Chương 50: Phệ Tâm cổ (cổ ăn tim)
Rầm rập, những người phía sau nhanh chóng lùi lại, Đỗ Phong vội vàng bước tới, cúi đầu cung kính nói: “Hoàng Tứ gia, sao ông lại tới đây?”
“Ha ha, khỉ tôi rời khỏi giang hồ đã từng đặt ra một ít quy tắc, chỉ mới mấy năm không xuất hiện mà thế hệ trẻ đã hoàn toàn quên mất quy tắc mà tôi đặt ra rồi?” Hoàng Tứ gia cười ha ha nói.
“Hoàng Tứ gia, tôi vĩnh viễn không dám quên.” Trâu Đại Long cúi đầu nói: “Chỉ là tôi đã bị người hãm hại hai lần, suýt mất mạng nên đành phải chống trả thôi”
“ừm, việc này tôi biết, Tiểu Đỗ à, ông nội của cậu từng đỉ theo tôi, ở bên người tôỉ bưng trà rót nước, bố cậu cũng từng làm đàn em dưới tay tôi, quy tắc thế nào, cậu nên hiểu rõ”
Hoàng Tứ gia ngồi xuống, liếc nhìn Đỗ Phong: “Cậu đã quên những quy tắc mà tôi đặt ra rồi sao?”
“Tứ gia, tôi biết, người trong giang hồ phải dùng đức hạnh thu phục người khác, giữ lòng nhân từ… Tuy là người trong giang hồ, nhưng chúng ta phải làm việc đàng hoàng.” Giọng nói của Đỗ Phong run run.
“Các cậu có biết tại sao tôi đưa ra quy tắc này không?” Hoàng Tứ gia nói.
“Thưa Tứ gia… Dù sao hiện tại cũng không phải thời đại như mấy chục năm trước, xã hội đang thay đổi, giang hồ cũng đang thay đổi, nếu chúng ta không tuân thủ quy tắc, bên trên (ý là chính phủ) sẽ dạy chúng ta cách làm người.” Trâu Đại Long cung kính nói.
“Đúng vậy, thời đại dùng dao tranh giành địa bàn đã qua lâu rồi, nếu dám động thủ, bên trên sẽ xử lý cậu, cậu cho rằng những thể chế chống bạo lực đó chỉ là đồ trang trí thôi sao?” Hoàng Tứ gia chỉ vào Đỗ Minh trên cáng: “Cháu trai của cậu ỷ vào quyền thế của cậu đề cưỡng bức sinh viên nữ, sau đó còn cử người đến uy hiếp mẹ con họ.”
“Hơn nữa, theo những gì tôi biết, thằng nhóc này còn ép con người ta phá thai, nhảy lầu, trong tay cũng đã dính mấy mạng người rồi, cậu nghĩ là lần nào cậu cũng có thể giúp nó giải quyết sao?”
“Tứ gia, là lỗi của tôi, tôì đã quá chiều chuộng nó!” Sắc mặt Đỗ Phong tái nhợt.
“Nếu làm sai thì phải chịu phạt!” Hoàng Tứ gia liếc nhìn Trần Vũ: “Tiểu Trần, nó cũng bị cậu đánh tàn phế rồi, nửa đời sau của Đỗ Minh sẽ
phải sống trên xe lăn, để bên nhà họ Đỗ công khai xin lỗỉ nhận tộỉ và bồi thường một số tiền lớn, chuyện này dừng ở đây thôi, cậu nghĩ như thế nào?”
“Việc này vốn không nên làm phiền Tứ gia, nếu Tứ gia đã nói như vậy, vậy việc này cứ làm theo lời Tứ gia đi.” Trần Vũ cười nói.
“Haha, vậy là tốt rồi, xem ra mặt mũi của Hoàng Tứ tôi vẫn còn hữu ích, Tiểu Đỗ, chuyện này cứ làm theo lời tôi nói, cậu không có ý kiến gì chứ.” Hoàng Tứ gia mỉm cười.
“Thưa Tứ gia, tôi không có ý kiến.” Tuy rằng không muốn nhưng Đỗ Phong không thể không khuất phục.
“Được fôỉ, chuyện này dừng ở đây, mọi người giải tán đi.” Hoàng Tứ gia xua tay.
“Đi thôi…” Đỗ Phong nghiến răng nghiến lợi dẫn mọi người rời đi, đám đông lần lượt rời khỏi hiện trường.
Hoàng Tứ gia ở lại, ông ta liếc nhìn Trần Vũ rồi nói: “Tiểu Trần cũng giỏi đấy, có thể dùng tới thế lực của nhà họ Lâm, xem ra vẫn có chỗ ưu tú hơn người, nhưng Tiều Cường nói cậu không bình thường, tôi không nhìn ra được là cậu có chỗ nào không bình thường cả.”
“Tứ gia năm nay chắc đã bảy mươi rồi.” Trần Vũ khẽ mỉm cười.
“Đúng vậy, bảy mươi bốn.” Hoàng Tứ gia gật đầu.
“Tứ gia có lông mày như trăng lưỡi liềm, mũi cao miệng vuông, Trường Sinh Cung cực kỳ sáng sủa, đây chính là tướng trường thọ.” Trần Vũ cười nói.
“ừm, tôi nghe Tiểu Cường nói cậu biết xem tướng, ha ha, đúng là giống lời của mấy ông thầy tướng số.”
Hoàng Tứ gia cười ha ha mà nói: “Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng đã có thực lực như vậy, cơ mà tôi đã gặp quá nhiều người tài giỏỉ rồi nên cũng chẳng có gì lạ, Dỉệc Cường, chúng ta đi thôi.”
“Một tuần nữa sẽ là đại thọ bảy mươi lăm tuổi của Tứ gia đúng không, mấy ngày nay, ông có cảm thấy tức ngực, tỉm đập nhanh, thỉnh thoảng đau tỉm dữ dội không?” Trần Vũ cười nói.
“Cậu biết y thuật sao?” Hoàng Tứ gia quay người hỏi: “Tôi đã đỉ bệnh viện rồi, thân thể không có bất kỳ bệnh gì.”
“Đây không phải là bệnh, nhưng xác thực
là có vấn dề.1′ Trần Vũ nói.
‘Trần Vũ, sức khỏe của ông cụ nhà tôi làm sao vậy?” Hoàng Diệc Cường hỏi.
‘Tứ gia đã từng nghe qua Phệ Tâm cổ chưa? Cổ này sống trong trái tim, hút máu của tỉm, cuối cùng cắn nát tim chui ra, hóa thành một con bướm, từ đó cũng kết thúc cuộc đời.” Trần Vũ khẽ mỉm cười.
“Cậu nói cái gì?” Hoàng Tứ gia giật mình, ông ta đột nhiên quay đầu lại.
“Loại cổ này có thời gian ủ bệnh kéo dàì bốn mươi năm, cổ nữ(*) trẻ tuổi của Vu tộc ở Tương Nam rất thành thạo nó, Hoàng Tứ gia, ông đã quên lời hứa của mình vào bốn mươi năm trước sao?”
(*) cổ nữ: người con gái nuôi dưỡng cổ trùng
“Người anh em, chuyện gì đã xảy ra với ông nội của tôi vậy? Có phải anh biết điều gì không?” Hoàng Dỉệc Cường sửng sốt.
“Anh Hoàng, tình trạng của ông cụ Hoàng như thế nào, trong lòng ông ấy hiểu rõ nhất.” Trần Vũ cười nói: “Nhưng có một số việc trong quá khứ, nếu Tứ gia không nói thì tôi cũng bất lực, trong vòng ba ngày, nếu Tứ gia suy nghĩ kỹ
thì hãy liên lạc với tôi.1
Trần Vũ nói xong liền xoay người rời đi, để lại Hoàng Tứ gia ngây người ở đó.
“Ông nội, rốt cuộc là có chuyện gì, ông cứ nói ra đỉ, con đã nói với ông rằng Trần Vũ là một cao nhân, tại sao ông không tin con?” Hoàng Diệc Cường dừng lại.
Hoàng Tứ gia nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Là tôi đã phản bội cô ấy, 40 năm, tôi vốn tưởng rằng Phệ Tâm cổ chỉ là lời mà cô ấy nói ra khỉ giận thôi, nhưng không ngờ… Thật sự không ngờ tới.”
“Ông nội, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Hoàng Diệc Cường càng thêm lo lắng.
“Chúng ta trở về đi.” Hoàng Tứ gia quay người, lau đi nước mắt vẩn đục trên khóe mắt.
“Trần Vũ, Đỗ Minh đã nhận tội.” Chạng vạng, Ninh Nhã Tuyết tìm đến Trần Vũ: “Đỗ Minh sẽ livestream trực tiếp xin lỗi, đã bắt đầu rồi!”
“Vậy thì đã sao?” Tran Vũ bình tĩnh nói: “Tổn thương mà cô gái này phải chịu… có lẽ cả đờỉ này cũng sẽ không xóa được, hơn nữa Đỗ Minh thật sự cho rằng chỉ cần hắn xin lỗi thì mọi chuyện sẽ ổn sao?”
“Rất xin lỗi, mọi chuyện là do tôi gây ra, là tôi đã ép buộc, làm tổn thương cò gái kia, tôi xin lỗi mọi người.” Trong phòng phát sóng trực tiếp, Đỗ Minh vẫn đang quấn băng, hắn khóc kêu: “Tôi sẽ chủ động đầu thú, thực sự xin lỗỉ ”
Đột nhiên, vẻ mặt Đổ Minh cứng đờ, hắn phun một ngụm máu vào camera, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
“Cậu Đỗ, cậu làm sao vậy? Mau gọi bác sĩ đi!” Trong phòng phát sóng trực tiếp vô cùng hỗn loạn, Đỗ Minh ngã xuống đất, hơi thở dần dần biến mất.
“Là anh làm sao?” Ninh Nhã Tuyết kinh ngạc nhìn cảnh tượng trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Đừng nói bậy, là hắn tự chuốc vạ vào thân, người đang làm, trời đang nhìn!” Trần Vũ khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.
“Này, Trần Vũ!” Ninh Nhã Tuyết sửng sốt, sau đó gọi Trần Vũ lại.
“Sao vậy ?” Trần Vũ kỉnh ngạc quay đầu lại.
“Tôi đột nhiên muốn biết nhiều hơn về anh.” Ninh Nhã Tuyết mỉm cười.
“Thật ra cô hiểu tôi rất rõ, cô hiểu rõ tôi
hơn bất kỳ người nào khác.” Trần Vũ nhắm mắt lại, lam bẩm nói: “Đôi nam nữ khốn kiếp đó khi nào mới trở về?”
Vào cuối tuần, Diệp Hân Vũ hiếm lắm mới được nghỉ ngơi một ngày, cô kéo Trần Vũ đi dạo trong vườn.
“Cậu Trần, ngoài cửa có một người phụ nữ, bà ấy nói đến nhà anh nhận làm bảo mẫu, có đúng không ạ?” Ban quản lý bất động sản gọi điện.
“Đúng là có chuyện này, để bà ấy tới đây đi.” Trần Vũ lúc này mới nhớ tới là mấy ngày trước mình có đăng tuyển bảo mẫu ở trên mạng, hôm nay người ta đã đến phỏng vấn.
“Được, tôi sẽ cho bà ấy vào.”
“Sao vậy chồng?” Diệp Hân Vũ hỏi sau khỉ Tran Vũ cúp điện thoại.
“Không phải là vì em làm việc quá vất vả sao, trở về cũng không rảnh rỗi, anh tìm bảo mẫu để lo liệu cuộc sống thường ngày của chúng ta, tiện thể làm việc nhà.” Trần Vũ cười nói.
“A, thuê bảo mẫu?” Diệp Hân Vũ sửng sốt: “Chồng, việc này không cần thiết mà, chúng ta ở đây, chi phí sinh hoạt đã cao lắm rồi, thuê thêm
một bảo mẫu, em sợ không đủ sức.”
“Anh đâu có nói là để em phải gánh, theo ý anh, em đã có thai rồi, cứ nghỉ việc ở nhà, an tâm dưỡng thai, giao việc nuôi gia đình cho anh là được!” Trần Vũ nói.
“Em không phải là người yếu ớt như vậy.” Diệp Hân Vũ nắm tay anh, cười nói: “Không cần thuê bảo mẫu, em thực sự không cần.”
“Người cũng tới rồi, chúng ta đi xem một chút đi.” Trần Vũ cười nói.
“Trần Vũ? Cậu có phải là Trần Vũ không?” Lúc này, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào.
“Dì là dì Trương à?” Trần Vũ sửng sốt, đây không phải là Trương Lam, hàng xóm cũ của “anh” sao? Xấp xỉ tuổi bố anh, chồng mất sớm và có một cậu con trai.
Trong ấn tượng của anh, Trương Lam là một người chanh chua, không ngờ lại gặp được ở đây.
“Trần Vũ, cậu tới đây làm gì? Làm bảo vệ sao?” Trương Lam xác nhận thân phận của Trần Vũ, sau đó lộ ra vẻ khỉnh thường.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK