Nhìn thấy tôi đồng ý tiếp nhận vòng cổ, Giang Nhược Nhược dường như rất vui vẻ, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười sáng lạn, chủ động nâng ly rượu lên, "Anh Thiên Vị, cạn ly đi.
“Được." Tôi cười híp mắt và gật đầu, liền nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly.
Hai chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, lúc kết thúc cũng đã hơn chín giờ tối. Bởi vì uống rượu, khuôn mặt của Giang Nhược Nhược lúc này đã đỏ bừng lên, trông giống như một quả táo chín, thoạt nhìn vô cùng mê người.
“Chúng ta về thôi?" Đôi mắt Giang Nhược Nhược nhìn tôi không chớp mắt, lông mi thật dài chớp chớp một cái.
“Được." Tôi đứng dậy mặc áo khoác vào, sau đó Giang Nhược Nhược tự nhiên khoát lấy tay của tôi, sau đó cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng.
Ngay khi chúng tôi vừa đi đến đầu cầu thang, đột nhiên có mấy thanh niên từ trên đi xuống, bước chân vội vã, đấu đá lung tung.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, một tay kéo Giang Nhược Nhược vào trong lòng, cô ấy mới không bị đám thanh kia đụng phải. Nhưng dù vậy, Giang Nhược Nhược vẫn bị hoảng sợ, phát ra một tiếng hừ nhẹ.
“Không sao chứ?" Tôi cúi đầu hỏi.
Giang Nhược Nhược nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không sao cả.
Ngược lại đám thanh kia thì truyền đến tiếng quát mắng không kiên nhẫn, "Con mẹ nó, đi đường không có mắt sao, dọa lão tử sợ muốn chết!”
Tôi khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy mấy người kia đang đứng ở trên cầu thang, tên cầm đầu là một thanh niên khoản hơn hai mươi tuổi, mặc âu phục có giá trị cao, trên cổ tay còn đeo một chiếc Patek Philippe, cả người đều mặc hàng hiệu, nhưng diện mạo hơi có vẻ hung ác và nham hiểm, trong vẻ mặt tràn ngập vẻ ngạo nghề và cao cao tại thượng.
Mấy người bên cạnh hắn ta cũng như vậy, vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào tôi và Giang Nhược Nhược.
Tôi không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh, trả lời lại một cách mỉa mai, "Chó điên nhà ai không buộc chặt, để cho tụi nó ra đường sủa bậy bạ như vậy?"
"Mày nói cái quái gì hả?!"
Mấy người đó lập tức nhao nhao lên, ào ào từ trên cầu thang vọt xuống.
Giang Nhược Nhược có chút sợ hãi, chỉ dám dựa hẳn vào lòng tôi.
Sắc mặt của tôi thì vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt lần lượt đảo qua mấy người bọn, trong lòng âm thầm đưa
ra phán xét.
Đừng nhìn đối phương hùng hổ như vậy, nhưng chỉ là một đám phú nhị đại đã bị tửu sắc vét sạch thân thể, nếu muốn đánh nhau, tôi dùng một tay cũng có thể lật tung bọn họ.
“Tiểu tử, sao mày dám nói chuyện kiêu ngạo như vậy!" Tên thanh niên cầm đầu hung tợn trừng mắt nhìn tôi, lạnh giọng nói: "Dám ở Tế Dương này nói chuyện với tôi như vậy, mày con mẹ nó vẫn là người đầu tiên!"
Tôi nghe vậy liền nhíu mày, trêu tức nói: "Nghe giọng điệu này của ngươi, ngươi ở Tế Dương rất nổi danh sao?"
Đối phương nghe ra sự khinh thường trong giọng nói của tôi, không khỏi càng thêm phẫn nộ, giơ quyền muốn động thủ.
Lại có tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.
Hắn ta ngẩn người, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, sau đó nhanh chóng bắt máy, thấp giọng nói: "Được, anh họ, em lập tức qua ngay."
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt hắn ta tràn đầy sự không cam lòng và trừng mắt liếc tôi một cái, hung tợn nói: "Tên tiểu tử, hôm nay coi như ngươi gặp may! Nhớ kỹ, lão tử tên là Tôn Siêu, người chờ đó cho tôi, chỉ cần người còn ở Tế Dương, cho dù đào ba thước đất lão tử cũng có thể tìm ra ngươi!”
rời đi.
Vừa dứt lời, hắn ta liền dẫn theo đám người đó vội vã
Chỉ vậy thôi sao?
Tôi nhìn bóng lưng đám người vừa mới rời đi kia, không khỏi bật cười, sau đó nói với Giang Nhược Nhược: "Đi thôi, đưa cô về nhà."
“Ừm.” Giang Nhược Nhược ngoan ngoãn gật đầu.
Nửa giờ sau, hai người chúng tôi đã trở về trước cửa tiểu khu của Giang Nhược Nhược, tiểu nha đầu nhìn tôi như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được, đỏ mặt mời tôi lên nhà ngồi.
Ấn ý của lời mời này quá rõ ràng, khiến cho tôi thật sự có chút động tâm. Nếu thật sự đi theo cô ấy, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
Tuy nhiên... từ khi tôi đến Tế Dương, Lâm Vĩnh Chí đã nhiều lần mời tôi đi ăn cơm, nói là vì muốn đón tiếp tôi. Thế lực của Lâm Gia ở Tế Dương cũng không kém, về sau vẫn còn phải dùng đến hắn ta, lúc nào cũng từ chối hắn ta thì không phải phép cho lắm, nên đã quyết định tối nay sẽ đi gặp hắn.
Cho nên sau khi trải qua một hồi do dự, tôi vẫn uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Giang Nhược Nhược.
Có thể nhìn ra được, trong đôi mắt Giang Nhược Nhược hơi có chút thất vọng. Bộ dạng u uất kia khiến tôi
thiếu chút nữa đã muốn ôm cô nàng lên lầu, trực tiếp xử ngay tại chỗ.
Tôi dùng nghị lực rất lớn mới có thể nói lời tạm biệt Giang Nhược Nhược, sau đó liền xoay người lái xe rời đi, lập tức đi tới quán bar đã hẹn với Lâm Vĩnh Chí.
Lâm Vĩnh Chí sớm đã chờ ở trước cửa quán bar, sau khi nhìn thấy tôi liền vội vàng bước nhanh ra đón, vẻ mặt tươi cười, cung kính nói: "Thiên thiếu gia, ngài đã tới.”
“Ừm.” Tôi ôn hòa cười nói, "Cậu chờ lâu chưa?" “Không lâu, không lâu, tôi cũng vừa mới tới." Lâm Vĩnh Chí cúi đầu khom lưng, "Phòng vip đã sắp xếp xong xuôi rồi, Thiên thiếu gia chúng ta cùng vào trong đi?"
Tôi gật đầu, đi theo sau Lâm Vĩnh Chí đến cửa lớn của quán bar.
Vừa mới bước vào trong đại sảnh, liền nhìn thấy một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, ăn mặc trang điểm xinh
90900.
đẹp bước lên nghên đón, vẻ mặt quyến rũ cười nói với Lâm Vĩnh Chí: "Lâm thiếu gia, ngài tới rồi!"
“Ừm.” Lâm Vĩnh Chí gật đầu, sau đó cung kính chỉ về phía tôi: "Vị này là Thiên thiếu gia."
“Xin chào Thiên thiếu gia."
Trên mặt người phụ nữ nhanh chóng nổi lên một nụ cười nhiệt tình, tuy rằng hơi có vẻ nịnh nọt nhưng cũng không mất đi sự chân thành, cô ấy nói: "Tôi là quản lý ở đây, Thiên thiếu gia có gì cần cứ việc giao phó cho tôi là được."
Dưới sự sắp xếp của cô quản lý đó, tôi và Lâm Vĩnh Chí trực tiếp đi tới phòng vip xa hoa và sang trọng ở trên lầu hai của quán bar, sau khi ngồi xuống, liền thấy Lâm Vĩnh Chí khoát tay nói: "Đem hai chai rượu ngon nhất của tôi ra đây."
“Vâng.” Người quản lý cười cười, vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Lâm Vĩnh Chí quay đầu nhìn tôi, trên mặt lộ ra ánh mắt mà người đàn ông nào cũng hiểu: "Thiên thiếu gia, tôi sắp xếp cho ngài một bất ngờ, sẽ lập tức tới ngay."
Tôi dở khóc dở cười, xua xua tay nói: "Hai chúng ta uống một chút rượu là được rồi, không cần gọi tiểu thư tiếp rượu đâu."
đâu."
“Haha, cũng không phải mấy tiểu cô nương ngồi bàn
Lâm Vĩnh Chí haha cười nói: "Thật ra, những tiểu cô nương tiếp rượu thì phong trần quá, thời đại này nếu biết chơi thì phải có những cô gái nhà lành. Thiên thiếu gia yên tâm, hôm nay tôi đã sắp xếp những cô gái nhà lành chân chính, đều là cực phẩm cả.
Trong lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ rất nhanh đã bưng đầy các loại đồ ăn vặt và đĩa trái cây lên, người quản lý cũng rất nhanh đưa rượu của Lâm Vĩnh Chí tới, sau đó chợt nghe thấy cửa phòng được gõ vang.
Hai nữ sinh mặc váy lụa trắng nhẹ nhàng từ ngoài cửa đi vào.
Liếc mắt nhìn một cái, tôi không khỏi ngây người một chút.
Chỉ thấy hai nữ sinh kia đều chỉ có mười tám mười chín tuổi, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, đùi thon dài, dung mạo vô cùng xinh đẹp và tinh xảo.
Đặc biệt là chiếc váy trên người các nàng, càng làm cho những đường cong của hai cô nàng được phác họa vô cùng hoàn hảo, trong sự thuần khiết còn mang theo chút nghịch ngợm và gợi cảm, làm người ta không khỏi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là hai cô gái này có diện mạo giống nhau như đúc, lại là một cặp song sinh.
Một đôi chị em song sinh xinh đẹp vô cùng, đồng thời khí chất cũng hết sức xuất trần, đây tuyệt đối là giấc mộng
cuối cùng của tất cả đàn ông!
thực không phải là loại con gái đã quen với cuộc sống phong trần trà trộn vào đây.
Hơn nữa, từ cách ăn mặc và khí chất của các nàng, gia cảnh của hai chị em này mặc dù không tính là quá có tiền, nhưng ít nhất cũng có thể là một gia đình trung lưu.
Chỉ thấy Lâm Vĩnh Chí đứng dậy, cười ha hả mở miệng nói với hai cô gái: "Khả Khanh, Khả Mộng, tôi giới thiệu với các cô một chút, vị này chính là Thiên thiếu gia, đại ca của tôi!”
Tiếp theo, Lâm Vĩnh Chí lại nói với tôi: "Thiên thiếu
gia, hai vị tiểu mỹ nữ này chính là chị em song sinh vừa có tài vừa giàu có, cũng là xinh đẹp nhất ở Tế Dương chúng tôi, vị này là người chị tên Tống Khả Khanh, vị này là người em tên là Tống Khả Mộng.”