thời không tranh cãi với cậu." Lý Trung Nghĩa hừ một tiếng, ngồi xuống.