Lúc này, toàn bộ trong quán bar đã yên tĩnh đến mức không một tiếng động, tất cả mọi người dường như đều hít ngược một hơi, trợn to mắt và há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, ngay cả tiếng hít thở cũng không tự chủ được mà chậm lại, sợ sẽ gây ra một chút âm thanh nào đó.
Chỉ có mỗi mình Tống Khả Mộng như không lo lắng gì và chỉ cười, vẻ mặt kích động nhìn tôi, hai con mắt đều đã sắp biến thành hình trái tim rồi, âm thanh khẽ run nói: "Khả Khanh, anh chàng này thật đẹp trai cũng thật khí phách nha, không được không được rồi, em thật sự muốn rơi vào tay giặc, đợi lát nữa em sẽ thổ lộ với anh ta."
Tống Khả Khanh vẫn không lên tiếng, có chút không biết làm sao nhìn Tống Khả Mộng một cái.
Tống Khả Mộng ánh mắt sáng ngời lên, lẩm bẩm lầu bầu nói: "Phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? A, đúng rồi! Hiến thân, tối nay em sẽ lên giường với anh ta! Hừ hừ, em không tin sẽ có người đàn ông nào cưỡng lại được mị lực của em!”
Tống Khả Khanh giơ tay lên và gõ nhẹ lên đầu Tống Khả Mộng một cái, oán trách nói: "Nói bậy bạ gì đó!"
“Hihi!” Tống Khả Mộng có chút ngượng ngùng và le lưỡi, nhưng hai mắt vẫn nhìn tôi hết sức chăm chú.
Lúc này tôi cũng đã chơi đủ rồi, nên mới nhấc chân của mình ra khỏi mặt của Tôn Siêu, cúi đầu nhìn hắn ta, nói: "Hài lòng chưa, còn muốn tiếp tục hay không?"
Giọng điệu này, giống như Tôn Siêu chủ động yêu cầu tôi làm như vậy.
Hai chị em Tống Khả Mộng lập tức bật cười.
Chỉ thấy Tôn Siêu ngơ ngác nằm trên mặt đất, trên khuôn mặt sưng vù vẫn còn lưu lại mấy dấu giày rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía tôi tràn đầy sự oán độc và căm phẫn nồng đậm.
Tôi mỉm cười nói: "Không cần cảm thấy nhục nhã đầu, thật ra đây chính là hành động mà ngươi muốn làm với tôi lúc trước, tôi chẳng qua là đem hành động mà người mong muốn diễn đạt trực quan một lần cho ngươi biết thôi. Sao rồi, có phải cảm thấy rất thoải mái không?"
Tôn Siêu hai mắt đỏ đậm, nắm đấm đang buông lỏng ở hai bên thân thể đã nắm chặt lại, gân xanh cũng nổi lên một cách rõ ràng, gắn từng chữ từ trong kẽ răng nói: "Đồ khốn nạn, tao nhất định phải đem mày phanh thây ra thành trăm đoạn."
“Tùy ngươi!” Tôi không thèm để tâm mà chỉ cười cười.
Lúc này cuộc điện thoại mà Tôn Siêu vừa mới gọi rất cuộc cũng đã bắt máy, giọng nói của một thanh niên trẻ tuổi từ trong điện thoại truyền ra: "Alo, Tôn Siêu?"
Là giọng nói của Tiền đại thiếu gia!
Cao Thuận bên cạnh đã sớm bị dọa đến võ mật, lập tức kích động hẳn lên.
Thần sắc của Tôn Siêu cũng kích động như vậy, run lẩy bẩy mà cầm lấy chiếc điện thoại di động, mang theo một chút nức nở mở miệng hô to: "Alo, anh họ, em ở quán bar bị người khác ăn hiếp đây!”
Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại dường như có chút kinh ngạc, lạnh giọng nói: “Cái đồ không ra gì, chờ một chút, tôi tới ngay!"
Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị ngắt.
Tôn Siêu cất điện thoại đi, lại ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt dữ tợn, gắn từng chữ. "Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!” Tôi cũng từ chối cho ý kiến, cũng thật sự không có hứng thú nói nhảm với hắn ta nữa.
Những người khách đang đứng vây xem trong quán bar lúc này cũng nhận thấy có gì đó không đúng lắm, thấy sự việc càng lúc càng lớn chuyện, nên đã có người bắt đầu lặng lẽ rời đi, chỉ chốc lát trong sàn nhảy đã trống đi phân nửa.
Nhưng vào lúc này, có tiếng bước chân từ cửa quán bar truyền đến.
Một thanh niên dẫn theo vệ sĩ bước vào, thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, tuy rằng diện mạo hết sức bình thường, nhưng ánh mắt giống như một con chim ưng, hơi
có vẻ hung ác và nham hiểm, làm cho cả người hắn ta thoạt nhìn đều tản ra một loại khí tức hung ác.
Thanh niên mặc một bộ âu phục thoải mái, trên chân mang một đôi giày da sáng loáng, tuy rằng khuôn mặt bình thường, nhưng khí thế trên người lại làm cho người khác thật không dám khinh thường, tuy rằng mặt không biểu cảm gì, nhưng ai cũng không dám nhìn thẳng vào hai mắt của hắn ta.
"Mau nhìn kìa, Tiền thiếu gia đã đến!” Có người phát ra tiếng kêu kinh hãi.
Trong quán bar này có không ít người đều nhận ra hắn ta, sắc mặt liền khế biến, vội vàng thu hồi lại ánh mắt, lần nữa nhìn tôi với một ánh mắt đồng cảm.
“Anh!”
Tôn Siêu nhìn thấy Tiền Chính Hạo, thần sắc càng thêm kích động và hưng phấn, thậm chí nước mắt đã tràn
mi.
Tiên Chính Hạo đi đến bên cạnh Tôn Siêu, nhìn bộ dạng chật vật và thê thảm của hắn, hơi nhíu nhíu mày, khiển trách: "Khóc cái gì mà khóc, đồ vô tích sự"
“Anh, anh xem em thảm có nào!"
Tôn Siêu nghe vậy càng thêm uất ức, giơ ngón tay lên và chỉ chỉ dấu giày trên mặt của mình, sau đó quay đầu nhìn về phía tôi, trong mắt tràn ngập sự oán độc dữ tợn, "Tên khốn kiếp này đã làm nhục em, anh họ, em muốn giết chết hắn ta!"
Nghe Tôn Siêu nói vậy, sắc mặt của Tiền Chính Hạo vẫn bình tĩnh như trước, sau đó nhìn sang mấy người Cao Thuận đang năm bên cạnh.
Cao Thuận bị dọa đến giật mình, cố nén đau đớn trên người, không dám thở mạnh, cẩn thận gọi: "Tiền thiếu gia!”
“Ừm.” Tiền Chính Hạo khẽ gật đầu, trên mặt lại lộ ra nụ cười ôn hòa, mở miệng nói: "Cậu qua đây kể lại cho tôi nghe toàn bộ sự việc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cao Thuận há miệng thở dốc, theo bản năng mà nhìn tôi một cái, trong mắt hiện lên sự oán độc, sau đó mở miệng đem sự tình từ đầu tới cuối thuật lại một lần cho Tiền Chính Hạo nghe.
Cũng không có bất kỳ giấu diếm hay thêm mắm thêm muối gì hết, chỉ là hết sức khách quan từ đầu đến cuối
thuật lại một lần thôi.
Toàn bộ quá trình đó tôi chỉ cười nhẹ nhàng, cũng không cắt ngang, càng không có ý định muốn rời đi.
Vẻ mặt của Tiền Chính Hạo từ đầu tới cuối cũng vô cùng bình tĩnh, sau khi nghe xong liền nhấc chân đi về phía tôi, Tôn Siêu và Cao Thuận đứng ở một bên lộ ra thần sắc hưng phấn và dữ tợn, vội vàng đi theo phía sau.
Tiền Chính Hạo đứng lại trước mặt tôi, trên mặt cũng mang theo nụ cười nhẹ nhàng, ôn hòa mở miệng: “Xưng hô như thế nào?"
“Trần Thiên Vị.” Tôi khẽ cười và trả lời.
"Ùm!"
Tiên Chính Hạo gật đầu, giơ ngón tay chỉ vào tên Tôn Siêu và Cao Thuận phía sau, hỏi: "Đều là người làm?" “Rõ ràng!” Tôi cười híp mắt gật đầu.
Tiền Chính Hạo không giận mà cười, trên dưới đánh giá tôi, lại nói: "Xem ra thân thủ của ngươi không tệ.” “Cũng được, đối phó với mấy tên rác rưởi này thì không thành vấn đề gì." Tôi khiêm tốn trả lời.
“Lá gan cũng không tệ, ở trước mặt tôi còn có thể bình tĩnh và tự nhiên như vậy."
Tiền Chính Hạo nhìn chằm chằm vào tôi, nhẹ giọng nói: "Hôm nay tâm trạng của tôi cũng không tệ, vốn định bỏ qua cho ngươi. Nhưng xem ra ngươi cũng không xem tôi ra gì, vậy liền chơi đùa một chút với ngươi, ngươi xem
có được không?"
Tôi thờ ơ nhún vai, "Lẽ ra ngươi cũng không có tư cách này, nhưng mà bây giờ tôi vừa lúc rảnh rỗi."
“Rất tốt!” Nụ cười trên mặt Tiền Chính Hạo càng ngày càng sáng lạn, trong mắt lại hiện lên một sự tàn độc, giơ tay chỉ vào mũi của tôi, nhẹ nhàng mở miệng, phảng phất như đang tự thuật lại một sự thật, "Chuyện người vừa làm với em họ tôi, tôi sẽ trả lại gấp bội cho ngươi."
Tôi cười cười, nghiêm túc nói: "Ngươi có thể thử một chút.”
“Haha, rất tốt!"
Trong mắt của Tiền Chính Hạo bỗng nhiên hiện lên một chút lạnh lẽo, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp ra hiệu và căn dặn những tên vệ sĩ đằng sau: "Cho các ngươi năm phút, tôi muốn người này nằm ở dưới chân của tôi!”
"
"Vâng, Tiền thiếu gia!" Sau khi đáp lại một tiếng, tên vệ sĩ kia liền đứng ra.
Chỉ thấy dáng người của hắn cao to và cường tráng, thân cao chừng hai thước, cơ bắp cuộn cuộn, cả người đứng ở nơi đó giống như một ngọn núi nhỏ vậy, tản ra cảm giác bức bách khiến người khác cũng phải sợ hãi.
Hắn giương mắt nhìn tôi, nhếch miệng cười nói:
"Không cần lâu như vậy, trong vòng hai phút sẽ xử lý xong.
“Không tệ." Tiền Chính Hạo lại lui về phía sau hai bước, hài lòng gật đầu: "Vậy động thủ đi!"
Một tiếng va đập nhỏ vang lên, một quyền chứa đựng toàn bộ sức mạnh của tên vệ sĩ kia, lại bị một cái tát của tôi nhẹ nhàng đánh văng ra.
Xung quanh lập tức hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh mắt của Tiền Chính Hạo bỗng tối sầm xuống, nụ cười tự tin trên mặt của hắn ta chậm rãi thu lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi, hiện lên một chút kinh ngạc.
Nhưng người tỏ ra khiếp sợ nhất chính là tên bảo tiêu kia, chỉ thấy trên khuôn mặt hắn ta đang tràn ngập thần sắc không dám tin, hai mắt trừng to nhìn tôi, há mồm và
lắp bắp nói: "Ngươi... ngươi... tại sao ngươi có thể làm được
điều đó?"