Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi người đàn ông mặc âu phục đen kia nhìn về phía chúng tôi, tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể của người phụ nữ này lập tức cứng đờ, sau đó cô ấy dán sát đầu vào ngực tôi, mái tóc đen dài xõa xuống, che đi gương mặt. 

Trong lòng tôi cười thầm. 

Chẳng qua là ghé siêu thị trong khu nghỉ ngơi để mua chai nước thôi mà, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này. Chẳng lẽ cô ấy là một thiên kim tiểu thư đang bỏ nhà trốn ra ngoài, và đang tránh né các vệ sĩ trong nhà tìm kiếm mình? 

Trong lòng tôi cảm thấy hết sức thú vị, nên cũng nổi lên chút tâm tư vui đùa. 

Mắt thấy người đàn ông mặc âu phục đang càng lúc càng gần, cô gái cố gắng vùi đầu sát vào ngực tôi. 

Tôi giả bộ như đang ghen, ngẩng đầu hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông bộ âu phục đen kia: "Nhìn cái gì mà nhìn, về nhà nhìn mẹ ngươi đi! Có tin lão tử móc mắt ngươi xuống không?" 

Người đàn ông đó rõ ràng đã sửng sốt, ánh mắt lộ ra vẻ giận dữ. 

Nhưng hắn cũng không làm ra hành động gì, chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái, sau đó xoay người rời đi. 

Cơ thể căng thẳng của người phụ nữ lúc này mới lặng lẽ thả lỏng được một chút, dường như thở phào nhẹ nhóm. 

Tôi ôm vai cô nàng, cao giọng cười nói: "Đi thôi, mỹ nữ, chúng ta lên xe của tôi nằm nghỉ ngơi một lát." 

“Ừm.” Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu, đang muốn rời đi, lại bị nhân viên thu ngân của siêu thị ngăn lại. “Xin lỗi, thưa cô, quần áo trên người cô hình như còn 

chưa trả tiền." Nhân viên thu ngân lễ phép nói. 

Người phụ nữ dừng bước, có vẻ đang muốn lấy ví tiền ra, nhưng sau khi sờ sờ trên người, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, "Thật ngại quá, ví tiền của tôi để quên ở trên xe, có thể đợi một lát nữa tôi quay lại trả tiền không?" 

“Đương nhiên có thể rồi." Nhân viên thu ngân mỉm cười, "Nhưng cô phải để quần áo lại đây trước, sau khi trả tiền thì mới có thể mang nó đi được." 

" Người phụ nữ im lặng không nói gì. 

Hiển nhiên, bốn năm người đang mặc âu phục đen đang phân tán trong siêu thị tìm cô ấy, nếu như bây giờ cô ấy phải cởi quần áo ra, rất có thể sẽ lập tức bại lộ. Nhưng nếu không cởi, cô lại không đi được. 

Hiện trường lúc này trở nên vô cùng xấu hổ. 

Người phụ nữ hơi ngửa mặt nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Có thể giúp tôi trả tiền trước được không, sau đso tôi lập tức trả lại cho anh?" 

“Không thành vấn đề." Tôi cười nói: "Hai bộ quần áo thôi mà, coi như tôi tặng cho cô." 

“Cảm ơn!” Người phụ nữ cảm kích nói. 

Nhân viên thu ngân dùng súng quét mã vạch trên quần áo, "Thưa ngài, tổng cộng là 426 tệ." 

“Bộp!” 

Tôi đem năm tờ tiền một trăm đồng đặt lên quầy thu ngân, hào khí vạn trượng vung tay lên, cao giọng hét lên: "Năm trăm, không cần thổi nữa." 

“Cảm ơn tiên sinh." Nhân viên thu ngân vội vàng cất tiền đi. 

Âm thanh của tôi thì quanh quẩn trong cái siêu thị hết sức trống trải, lập tức khiến cho mấy người mặc âu phục đen kia chú ý đến. 

Lúc này người phụ nữ liền thúc giục: "Chúng ta đi 

nhanh lên." 

“Haha, đừng nóng vội mà." Tôi hé miệng cười, người vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Tôi mua bao thuốc trước.” 

Lúc này đã có một người mặc âu phục màu đen bắt đầu đi về phía của chúng tôi, từ xa xa nhìn người phụ nữ trong lòng tôi với một ánh mắt hoài nghi. 

Người phụ nữ này đang cố gắng che giấu sự lo lắng sâu tận đáy lòng, đột nhiên ôm chặt eo của tôi, ngọn núi đầy đặn trước ngực vô tình hay cố ý cọ cọ trên cánh tay tôi, làm nũng nói: "Đi nhanh đi, người ta thật sự đang khó chịu mà, sau khi lên xe em giúp anh xoa bóp được không?" 

Tôi nhất thời làm ra bộ dạng thịt mõ sắp dâng lên miệng, haha cười hỏi: "Xoa... xoa chỗ nào?" 

“Anh muốn xoa chổ nào cũng được hết!" Người phụ nữ nũng nịu trả lời, mắt thấy hai người mặc âu phục màu đen đã tiến tới gần, cô ấy vội vàng buông tôi ra muốn nhấc chân rời đi, nhưng lại bị tôi ôm chặt vào lòng của mình, không cách nào thoát ra được. 

nói. 

“Anh làm gì vậy, mau buông tôi ra." Người phụ nữ 

Tôi lại cười haha: "Đừng nóng vội, chúng ta không phải nên chuẩn bị một vài thứ trước sao?" 

Khi nói chuyện, tôi nhìn về phía nhân viên thu ngân, chỉ về phía quầy hàng phía sau lưng cô ấy, nói to: "Lấy cho 

tôi hai hộp bao cao su, loại lớn nhất!" 

Nhân viên thu ngân liền che miệng cười khẽ, xoay người cầm hai hộp bao cao su đặt lên quầy thu ngân. Vẻ mặt của người phụ nữ kia lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhịn không được mà hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái. 

Tôi tỏ ra vô tội nhìn cô nàng: "Sao vậy, chẳng lẽ cô thích không xài bao sao? Cũng không phải không được, nhưng tôi sợ cô có bệnh, nên mang bao vẫn an toàn hơn một chút." 

"Anh mới có bệnh, cả nhà anh đều có bệnh!” Người phụ nữ rốt cuộc cũng nhịn không được, lửa giận không ngừng dâng lên trong lòng. 

Mà đúng lúc này, mấy người đàn ông mặc âu phục đen kia đã đi tới phía sau lưng chúng tôi, sau khi nghe được giọng nói của người phụ nữ liền lập tức đứng lại. "Là cô ấy, cô ấy ở đây!" 

Trong đó một người mặc âu phục màu đen cao giọng hét lớn, nhất thời khiến cho những người khác chú ý đên. 

Tôi quay đầu lại nhìn, đã thấy một nhát chém lạnh lẽo vung tới. 

Người đàn ông mặc âu phục đen kia không nói hai lời, rút dao bầu từ sau lưng ra, hung ác chém về phía người 

phụ nữ trong lòng tôi. 

Cái đệt! 

Hung dữ như vậy sao, ra tay liền muốn lấy mạng người. Đây không phải phân đoạn cô tiểu thư nhà giàu trốn tránh vệ sĩ của mình sao? 

Những người này vì giết người mà đến! 

Tôi có chút kinh ngạc, sau đó hơi sửng sốt một chút, đang muốn ra tay, đã thấy cơ thể người phụ nữ trong lòng 

tôi chợt căng thẳng, kéo cánh tay tôi sang bên cạnh, liền tránh thoát nhát đao lạnh lẽo kia, ngay sau đó lấy thế sét đánh không kịp bung tai mà tung ra một cước, đá trúng bụng của người đàn ông mặc âu phục đen kia. 

Âm! 

Tiếng vang nặng nề vang lên, người đàn ông kia bị một cước của cô nàng đạp cho liên tiếp lui về phía sau mấy bước, sau đó ngã quỵ trên mặt đất, thanh trường đao 

trong tay cũng rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng. Con mẹ nó. 

Sức mạnh này, tốc độ này, phản ứng này... con mẹ nó, người phụ nữ này lại còn là một cao thủ ẩn mình sao?! 

Đây là lần thứ hai trong lòng tôi cảm thấy kinh hãi, liền kinh ngạc nhìn người phụ nữ kia. 

“Nhìn cái gì mà nhìn, nếu không phải bởi vì ngươi, lão nương tôi đây cũng sẽ không bị lộ.” 

Người phụ nữ hung hăng trừng mắt liếc tôi một cái, không còn ngụy trang thành dáng vẻ quyến rũ và nhu nhược nữa, trong con người lóe lên sự hung ác và tàn khốc, khí chất cả người cũng theo đó mà thay đổi, khối phục thành loại đàn bà lạnh lùng và bá đạo như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy vậy. 

“Ặc.” 

Tôi có chút xấu hổ và giật giật khóe miệng. 

"Mua bao cao su? Con mẹ nó còn muốn mua cái lớn nhất? Khẩu khí cũng không nhỏ." Người phụ nữ khinh thường liếc tôi một cái, ánh mắt dừng lại ở hạ bộ tôi một chút. 

Tôi cảm thấy không phục: "Chuyện này tôi cam đoan không khoác lác.” 

“Ai quan tâm ngươi có khoác lác hay không chứ!" Người phụ nữ dùng mũi chân nhấc trường đao trên mặt đất lên, nắm chặt trong tay, cũng không quay đầu lại 

mà đẩy tôi ra, lạnh lùng nói: "Muốn sống thì mau cút đi, đừng ở đây làm tôi bị vướng bận." 

Trong lúc cô nói chuyện, mấy người mặc âu phục màu đen khác trong siêu thị đã chạy nhanh về phía này, nhao nhao rút trường đao từ sau lưng ra, lưỡi đao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời. 

Nhân viên thu ngân thấy cảnh tượng này, lập tức phát ra tiếng thét chói tai, sau đó vội vàng trốn vào phía dưới quầy. 

Tôi thì mặt không biến sắc hướng về phía xa xa khoát tay áo một cái, ra hiệu cho Yêu Nguyệt đang đứng trong bóng tối không cần hiện thân. 

"Đi chết đi!" Một gã mặc âu phục đen cầm trường đao đã vọt tới trước mặt, bộ mặt hung ác và dữ tợn, lưỡi đao sắc bén cắt qua không khí, mang theo tiếng gió trầm trọng vung thắng tới đầu của người phụ nữ kia. 

Trên mặt người phụ nữ lại không có chút hoảng loạn nào, mắt thấy trường đao chém tới, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí còn lộ ra vẻ khinh thường nhàn nhạt. 

Chỉ thấy cô nàng nghiêng người tránh thoát đao phong đang chém tới, ngay sau đó liền bước về phía trước một bước, trường đao trong tay thuận thế vung từ dưới lên trên. 

“Xoẹt!” 

lên. 

Âm thanh của vải vóc bị một thứ sắc bén xé rách vang 

Trường đao trong tay của cô nàng lưu lại một vết 

thương thật sâu ở trước ngực của người đàn ông, máu tươi đỏ sâm không ngừng phun ra liên tục, trong chớp mắt đã nhuộm đỏ cả bộ quần áo của người đàn ông đó. 

"Á!” Người đàn ông đó phát ra một tiếng hét thảm thiết. 

Người phụ nữ không một chút do dự, cổ tay lập tức xoay chuyển, hai tay cô ấy nắm chặt chuôi đao, như sử dụng hết sức lực của mình mà hung hăng chém xuống. "Phut!" 

Lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt. 

Nửa lưỡi dao trong tay người phụ nữ đã chém vào bả vai của người mặc áo đen, một lượng lớn máu tươi tuôn ra như suối, người mặc áo đen lập tức ngây người tại chỗ, hai mắt trợn trừng, sắc mặt trắng bệch. 

Người phụ nữ đối mặt với hình ảnh đẫm máu như vậy, vẻ mặt vẫn không có chút thay đổi nào. 

Chỉ thấy cô nàng dùng sức muốn rút đạo về, nhưng hình như đã bị mắc kẹt trong xương, sau khi dùng sức rút ra lại hoàn toàn không động đậy, vì vậy cô ấy liền dứt khoát vứt bỏ cây đao đó. 

“Bùm!” 

Người đàn ông mặc âu phục đen đó ngã xuống trong 

vũng máu, đồng tử dần dần tan rã, mất hết sinh khí, lập tức biến thành một cỗ thi thể. 

Mẹ nó, ngầu quá đi! 

Tôi kinh ngạc nhìn người phụ nữ này, trong lòng không khỏi vừa sợ hãi vừa bội phục. 

Từ hai nhát đạo vừa rồi xem ra, người phụ nữ này tuy rằng phản ứng cực nhanh, nhưng thân thủ thật ra cũng không phải dạng cao thủ, trình độ và thực lực của cô ấy 

 

chỉ hơn người thường một chút thôi, đương nhiên, trình độ này so với sát thủ chi vương Yêu Nguyệt lại càng khác nhau một trời một vực. 

Nhưng sự tàn nhẫn và quyết đoán của cô ta, cộng thêm yếu tố từ đầu đến cuối không có chút cảm xúc dao động nào, hoàn toàn không xem mạng người ra gì, khiến tôi không ngừng cảm thán trong lòng. 

Tư thái hai tay cầm đao chém xuống, lại càng toát lên 

cảm giác khí phách vô song. 

Trâu bò thật! 

Xem ra người phụ nữ này không phải là một cô tiểu thư bỏ nhà ra đi, vậy rốt cuộc cô ta đang làm gì vậy? Tại sao lại bị người ta đuổi giết chứ? 

đoán. 

Trong lòng tôi không tự chủ được mà bắt đầu suy 

Người phụ nữ quay đầu liếc tôi một cái, nhíu nhíu mày: "Sao còn không cút, không phải bị dọa đến mức không động đậy được chứ?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK