Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu giờ tối, tôi vừa mới rời khỏi tòa nhà công ty, liền nhìn thấy Hạ Trường Minh đang đứng trong bãi đỗ xe và vẫy tay với tôi. 

Anh ta lái một chiếc Bentley Mulsanne màu đen, tuy rằng đã hơn bốn năm mươi tuổi, nhưng thân hình cao ngất, phong độ nho nhã, hơn nữa bên cạnh còn có chiếc xe vô cùng sang trọng, thật sự hấp dẫn không ít ánh mắt của các phụ nữ trẻ tuổi ven đường. 

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tôi đã nhìn thấy mấy cô gái ăn mặc thời thượng chủ động bắt chuyện với anh ta, cũng nhận lấy danh thiếp của đối phương. 

Nhưng sau khi đối phương xoay người rời đi, lại tiện tay ném danh thiếp vào thùng rác. 

Tôi đi tới, cười trêu tức nói: "Anh giỏi lắm nha, anh Hạ, đã đến tuổi này mà còn có mị lực như vậy, xem ra chị dâu tôi phải cảm thấy nguy cơ rồi." 

“Haha, chị dâu của cậu chưa bao giờ quản chuyện của tôi." Hạ Trường Minh có chút buồn rầu liền xoa xoa lông mày và nói, "Nhưng đúng là nếu cậu không ra sớm, anh đây thật đúng là sắp không chịu nổi. Các cô gái trẻ bây giờ thật sự quá sức chủ động, sớm biết như vậy hôm nay tôi đã không nên lái chiếc xe này đến đây." 

"Người ta chủ động, vậy anh tiếp nhận đi, thử tình một đêm gì đó. Yên tâm, tôi sẽ không nói cho chị dâu biết đâu." Tôi trêu chọc nói. 

Hạ Trường Minh thì liên tục xua tay, cười khổ nói: "Huynh đệ cậu cũng đừng đùa tôi nữa, mau lên xe, chúng ta xuất phát thôi.” 

“Ừm.” Tôi gật gật đầu, liền ngồi vào ghế phụ, "Không phải tôi đã nói cứ để tôi tự đi sao, sao còn phải phiền anh 

đến tận đây đón tôi chứ?" 

“Hihi, tôi vốn đã phải nhờ cậu giúp đỡ rồi, sao có thể để cho cậu tự mình đi đến đó chứ." 

Hạ Trường Minh khởi động xe, chậm rãi chạy ra khỏi bãi đỗ xe, nhẹ giọng nói: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu, chuyện này tôi nhờ cậu hỗ trợ là do tôi suy nghĩ chưa thấu đáo. Đối phương dù sao cũng là người của gia tộc Trần Thị, tùy tiện nhờ cậu xen vào, nói không chừng sau này sẽ mang 

đến phiền toái cho cậu, cho nên...” 

וו 

“Những lời này quá khách sáo rồi đó, anh Hạ, một khi tôi đã đồng ý giúp anh, thì cũng không quan tâm sau này sẽ gặp phải phiền toái gì." 

“Cậu nghe tôi nói hết đã, người anh em." Hạ Trường Minh vừa lái xe vừa đưa cho tôi một điếu thuốc, tiếp tục nói: "Ý của tôi là, đợi sau khi đến nơi, cậu hãy đợi ở bên ngoài một chút, tôi dự định sẽ tự mình đi vào trong đó để thăm dò tình hình. Nếu sự việc đúng như tôi đã dự đoán trước đó, Trần Minh Vũ không có ác ý quá lớn, vậy thì mới dám phiền cậu lộ mặt một chút, giúp lão ca tôi thực hiện lời nói dối đó, làm cho tình hình có chuyển biến tốt hơn. Nhưng nếu như tôi phát hiện ra lần này Trần Minh Vũ đến đây thật ra là có ý đồ xấu, vậy cho dù lời nói dối có vẹn toàn đến đâu cũng không có ý nghĩa nữa, huynh đệ cậu cũng không cần phải xen vào làm gì." 

“Tách!” 

Tôi châm cho mình một điếu thuốc lá, sau đó thuận tay mở cửa sổ xe, nhíu mày nói: "Anh Hạ, anh đang nghi ngờ Trần Minh Vũ lần này tới Lôi Trạch, cũng không đơn giản chỉ là gặp mặt như anh ta nói, mà có mục đích khác sao?" 

“Đúng vậy." Hạ Trường Minh gật đầu nói: "Hai ngày nay tôi ở nhà, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nếu Trần Minh Vũ thật sự yêu thích con gái tôi, 

với tính cách như lời đồn của anh ta mà nói, anh ta nhất định sẽ không từ mọi thủ đoạn, tuyệt đối sẽ không vì tôi nói con gái đã có hôn phu mà dễ dàng từ bỏ như vậy. Càng sẽ không tốn thời gian đưa ra lời đề nghị muốn gặp mặt vị hôn phu của con gái tôi, để xác thực đúng là có chuyện như vậy.” 

"Nếu như hắn ta đang dòm ngó cổ phần của tập đoàn Minh Đức trong tay tôi, người anh em không sợ cậu chê cười, tập đoàn Minh Đức hiện tại hoàn toàn là một củ khoai lang đang nóng phỏng tay, tuy rằng rất có giá trị, nhưng cũng hết sức phiền toái. Trừ phi hắn muốn lấy mức giá cực thấp, nửa mua nửa cướp lấy số cổ phần trong tay tôi! Như vậy mới phù hợp tác phong làm việc từ trước đến giờ của hắn!” 

"Cho nên tôi đang hết sức nghi ngờ, hắn muốn theo đuổi con gái tôi chỉ là cái cớ, muốn cổ phần mới là mục đích thật sự! Hắn muốn nhân buổi gặp mặt tối nay, sẽ lấy con gái tôi ra để uy hiếp tôi, ép buộc tôi đem số cổ phần trong tay chuyển nhượng cho hắn với giá cực thấp! Thậm chí nếu tình thế cực đoan hơn, ngay cả cổ phần và cô gái tôi hắn đều muốn đoạt lấy." 

Thần sắc của Hạ Trường Minh lúc này vô cùng nghiêm trọng, không khí trong xe cũng vì vậy mà căng thẳng theo. 

Nhưng ngay sau đó Hạ Trường Minh lại nhếch miệng cười, giọng điệu thoải mái nói: "Đương nhiên, đây chỉ là 

suy đoán của tôi mà thôi. Nói không chừng Trần Minh Vũ thật sự chỉ giống như lời anh ta nói, muốn gặp mặt vị hôn phu của con gái tôi, xác định tôi không nói dối là được. Dù sao thì cậu cứ nghe theo sự sắp xếp của tôi, sau khi đến nơi cứ đứng ở ngoài chờ một chút, tôi không gọi thì cậu cũng không cần đi vào đó." 

Tuy nói chuyện thoái mái như thế, nhưng tôi quan sát được trong sâu bên trong ánh mắt của Hạ Trường Minh đang vô cùng căng thẳng. 

Hiển nhiên, anh ta đối với tình hình đêm nay cũng không lạc quan cho lắm. 

Dù sao anh ta cũng là người đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, trước đó bởi vì quá mức quan tâm đến con gái của mình, mới tin lời nói của Trần Minh Vũ, nhưng sau phản ứng lại, liền nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng lắm. 

Chỉ có điều.. 

Tôi rít một hơi thuốc, mở miệng hỏi: "Anh Hạ, em có một chuyện không hiểu lắm.” 

“Cậu nói đi." Hạ Trường Minh nhìn về phía tôi. 

Tôi trầm ngâm một hồi lâu, sau đó liền hỏi: "Tôi nhận ra được, anh Hạ hình như đang vô cùng kiêng kị tên Trần Minh Vũ đó. Nhưng theo tôi được biết, Trần Minh Vũ chỉ là con cháu nhánh phụ của gia tộc Trần Thị mà thôi, địa vị trong gia tộc Trần Thị cũng không phải quá cao. Còn anh 

Hạ dù sao cũng là người đã lăn lộn trong giới kinh doanh 

nhiều năm nay, tài sản mấy chục tỷ, theo lý mà nói dù không chủ động dây vào hắn, nhưng cũng không đến mức phải kiêng kị và sợ hãi một người quá trẻ tuổi như vậy!" 

Hạ Trường Minh nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc quay sang nói với tôi: "Trước giờ tác phong làm việc của hắn rất phô trương, nên làm cho đại đa số người bên ngoài đều cho rằng hắn là con cháu khá được xem trọng của gia tộc 

 

Trần Thị, nhưng huynh đệ sao cậu lại có thể biết rõ thật ra địa vị của hắn trong gia tộc lại không cao... 

“Tôi vô tình biết được mà thôi." Tôi cười cười. 

Hạ Trường Minh cũng không truy vấn gì thêm, mà mở miệng giải đáp nghi hoặc của tôi, "Theo như lời cậu nói, Trần Minh Vũ thật sự cũng chỉ là con cháu một nhánh phụ của Trần Thị, địa vị trong gia tộc đích thực không cao. Nhưng có một điểm mà cậu không ngờ tới, đó chính là cha của Trần Minh Vũ - Trần Hồng." 

“Trần Hồng?" Tôi hơi nhíu mày. 

Trần Hồng, là con trai lớn nhất của ông bác thứ ba 

trong gia tộc, cũng chính là trưởng tử nhánh thứ ba của gia tộc Trần Thị, từ quan hệ huyết thống mà nói, tôi phải gọi ông ta một tiếng bác. 

"Đúng vậy, Trần Hồng! Người này tuy xuất thân từ nhánh thứ ba, nhưng năng lực rất mạnh, rất được chủ tịch gia tộc Trần Thị - Trần Long Tượng xem trọng, vì thế đã dần dần tiến vào tầng lớp trung tâm của gia tộc Trần Thị." Hạ Trường Minh tiếp tục giải thích: "Cậu cũng biết rồi đó, đối với một gia tộc tài phiệt tương đối truyền thống như Trần Thị, chỉ có con cháu nhánh chính mới có quyền thừa kế gia tộc. Con cháu của những nhánh phụ khác không được thừa hưởng quyền thừa kế, chỉ được hưởng hoa hồng có được từ quỹ đầu tư tín thác của gia tộc mà thôi." 

"Tuy rằng số tiền hoa hồng mỗi năm nhận được đều là những con số thiên văn hết sức khủng bố, cũng đủ để bọn họ cả đời không lo cơm áo gạo tiền. Nhưng đối với những người có năng lực và tham vọng mà nói, tiền vĩnh viễn không bao giờ chê nhiều. Cho nên con cháu các nhánh phụ trên cơ bản đều sẽ nghĩ đủ mọi cách để sở hữu một số tài sản của riêng mình mà không thuộc về gia tộc, mượn danh tiếng tài phiệt của tập đoàn Trần Thị, trên thương trường luôn luôn thuận buồm xuôi gió, mọi việc đều rất thuận lợi. Những thứ này cũng nằm trong phạm vi ngầm đồng ý của gia tộc Trần Thị, xem như một phúc lợi ngầm 

cho các nhánh phụ trong gia tộc." 

Nghe đến đó, tôi nhất thời liền hiểu ra, như bừng tỉnh đại ngộ. 

“Hiểu rồi.” Tôi gật đầu nói: "Trần Minh Vũ đang dòm ngó cổ phần của tập đoàn Minh Đức, cũng không phải là ý của hắn ta, mà do cha hắn ta là Trần Hồng đang bày mưu đặt kế phía sau. Cho nên người mà anh đang kiêng kị không phải Trần Minh Vũ, mà là Trần Hồng..." 

“Đúng vậy.” 

Hạ Trường Minh chỉ biết cười khổ gật đầu, "Trần Hồng tuy xuất thân từ nhánh phụ, nhưng bởi vì được Trần Long Tượng tín nhiệm, nên đã trở thành nhân vật hết sức quan trọng trong tập đoàn tài phiệt Trần Thị, trong ngoài không ai không nể mặt. Giống như chuyện hôm nay, nếu chỉ là ý định của một mình Trần Minh Vũ, vậy tất cả đều rất dễ xử lý, nhưng nếu thật sự là do Trần Hồng đang chỉ thị sau lưng... Haha, nói một câu thật sự mất mặt, lão ca tôi đây thật sự không có gan để đối đầu với hắn." 

Ngoài cửa sổ xe gió nhẹ nhàng thổi vào, cho dù đã là chạng vạng, nhưng vẫn mang theo chút không khí khô nóng, giống như tâm trạng của Hạ Trường Minh lúc này vậy. 

Tôi khẽ gật đầu, khuyên giải an ủi: "Yên tâm đi, anh Hạ, sẽ không có việc gì đâu." 

“Hy vọng đúng như lời cậu nói." Hạ Trường Minh 

nhếch miệng cười, "Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, lão ca tôi đây đã nợ cậu một ân tình, người anh em à. Lát nữa rảnh rỗi về nhà tôi, tôi bảo chị dâu của cậu làm mấy món sở trường, chúng ta lại uống vài ly với nhau. 

“Được." Tôi cười cười, không dám tiếp tục đi sâu vào đề tài này. 

Chủ yếu là có chút chột dạ... 

Hạ Trường Minh đạp thẳng chân ga, dần dần tăng nhanh tốc độ, cảnh vật đường phố bên ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lui về phía sau. 

Rất nhanh, xe đã chạy vào trong bãi đỗ xe của Kim Đỉnh Yến. 

Tôi và Hạ Minh cùng nhau bước xuống xe, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ mà đi tới tầng chín, đây là phòng VIP Chí Tôn mà Hạ Trường Minh đã đặt trước. Trần Minh Vũ hẳn là đã đến rồi. 

Hạ Trường Minh đứng ở trước cửa phòng vip, nói với tôi: "Người anh em, cứ theo những gì hai chúng ta đã nói, trước tiên cậu hãy tìm một chỗ để nghỉ ngơi một chút, tôi không gọi cậu, thì ngàn vạn lần đừng đi vào bên trong, cứ để cho lão ca đây tự mình xử lý trước đã." 

“Được." Tôi gật đầu đồng ý, xoay người đi vào một gian phòng trống bên cạnh. 

Trần Hồng? 

Cấp dưới mà bố tôi tin tưởng nhất? 

Haha, có chút thú vị. 

Theo như lời nói của Chu Thái Vi, những người trong gia tộc Trần Thị biết về tin tức của tôi, không quá năm 

Không biết trong năm người này, có người chủ họ Trần Hồng này của tôi hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK