Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Trong chớp mắt, không chỉ có mấy người Cao Thuận cảm thấy sửng sốt, thậm chí ngay cả tôi cũng có chút ngày người ra. 

Cảnh tượng này diễn ra quá mức đột ngột, ai cũng không nghĩ tới người đầu tiên động thủ lại là Tống Khả Mộng, cô ấy thoạt nhìn vô cùng nũng nịu, hơn nữa động tác lại như nước chảy mây trôi, xuống tay tàn nhẫn, trực tiếp khiến tên Cao Thuận phải chảy máu đầu. 

“Cô..." Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn Tống Khả Mộng, cùng lúc há miệng thở dốc, vẻ mặt kinh ngạc. 

Lại thấy Tống Khả Mộng nhân dịp mấy người Cao Thuận vẫn đang sững sờ đứng yên tại chổ, bỗng nhiên xông lên phía trước, một tay kéo Tống Khả Khanh ra ngoài. 

Sau đó chỉ thấy cô ấy giống như một con thỏ nhỏ bị kinh hãi, kéo Tống Khả Khanh vào một cái liền trốn sau lưng tôi. 

“Thiên thiếu gia, người ta rất sợ, anh nhất định phải bảo vệ chúng tôi thật tốt nha." 

Tư thế và khí phách hung dữ, một lời không hợp liên trực tiếp khiến người khác phải chảy máu đầu của Tống Khả Mộng lúc này đã biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng 

bệch, hết sức đáng thương nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt như nước còn chớp chớp hai cái. 

Tôi nhất thời dở khóc dở cười, yên lặng giơ ngón tay cái với Tống Khả Mộng, "Nữ hiệp, trâu bò!” 

Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi đó, mấy người của tên Cao Thuận rốt cuộc cũng phản ứng lại. 

Chỉ thấy Cao Thuận lau máu trên trán, hai mắt trở nên đỏ đục, lộ ra vẻ dữ tợn, hung ác mà quát lớn: "Giết bọn chúng cho tôi!" 

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, mấy người đối diện liền tỏ ra hung ác và tung đòn về phía tôi, khí thế cũng không tệ, rõ ràng thường xuyên đánh nhau và ẩu đả với người khác, hiểu được chuyện lấy nhiều đánh ít, hơn nữa ra tay còn cực kỳ tàn nhẫn, không có một chút lo lắng hay do dự nào. 

Đương nhiên, loại trình độ này đối với tôi mà nói, thật sự chỉ có thể xem như một bữa ăn sáng. 

Tay trái tôi nhẹ nhàng đẩy một cái, đẩy hai chị em Tống Khả Khanh và Tống Khả Mộng về phía sau một chút, bảo đảm hai người bọn họ sẽ không bị thương khi tôi bắt đầu ra tay. 

Sau đó ánh mắt tôi lập tức ngưng tụ, đối mặt với mấy người đang lao đến với vẻ mặt vô cùng hung ác kia, tôi lui cũng không thèm lui về phía sau, trực tiếp xông vào bọn 

họ. 

“Bốp!” 

Âm thanh va đập nặng nề vang lên, cùng với tiếng kêu la vô cùng thảm thiết của Cao Thuận. Gương mặt vốn đang dính đầy máu tươi và bia của hắn nhanh chóng sưng lên, hai mắt trừng to, từ trong miệng phun ra một cái răng nanh mang theo tơ máu. 

 

Động tác của tôi vẫn không dừng lại chút nào, tiếp tục di chuyển qua lại giữa mấy người bọn họ, thân hình vừa mơ hồ vừa bất định, giống như một hồn ma không có bất kỳ trọng lượng nào, lại giống như là nhàn nhã tản bộ trong hoa viên của mình. 

Lúc này trong sảnh lại thỉnh thoảng có tiếng kêu la thảm thiết hoặc là đau đớn vang lên. 

Đại khái hơn hai phút sau, tôi mới từ từ lui trở về, lúc này đã thấy năm người của tên Cao Thuận kia đều đã nằm 

trên mặt đất, phát ra từng tiếng kêu la đau đớn, khó có thể đứng dậy được. 

Hai chị em Tống Khả Khanh và Tống Khả Mộng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt ngây dại ra. “Trời ạ, tôi không nhìn lầm chứ?" 

Tống Khả Mộng cầm lấy cánh tay của Tống Khả Khanh không ngừng lay động, ánh mắt cũng sắp biến thành hình trái tim, kích động đến run giọng nói: "Khá Khanh, Khả Khanh, chị mau nhìn đi! Anh ấy đẹp trai quá!” 

Tống Khả Khanh yên tĩnh đứng bên cạnh em gái của mình, tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng đôi mắt sáng ngời, gật đầu, phụ họa nói: "Ừm, đúng là rất đẹp trai." 

“Làm sao bây giờ, Khả Khanh, hình như em đã yêu anh ấy rồi." 

Tống Khả Mộng nâng khuôn mặt của mình lên, hai tròng mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào tôi, nói với Tống Khả Khanh: "Ây nha, thật sự đẹp trai quá đi mất, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, em phải thổ lộ với anh ta như thế nào đây?" 

Tống Khả Khanh có chút dở khóc dở cười nhìn Tống Khả Mộng một cái, thở dài nói: "Khả Mộng, ngày hôm qua lúc em xem phim, cũng nói yêu nam chính kia, còn nói nhất định phải tìm được bản thân anh ta để thổ lộ với anh 

ta nữa. 

“Ây nha, cái này đâu có giống nhau đâu." 

Tống Khả Mộng tức giận liếc chị mình một cái, sau đó bất mãn nói: "Điện ảnh dù sao cũng chỉ là điện ảnh mà thôi! Nhưng khi một người đàn ông giống như nam chính trong phim điện ảnh bảo vệ em, loại cảm giác này mới thật sự chân thật, mặc kệ, dù sao em cũng cảm thấy em đã yêu anh ta rồi, Khả Khanh, chị nói em rốt cuộc có nên thổ lộ hay không?" 

Tống Khả Khanh chỉ mỉm cười, dường như lười tiếp tục tranh cãi với em gái của mình, chỉ là một lần nữa đưa mắt nhìn về phía tôi. 

Lúc này, quán bar trong chốc lát đã yên tĩnh hẳn, chuyện đánh nhau trong hộp đêm cũng rất thường gặp, chẳng qua vừa rồi sự việc này xảy ra quá đột ngột, hơn nữa suốt quá trình còn rất ngắn, cho nên những khách khứa xung quanh mới hoàn toàn không để ý. 

Đúng lúc này, một người thanh niên khoản hơn hai mươi tuổi bỗng nhiên từ trong đám người chen ra, trực tiếp đi về phía tôi. 

Chỉ thấy hắn ta mặc một bộ âu phục thoải mái, dáng người cao ngất, khuôn mặt khá tuấn tú, hơn nữa trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe, logo LV trên thắt lưng lấp lánh ánh vàng, thoạt nhìn vô cùng chói mắt. 

Thanh niên kia sau khi đi vào bên trong đám người, 

cúi đầu nhìn mấy người Cao Thuận vẫn đang kêu la thảm thiết nằm trên mặt đất, sắc mặt trong chớp mắt tối sầm lại, sau đó nhìn về phía tôi. 

“Thì ra là ngươi?" 

Hắn nhìn thấy tôi thì lập tức rống lên, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, lập tức trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười lạnh đầy nham hiểm, "Xem ra chúng ta thật sự rất có duyên nha! Tiểu tử kia, tôi còn chưa đi tìm ngươi, mà đã gặp ngươi ở đây rồi." 

Quả là có duyên... 

Đây không phải là tên cháu trai đã gặp ở nhà hàng lúc này sao. 

Tôi nhìn Tôn Siêu đang đứng trước mặt, vẻ mặt cũng có chút quái dị. 

Lúc này, chỉ thấy tên Cao Thuận đang nằm trên mặt đất, nhìn Tôn Siêu giống như nhìn thấy được một chút hy vọng, gian nan lắm mới đứng dậy được, giơ tay chỉ vào tôi và nhe răng nói: "Tôn thiếu gia, chính là tên này! Chúng tôi vốn muốn thay ngài mời hai vị tiểu thư kia, ai ngờ tên này lại vô cớ cản trở, còn động thủ đánh người. Tôn thiếu gia, ngài nhất định phải thay chúng tôi làm chủ!” 

Tôn Siêu khoát tay một cái trực tiếp cắt ngang lời nói của Cao Thuận, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi, cười lạnh nói: "Không cần phải nói, tôi biết tên tiểu tử này!" 

Cho nên cái tên Tôn Siêu này chính là em họ của Tiền Chính Hạo, một trong tam đại công tử Tế Dương? 

Tôi cười tủm tỉm nhìn hắn, nói: "Thật không ngờ tới, lại đụng phải ngươi ở đây!" 

“Không thể không nói, chúng ta thật đúng là có duyên với nhau.” 

Tôn Siêu vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi, nhe răng cười và lạnh giọng nói: "Còn nhớ rõ lời tôi đã nói với 

 

ngươi không? Tôi đã nói rồi, bảo tiểu tử ngươi cứ chờ cho tôi! Haha haha, không nghĩ tới ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi, tiểu tử, nếu đã gặp được, tôi đây sẽ tính sổ với ngươi!" 

Nói xong, Tôn Siêu cúi đầu nhìn mấy người tên Cao Thuận, cười lạnh nói: "Xem ra cũng có chút bản lĩnh, đánh nhau giỏi lắm đúng không? Haha, nhưng nơi này chính là Tế Dương, ngươi đánh nhau giỏi thì như thế nào, muốn bóp chết ngươi cũng giống như bóp chết một con kiến mà 

thôi!" 

Tôi nhìn bộ dạng kiêu ngạo và hết sức bừa bãi của Tôn Siêu trước mặt, không khỏi thở dài, giang tay ra, có chút bất đắc dĩ mà mở miệng nói: "Được rồi, vậy ngươi tới bóp đi." 

Vừa dứt lời, tôi liền đi về phía trước hai bước. 

Ai ngờ hành động này lại làm cho Tôn Siêu sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, hắn ta trừng mắt quát to: "Ngươi ... ngươi... ngươi... ngươi đừng đến đây, ngươi muốn làm gì hȧ?!" 

“Ngươi không phải muốn bóp chết tôi sao?" Tôi xua xua tay, tiếp tục đi về phía Tôn Siêu. 

Ánh mắt của Tôn Siêu lúc này vừa căng thắng vừa khủng hoảng, liền nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, vừa bấm số điện thoại vừa hướng về phía tôi quát: "Đứng lại! Ngươi đừng tới đây!” 

"Thật ra tôi là một người rất ôn hòa, nhưng ngươi lại dám trêu chọc tôi, tính tình của tôi có tốt hơn nữa cũng sẽ cảm thấy phiền một chút. Nếu ngươi đã không dám động thủ, vậy để tôi ra tay trước vậy." 

Trên mặt tôi mang theo nụ cười ấm áp, vừa nói chuyện vừa đi đến trước mặt Tôn Siêu, sau đó đột nhiên giơ tay lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tại mà hung hãng tát hắn ta một cái. 

Chỉ nghe một tiếng bộp nặng nề vang lên, Tôn Siêu 

phát ra một tiếng kêu la thảm thiết và thê lương, sau đó hung hăng ngã xuống đất. 

Hai má của hắn ta đã nhanh chóng sưng lên, ngẩng đầu hung tợn nhìn về phía tôi, "Ngươi... người con mẹ nó dám đánh tôi?" 

Lời còn chưa dứt, tôi lại đạp thêm một cước nữa. “Gầm!” 

Một tiếng va đập vang lên, Tôn Siêu bị tôi đạp trúng mặt, đầu lập tức đập mạnh xuống sàn nhà. 

Mà chân của tôi cũng không di chuyển, để giày cứ như vậy tiếp tục giẫm lên mặt của Tôn Siêu. 

“Đồ khốn nạn... ngươi..." 

Tôn Siêu đang nằm trên mặt đất muốn mở miệng nói chuyện, vừa mới mở miệng liền bị tôi đạp thêm một cước, trên mặt vẫn còn để lại dấu giày. 

Sức mạnh của hai cước này cũng không quá nặng, nhưng trong đó ẩn chứa sự sỉ nhục tột cùng đến mức làm cho Tôn Siêu như sắp phát điên lên vậy. 

Cảm giác bị sỉ nhục và phẫn nộ này, khiến ánh mắt của Tôn Siêu tràn ngập sự oán độc, nhìn chằm chằm vào tôi đầy căm phẫn, hận không thể ngay lập tức ăn tươi nuốt sống tôi. 

Nhưng ở trước mặt một người có thực lực tuyệt đối như vậy, hắn ta căn bản không có chút năng lực để phản 

kháng nào, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dưới chân và không ngừng bị tối dùng chân đạp lên mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK