Chương 41: Tôi thực sự không muốn đánh phụ nữ
Thời Vỉ hét lên một tiếng, cô ta bị một cái tát của Trần Vũ đánh ngã xuống đất, dấu năm ngón tay nhanh chóng in lên trên nửa khuôn mặt trắng trẻo của cô ta, cô ta ngơ ngác nhìn Trần Vũ rồi hỏi với vẻ không thể tin được: “Sao anh dám đánh tôi?”
Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì Trần Vũ lại tát thêm một cái, bốp một tiếng, nửa bên mặt còn lại của cô ta nhanh chóng sưng tấy.
“Tôi muốn giết anh!” Trong miệng Thời Vỉ phát ra một tiếng tru như giết heo, cô ta thét chói tai, giãy giụa đứng dậy, muốn liều mạng với Trần Vũ.
Bốp bốp bốp! Trên mặt lại nhận thêm mấy cái tát đáp trả, mặt Thời Vỉ nhanh chóng sưng lên như đầu heo, tóc cô ta rối bời như một mụ điên.
“Hu hu, mặt của tôi, cứ đợi đi! Hôm nay anh và con ả này đừng mong sống sót rời khỏi đây, tôi sẽ gọi cho anh họ của tôi ngay bây giờ!” Thời Vi rít lên, lâỳ điện thoại di động ra và hét lên vào đó: “Anh họ, em bị đánh ở chỗ anh! Anh mau dẫn người tới đây nhanh lên…”
‘Trân Vũ, sao anh có thể đánh cô ấy, anh có biết nhà cô ấy đang làm gì hay không? Câu lạc bộ này là anh họ cô ấy mở, anh hại chết tôi rồi!” Lúc này Diệp Thiến mới phản ứng lại.
“Không phải là chính cô là người gây ra chuyện này sao?” Trần Vũ lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thiến: “Tôi nói tôi sẽ xử lý, cho dù anh họ của cô ta có là cậu ông trời cũng không liên quan gì tới cô, nếu như cô sợ bị liên lụy thì bây giờ cô có thể đi.”
“Không aỉ được phép rời đỉ, anh họ của tôi tới rồi!” Thời Vi hét lên.
Một người đàn ông dẫn theo một đám đông hùng hổ đi tới, dẫn đầu là Thời Phong, ông chủ của nơi này và là anh họ của Thời Vỉ.
“Anh họ, anh nhìn này, em bị đánh thành ra như thế này đây, anh nhất định phải báo thù cho em, anh tuyệt đối không được buông tha cho hai kẻ khốn kiếp đó.”
Thời Vỉ mang một gương mặt như đầu heo khóc thút thít, cô ta chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi như vậy.
“Là ai làm?” Sắc mặt Thời Phong tối sầm, đây là địa bàn của hắn, em họ của hắn bị đánh thành như thế này ở tại chỗ của hắn, nếu không nói gì, sau này hắn còn có mặt mũi làm ăn ở
đây sao?
“Tôi làm, nếu cô ta cảm thấy còn chưa đủ, tôi không ngại tát thêm mâỳ cái nữa.” Tran Vũ thản nhiên nói.
“Mày là aì?” Thời Phong nhìn chằm chằm Trần Vũ hồi lâu, không biết anh là nhân vật nào, nếu là người thường xuyên tới nơi này thì hắn sẽ biết, nhưng Trần Vũ lại mặc quần áo bình thường, khuôn mặt cũng xa lạ, không phải là người quan trọng gì.
“Tôi là Trần Vũ.”
“Anh họ, đừng nói nhảm với hắn nữa! Hắn chỉ là một con ma bài bạc, em biết lai lịch của hắn, mau kêu người đánh gãy chân hắn đi!” Thời Vi tức giận nói.
“Trói đôi nam nữ này lại rồi đem xuống tầng hầm đì!” sắc mặt Thời Phong âm trầm.
/zVâng, sếp Thời!” Vài tên côn đồ tiến tới muốn bắt người.
“Anh rể, bây giờ phải làm sao đây?” Diệp Thiến hoảng hốt, hiện tại cô ta chỉ có Trần Vũ làm chỗ dựa.
“Gọi điện cho bạn trai cô để anh ta cứu cô đỉ” Trần Vũ trêu chọc: “Không phải anh ta có tài sản mấy chục triệu sao?”
“Không được, tôi không thể để anh ấy biết tôi đã đến đây.” Diệp Thiến dậm chân.
Lúc đang nói chuyện, mấy người đàn ông kia đã xông tới, một người trong số đó định đưa tay bắt lấy vai Trần Vũ.
Trần Vũ trở tay vặn lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng vung lên, một tiếng rắc, cánh tay của người đàn ông kia bị vặn gãy, người bị Trần Vũ ném lên cao, sau đó rơi phịch xuống đất, trực tiếp ngất đi.
“Còn dám đánh trả? Lên!” Thời Phong nổi giận, phía sau bảy tám người xông về phía Trần Vũ.
Trần Vũ cười lạnh một tiếng, nắm lấy cánh tay của kẻ dẫn đầu, kéo ra, tiếng xương bị nứt kèm theo tiếng hét đau đớn của người đàn ông truyền đến, Trần Vũ đá văng tên kia ra xa, thuận thế xô ngã mấy người phía sau.
Bóng người chợt lóe, kèm theo âm thanh ráng rắc xen lẫn tiếng kêu thảm thiết, hơn mười người phía sau Thời Phong nhanh chóng bị Trần Vũ ném ngã trên mặt đất.
Diệp Thiến trợn tròn mắt, cô ta không biết từ khi nào mà người anh rề bị nhà họ Diệp coi thường lại trở nên hung hãn như vậy.
“Mày…” Thời Phong giật mình, hắn trở tay rút dao từ bên hông ra định tiến lên. Đáng tiếc tốc độ của hắn trong mắt Trần Vũ lại chỉ như con sên bò, Thời Phong vừa siết chặt tay, con dao trong tay đã bay tới trong tay của Trần Vũ một cách không thể giải thích được.
Ngay sau đó lưỡi dao lạnh lẽo áp vào cổ, hắn bị Trần Vũ khống chế.
“Buông sếp Thời ra.” Người của Thời Phong phản ứng rất nhanh, vội vàng xúm lại từ bốn phương tám hướng, một đám đông đen nghìn nghìn đứng đầy trong đại sảnh.
“Anh rể, phải làm sao đây?” Diệp Thiến sợ đến choáng váng, cô ta vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc mà Trần Vũ mang đến cho mình, thì những người vây quanh này lại khiến hai chân cô ta như nhũn ra.”
“Mày dám gây sự ở Phong Diệp Hối của bọn tao, mày biết đây là nơi nào không?” Thời Phong tức giận nói: “Còn không mau thả tao ra?”
“Chúng ta cược đỉ.” Trần Vũ siết chặt tay, trên cổ Thời Phong xuất hiện một vết máu: “Trước khi những người này xông tới, tôi có thể cắt đứt cố anh, nếu anh không tin chúng ta có thể thử.”
“Lùi lại, đừng tiến lên nữa, lùi lại đi.” Thời Phong tru lên như lợn bị giết thịt, kẻ ngang thì sợ kẻ liều, kẻ liều thì sợ thằng không muốn sống, hắn thực sự sợ Trần Vũ sẽ cắt cổ mình.
“Thả Diệp Thiến đì!” Trần Vũ quát.
“Thả người, mau thả cô ta đi!” Thời Phong hét lớn.
“Anh rể, tôi đi rồi thì anh phải làm sao bây giờ?” Sắc mặt Diệp Thiến tái nhợt.
“Đỉ nhanh đi, chỗ này để tôi giải quyết!” Trần Vũ cười, cô em vợ này của anh còn biết quan tâm anh, đúng là kỳ tích.
“Tôi, để tôi gọi cảnh sát cho anh!” Diệp Thiến không yên tâm, bởi vì chuyện này xảy ra là do cô ta.
“Tuyệt đối đừng gọi cảnh sát, nếu không sẽ tạo cơ hội cho họ.” Trần Vũ cười: “Nhanh lên, đừng ở đây ảnh hưởng đến tôi.”
Diệp Thiến thấy Trần Vũ có vẻ như đã tính toán trước, cô ta gật đầu rồi rời đi.
“Mày, mày thả tao ra đi, cô ta đã đi rồi.” sau khi Diệp Thiến rời đi, Thời Phong ngập ngừng nói.
Trần Vũ rút con dao lại, ném xuống đất.
“Chém chết nó!” Đã lấy lại được tự do, Thời Phong nhanh chóng rời xa Trần Vũ, hét lớn.
Đám côn đồ ở một bên đã không còn kiềm chế nổi, tay trượt một cái lộ ra vũ khí, hú hét lao về phía Trần Vũ.
Trần Vũ nhếch miệng cười, chân khí dồn lại, thở ra Thái Huyền Thánh Thanh khí, thân hình nhoáng lên, anh đã lao vào đám người. Anh đi đến đâu cũng đều nghe thấy tiếng kêu đau đớn bên tai, mấy chục tên côn đồ này ở trước mặt anh chỉ như tờ giây.
Chỉ trong vòng năm phút, sảnh câu lạc bộ đã la liệt người trên đất.
Trong nháy mắt, Trần Vũ xuất hiện ở trước mặt Thời Phong.
Sắc mặt Thời Phong tái nhợt, hai chân hắn run ray, hắn đã đắc tội người nào rồi.
“Người anh em, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ngay lúc này Hạ Thiên và Hoàng Dỉệc Cường chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai người họ không khỏi sửng sốt.
“Em gái tôi có mâu thuẫn với em họ của tên này” Trần Vũ chỉ vào Thời Phong.
“Hạ, cậu Hạ, sếp Hoàng!” Sắc mặt Thời Phong càng tái nhợt, hai người này thường
xuyên tới chỗ hắn chơi, sao hắn có thể không biết thân phận của họ?
Hạ Thiên, người thừa kế tương lai của Tập đoàn Hạ thị, về phần Hoàng Dỉệc Cường, bề ngoài kỉnh doanh đồ trang sức cổ, nhưng ông nội Hoàng Tứ Gia của anh ta lại là một đàn anh xã hội đen đã rửa tay gác kiếm.
Câu lạc bộ của hắn trông rất hoành tráng, nhưng nhà họ Thời của hắn chỉ là nhà giàu mới nổi, thậm chí không được coi là gia tôc hạng ba ở Phong Lăng nữa, Trần Vũ lại xưng anh em với họ, hai người này có thể giết chết bọn hắn trong vòng một giây.
“Thời Phong, cậu hơi quá rồi đấy!” Hạ Thiên liếc nhìn Thời Phong: “Đây là anh em của tôi.”
“Cậu Hạ…” Thời Phong sợ tới mức quỳ trên mặt đất, hắn run giọng nói: “Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Tôi thì thấy các người là nghiêm túc, nếu không phải anh em của tôi có thể đánh nhau, chỉ sợ bây giờ đã chết hoặc bị thương fôì, tôi thường xuyên tới chỗ cậu chơi, như vậy mới khiến cậu ngông nghênh à?” Hoàng Diệc Cường nói rồi bước tới, đột nhiên đá thật mạnh vào mặt Thời Phong.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK