Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiếu gia, trên đời này có rất nhiều thứ không có cách nào hoàn toàn dựa vào khoa học để giải thích, chúng ta tôn trọng khoa học đồng thời cũng nên tôn trọng những truyền thừa từ cổ xưa." 

Yêu Nguyệt lại nhẹ giọng nói: "Hơn nữa điều kiện của cậu bây giờ so với tôi lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, thời điểm tôi học môn này phải mặc một cái áo giáp vô cùng cứng rắn, mỗi ngày đều cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa tôi còn phải lái xe suốt đêm và đi mấy trăm km mới lấy nó về được." 

“Cô suốt đêm không ngủ sao?" Tôi nhìn ánh mắt hồng hồng của cô nàng, không khỏi có chút cảm động, “Làm gì phải gấp gáp như vậy, thứ này sớm mấy ngày hay chậm mấy ngày không phải cũng giống nhau sao?" 

‘Thiếu gia cậu nói muốn học, nên tôi nghĩ sớm chuẩn bị trang bị cho cậu thì tốt hơn." 

Tôi đưa tay xoa xoa mái tóc của cô nàng, cười hỏi: "Cho nên tôi chỉ cần mặc những thứ này, là có thể học được chiêu thức mà cô đã dùng hôm qua, gọi là võ công Phi Trữ sao?" 

"Không phải, cái này chỉ là cơ bản thôi. Muốn sử dụng được Phi Trữ thì còn phải học các bước chân độc đáo, 

cũng như kỹ năng chuyển động bằng thân pháp nữa." Yêu Nguyệt tiếp tục nói: "Nhưng cái này vô cùng quan trọng, dù thiếu gia muốn học Phi Trữ, hay là các môn võ công khác, đây là món nhập môn không thể thiếu." 

Tôi như hiểu ra và gật gật đầu, "Được rồi, vậy cứ làm theo lời cô nói, để tôi mặc. 

Tôi mang theo bộ quần áo và bao cổ tay, sau đó xoay người trở về phòng, mặc chiếc áo ba lỗ vào tận cùng bên trong, cũng lần lượt đeo bao cổ tay vào. 

Cái áo này sờ lên thì nhè nhẹ trơn trượt, vô cùng mềm mại, mặc ở trên người cũng không cảm thấy khó chịu gì, từ xúc cảm mà nói, hoàn toàn không khác biệt gì so với những bộ quần áo bình thường. 

Nhưng mà, con mẹ nó nặng quá! 

Khi vừa mới mặc áo vào, tôi liền cảm thấy thân thể này trở nên vô cùng nặng nề, trọng lượng bốn mươi hai kg trực tiếp đè lên người, ban đầu không nghĩ sẽ không ảnh hưởng gì lắm, nhưng thời gian dần dần trôi qua, tôi cảm thấy giống như có một ngọn núi nhỏ đang đè lên người vậy, ngay cả hít thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn hơn. 

Ngoài ra hai tay hai chân còn đeo bao cổ tay với trọng lượng mười kg mỗi cái, làm cho tôi ngay cả đi đường, hay giơ tay nhấc chân lên đều trở nên hết sức chậm chạp. 

“Thiếu gia cố lên nha." Yêu Nguyệt hướng về phía tôi và làm động tác nắm chặt tay, nói: "Tôi rất xem trọng thiếu 

gia, chỉ cần cậu có thể kiên trì một chút, lại học được võ công mà tôi dạy cho cậu, sau này tuyệt đối có thể trở thành siêu cấp cao thủ. Trình độ như Lý Hổ, sau này thiếu gia một người đánh mười người cũng không thành vấn đê." 

Tôi lộ ra nụ cười khổ, gian nan giơ tay lên để mở cửa xe, sau đó chậm rãi ngồi vào, thở dài một hơi liền nói: "Đi thôi, đến công ty.” 

Mỗi ngày đều mang theo khối lượng nặng như vậy trên người, thật sự sẽ không có tổn thương đến cơ thể sao?" 

Tôi rất nghi ngờ về điều này. 

Yêu Nguyệt thì nói loại phương pháp này không chỉ là gánh một vật nặng trên người, cô ấy còn dựa theo sự truyền thừa của sư môn mà điều chế ra một loại thuốc đặc 

hiệu trong phòng thí nghiệm, bắt tôi mỗi ngày phải uống một liều, ngoài ra mỗi ngày cô ấy còn phải tắm thuốc cho tôi, đồng thời dùng thủ pháp đặc thù để tiến hành mát xa cho tôi. Có thể giảm bớt sự mệt mỏi của cơ bắp và giảm bớt sự hao tổn lại, đồng thời kích thích tố chất thân thể nhanh chóng tăng lên. 

Mà theo như lời nói của Yêu Nguyệt, phương pháp gánh vật nặng trên người cộng thêm việc dùng thuốc này, sẽ kéo dài trong ba tháng, và cũng mới chỉ là giai đoạn đầu tiên. 

Trong ba tháng này, tôi không chỉ phải gánh khối lượng nặng như vậy để sinh hoạt hằng ngày, còn phải cùng cô ấy tiến hành các khóa huấn luyện, học tập kỹ năng và võ công. 

Ba tháng sau, chỉ cần tôi đã thích ứng với trọng lượng này, là có thể bỏ bớt mấy món trang bị trên người, sau khi nghỉ ngơi một thời gian thì lại tiếp tục gia tăng trọng lượng, chính là giai đoạn gánh vật nặng thứ hai. Cứ như vậy mà 

 

tiếp diễn, cho đến khi tổ chất thân thế của tôi có thể phát triển đến mức cực hạn, thì việc huấn luyện bằng cách gánh vật nặng này sẽ không bao giờ kết thúc. 

Sau khi nghe những điều này, tôi thậm chí có thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ đau khổ như thế nào trong vài tháng tới. 

Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi đã từng nảy sinh ý định từ bỏ. 

Tuy nhiên đây vốn là tôi chủ động muốn học, hơn nữa ngày hôm qua còn cam đoan với Yêu Nguyệt tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, cho nên vì mặt mũi và thể diện này, chỉ có thể cắn răng kiên trì thôi. 

Sau khi đến công ty, bước chân không mấy thong thả của tôi khiến tất cả mọi người đều không nhịn được mà len lén quan sát tôi. 

Tôi chỉ có thể làm như không thấy gì, di chuyển từng bước từng bước một đến phòng làm việc của tôi, vừa mới ngồi xuống, ghế làm việc liền kêu lên một tiếng, phát ra tiếng kêu rên đau khổ. 

Xem ra còn phải đổi một cái ghế có chất lượng tốt hơn một chút. 

Tôi cười khổ cúi đầu nhìn xuống. 

Lúc này Cố Oanh Tư đã bưng tới một ly cà phê đặt lên bàn tôi, nhẹ giọng nói: "Trần tổng, có một người tên Mã Quảng Chí đang ở phòng họp chờ ngài, phó tổng giám đốc Cao đi cùng với anh ta, nói là đại diện cho tổng bộ của tập đoàn tiến hành thẩm tra nội bộ, bảo ngài qua đó báo cáo công tác với anh ta." 

“Tôi báo cáo cái đầu bà nội ông ta." 

Vốn tâm trạng đang không tốt, tôi thiếu chút nữa đã trực tiếp chửi đổng, không kiên nhẫn nói: "Thích chờ thì để hắn chờ, đừng để ý tới hẳn. 

“Vâng, Trần tổng." Cố Oanh Tư gật đầu, lại hỏi: "Vậy 

nếu hắn hỏi, tôi sẽ nói ngài đang bận?" 

“Được." Tôi gật đầu. 

Cố Oanh Tư xoay người rời đi, tôi thì tiếp tục đấu tranh với gánh nặng trên người. 

Nói thật, trọng lượng mấy chục kg, cho dù cộng thêm mười kg mỗi hai tay hai chân, với tố chất thân thể của tôi mà nói cũng chưa là gì. Nhưng mà... thật sự không thể chịu nổi khi lúc nào trọng lượng này cũng bám ở trên người. 

Trọng lượng như vậy, trong thời gian ngắn thì còn có thể chịu đựng được, nhưng nếu duy trì trong một thời gian dài, cho dù chỉ là ngồi một chổ, tôi vẫn cảm thấy càng ngày càng nặng, thật giống như cơ thể đang không ngừng gia tăng trọng lượng vậy. 

Tôi cầm tờ báo cáo trên tay và lật xem, mất nửa ngày mà ngay cả một trang cũng chưa xem xong. 

Chu Thái Vi đẩy cửa đi vào, sau khi nhìn thấy sắc mặt của tôi liền hoảng sợ: "Thiếu gia, anh làm sao vậy?" 

Tôi nhìn về phía Chu Thái Vi, ở trên mặt cố nặn ra một nụ cười, đem chuyện tôi bắt đầu học tập võ công với Yêu Nguyệt mà kể cho Chu Thái Vi nghe. 

Chu Thái Vi đứng bên cạnh tôi, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: "Trọng lượng mấy chục kg như vậy mà mặc trên người trong hai mươi bốn giờ? Yêu Nguyệt học ở đâu ra cái phương pháp hồ đồ như vậy, thật sự quá đáng." 

“Không sao, không cần lo lắng." Tôi nắm lấy bàn tay 

của Chu Thái Vi, dịu dàng an ủi nói: "Yêu Nguyệt đã chuẩn bị thuốc men đầy đủ rồi, còn mỗi ngày tiến hành mát xa và vật lý trị liệu cho anh, sẽ không tạo thành thương tốn gì cho cơ thể đâu.” 

"Cho dù như vậy... nhưng cũng quá vất vả rồi." 

Chu Thái Vi kinh ngạc nhìn tôi, trong đôi mắt tràn đầy sự đau lòng, "Thiếu gia, anh không cần như vậy đâu. Yêu Nguyệt tuy rằng tính cách hơi đê tiện một chút, nhưng thực lực không thể nghi ngờ, nhất định có thể bảo vệ tốt anh thật tốt. Anh cần gì phải tự mình vất vả như vậy?" 

“Hiếm có nha, vậy mà có thể nghe được em khen cô ấy một câu như vậy." 

Tôi cười hihi và nói đùa một câu, thấy Chu Thái Vi vẫn như cũ tỏ ra vô cùng đau lòng, tôi thở dài một cái rồi nhẹ giọng nói: "Vất vả thì cũng có vất vả một chút, nhưng anh biết tương lai mình sẽ phải đối mặt cái gì. Giống như lần trước khi bị ám sát, chắc chắn sẽ không phải là lần cuối cùng, hơn nữa những lần tiếp theo, chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều lần so với lần trước. Thân là một người đàn ông, anh không muốn bản thân ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có." 

Chu Thái Vi giật mình, mấp máy bờ môi trong suốt, cũng không nói gì nữa. 

Tôi dịu dàng nhìn Chu Thái Vi, rồi cười nói: "Hơn nữa về nhau nếu hai chúng ta ở với nhau chung một chổ, anh 

cũng phải bảo vệ em thật tốt. 

“Thiếu gia... 

Chu Thái Vi kinh ngạc nhìn tôi, trong đôi mắt nhanh chóng dâng lên sự cảm động nồng đậm, tiếp theo lại cúi người hôn tới. 

Đôi môi đỏ mọng óng ánh in trên môi tôi, cái lưỡi đinh hương của Chu Thái Vi cạy mở hàm răng của tôi, chủ động thăm dò tiến vào. 

 

Tôi không khỏi hơi hơi mở to hai mắt, sau đó trở tay ôm vòng eo yếu ớt không xương của Chu Thái Vi, đáp lại tình cảm của Chu Thái Vi, hai đầu lưỡi đẩy đưa nhau cùng một chỗ. 

Chu Thái Vi rên lên một tiếng, sau đó chậm rãi đưa tay xuống phía dưới, vuốt ve giữa hai chân tôi, nhẹ nhàng vỗ về và chơi đùa. 

Tôi lập tức trợn to hai mắt, vội vàng đè tay của Chu 

Thái Vi lại, cười khổ nói: "Đừng... tôi mặc bộ trang phục như vậy... lúc này thật sự không nghĩ đến chuyện đó." 

Khuôn mặt của Chu Thái Vi vô cùng hồng hào, cúi đầu nhìn thoáng qua túp lều nhỏ dưới đũng quần của tôi, bàn tay nhỏ nhắn cách lớp quần mà xoa xoa hai cái, "Nhưng thiếu gia anh đã cứng rồi... 

ון 

“Vậy còn không phải tại em sao?" 

Tôi dở khóc dở cười trừng mắt nhìn cô nàng một cái, "Hồn thì hôn thôi, tay còn không chịu ngoan ngoãn như vậy, đừng trêu chọc tôi nữa." 

Chu Thái Vi che miệng cười khẽ một cái, sau đó nghịch ngợm trừng mắt nhìn, làm nũng nói: "Vậy thiếu gia anh rốt cuộc có muốn hay không đây?" 

“Không muốn!” Tôi tức giận nói: "Mặc bộ đồ nặng như vậy, em không sợ anh sẽ mệt chết sao? Cũng không thể buổi sáng vừa mới mặc vào, bây giờ đã cởi nó ra rồi." "Um." 

Chu Thái Vi nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt lại hiện lên một sự giảo hoạt, ghé sát vào bên tai tôi nói nhỏ: "Vậy... hay thiếu gia anh ngồi một chổ thôi, toàn bộ quá trình còn lại, anh chỉ cần ngồi bất động không phải được rồi sao?" 

“Hả?" Tôi hơi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Chu Thái Vi nhẹ nhàng quỳ gối trước mặt tôi. 

Cô nàng cởi bỏ thắt lưng của tôi, đem dương vật đã bành trướng và cứng rắn không chịu nổi móc ra ngoài, nhẹ 

nhàng nằm ở trong bàn tay nhỏ bé và mềm mại kia. 

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu lên người cô ấy, chiếc áo sơ mi trắng và váy ôm mông màu đen buộc chặt trên người cô ta, phác họa đường cong gợi cảm vô cùng hoàn hảo. 

“Giải quyết vấn đề cho thiếu gia, vốn là chức trách của tiểu trợ lý mà." 

Chu Thái Vi ngửa đầu nhìn tôi, khuôn mặt hồng hào, trong đôi mắt dịu dàng của cô ấy đã tràn ngập sự thèm khát tình dục, bàn tay nắm lấy cậu nhỏ to lớn của tôi mà nhẹ nhàng xoa nắn hai cái, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm đầu rùa vào trong miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK