“Cô Vương, cô đừng kích động, hôm nay tôi tới đây là để làm một việc khác, tôi đã mang theo một bác sĩ, anh ấy có thể giúp chồng cô tỉnh lại.” Ninh Nhã Tuyết vội vàng giải thích.
“Tỉnh lại? Làm sao tỉnh lại được?” Vương Linh trở nên kích động: “Anh ấy có thể giữ được mạng sống của mình đã là kỳ tích rồi, làm sao có thể tỉnh lại được?”
“Tủy não bị tổn thương vĩnh viễn, loại vết thương này dùng phương pháp y học hiện tại thực sự rất khó tỉnh lại, nhưng tin tôi đi, tôi có thể khiến anh ấy tỉnh lại, cô có thể cho tôi nửa giờ được không?” Trần Vũ nhìn người bị thương trên giường bệnh, tâm tình của anh có chút phức. tạp.
Người bị thương này cũng giống như anh, là người vô tội bị Chu Lâm hãm hại, nếu hôm nay đã gặp được, anh phải lật ngược tình thế, có lẽ người bị thương này là cơ hội để anh lật lại bản án.
“Cô Vương, cô có tin vào kỳ tích không?” Ninh Nhã Tuyết an ủi Vương Linh: “Cho dù cô không tin vào kỳ tích thì cũng nên tiếp tục hy vọng, kỹ thuật chữa trị của bạn tôi rất tốt, cô có thể để anh ấy thử không? Cho dù không. có tác dụng gì, thì cũng đâu thể trở nên tồi tệ hơn tình hình hiện tại được, đúng không?”
Vương Linh sửng sốt, nhìn chồng mình đã hôn mê hơn một năm, cô ấy cắn môi, khẽ gật đầu.
Trần Vũ tiến lên, lấy kim châm ra, tủy não của anh ta bị thương, trong cơ thể có vài chỗ bị gãy xương, có một số vết thương đối với y học hiện đại là không thể chữa khỏi, cho dù bây giờ Trần Vũ có thể ngưng tụ một ít Thái Huyền Thánh Thanh khí, thì việc này đối với anh cũng là một thách thức lớn.
Nhưng hôm nay người này nhất định phải được cứu, thứ nhất, anh ta là người bị hại, thứ hai… Anh ta rất có thể là người giúp anh giải trừ được oan khuất kiếp trước.
Mỗi lần Trần Vũ ghim kim đều rất cẩn thận, sau mấy lần ghim kim, trên trán anh xuất hiện một luồng hơi nước nhàn nhạt.
Ngay cả với y học tiên tiến ngày nay, cũng không có khả năng chữa khỏi tổn thương tủy não, mỗi một kim ghim xuống Trần Vũ đều phải tiêu hao một lượng lớn Thánh Thanh khí.
Thánh Thanh khí đi vòng quanh trong cơ thể người bị thương, chữa trị tủy não bị tổn thương, trên trán Trần Vũ ngày càng xuất hiện nhiều sương trắng, sương trắng ngưng tụ trên đỉnh đầu anh, đọng lại hồi lâu.
Cứ như vậy trôi qua hơn nửa giờ, Trần Vũ cuối cùng cũng châm cứu xong, khi mũi kim cuối cùng xuyên qua huyệt bách hội, Trần Vũ thở ra một hơi dài, anh đã cố gắng hết sức, người bị thương có thể tỉnh lại hay không còn phải xem ý trời.
“Chồng tôi… anh ấy thế nào rồi?” Vương Linh ở bên cạnh lo lắng hỏi.
Trần Vũ trâm mặc, anh nhìn chằm chằm người bị thương, không buông tha bất kỳ một một chuyển động nhỏ nào.
Đột nhiên, bàn tay của người bị thương khẽ cử động, sau đó Hoàng An cuối cùng cũng mở mắt ra trước vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng của hai mẹ con.
“Bố, mẹ, bố tỉnh rồi.” Tĩnh Tĩnh kích động kêu lên.
“Lão Hoàng, anh tỉnh rồi à? Anh còn nhớ rõ em không?” Vương Linh nín thở, sợ làm cho chồng hoảng Sợ.
“Vợ, con gái…” Hoàng An phun ra hai chữ
“Chồng à, anh tỉnh rồi, anh thực sự tỉnh rồi, anh có biết một năm nay em sống thế nào không?” Vương Linh cuối cùng không nhịn được nữa, bật khóc.
“Trần Vũ, anh ta nhớ tới chuyện trước kia.” Ninh Nhã Tuyết kinh ngạc vui mừng nói: “Anh ta không sao chứ?”
“Không có gì nghiêm trọng, nhưng phải mất nửa năm mới có thể hồi phục, tôi sẽ kê một số thuốc và dạy cho cô một số kỹ thuật xoa bóp, sau nửa năm anh ta sẽ giống như một người bình thường.” Trần Vũ thở ra một hơi, anh lảo đảo một cái, suýt nữa đã té ngã, vừa rồi thật sự đã dùng quá nhiều chân khí.
“Anh không sao chứ?” Ninh Nhã Tuyết vội vàng đỡ lấy anh.
“Tôi không sao, đừng lo lắng.” Trần Vũ lắc đầu.
“Cảm ơn anh, anh thực sự là ân nhân của chúng tôi, Tĩnh Tĩnh đến đây dập đầu với ân nhân đi." Vương Linh ôm lấy con gái và quỳ xuống.
“Mau đứng dậy đi, tôi cần hỏi chồng cô một số việc.” Trần Vũ vội vàng đỡ hai mẹ con đứng dậy.