"Mở mắt chó của mày ra nhìn cho rõ đi, đây là sếp Trần, sau này nếu như còn dám không tôn trọng sếp Trần, tao sẽ lấy cái mạng của mày." Trâu Đại Long hét lên.
"Tôi, tôi biết rồi anh Trâu, tôi không dám nữa." Dư Trọng đã bị đánh tới mất đi nửa cái mạng, bây giờ hắn ta nói một câu thôi cũng khó khăn.
"Tiền nợ đâu? Còn cần tao đích thân đi đòi mày sao?" Trần Vũ lạnh lùng nói.
“Tôi đưa, tôi đưa ngay." Dư Trọng không dám cò kè mặc cả gì nữa, hắn ta gắng sức đi đến két sắt, mở hộp. lấy ra tờ séc, viết một tờ séc 15 triệu, run rẩy đưa cho Trần Vũ.
"Sấp Trần, 15 triệu, 10 triệu tiền nợ, 5 triệu là tiền lãi tôi bồi thường."
'Trần Vũ nhận lấy tấm séc, liếc nhìn hắn ta rồi bước ra ngoài.
Trâu Đại Long cũng đi theo ra ngoài, trước khi rời đi còn không quên nhìn Dư Trọng băng ánh mắt cảnh cáo.
Mãi đến khi mọi người đều rời đi, Dư Trọng mới thở phào nhẹ nhõm, hắn ta ngã xuống đất, cả người toát mồ hôi lạnh.
"Sếp Trần, ở Phong Lăng luôn có số tên khốn có mắt không tròng, nếu sau này lại gặp phải tình huống như thế này, cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi." Trâu Đại Long đi theo phía sau Trần Vũ, cười nói. "Ừm, gần đây Đỗ Phong thế nào?" Trần Vũ hỏi.
"Cũng khá an phận, không có gây ra chuyện gì." Trâu Đại Long nói.
"Cẩn thậ cao nhân." Trần Vũ suy nghĩ một chút, lấy ra một lá bùa nói: "Mang theo bên mình, nó có thể cứu mạng ông vào thời khắc mấu chốt."
một chút, bên cạnh đối phương còn có
"Cảm ơn sếp Trần." Trâu Đại Long vui mừng khôn xiết, cầm lấy lá bùa trong tay Trần Vũ như thể tìm được bảo bối rồi cẩn thận cất đi.
"Anh rể, chị em có chút không khỏe, anh mau đến đây xem thử đi." Đúng lúc này, Diệp Thiến gọi điện thoại tới.
“Tôi tới ngay.” Trần Vũ cảm thấy lo lắng, vội vàng chạy tới.
Diệp Hân Vũ có chút sợ hãi, nhưng không phải là vấn đề lớn, sau khi nhìn thấy tình huống của cô, Trần Vũ thở phào nhẹ nhõm, đưa tấm séc vào tay cô: “Sau này. không phải thấy việc gì cũng nhận, Dư Trọng là một tên thủ lĩnh xã hội đen nổi tiếng, đâu phải là em không biết?”
"Không phải do em sắp được thăng chức sao, em cũng đâu thể trốn tránh nhiệm vụ mà sếp giao cho." Diệp Hân Vũ cúi đầu.
"Được rồi, TÌ m về nhà nghỉ ngơi đi, tôi có chút việc phải làm." Trần Vũ nói.
"Được anh rể, anh nhớ sớm về nha." Diệp Thiến gật đầu, đỡ Diệp Hân Vũ cùng nhau trở về.
Sau khi Diệp Hân Vũ rời đi, sắc mặt của Trần Vũ tối sầm lại, anh quay người gọi một chiếc taxi, đi đến trụ sở chính của tập đoàn Tế Vân.
"Sếp Trần, ngài tới rồi à?" Ngô Cường ở trong văn phòng nhìn thấy Trần Vũ, đứng bật dậy khỏi ghế: "Sếp Trần mời ngồi, cà phê hay trà?"
"Anh không cần phải làm đâu, hôm nay tôi tới tìm anh là có chuyện muốn hỏi." Trần Vũ bình tĩnh nói.
"Sếp Trần, ngài có chuyện gì?" Ngô Cường cúi đâu kính cẩn.
“Vợ tôi ở bộ phận kinh doanh phải không?” Trần Vũ liếc nhìn anh ta, nói: “Tại sao việc đi vay tiền, hay đi đòi nợ đều giao cho cô ấy?”
"Việc này… Sếp Trần, vợ của ngài có người quen trong hệ thống ngân hàng, hơn nữa cô ấy rất có năng lực, cho nên tôi vô tình giao nhiệm vụ hơi nhiều, ngài yên †âm, sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa." Ngô Cường nheo mắt, buộc mình phải bình tĩnh lại.
“Thật vậy sao?” Trần Vũ nhìn chằm chằm Ngô Cường.
"Đúng là như vậy, làm sao tôi có thể làm khó cô ấy được, tôi…"
Đột nhiên, Trần Vũ trở tay tát anh ta một cái, bốp, Ngô Cường bị tát ngã lăn quay xuống đất.
"Sếp Trần, ngài làm gì vậy? Tôi đã làm sai cái gì?" Ngô Cường nghiến răng nghiến lợi, chật vật đứng dậy, lau máu trên môi.
"Anh cho rằng tôi là đồ ngốc sao?" Trân Vũ cười lạnh: "Nói đi, là ai đã sai anh cố ý làm khó cô ấy?"