Tôi và Trần Minh Vũ đã hẹn gặp nhau vào buổi tối, sau đó liền cúp điện thoại, chuẩn bị thức dậy và đi rửa mặt.
Liêu Hưu thấy thế liền đưa khăn lông và bàn chải đánh răng mới mua cho tôi, sau đó lại bưng ly nước với vẻ mặt nịnh nọt tươi cười cung kính chờ bên cạnh, biểu hiện trung thành như một con chó săn này, khiến tôi không quen chút nào.
Mẹ nó, có một người đàn ông chịu hầu hạ tôi như vậy, mặc dù biết rõ hắn ta đang nịnh nọt, nhưng vẫn thấy khó chịu.
Người khác mà nhìn thấy chắc còn tưởng xu hướng tình dục của tôi có vấn đề.
Tôi đã từ chối lời đề nghị phục vụ ăn sáng cho tôi của Liêu Hưu, sau đó liền rời khỏi ký túc xá, đón một chiếc taxi
ở ngoài cổng trường và đi thẳng đến công ty.
Hơn hai mươi phút sau, tôi đã ngồi trong phòng làm việc của mình.
Chu Thái Vi vừa mới kết thúc công việc, ngồi ở trên ghế sa lon đối diện tôi với đôi chân dài mặc vớ ren đan vào nhau, cười tủm tỉm hỏi: "Thiếu gia cả đêm không về, tối hôm qua lại đi đâu chơi vậy?"
“Chơi cái gì, tối hôm qua nhậu cùng bạn bè và uống nhiều quá, nên anh đã ngủ lại qua đêm ở ký túc xá trường học thôi." Tôi nhăn mày, nói trêu chọc: "Sao anh lại nghe mùi ghen tuông ở đây vậy nhỉ?"
“Em mà ghen sao."
Chu Thái Vi liếc tôi một cái, kiêm lại nụ cười rồi
nghiêm túc nói: "Anh à, tuy rằng phần lớn chương trình học được sắp xếp trước đó đã kết thúc hết, nhưng em thấy anh không nên thả lỏng như vậy, dù sao sau khi chờ anh kế thừa gia tộc xong thì phải có trách nhiệm với cả gia tộc, hơn nữa con đường kế thừa đại quyền của gia tộc này cũng không dễ đi chút nào..."
“Anh hiểu mà." Tôi cắt ngang lời của Chu Thái Vi, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng và nói: "Anh biết em đang lo lắng cái gì, yên tâm đi, anh sẽ không để bản thân biến thành cái loại ăn chơi sa đoạ chỉ biết hưởng lạc đâu."
“Thiếu gia biết thế thì tốt rồi, em sẽ không nhiều lời nữa”. Chu Thái Vi hé miệng cười.
Tôi thì nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, cười hỏi: "Đúng ra thì em phải hiểu anh là người như thế nào, chỉ vì tối qua không về ngủ mà đã bắt đầu không tin anh rồi sao?"
“Đương nhiên không phải rồi." Chu Thái Vi vội vàng phủ nhận, nhỏ giọng giải thích: "Chỉ là... vài hôm nữa có thể em phải đi công tác, chưa biết đi bao lâu nên cũng có chút lo lắng nếu em không ở bên cạnh thiếu gia...
“Em phải đi công tác sao?" Tôi ngạc nhiên mở to hai mắt, nhíu mày nói: "Lúc nào, đi làm gì?"
Chu Thái Vi cười khẽ rồi nói: "Thiếu gia chắc cũng biết mà, em ngoại trừ là trợ lý riêng của anh, em còn phải điều hành một số nghiệp vụ của tổng bộ tập đoàn. Vốn là muốn giao cho người khác, nhưng nhất thời lại không tìm được người thích hợp. Hiện tại nghiệp vụ bên kia xảy ra chút vấn đề, không còn cách khác, em chỉ có thế tới đó một chuyến để giải cứu. Thời gian cụ thể còn chưa xác định, nhưng chắc là gần đây thôi."
“Được, nếu là chuyện công việc, thì em cứ đi đi". Tôi nghe vậy gật đầu, nhưng giọng điệu hết sức buồn bực.
Không biết từ khi nào, tôi đã quen với sự tồn tại của Chu Thái Vi, quen với sự chăm sóc của cô ấy, sự dịu dàng của cô ấy, và thỉnh thoảng nghịch ngợm chơi đùa với cô ấy.
Đột nhiên biết cô ấy phải rời đi một thời gian, trong lòng cũng thấy không thoải mái.
Chu Thái Vi nhìn dáng vẻ của tôi, đôi mắt như mỉm cười, bỗng nhiên đứng dậy ngồi bên cạnh, giơ tay lên ôm lấy cánh tay của tôi, lại đem cắm mình đặt ở trên vai tôi, "Sao vậy, em thấy anh hình như có chút không vui đúng không?"
“Biết rõ còn cố hỏi đúng không?" Tôi giơ tay véo má Chu Thái Vi, nhưng không nó dùng quá sức.
“Hihi, em biết anh không nó xa em mà." Chu Thái Vi vẻ mặt dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, lần này em sẽ nhanh chóng tìm người tiếp nhận công việc trước kia của em, sau đó có thể toàn tâm toàn ý làm cô trợ lý nhỏ bé của anh thôi, sau này mỗi ngày đều có thể bên cạnh anh."
Tôi ôm lấy bả vai cô ấy, lắc đầu cười nói: "Năng lực của em nếu chỉ làm trợ lý của anh thôi thì uổng phí tài năng quá.”
“Vậy thiếu gia bảo em làm cái gì là em làm cái đó, chỉ cần không để em rời xa anh là được." Chu Thái Vi cười ngọt ngào.
Vẻ mặt động lòng của cô ấy khiến dục hỏa trong người tôi bừng cháy, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà muốn đại chiến một trận với cô ấy tại văn phòng rồi.
Buổi chiều, nhân viên cấp cao của công ty Uy Lam và Phồn Hoa đã cùng nhau mở cuộc họp cuối cùng trước buổi công bố sản phẩm mới của Phồn Hoa.
Cuộc họp kéo dài cả buổi chiều, quyết định toàn bộ kế
hoạch chi tiết của buổi họp báo và một loạt công việc sau khi sản phẩm mới ra mắt.
Vì đã hẹn gặp Trần Minh Vũ, tôi để Chu Thái Vi về nhà trước, còn mình thì lái chiếc Mercedes-Benz G mới mua và đi tới địa điểm hẹn với Trần Minh Nguyệt.
Quán bar Hạo Nguyệt, quán của Từ Thanh, cũng là nơi tôi từng làm thêm trước kia.
Lại một lần nữa trở lại nơi này, nhìn bảng hiệu quán
bar quen thuộc kia, đột nhiên có cảm giác mọi thứ không còn như trước nữa.
Đặc biệt là khi tôi lái xe đến bãi đỗ xe, bảo vệ quán bar nhìn thấy chiếc Mercedes G này mà sáng cả con mắt, ra sức ra hiệu hướng dẫn tôi dừng xe.
Còn nhớ rõ lúc trước khi còn đi làm thêm ở đây, những tên bảo vệ của quán bar này chẳng tốt với tôi bao giờ, lần nào cũng làm ra bộ dạng vênh váo và hung hăng, miệng
thì lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ chẳng lời nói nào là sạch sẽ cả, tâm trạng không tốt thậm chí còn động tay đánh người.
Còn bây giờ.
Bảo vệ thấy tôi dừng xe xong, vội vàng chạy tới, khom lưng cung kính mở cửa xe, "Chào ngài, chào mừng đến với quán bar Hạo Nguyệt."
Thật trùng hợp, tôi lại biết ông bảo vệ này.
Nhớ lần đầu tiên gặp Chu Thái Vi, chỉ vì tôi ngồi ở bãi đỗ xe lau vết thương mà ông bảo vệ đã chê tôi vướng víu, và còn mắng chửi tôi một cách thậm tệ.
Sau khi xuống xe tôi nhìn ông ấy, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Giờ tôi đã không thèm chấp nhặt với loại người như vậy nữa rồi, cho nên chỉ nhìn một cái liền đi về phía cửa lớn của quán bar.
“Chúc ngài chơi vui vẻ ạ." Bảo vệ vội vàng khom người nhìn theo.
Bây giờ là hơn bảy giờ tối, thời gian còn sớm nên khách trong quán bar cũng không nhiều.
Trần Minh Vũ gửi tin nhắn cho tôi nói là đang chờ tôi ở phòng VIP lầu hai, nhưng tôi vừa mới đi vào sảnh lầu một đã nhìn thấy bóng dáng của anh ta từ xa.
Chỉ thấy anh ta đang cầm một ly rượu trong tay, đang ngồi ở bên sàn nhảy theo tiếng nhạc xập xình, ánh mắt rơi
vào một người con gái trên sàn nhảy với vẻ mặt dâm đãng, hèn mọn và hết sức bỉ ổi.
Người trên sàn nhảy lúc này không đông lắm, trong đó nổi bật nhất, chính là người mà Trần Minh Vũ đang nhìn chằm chằm.
Cô gái đó cao khoảng một mét sáu, với mái tóc dài màu đen mềm mại, dây nịt màu trăng lộ ra xương quai xanh hấp dẫn cùng vòng eo thon nhỏ, quần màu đen với đôi chân trắng trẻo vừa nhỏ vừa dài, kỹ thuật nhảy lại rất tốt, không ngừng lắc lư cơ thể theo tiếng nhạc, khiến dáng người gợi cảm đó càng thêm quyến rũ.
Khi cô ấy nhảy múa theo tiếng nhạc, dưới mái tóc dài màu đen lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ quan sắc sảo, tôi đã không khỏi kinh ngạc.
Quả thực trùng hợp, cũng là người quen.
Chính là tiểu thư của Mễ gia, cô gái Mễ Lạp ngang ngược đó.
Lần trước ở Thanh Thạch hội sở đã gây chuyện rắc rối cho tôi, bị tôi dạy cho một bài học còn chưa rút kinh nghiệm, ai ngờ lại khiến cô ấy bộc phát thêm thuộc tính vừa kỳ quái vừa dâm đãng như thế này, đến bây giờ tôi vẫn còn thấy choáng váng.
Cho nên là... Trần Minh Vũ muốn ở quán bar tán gái, cuối cùng lại chọn trúng Mễ Lạp?
Quả nhiên, khi nền nhạc kết thúc, Mễ Lạp vung vẩy
mồ hôi đi xuống sàn nhảy, Trần Minh Vũ lập tức nghênh đón.
“Vị tiểu thư này, có thể mời cô một ly rượu không?" Trên mặt Trần Minh Vũ lộ ra nụ cười ôn hòa phong độ nhẹ nhàng, đồng thời giơ ly rượu trong tay lên, vô tình làm lộ ra chiếc đồng hồ Vacheron Constantin quý giá trên cổ tay.
Đây là chiêu trò mà Trần Minh Vũ thường dùng khi tán gái ở quán bar, thậm chí còn chưa thể gọi là chiêu trò
nữa.
Bởi vì trước đây, khi những cô gái trong quán bar nhìn thấy quần áo, khí chất, diện mạo, cùng với chiếc đồng hồ có giá trị bằng một căn nhà của hắn, phần lớn đều sẽ trở nên chủ động và nhiệt tình vô cùng. Trần Minh Vũ chỉ cần mời các cô gái ấy uống hai ly rượu, hoặc là tiếp tục thể hiện tài lực của mình một chút, chuyện sau đó liền trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
kia.
Nhưng người mà hắn gặp hôm nay khác với trước
Mễ Lạp liếc qua cổ tay của hắn, khinh thường và hỏi: "Cậu đang muốn nói với tôi là cậu rất giàu có ư?"
“Hả?" Trần Minh Vũ sửng sốt, nụ cười cứng đờ trên mặt, sau khi dừng một chút anh ta không chút e dè gật đầu, nhẹ giọng cười nói: "So với người bình thường, tôi quả thật là người giảu hơn họ."
“Haha, mang một chiếc Vacheron Constantin mà ra vẻ
cái gì." Mễ Lạp bĩu môi, không thèm nhìn đến và muốn bỏ
đi.
Trần Minh Vũ nghe vậy cũng không tức giận, mà lại
càng thêm hứng thú, bước nhanh một bước để đứng cản trước người Mễ Lạp, cười nói: "Tôi chỉ muốn làm bạn với cô thôi, tôi rất có thành ý nên hãy cho tôi một cơ hội đi."
Mễ Lạp nhíu mày, lộ vẻ bất mãn, "Cút ngay, tiểu thư
đây không thích trai xấu đâu."