Chương 48: Chết chưa hết tội
“Hai vị sư huynh cố lên, cho tên này biết thế nào là lễ hội đi.”
“Dám đến võ quán Thanh Long của chúng ta để đá quán, tên này đang tìm đường chết mà.
“Hai vị sư huynh đồng thời ra tay, tên này chết chắc.”
Một đám học viên tay mơ đã xem hai sư huynh đệ này trở thành tín ngưỡng trong lòng mình từ lâu, bọn họ tin chắc rằng Trần Vũ tới đây là tìm đường chết.
Trần Vũ cười lạnh một tiếng, đấy tay phải về phía trước, cú đấm bằng toàn bộ sức lực của hai người họ bị anh nắm gọn trong tay.
“Anh…” Hai người giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì một luồng sức mạnh cực kỳ dữ dội đã truyền đến từ trên người Trần Vũ.
Răng rắc Khuỷu tay và nắm đấm của
haỉ người vỡ ra, cả hai ngã về phía sau, Trần Vũ tiến lên một bước và dùng cả hai tay đấm ra hai cú, đánh vào huyệt đãn trung của hai người…
Bang… Một luồng khí tức cực mạnh xuyên qua lưng hai người, hai người ngã bay ra ngoài, đan điền của họ hoàn toàn tan vỡ.
“Phóng chân khí ra ngoài… Anh, anh là cao thủ Huyền Võ Chân Cảnh sao?1′ Hai sư huynh đệ không còn chút sức lực, ngã xuống đất, không đứng dậy được, bọn họ khiếp sợ nhìn Trần Vũ.
“Tôi đã nói rồi, sư phụ Chu Thanh của các người còn không phải là đối thủ của tôi, các người coi lời nói của tôi như không khí à?” Trần Vũ cười lạnh nói.
“Anh thật sự là người hại sư phụ của tôi?” Sắc mặt Ngô Tiến tái nhợt, giọng nói run rẩy: “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao các hạ lại ra tay tàn nhẫn với Thanh Long Xã của chúng tôi?”
“Đây là cái gì?” Trần Vũ chỉ vào một bức tranh chữ treo trên tường, trầm giọng nói: “Dùng võ cường thân, lấy đức dưỡng tính.”
“Những người luyện tập võ thuật nên hướng đến vỉệc rèn luyện cơ thể và trau dồi tư cách đạo đức, thay vì dựa vào kỹ năng võ thuật của mình để bắt nạt người khác.”
“Sư phụ của anh, Chu Thanh, vì lợi ích mà không ngần ngại ra tay tàn nhẫn với người khác, ngay cả những người trong cuộc vô tội cũng không tha, đại sư huynh của anh đã giúp Đỗ Minh thực hiện hành vi bạo hành với một cô gái vô tội, giúp đỡ kẻ ác, chết chưa hết tội.”
“Khi nào thì đến lượt anh tới lo chuyện của
Thanh Long Xã chúng tôi? Anh cứ chờ đi, đại sư bá của chúng tôi đang bế quan tu luyện ở Long Sơn.”
Ngô Tiến gầm lên giận dữ: “Ba ngày nữa ông ấy sẽ tới Phong Lăng, ông ấy đã là cao thủ Võ Chân Cảnh, ông ấy nhất định sẽ báo thù cho chúng tôi”
/zVậy tôi sẽ đợi ông ta.” Trần Vũ kiêu ngạo nói: “Nhớ kỹ, tôi tên là Trần Vũ”
Chân phải anh giẫm lên mặt đất, tấm bảng nặng trăm cân có khắc ‘Võ Quán Thanh Long” đột nhiên dựng ngược lên rồi bị Trần Vũ đá bay ra ngoài.
Răng rắc, tấm bảng hiệu vỡ tan ra.
“Trần Vũ, dám phá hủy tấm bảng hiệu, đại sư bá nhất định sẽ giết anh!” Khóe mắt của sư huynh đệ hai người muốn nổ tung, tấm bảng hiệu tượng trưng cho bộ mặt của Thanh Long Xã, bây giờ Trần Vũ phá hủy tấm bảng hiệu trước mặt hai người bọn họ, điều này là cực kỳ nhục nhã.
“Tôi sẽ đợi.” Trần Vũ cười lạnh, để lại một câu rồi quay người rời đi.
Trâu Đại Long đang ngồi ô tô trở về biệt thự của mình ở ngoại ô thì đột nhiên một chiếc
xe tải từ bên cạnh bất ngờ lao tới với tốc độ cao.
Một tiếng nổ lớn vang lên, xe của hắn bị xe tải tông trúng, lăn xuống dưới đường quốc lộ, biến thành một bãi sắt vụn ngay tại chỗ.
“Mau đi cứu sếp Trâu.” Hơn chục vệ sĩ từ những chiếc xe phía sau tràn ra, vội vàng chạy xuống đường quốc lộ.
Nhưng cảnh tượng trước mắt quá kinh khủng, chiếc Bentley đắt tiền đã biến thành một quả bóng, máu me ở khắp xung quanh, người bên trong có lẽ đã bị nghiền thành bánh nhân thịt.
“Cứu, cứu tôi .” Có tiếng hô từ bên trong
đống sắt vụn.
“Sếp Trâu, mau, sếp Trâu vẫn còn sống!” Các vệ sĩ sửng sốt, luống cuống lao về phía trước.
Nửa giờ sau, Trâu Đại Long cuối cùng cũng được giải cứu, cả người hắn đầy máu, nhưng máu là máu của tài xế lái xe và vệ sĩ đi cùng, bây giờ bọn họ đã bị đè ép tới không ra hình người.
Chỉ có Trâu Đại Long là không hề bị thương.
Trâu Đại Long run rẩy lấy ra một chiếc túi gấm, bên trong túi gấm là một người giấy do Trần Vũ tặng cho hắn, nhưng bây giờ người giấy đó đã biến thành một đống vụn giấy vụn trộn lẫn với máu.
Tay của Trâu Đại Long run lên, hắn biết rõ, nếu không có người giấy mà Trần Vũ đưa, thì hắn sẽ không thể sống sót.
“Đỗ Phong, nhất định là do Đỗ Phong làm.” Trâu Đại Long tức giận gọì vào điện thoại của Trần Vũ: “Ngài Trần, cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi, tôi và Đỗ Phong không đội trời chung.”
“Tôi đang định liên lạc với ông đây, nếu bây giờ đánh trả, chẳng phải sẽ tạo thành tổn thất cho bên ta luôn à?” Trần Vũ nhàn nhạt nói.
“Gã đã hai Lân âm mưu hại tòi, làm sao tôi có thể nhịn được?” Trâu Đại Long tức giận nói.
“Không phải là chúng ta không đánh trả, mà là thời cơ chưa đến, đôi khỉ, không nhất thiết phải đánh với đối phương, làm cho cả hai bên đều thiệt hại mới được, mà phải gặm nhấm hắn từng chút một, cố gắng đạt được lợi ích tối đa. “Trần Vũ nói.
“Tôi nghe ngài Trần.” Trâu Đại Long đè nén lửa giận trong lòng ngực, cảm thấy Trần Vũ nói có lý.
“ông đến bệnh viện ngăn cản gã, hẹn gã ngày mai gặp ở trường đấu chó.” Trần Vũ nói.
“Được.” Trâu Đại Long gật đầu.
Bệnh viện, phòng cấp cứu.
Một người đàn ông mang theo một đám người đông nghìn nghịt xông vào phòng cấp cứu.
Đang tiến hành sơ cứu, một bác sĩ hét lên: “Các người đang làm gì vậy? Mau đi ra khỏi đây.”
Sau đó giọng nói đột ngột im lặng vì một con dao đã kề vào cổ anh ta, cả phòng giải phẫu lặng ngắt như tờ.
Người nằm trên giường bệnh là Đỗ Minh, cả người hắn đầy máu, hơi thở yếu ớt, có thể chết bất cứ lúc nào.
Người đàn ông tiến lên một bước, sát ý trong mắt tượng trưng cho sự tức giận của gã.
“Aì làm?” Người đàn ông đó chính là Đỗ Phong, một trong hai ông trùm thế giới ngầm của thành phố Phong Lăng, thực lực còn mạnh hơn Trâu Đại Long.
“Ông Đỗ, người đó tên là Trần Vũ…” Một tên đàn em run rẩy mà nói.
“Cố gắng hết sức cứu nó, nếu nó không sống nổi thì các người đêu phải chết, những người khác đi theo tôi.1’ Đỗ Phong liếc nhìn bác sĩ, vung tay lên rồi dẫn người đỉ ra ngoài.
Các bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu thở phào nhẹ nhõm cho đến khỉ thấy Đỗ Phong rời khỏi mà không hề nhận ra rằng mình đã sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
Khỉ Đỗ Phong bước ra khỏi bệnh viện, hơn mười chiếc xe 16 chỗ không có khoang hành lý đột nhiên xông tới, người dẫn đầu là Trâu Đại Long.
“Trâu Đại Long, mày muốn làm gì?” Sắc màu Đỗ Phong hơi thay đổi.
“Mày đang muốn đi tìm Trần Vũ, đúng không?” Trâu Đại Long cười.
“Chuyện của cháu trai tao có liên quan gì tới mày không?” Đỗ Phong tức giận: “Trâu Đại Long, chúng ta đã từng thỏa thuận, nước sông không phạm nước giếng, mày phá bỏ ước định, mày muốn làm gì?”
“Chu Thanh là người mà mày phái đến để giết tao, tài xế xe tải đêm nay cũng chắc chắn là người của mày.” Trâu Đại Long vung tay, một người dính đầy máu bị dẫn lên.
Hắn ta là tài xế xe tải đã tông vào xe Trâu Đại Long, đồng thời cũng là đàn em của Đỗ Phong.
“Nếu không phải ngài Trần cứu giúp, tao đã chết hai lần, Đỗ Phong, món nợ của chúng ta cũng nên được tính rõ ràng phải không.” Trâu Đại Long cười lạnh nói.
“Gọi người của Thanh Long Xã tới đi.” vẻ mặt Đỗ Phong thay đổi, gã hai lần âm mưu giết Trâu Đại Long, xem ra lần này phải liều mạng rồi.
“Sếp Đỗ, võ quán Thanh Long bị đá quán.” Một tên đàn em vội vàng tới báo.
“Là aỉ to gan dám đi khiêu khích võ quán Thanh Long?” Đỗ Phong kỉnh hãi.
“Là Trần Vũ, hai tên đệ tử cấp bậc võ sư trong Thanh Long Xã bị chặt đứt kinh mạch, phế bỏ hết toàn bộ tu vỉ, đối phương là cao thủ và có mối quan hệ không bình thường với Trâu Đại Long, người đứng đầu Thanh Long Xã phải ba ngày sau mới trở về được, hôm nay… chúng ta không có ưu thế.” Cấp dưới lo lắng nói.
Đỗ Phong không nói, Thanh Long Xã thuộc về người trong giang hồ, trong môn phái có ba đệ tử cấp võ sư, tên Trần Vũ này lại một lúc đánh bại ba gã đệ tử cấp võ sư, cho nên hôm
nay gã thật sự không có ưu thế.
“Trâu Đại Long, mày muốn thế nào? Nếu hai người chúng ta đánh bừa thì chỉ có kết quả cả hai bên đều thiệt hại” Đỗ Phong trầm giọng nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK