Mục lục
Cao Thủ Y Đạo - Trần Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 32: Rốt cuộc anh là ai
“Mày, mày là ai?” Trương VTnh An kinh hãi hét lên, hắn bị Trần Vũ bóp cổ đến không thở được.
“Mày nói xem?” Trần Vũ bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười của anh cực kỳ tàn nhẫn.
“Ma… ma! Không phải tao làm, không liên quan gì tới tao, đều do Chu Lâm, Chu Lâm làm hết thảy.” Trương VTnh An thấy hoa mắt, lúc này hắn xuất hiện ảo giác, người mà hắn nhìn thấy đột nhiên biến thành Trần Vũ đã chết.
“Mày hành động theo sự xúi giục của Chu Lâm phải không?” Giọng nói trầm trầm của Trần Vũ như đến từ địa ngục: ‘Vậy Lý Thanh Uyển đóng vai trò gì trong chuyện này?”
“Lý Thanh Uyển… Lý Thanh Uyển, cô ta, cô ta…” Ánh mắt Trương Vĩnh An đột nhiên đờ đẫn, thân thể kịch liệt co giật.
Dưới áp lực từ niệm lực của Trần Vũ, tỉm mật của Trương Vĩnh An như vỡ vụn, hắn phun ra mật vàng xanh rồi ngã xuống đất, bất tỉnh.
Ánh sáng lấp loé trong mắt Trần Vũ dần dần nhạt đi, anh muốn dùng sức mạnh tinh thần ép hắn nói ra sự thật, nhưng không ngờ hắn lại sợ chết khiếp thế này.
“Rốt cuộc anh là ai?” Ninh Nhã Tuyết ngơ ngác nhìn Trần Vũ, khỉ Trần Vũ bộc phát cảm xúc vừa fôỉ, cô ấy có cảm giác người trước mặt chính là Trần Vũ đã chết.
“Tôi chỉ đi ngang qua thôi!” Trần Vũ cố gắng bình tĩnh lại, xoay người rời đi.
“Trần Vũ!” Ninh Nhã Tuyết đột nhiên sắc bén nói: “Anh và người tên Trần Vũ kia có quan hệ gì?”
“Tôi không biết anh ta.” Trần Vũ nghiêm túc nói.
“Vậy sao anh biết Chu Lâm? Biết Lý Thanh Uyển? Anh là ai? Tại sao anh lại cứu tôi?” Ninh Nhã Tuyết tóm lấy anh, nói: “Hôm nay anh phải nói rõ cho tôi biết.”
“Tôi đã nhìn thoáng qua hồ sơ cô đánh rơi trên mặt đất lần trước.” Trần Vũ bình tĩnh lại nói: “Cho nên tôi biết về cô, hơn nữa vừa rồi tôi cũng nghe được tên kia nói, tôi chỉ cảm thấy không đáng gỉá giùm người bạn kia của cô.”
“Vợ của anh ta thật nhẫn tâm.” Hai mắt Trần Vũ đỏ đậm, anh run ray: “Sát phu chứng đạo, ha ha.”
“Anh có đồng ý giúp tôi không?” Ninh Nhã Tuyết ngẩng đầu nhìn Tran Vũ: “Giúp tôi tìm ra
chân tướng, khôi phục trong sạch cho anh ấy, đem Chu Lâm và Lý Thanh Uyển đưa ra trước công lý.”
“Tại sao phải đem bọn họ đưa ra công lý?” Trần Vũ cười nói: “Giết bọn họ không phải tốt hơn sao?”
“Nhưng oan khuất của Trần Vũ sẽ không bao giờ được rửa sạch.” Ninh Nhã Tuyết nhìn thật sâu vào Trần Vũ và nói: “Anh rất giống anh ấy, tên của anh cũng giống hệt anh ấy.”
“Tôi không biết tại sao nhưng khỉ nhắm mắt lại, tôi có cảm giác như anh chính là anh ây, có lẽ đây là sự an bài của ông trời, anh có bằng lòng giúp tôi không?”
Trong lòng Trần Vũ khẽ run lên, đúng vậy, với năng lực hiện tại của anh, muốn giết Chu Lâm và Lý Thanh Uyển thì gần như là không hề có chút khó khăn nào, nhưng điều này chẳng phải quá dễ dàng đối với bọn họ sao?
Một người là người anh em mà anh tin tưởng, một người là cô gái anh yêu thương cả đời nhưng cả hai lại cấu kết dựng lên âm mưu chiếm đoạt tài sản của anh, giết chết anh, hơn nữa còn liên lụy đến ba sinh mạng vô tội, dùng một đao giết chết người như vậy, chẳng phải là quá dễ dàng cho họ sao?
Nếu muốn trả thù hãy để họ chết trong đau đớn, trước khi chết phải trải qua cảm giác mất đi tất cả, sống không bằng chết.
“Được, để tôi giúp cô.” Trần Vũ quay người nhìn chằm chằm Ninh Nhã Tuyết: “Cô nói không sai, đây là ý trời, là duyên số đã định, tôi đồng ý giúp cô tìm ra chứng cứ, sau đó tiên đôi nam nữ chó má kia đi gặp Diêm Vương.”
“Đáng tiếc thứ này đã bị phá hủy.” Trần Vũ cầm bút ghi âm lên.
“Bút ghi âm của tôi có chức năng lưu file đám mây và sẽ được gửi đến hộp thư của tôi thường xuyên, tôi đã nói với bạn bè của mình rằng nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, hãy vào hộp thư của tôi và giao những thứ này cho thẩm phán.” Ninh Nhã Tuyết nói: “Thật đáng tiếc… chỉ bản ghi âm này thôi thì bằng chứng vẫn chưa đủ sức thuyết phục.”
“Cô có biết mình sẽ gặp nguy hiểm không? Cô cũng biết những người này sẽ đến gây phiền phức cho cô chứ?” Trần Vũ ngẩng phắt lên, sau đó anh mới ý thức được Ninh Nhã Tuyết đã quyết tâm dù cho có phải chết.
“Tôi đương nhiên biết, nhưng tôi đã nói rồi, cả đời tôi chỉ làm một việc chính là lật ngược vụ án cho Trần Vũ, trả lạỉ sự trong sạch cho anh
ây.” Ninh Nhã Tuyết lạnh lùng nói: “Trần Vũ tin tưởng Chu Lâm, lại yêu Lý Thanh Uyển, người bình thường chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết được hai người này có vấn đề gì đó.”
“Tôi cũng khuyên Trần Vũ đê phòng Chu Lâm, không nên chuyển toàn bộ cổ phần cho Lý Thanh Uyển, đáng tiếc người trong cuộc thì u mê.
Trần Vũ không khống chế được mà siết chặt nắm đấm, đúng vậy, người trong cuộc thì u mê, nếu như anh nghe lời Ninh Nhã Tuyết dù chỉ một chút, cũng sẽ không có kết quả ngày hôm nay.
“Chúng ta cần loại chứng cứ gì?” Trần Vũ hỏi.
“Tôi đoán là hôm đó Chu Lâm và Trần Vũ uống rượu với nhau, Trần Vũ bị chuốc say…” Ninh Nhã Tuyết nói tiếp: “Chính Chu Lâm đã giết chết hai người kia, làm bị thương một người, sau đó hắn bỏ Trần Vũ vào ghế lái, tạo hiện trường giả là Trần Vũ say rượu lái xe.”
“Hiện tại Trần Vũ đã chết, chuyện này đã trở thành một vụ án không có nhân chứng, trừ phi chúng ta tìm được bằng chứng trực tiếp chứng minh không phải Trần Vũ tông người ta.” Ninh Nhã Tuyết nói.
“Người bị thương kia ở đâu?” Trần Vũ đột nhiên nhớ tới vấn đề này.
“Người bị thương đang trong tình trạng thực vật, nằm ở trong bệnh viện và hôn mê sâu rồi.” Ninh Nhã Tuyết nói.
“Dẩn tôi đến bệnh viện, tôi có cách làm anh ta tỉnh lại.” Trần Vũ nói.
“Thật sao?” Ninh Nhã Tuyết ngẩng lên, nếu như Trần Vũ thật sự có thể đánh thức người bị thương, có lẽ đây sẽ là một bước ngoặt.
“Tôi sẽ xử lý những người này.” Trần Vũ chỉ vào mấy người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
“Không cần, ba tên này đã bị truy nã, chỉ cần giao cho cảnh sát là được.” Ninh Nhã Tuyết nói: “Vê phần tại sao Trương Vĩnh An lạỉ cấu kết với những người này, để cảnh sát điều tra đi.”
Trần Vũ gật đầu rồi cùng Ninh Nhã Tuyết rời đỉ.
“Bệnh nhân mà các người nhắc tới đã xuất viện, vợ anh ta đã đổi số điện thoại, chuyển nhà và cắt đứt liên lạc với mọi người” Trong bệnh viện, hai người nhận được tin tức như vậy.
“Không thể nào, tuần trước tôi tới bọn họ vẫn còn ở đó, bệnh tình của chồng cô ấy chỉ có thể ở bệnh viện chữa trị.” Ninh Nhã Tuyết khẩn
trương nói.
“Họ không đủ khả năng chỉ trả chi phí y tế, toàn bộ số tiền bồi thường từ bản án đã dùng hết fôi.” Bác sĩ lắc đầu nói: “Hơn nữa hình như có kẻ quấy rối người bệnh. Vợ của người bị thương sợ xảy ra chuyện nên bỏ đi.”
“Chắc chắn là Chu Lâm sợ bệnh nhân tỉnh lại đây mà!” Ninh Nhã Tuyết lo lắng dậm chân, đáng tiếc manh mối đã bị cắt đứt.
“Không sao đâu, chúng ta từ từ tìm kiếm đi, hy vọng cuối cùng sẽ có.” Trần Vũ cười nói.
“ừ.” Ninh Nhã Tuyết gật đầu, sau đó mới bình tĩnh lại nói: “Anh đã cứu tôi hai lần, lại giúp tôi Lân nữa, để tôi mời anh một cốc cà phê thay lời cảm ơn.”
“Được.” Trần Vũ mỉm cười.
Trong một quán cà phê, Trần Vũ ngồi xuống nói: “Hai cốc latte, một cốc ít béo, không thêm đường.”
“Sao anh biết tôi muốn cà phê ít béo không đường?” Ninh Nhã Tuyết kinh ngạc.
“Cái này… con gái sợ béo nên luôn thay đường bằng sữa tách béo mà. Chuyện này có vấn đề gì à?” Trần Vũ giật mình, nhanh chóng nghĩ ra một lý do.
“ô, hình như là như vậy.1’ Ninh Nhã Tuyết gật đầu: “Bạn tôi sẽ gọi món này cho tôi mỗi lần chúng tôi uống cà phê với nhau.”
“Cô… thích anh ta sao?” Trần Vũ hỏi một chuyện mà kiếp trước anh vẫn luôn muốn biết nhưng lại không dám hỏi.
Ninh Nhã Tuyết lạnh lùng liếc nhìn Trần Vũ, không nói gì.
Trần Vũ cười xấu hổ, hỏi như vậy đúng là bất lịch sự.
Đột nhiên, một người đàn ông đầu trọc bước vào, theo sau là năm sáu tên côn đồ.
Hắn ta liếc nhìn Ninh Nhã Tuyết, sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh, ngồi thẳng vào bàn của Ninh Nhã Tuyết và Trần Vũ.
“Là anh?” Sắc mặt Ninh Nhã Tuyết thay đổi.
“Đúng vậy, là tôi đây. Haha, luật sư Ninh, chúng ta có duyên quá nhỉ, không ngờ vừa mới ra ngoài lại gặp được cô.” Tên đầu trọc cười nói.
“Ra ngoài rồi à? Chúc mừng anh!” Ninh Nhã Tuyết mỉm cười.
“ô, hai năm trước cô đã tống tôi vào tù vì tội cố ý gây thương tích. Cô có biết cuộc sống của tôi ở trong đó như thế nào không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK