Trên thế giới, có tám đại danh trang ở vùng Bordeaux được công nhận là nơi sản xuất rượu ngon nhất thế giới, mà hiệu Patus này thì được xưng là vua của các loại rượu vang Bordeaux, cho dù là thương hiệu, chất lượng, hay danh tiếng đều xứng đáng đứng đầu trong các loại rượu vang quý giá.
Mà một chai Patus năm 1999 này, giá thị trường ít nhất cũng phải hơn hai ba vạn.
Gia đình bình thường tuyệt đối không nó uống loại rượu có giá có này.
Cho nên nhà Giang Nhược Nhược rất giàu có ư?
Cũng không đúng, nếu như nhà cô tôi thật sự rất giàu có, vậy cô ấy có cần phải vì đồng tiền mà đi làm nghề ngồi bàn không?
Tôi không khỏi có chút nghi hoặc, nhìn về phía Giang Nhược Nhược, suy nghĩ một chút sau đó mở miệng hỏi: "Nhược Nhược, cô xác định muốn uống chai này sao?" “Sao vậy?"
Giang Nhược Nhược có chút nghi hoặc, hỏi: "Rượu này không ngon sao?"
“Không phải vậy!" Tôi cười nói: "Chỉ là chai rượu này hơi đắt một chút, khoảng hai ba vạn một chai lận."
“À, thì ra là như vậy, hihi, tôi cũng không am hiểu về rượu đỏ lắm đâu, dù sao những rượu này đều là cha tôi để lại."
Giang Nhược Nhược cười cười, sau đó dịu dàng nói: "Rượu không phải chỉ dùng để uống thôi sao, chẳng lẽ rượu quý một chút thì nhất định phải cất đi sao?"
Nói xong, Giang Nhược Nhược liền cầm lấy chai rượu trong tay tôi và mở nó ra, sau đó cô ấy làm như đang uống bia vậy, tự rót cho mình một ly đầy.
“Này, này!” Tôi không kịp ngăn cản rồi, chỉ kịp cười hỏi: "Cô làm hỏng rượu của cha cô như vậy, không sợ ông ấy sẽ la mắng cô sao?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Giang Nhược Nhược hơi buồn bã, sau khi trầm ngâm một hồi, cô ấy mới cắn cắn môi và nhỏ giọng nói: "Ba mẹ tôi vừa mới qua đời, nếu như quậy phá chai rượu của ông ấy có thể khiến ông ấy tỉnh lại để mắng tôi, vậy tôi đập nát toàn bộ chai rượu của ông ấy cũng nguyện lòng.”
Tôi nhất thời sửng sốt, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi...” “Không sao!”
Giang Nhược Nhược ngẩng đầu nhìn tôi, cố gắng nặn ra một nụ cười sáng lạn, sau đó nâng ly lên nói: "Nào, chúng ta uống rượu đi."
“Được."
Tôi nâng ly lên nhẹ nhàng chạm một cái với Giang
Nhược Nhược, sau đó hai người đều tự nhấp một ngụm.
Có lẽ bởi vì bị tôi khơi dậy chuyện thương tâm, mà Giang Nhược Nhược uống rượu rất nhanh, hai người chúng tôi trò chuyện với nhau rất thoải mái, chai rượu vang trên bàn cũng sắp nhìn thấy đáy từ lúc nào không hay.
Giang Nhược Nhược lập tức đứng dậy lấy và lấy thêm một chai từ trong tủ ra, vừa muốn mở ra, lại bị tôi trực tiếp ngăn lại, tôi trực tiếp đoạt lấy chai rượu này.
“Sao vậy?"
Giang Nhược Nhược nghi hoặc nhìn về phía tôi.
"Romani Conti năm 1990: Đại tiểu thư, chai này mà cô cũng dám mở ra sao!"
Tôi nhìn nhãn hiệu chai rượu một chút, sau đó lại nhìn về phía Giang Nhược Nhược, dở khóc dở cười nói: "Một chai rượu này ít nhất có thể bán được hơn ba mươi vạn đó, cô có tin không?"
“Tôi tin mà.” Giang Nhược Nhược gật đầu.
"Vậy sao cô còn dám mở?" Tôi càng thêm dở khóc dở cười, nói: "Rượu này cứ uống như vậy, không sợ lãng phí sao?"
“Chỉ cần uống hết, thì sẽ không lãng phí."
Vẻ mặt của Giang Nhược Nhược vô cùng bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Cha tôi rất thích rượu vang đỏ, tất cả đều là do cha tôi để lại..."
Sau khi dừng lại một chút, Giang Nhược Nhược nhìn về phía tôi, nói: "Có phải anh đang cảm thấy kỳ lạ đúng không? Tôi rõ ràng có thể bán những chai rượu này và nhận được rất nhiều tiền, vì sao còn phải vất vả đi làm ở hộp đêm như vậy?"
“Ừm.” Tôi không che giấu, trực tiếp gật đầu.
"Bởi vì tôi không muốn bán nó đi!"
Giang Nhược Nhược bỗng nhiên nở nụ cười, một nụ cười rất bình thản, nhưng trong hốc mắt không biết từ khi nào đã dâng lên một lớp hơi nước, giống như nỉ non mà nhẹ giọng nói: "Tôi biết suy nghĩ này của tôi có chút không thực tế cho lắm, nhưng tôi thật sự không muốn bán những chai rượu này, không có bất kỳ lý do gì, chỉ đơn giản muốn uống hết sạch tụi nó mà thôi, thậm chí có đập nát hay đổ đi, tôi cũng không muốn bán!”
Tôi không khỏi ngẩn người, sau đó thở dài một cái, lại nhẹ nhàng đặt chai Romanny Conti trong tay xuống trước
mặt Giang Nhược Nhược.
Một cô gái thỉnh thoảng bướng bỉnh và phi thực tế, thì ngay cả thượng đế cũng sẽ cho phép mà thôi.
Giang Nhược Nhược mỉm cười với tôi, sau đó mở chai rượu ra và rót đầy cho hai người chúng tôi, sau đó nâng ly nhẹ giọng nói: "Cạn ly!"
“Được!”
Hai ly thủy tinh đụng vào nhau phát ra một tiếng vang vui tai, sau đó tôi liền nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Rượu vào cổ họng, hương vị thuần khiết và nồng hậu nhất thời kích thích vị giác. Tôi khẽ gật đầu, sau đso mới nuốt nó xuống. Giang Nhược Nhược lại giống như trâu gặm mẫu đơn, trực tiếp một ngụm uống hết gần nửa ly.
Sau khi đặt ly rượu xuống, cô ấy dường như nhớ lại kí ức gì đó, ánh mắt không có tiêu cự mà nhìn xa xăm về phía trước, vẻ mặt bi thương không từ nào có thể miêu tả được.
Tôi nhìn bộ dạng của Giang Nhược Nhược trước mắt, không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, vì thế liền nhẹ nhàng giơ tay đặt lên đầu cô nàng, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô ấy.
Giang Nhược Nhược quay đầu lại nhìn tôi, trên khuôn mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười mang theo đau thương, nhẹ giọng hỏi: "Anh Thiên Vị, anh có muốn nghe chuyện xưa của tôi không?"
Tôi gật đầu, nghiêm túc nhìn cô ấy.
Giang Nhược Nhược ngồi trên ghế sô pha, hai đầu gối cong lên, đặt căm mình lên đầu gối, bắt đầu chậm rãi kể chuyện xưa của mình.
"Thật ra thì.... mấy tháng trước, tôi còn là sinh viên năm nhất của Học viện âm nhạc ở kinh thành. Thật ra tôi cũng không phải người bản địa Tế Dương, bởi vì tôi được sinh ra ở kinh thành, cũng lớn lên ở kinh thành. Nhưng cha tôi là người Tế Dương, cho nên quê tôi ở Tế Dương.”
Giang Nhược Nhược nghiêng đầu nhìn tôi, trên khuôn mặt nở một nụ cười nhợt nhạt, tiếp tục nhẹ giọng nói: "Trong nhà chỉ có một mình tôi, ba mẹ đều coi tôi như một cô công chúa mà cưng chiều. Bố mẹ làm việc tốt, thu nhập cao, tình cảm cũng rất tốt, thành tích học tập của tôi từ nhỏ đã luôn đứng đầu, gia đình vô cùng hòa thuận, cho nên từ nhỏ đến lớn tôi đều cảm thấy rất hạnh phúc, gia đình chúng tôi ở trong mắt người khác chính là một gia đình hạnh phúc nhất."
Thời điểm nhắc đến những chuyện này, Giang Nhược Nhược dường như đã rơi vào hồi ức, trên khuôn mặt dần dần hiện ra một nụ cười hạnh phúc.
Tôi im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu vang trong ly.
Giang Nhược Nhược lại uống một ngụm rượu đỏ, ánh mắt mê mang, "Một hôm, tôi đang đi học, cha lại đột nhiên đến trường tìm tôi, không nói lời nào liền trực tiếp làm thủ tục cho tôi nghỉ học, ngay ngày hôm đó liền mang theo tôi và mẹ cùng nhau rời khỏi kinh thành, quay trở lại quê nhà Tế Dương. Tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đó tôi cảm giác cha mẹ tôi đang vô cùng căng thẳng, căng thẳng đến mức... có thể nói đã rơi vào trạng thái hoảng loạn."
"Tôi cũng bị dọa cho sợ, nhưng cha vẫn cố gắng trấn
an tôi, nói bởi vì yêu cầu của công việc nên phải trở về quê nhà ở Tế Dương. Nhưng tôi biết không phải như vậy, hình như cha mẹ tôi đang trốn tránh cái gì đó. Sau khi trở lại Tế Dương, chúng tôi mới mua căn nhà này, nhưng bọn họ lại chỉ ru rú ở trong nhà, không làm việc nữa, mỗi ngày đều ở nhà, thậm chí cũng không cho tôi ra ngoài. Những chuyện này cho đến bây giờ tôi vẫn không sao hiểu được."
Giang Nhược Nhược uống hết ngụm rượu cuối cùng, lại rót cho mình một ly đầy, trên mặt lộ ra nụ cười đau khổ, "Em vốn tưởng rằng cuộc sống có thể sẽ tiếp tục như vậy, nhưng hai tháng trước, cha mẹ của em đã..."
Thần sắc của tôi khẽ run, sau đó cũng theo tâm trạng mà ngồi thẳng người.
“Bọn họ ra ngoài làm việc thì bị tai nạn xe cộ, ngay cả bệnh viện cũng không kịp vào, ở trên xe cứu thương đã..." Nước mắt trong hốc mắt của Giang Nhược Nhược rốt cuộc cũng nhịn không được mà tuôn trào ra ngoài, theo gò má của cô nàng mà chảy xuống.