Ông cụ đó tên là Chu Hồng Nho, sự xuất hiện của ông ta khiến hiện trường như nổ tung, xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.
"Là ông Chu của dược đường Danh Thuận đấy, xem ra ông Triệu cũng ghê gớm thật."
"Đúng vậy, chỉ nhánh của dược đường Danh Thuận trải rộng khắp Phong Lăng, tới cả các tỉnh thành xung quanh cũng có đại lý của họ nữa kìa."
"Hừ, lão già này chẳng phải hạng người tốt lành gì đầu, trong mắt ông ta chỉ có tiền thôi, trước giờ ông ta và ông Triệu đã chẳng ưa gì nhau, nguyên nhân lớn nhất là vì quan niệm sống của họ không tương hợp."
"Chu Hồng Nho, lão già chết tiệt nhà ông." Ông Triệu nổi cáu, tính xông lên mắng một trận ra trò, nhưng lại bị Triệu An Nhiên sốt ruột ngăn cản.
"Ông nội à, hôm nay là ngày cửa tiệm nhà ta khai trương mà, ráng nhịn chút đi ạ." Triệu An Nhiên nhắc nhở: "Thường đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại đâu."
"Ông Triệu, ông đừng kích động quá." Trần Vũ cũng mỉm cười khuyên nhủ.
Ông Triệu hận tới ngứa răng, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành nuốt cục tức xuống bụng, tiến lên nghênh đón ông ta: "Họ Chu kia, sao nay lại tốt bụng tới chúc mừng tôi thế? Có lòng như vậy sợ là tối về sẽ ngủ không yên đấy."
"Ông Triệu đang nói gì vậy? Thấy ông bạn già khỏe lại sau cơn bạo bệnh, tôi mừng còn không kịp nữa là." Chu Hồng Nho bật cười đáp lời, rồi lại đắc ý bảo: "Ông Triệu à, dù gì ông cũng là cao thủ Hạnh Lâm tiếng tăm lẫy lừng khắp Phong Lăng, từng vang bóng một thời trong giới y học, vậy mà bây giờ, khi một lần nữa khai trương cửa tiệm, khung cảnh lại quanh quế vô cùng, tới cả một người đến chúc mừng cũng không có ư? Ha ha."
"Ông nói gì cơ?" Ông Triệu nổi giận quát.
"Ha ha, ông đừng giận, ba năm trời nằm trên giường bệnh đã xóa sạch mạng lưới quan hệ trước kia của ông, những nhân vật tai to mặt lớn từng được ông chữa khỏi chắc giờ đã quảng ông ra sau đầu rồi, nếu không nhờ tôi dẫn theo vài học trò đến chung vui thì sợ là cửa tiệm của ông sẽ chẳng có tí sức sống nào đâu."
Mặt ông Triệu xanh mét, nếu không phải hôm nay là một ngày cực kỳ trọng đại thì chắc chắn ông ấy đã xông lên tẩn cho Chu Hồng Nho một trận ra trò rồi.
"Mắt ông mờ hay mù vậy?" Trần Vũ đứng bên cạnh khẽ lườm ông ta.
"Cậu là ai?" Chu Hồng Nho bực bội hỏi, địa vị của ông ta trong giới trung y tính ra cũng rất cao, thế nên trong mắt ông ta, Trần Vũ chẳng qua chỉ là một tên nhãi ranh chẳng có chút tiếng tăm gì, thế mà cũng dám móc mỉa ông ta ư?
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... ông có bị mù hay không thế?" Trần Vũ chỉ tay về phía hàng xóm láng giềng chung quanh, h: dự lễ khai trương sao?"
Không phải còn có họ tới
"Ha ha, đám dân nhà quê này mà cũng được xem là tới ủng hộ hả?" Chu Hồng Nho cười khẩy bảo: "Đừng nói là khách hàng có tiền có thế, tới cả người có chút máu mặt cũng không thèm đến, vậy mà cũng tính là được ủng hộ sao?"
"Tôi thấy là một bác sĩ trung y, sự xuất hiện của bọn họ chính là sự cổ vũ tốt nhất rồi." Trần Vũ nhếch môi cười nói: "Ni vụ của bậc lương y là cứu người, là tự lấy mình làm gương; là để người dân bình thường cũng được khám chữa bệnh, hốt nổi thuốc để uống; một thân y thuật đó phải dùng để chăm sóc người bệnh, chứ không phải để kết giao với ông này bà kia."
Trần Vũ giơ tay về phía người dân xung quanh, cao giọng hỏi: "Mọi người nói xem hôm nay ông Chu tái xuất giang hồ, mọi người có vui không?”
"Vui." Đám đông đồng thanh trả lời. "Sao lại vui?" Trần Vũ lại hỏi. "Vì có thể đi khám bệnh, uống nổi thuốc.". truyện tiên hiệp hay
"Xem đi, đây chính là sự báo đáp tốt nhất đấy, trung y không giống tây y, trung y là trị bệnh cứu người, còn tây y là để kiếm tiền, nhưng thân là trung y thế gia, vậy mà nhà họ Chu các ông chỉ chăm chăm kiếm tiền, kết giao quyền quý, xem ra mặt mũi liệt tổ liệt tông của ông cũng mất sạch rồi."
"Cậu..." Chu Hồng Nho nổi giận: "Cậu là cái thá gì mà dám chỉ trích tôi như vậy? Ngày Hạnh Lâm cư khai trương trở lại mà tới cả một bóng người đến chung vui cũng không có, hừ, xem ra không lâu nữa sẽ lại đóng cửa cho xem."
"Thế ư? Có điều tôi thấy chưa chắc đâu." Trần Vũ mỉm cười: "Vì đã có tôi đại diện cho tập đoàn Thiên Vân tới chúc mừng ông Triệu tái xuất giang hồ."
Đúng lúc này, một tấm băng rôn dài được thả xuống từ lầu hai.
"Cậu chủ Hạ Thiên của tập đoàn Hạ thị kính chúc. Hạnh Lâm Cư khai trương rực rỡ." Một đoàn xe xa hoa dừng lại trước cửa, hơn mười vệ sĩ mặc vest đen bước. xuống, sau cùng là Hạ Thiên với lãng hoa trong tay vừa cười vừa tiến lại gần: "Trần Vũ à, tôi không đến muộn đúng không?”
"Không muộn, vừa kịp lúc." Trần Vũ mỉm cười.
"Tập đoàn Hạ thị, là tập đoàn Hạ thị của một trong bốn gia tộc lớn đó."
"Đích thân cậu chủ tới chúc mừng luôn, ông Triệu cũng lợi hại ghê nhỉ."
Đám đông lại sôi trào, tiếng bàn tán nổi lên khắp bốn phía.
"Là ông Chu của dược đường Danh Thuận đấy, xem ra ông Triệu cũng ghê gớm thật."
"Đúng vậy, chỉ nhánh của dược đường Danh Thuận trải rộng khắp Phong Lăng, tới cả các tỉnh thành xung quanh cũng có đại lý của họ nữa kìa."
"Hừ, lão già này chẳng phải hạng người tốt lành gì đầu, trong mắt ông ta chỉ có tiền thôi, trước giờ ông ta và ông Triệu đã chẳng ưa gì nhau, nguyên nhân lớn nhất là vì quan niệm sống của họ không tương hợp."
"Chu Hồng Nho, lão già chết tiệt nhà ông." Ông Triệu nổi cáu, tính xông lên mắng một trận ra trò, nhưng lại bị Triệu An Nhiên sốt ruột ngăn cản.
"Ông nội à, hôm nay là ngày cửa tiệm nhà ta khai trương mà, ráng nhịn chút đi ạ." Triệu An Nhiên nhắc nhở: "Thường đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại đâu."
"Ông Triệu, ông đừng kích động quá." Trần Vũ cũng mỉm cười khuyên nhủ.
Ông Triệu hận tới ngứa răng, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành nuốt cục tức xuống bụng, tiến lên nghênh đón ông ta: "Họ Chu kia, sao nay lại tốt bụng tới chúc mừng tôi thế? Có lòng như vậy sợ là tối về sẽ ngủ không yên đấy."
"Ông Triệu đang nói gì vậy? Thấy ông bạn già khỏe lại sau cơn bạo bệnh, tôi mừng còn không kịp nữa là." Chu Hồng Nho bật cười đáp lời, rồi lại đắc ý bảo: "Ông Triệu à, dù gì ông cũng là cao thủ Hạnh Lâm tiếng tăm lẫy lừng khắp Phong Lăng, từng vang bóng một thời trong giới y học, vậy mà bây giờ, khi một lần nữa khai trương cửa tiệm, khung cảnh lại quanh quế vô cùng, tới cả một người đến chúc mừng cũng không có ư? Ha ha."
"Ông nói gì cơ?" Ông Triệu nổi giận quát.
"Ha ha, ông đừng giận, ba năm trời nằm trên giường bệnh đã xóa sạch mạng lưới quan hệ trước kia của ông, những nhân vật tai to mặt lớn từng được ông chữa khỏi chắc giờ đã quảng ông ra sau đầu rồi, nếu không nhờ tôi dẫn theo vài học trò đến chung vui thì sợ là cửa tiệm của ông sẽ chẳng có tí sức sống nào đâu."
Mặt ông Triệu xanh mét, nếu không phải hôm nay là một ngày cực kỳ trọng đại thì chắc chắn ông ấy đã xông lên tẩn cho Chu Hồng Nho một trận ra trò rồi.
"Mắt ông mờ hay mù vậy?" Trần Vũ đứng bên cạnh khẽ lườm ông ta.
"Cậu là ai?" Chu Hồng Nho bực bội hỏi, địa vị của ông ta trong giới trung y tính ra cũng rất cao, thế nên trong mắt ông ta, Trần Vũ chẳng qua chỉ là một tên nhãi ranh chẳng có chút tiếng tăm gì, thế mà cũng dám móc mỉa ông ta ư?
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... ông có bị mù hay không thế?" Trần Vũ chỉ tay về phía hàng xóm láng giềng chung quanh, h: dự lễ khai trương sao?"
Không phải còn có họ tới
"Ha ha, đám dân nhà quê này mà cũng được xem là tới ủng hộ hả?" Chu Hồng Nho cười khẩy bảo: "Đừng nói là khách hàng có tiền có thế, tới cả người có chút máu mặt cũng không thèm đến, vậy mà cũng tính là được ủng hộ sao?"
"Tôi thấy là một bác sĩ trung y, sự xuất hiện của bọn họ chính là sự cổ vũ tốt nhất rồi." Trần Vũ nhếch môi cười nói: "Ni vụ của bậc lương y là cứu người, là tự lấy mình làm gương; là để người dân bình thường cũng được khám chữa bệnh, hốt nổi thuốc để uống; một thân y thuật đó phải dùng để chăm sóc người bệnh, chứ không phải để kết giao với ông này bà kia."
Trần Vũ giơ tay về phía người dân xung quanh, cao giọng hỏi: "Mọi người nói xem hôm nay ông Chu tái xuất giang hồ, mọi người có vui không?”
"Vui." Đám đông đồng thanh trả lời. "Sao lại vui?" Trần Vũ lại hỏi. "Vì có thể đi khám bệnh, uống nổi thuốc.". truyện tiên hiệp hay
"Xem đi, đây chính là sự báo đáp tốt nhất đấy, trung y không giống tây y, trung y là trị bệnh cứu người, còn tây y là để kiếm tiền, nhưng thân là trung y thế gia, vậy mà nhà họ Chu các ông chỉ chăm chăm kiếm tiền, kết giao quyền quý, xem ra mặt mũi liệt tổ liệt tông của ông cũng mất sạch rồi."
"Cậu..." Chu Hồng Nho nổi giận: "Cậu là cái thá gì mà dám chỉ trích tôi như vậy? Ngày Hạnh Lâm cư khai trương trở lại mà tới cả một bóng người đến chung vui cũng không có, hừ, xem ra không lâu nữa sẽ lại đóng cửa cho xem."
"Thế ư? Có điều tôi thấy chưa chắc đâu." Trần Vũ mỉm cười: "Vì đã có tôi đại diện cho tập đoàn Thiên Vân tới chúc mừng ông Triệu tái xuất giang hồ."
Đúng lúc này, một tấm băng rôn dài được thả xuống từ lầu hai.
"Cậu chủ Hạ Thiên của tập đoàn Hạ thị kính chúc. Hạnh Lâm Cư khai trương rực rỡ." Một đoàn xe xa hoa dừng lại trước cửa, hơn mười vệ sĩ mặc vest đen bước. xuống, sau cùng là Hạ Thiên với lãng hoa trong tay vừa cười vừa tiến lại gần: "Trần Vũ à, tôi không đến muộn đúng không?”
"Không muộn, vừa kịp lúc." Trần Vũ mỉm cười.
"Tập đoàn Hạ thị, là tập đoàn Hạ thị của một trong bốn gia tộc lớn đó."
"Đích thân cậu chủ tới chúc mừng luôn, ông Triệu cũng lợi hại ghê nhỉ."
Đám đông lại sôi trào, tiếng bàn tán nổi lên khắp bốn phía.