Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Chẩn bị tôi hỏi đến sửng sốt, há miệng thở dốc, cười lạnh nói: "Nực cười! Cậu đừng có ngậm máu phun người, con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi ngăn cản cậu báo cảnh sát hả?!" 

"Nói như vậy thật ra cậu cũng muốn ba người này bị cảnh sát bắt về đúng không?" Tôi cười hỏi. 

"Đương... Đương nhiên.” Quan Chấn nhìn thấy đám đông đang đứng xem có vẻ đã bắt đầu nghi ngờ, chỉ có thể bất đắc dĩ mà gật đầu, nói: "Tôi vừa rồi chẳng qua là muốn cho bọn họ một cơ hội, nếu cậu đã kiên trì muốn báo cảnh sát, tôi đây cũng không có ý kiến." 

Lời nói vừa dứt, vẻ mặt hoài nghi của mọi người đều biến mất. 

Nhưng sắc mặt của ba tên lưu manh kia thì lập tức biến đổi, mắt lộ vẻ kinh hoàng, nhịn không được mà lo lắng la lên: "Chờ một chút, ngươi không được..." 

“Ba người các ngươi, nếu đã phạm sai lầm, thì nhất định phải nhận trừng phạt!" 

Quan Chấn quát lớn một tiếng để cắt ngang lời hắn, nghiêng người quay lưng về phía mọi người đồng thời cũng điên cuồng nháy mắt với gã lưỡi đinh, đồng thời lạnh lùng nói: "Ở ngoài đường chọc ghẹo thiếu nữ không thành, 

cho dù đến cục cảnh sát cũng sẽ không có hậu quả gì nghiêm trọng đâu, rất nhanh sẽ có thể rời khỏi đó. Nhưng các ngươi phải nhớ cho kỹ, sau này tuyệt đối không thể tái phạm nữa! Tôi tin tưởng chỉ cần các ngươi có thể bỏ ác theo thiện, nhất định có thể đạt được nhiều hồi báo tốt hơn so với trước kia!” 

Trong lúc nói chuyện, bàn tay của Quan Chấn đưa lên trước ngực để khuất tầm nhìn của mọi người sau đó giơ 

 

năm ngón tay ra. 

ta. 

Gã lưỡi đình cũng đã nhìn thấy được ám hiệu của hắn 

Sau khi được thả từ cục cảnh sát. 

Thù lao của mỗi người sẽ gấp năm lần! 

Ba tên du côn kia liền liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau câm miệng lại, làm ra một bộ dạng ủ rũ, không hề giãy dụa hoặc phản kháng. 

Chỉ trong chốc lát, đã có người trong đám đông đứng xem gọi điện thoại báo cảnh sát, có thể không cần bao lâu cảnh sát sẽ đến nơi. 

Quan Chấn thở phào nhẹ nhõm, sau khi dừng lại một chút, lại thấy con ngươi của hắn chuyển động không ngừng, dường như vừa nghĩ ra cái gì đó, liền lộ ra một nụ cười nham hiểm. 

"Ba người các ngươi có phải còn có đồng bọn hay không?" Quan Chấn đột nhiên nhìn về phía gã lưỡi đinh đó, vẻ mặt nghiêm túc lớn tiếng hỏi: "Tôi cảnh cáo các ngươi, nếu các ngươi có đồng bọn thì tốt nhất nên chủ động khai ra, nếu không khi cảnh sát đến nơi, các ngươi sẽ phải chịu thêm một tội che giấu tội phạm." 

"Hȧ?" 

Ba người bọn họ bị hỏi đến sửng sốt, ngẩng đầu ngày ngốc nhìn Quan Chấn, trong đầu vô cùng mờ mịt. 

Nhưng khi nhìn thấy Quan Chấn dùng ánh mắt vụng trộm liếc nhìn tôi, ba người này nhất thời như bừng tỉnh đại ngộ, liền hiểu ra phải làm gì. 

"Tôi cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn khai ra thì sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị! Nếu như thành thật khai ra đồng bọn đã xúi giục các ngươi, còn có thể coi là lấy công chuộc tôi!” Quan Chấn lần thứ hai lớn tiếng quát, câu chữ ra là rõ ràng, dường như muốn trực tiếp chỉ cho bọn họ phải làm như thế nào. 

"Á, đúng đúng đúng, chúng tôi... chúng tôi đích thực 

có một lão đại." Gã lưỡi đinh liên tục gật đầu, "Chính là lão đại bảo chúng tôi làm như vậy! Anh ta thấy cô bé này rất xinh đẹp, liền phái chúng tôi đến đây để trói người đẹp mang về, nói tối nay phải hưởng thụ một chút. Anh ta còn nói chỉ cần là cô gái anh ta thích, bất kể là cưỡng bức hay là bỏ thuốc mê, đều phải bắt cho bằng được!" 

“Xoẹt!” 

Đám đông vây quanh nhất thời truyền ra những âm thanh như hít ngược một hơi lạnh, cùng vẻ mặt không thể tin được. 

“Con mẹ nó, chuyện này cũng thật sự hoang đường quá đi!" 

"Xã hội pháp trị sao còn tồn tại loại người này chứ?! 

“Con mẹ nó, tôi nghe mà một bụng lửa giận, người này là ai vậy, tôi ngược lại muốn nhìn xem hắn ta trâu bò có nào!” 

lên. 

Tiếng bàn tán và tiếng quát mắng không ngừng vang 

Sâu trong đáy mắt của Quan Chấn hiện lên một chút đắc ý, cho gã lưỡi đinh một ánh mắt tán thưởng, tiếp theo làm bộ tức giận mà truy vấn: "Lão đại của các ngươi là ai?" 

"Chính là anh ta... anh ta là lão đại của chúng tôi!" 

Gã lưỡi đinh đột nhiên giơ tay chỉ vào tôi, lớn tiếng hét lên: "Chuyện vừa rồi tất cả đều do anh ta bảo chúng tôi làm! Các vị, chúng tôi đã biết sai rồi, nhưng muốn bắt cũng không thể chỉ bắt chúng tôi, phải bắt cả người chủ mưu chứ!” 

Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng về phía tôi, vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ, vừa khinh bỉ, cùng vô số loại biểu cảm khác nhau. 

Đặc biệt là Giản Ấu Vi, trong đôi mắt to ngập nước kia tràn đầy thần sắc không thể tin được, theo bản năng mà đưa tay che miệng lại, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và không dám tin. 

"Con mẹ nó, đây chính là tên lão đại kiêu ngạo và hung hăng sao, nói muốn chơi ai liền phải chơi được người đó sao?" 

“Bộ dạng đẹp trai vậy, không ngờ lại là một tên ghê tởm đến như vậy!" 

“Đều con mẹ nó đừng cản tôi, lão tử tôi không đánh hắn ta một trận thì khó tiêu lửa giận trong lòng!" 

"Không đúng... nếu như hắn là chủ mưu, vừa rồi ba tên kia rõ ràng đang muốn bỏ đi, tại sao hắn ta lại đạp mấy tên tiểu đệ của mình ngã xuống đất, hơn nữa còn không buông tha mà muốn báo cảnh sát?” 

Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, đám đông đứng xem có vẻ rất giận dữ, quát mắng thành tiếng, có vẻ như hận 

không thể muốn trực tiếp xông lên đánh tôi. Trong đó cũng có một hai người có vẻ bình tĩnh đưa ra nghi vấn, nhưng cũng rất nhanh đã bị làn sóng kích động của quần chúng che lấp. 

Vẻ mặt của Quan Chấn lúc này càng thêm đắc ý, quay đầu nhìn Giản Ấu Vi, dịu dàng nói: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô." 

Dứt lời, hắn lạnh lùng liếc tôi một cái, nói: "Thật sự 

Allnovel 

Get Premium to remove ads > 

không ngờ tới, nhìn người bề ngoài ra vẻ đạo mạo, nhưng bên trong lại là một tên cặn bã ghê tởm như thế!" 

Mắt thấy đám đông đứng xem đang kích động, thần sắc của tôi vẫn lạnh nhạt như nước, không lộ ra một chút bối rối nào, chỉ là thoáng có chút kinh ngạc. 

Chủ yếu là thật sự không ngờ được tên Quan Chấn này không chỉ có thể hóa giải nguy cơ, lại còn dám đánh 

ngược lại, hất một chậu nước bẩn lên người tôi. 

Trước khi cảnh sát đến được đây, bị ba tên du côn đó cắn ngược lại quả thực sẽ khiến tôi có lý nhưng nói không rõ, khó có thể rửa sạch hiềm nghi, hắn ta chỉ cần dẫn dắt thêm một chút, là có thể đem lửa giận của quần chúng đứng xem tất cả đều tập trung vào tôi. 

Không thể không nói, hành động này của Quan Chấn đích thực làm cho tôi có chút cảm phục hắn ta. 

óc. 

Lưu manh bây giờ, cũng không phải không có đầu 

“Bốp, bốp, bốp.... 

Tôi chậm rãi vỗ tay, mỉm cười nói: "Cảm phục cảm phục, tiết mục vu oan giá họa này ngươi chơi rất tốt nha.” 

“Á, con vịt chết mà còn mạnh miệng." Quan Chấn cười lạnh, "Đàn em của ngươi đã khai hết rồi, ngươi còn muốn phủ nhận sao?" 

“Đúng vậy, đã như vậy rồi, còn có cái gì mà ngụy biện! 

"Đánh hắn ta đi! Loại cặn bã này không xứng sống trên đời này!” 

Lời nói của Quan Chấn nhất thời như đổ thêm dầu vào lửa, đám người càng trở nên kích động và rối loạn. 

Tôi vẫn bình tĩnh như trước, liền hỏi: "Bọn họ nói tôi thì chắc chắn là tôi sao? Có bằng chứng không?" 

"Láo xược! Rõ ràng như vậy rồi còn cần gì bằng 

chứng!" Quan Chấn cười lạnh. 

“Không có chứng cớ, tôi cũng có thể nói ngươi mới là đồng bọn của bọn họ, hành động của bọn họ hình như đều nghe theo lời chỉ thị của ngươi!" 

"Nực cười! Vậy ngươi có bằng chứng không?" 

“Có." 

"Haha, tôi biết người không... hả?" 

Quan Chấn nhất thời kinh ngạc, hai mắt trợn tròn. Lúc này tôi đã lấy điện thoại di động ra, cười híp mắt nhìn hắn ta, tiếp theo lại nhìn chung quanh một vòng. 

Đám đông đang kích động đó trong chớp mắt đã trở nên yên tĩnh lại, ngây ngốc nhìn tôi, cùng với di động trên tay tôi

"Muốn nghe không? Đây là bằng chứng của tôi.” Tôi mở miệng hỏi, thần sắc vẫn bình tĩnh như nước. 

Trên mặt Quan Chấn hiện lên một sự bối rối, theo bản năng mà nhìn thoáng qua gã lưỡi định. 

Tôi thì mỉm cười, thuận tay nhấn vào nút phát, ngay sau đó, trong điện thoại di động liền truyền ra tiếng nói chuyện của Quan Chấn và gã lưỡi đinh kia. 

“Vẫn là theo cách cũ, mấy anh em chúng tôi đi trêu chọc cô ấy, sau đó Quan thiếu gia ngài sẽ xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân?" 

"Đối phó loại nữ sinh thuần khiết này, đến lúc đó chỉ 

cần sử dụng một chút thuốc kích dục, không phải tôi muốn chơi như thế nào cũng được sao?" 

“Các ngươi một lát nữa diễn tốt một chút." 

"Tôi cũng phải bị thương một chút.... Phải làm cho cô nàng cảm thấy tự trách và áy nấy, nếu không sẽ không có cớ dẫn cô ta đi khách sạn.” 

“Giá cả tăng gấp đôi so với ban đầu." 

Âm thanh trong điện thoại di động cứ thế phát ra, sắc mặt của Quan Chấn đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt, cả người như bị sét đánh, nụ cười đắc ý vốn nằm chắc phần thắng trên mặt hắn ta cũng cứng lại, thoạt nhìn hết sức khó coi. 

Mấy câu ghi âm vô cùng đơn giản này, mỗi một chữ đều giống như một cái tát vô hình giáng thật mạnh vào mặt hắn ta, khiến hắn ta chỉ cảm thấy gò má đang hết sức nóng rát và đau đớn. 

Vừa rồi đắc ý kiêu ngạo bao nhiêu, thì hiện tại lại thê thảm đến mức chịu không nổi. 

Còn Giản Âu Vi đang đứng bên cạnh hắn ta thì lộ ra thần sắc khiếp sợ, hai tròng mắt chậm rãi trừng lớn, theo bản năng lui về phía sau để tránh xa Quan Chấn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và hoảng loạn, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy sợ. 

Về phần đám đông đang đứng xem kia, giống như tập thế vừa bị nhấn nút im lặng, đều trợn mắt há hốc mồm, 

dần dần lộ ra sự phẫn nộ sau khi bị lừa gạt và đùa giỡn. 

Cuối cùng, đoạn ghi âm đã kết thúc. 

Tôi cất điện thoại đi, cười híp mắt hỏi: "Đây là chứng cứ của tôi, ngươi còn muốn nói gì không?" 

Sắc mặt của Quan Chấn tái nhợt và không ngừng há miệng thở dốc, nhất thời nói không nên lời, trên trán đã chảy ra một lớp mồ hôi lạnh. 

 

"Giả! Đoạn ghi âm này nhất định là người ngụy tạo!" Quan Chấn sau khi trầm ngâm một hồi sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn, điên cuồng lắc đầu phủ nhận, âm thanh khô khốc khàn khàn nói, "Mọi người không nên tin tưởng hắn ta, hắn ta chỉ đang hãm hại tôi mà thôi! Tên cặn bã này đang hãm hại tôi đó!" 

Tiếng gầm vang vọng cả bầu trời đêm, xung quanh vẫn yên tĩnh không một tiếng động. 

Giản Ấu Vi không ngừng lui về phía sau, trên khuôn mặt tràn ngập sợ hãi và hoảng loạn. 

Đám đông xung quanh nhìn chằm chằm vào Quan Chấn với ánh mắt lạnh lùng, lửa giận ngùn ngụt. 

“Không thừa nhận cũng không sao." 

Tôi nhìn Quan Chấn như một tên bị bệnh tâm thần, nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, cười nói: "Dù sao cảnh sát rất nhanh sẽ đến nơi, đến lúc đó xem là ba người bọn họ bị bắt đi, hay là bốn người các ngươi cùng bị bắt đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK