Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Bằng xụi lơ ngã xuống đất, nhưng giọng nói vẫn được truyền ra từ đầu dây bên kia điện thoại. 

"Lấy danh nghĩa của tạo để làm chuyện kiêu ngạo và ương ngạnh, thậm chí ngay cả Thiên thiếu gia mà mày cũng dám trêu chọc! Cho dù Thiên thiếu gia không chấp nhặt với mày, hôm nay tha cho mày một cái mạng chó, nhưng tao con mẹ nó cũng tuyệt đối không tha cho mày!" 

Sau khi trút hết cơn phẫn nộ, ngay sau đó liền nghe thấy chiếc điện thoại di động truyền ra tiếng cúp máy “Tút tút!” 

Lúc này mặt của Trịnh Bằng đã hoàn toàn không còn giọt máu nào, toàn thân run rẩy, miễn cưỡng đứng dậy, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi và sự bất lực phát ra từ tận đáy lòng. 

Cô gái quyến rũ bên cạnh hắn ta thấy thế, trên mặt cũng tràn đầy sự bất an, cẩn thận hỏi: "Ông xã, anh làm sao vậy?" 

“Mày con mẹ nó còn dám hỏi tao hả?!" 

Trịnh Băng đột nhiên quay đầu lại, hai mắt trợn tròn, nhe răng liền nói, "Tất cả đều là tại mày! Nếu như không phải mày, tao đã không phải đắc tội với Thiên thiếu gia, sự 

việc cũng không biến thành như vậy!" 

Lời còn chưa dứt, Trịnh Bằng đã tát mạnh vào mặt cô gái kia. 

Tiếng bạt tay bộp bộp vang lên, người phụ nữ kia lập tức ngã xuống đất, ôm hai má sưng đỏ, nhìn Trịnh Bằng với ánh mắt không dám tin và vô cùng oan ức. 

Trịnh Bằng giống như đã phát điên, há to miệng thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu và hết sức dữ tợn, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, bộ dạng như muốn làm thịt cô ta cho hả giận. 

Người phụ nữ kia sợ tới mức cả người run lên, vội vàng cúi đầu. 

Lại thấy Trịnh Bằng thu hồi ánh mắt, sau đó lại quay Ô mặt về phía Ô Nha, ngay sau đó đã thấy hai đầu gối của hắn ta mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống đất, sắc mặt tái nhợt nói: "Anh Ô Nha, có thể cho tôi một cơ hội... để tôi xin lỗi Thiên thiếu gia được không?" 

"Được thôi! Thiên thiếu gia lúc này hẳn là đang mua sắm ở trong trung tâm thương mạ, chờ sau khi ngài ấy quay trở ra thì ngươi có thể xin lỗi.” 

Ô Nha lại lạnh lùng cười, "Nhưng trước khi Thiên thiếu gia trở về đây... chậc chậc, tao phải giúp đám tạp chủng bọn bây thả lỏng gân cốt một chút, anh em hầu hạ bọn họ cho thật tốt vào, cuối cùng xử lý như thế nào thì chờ Thiên thiếu quay lại rồi nói sau.” 

“Được rồi, lão đại." 

Tên tóc đỏ lên tiếng, cùng mười mấy người phía sau nhe răng cười liền bao vây đám người Trịnh Bằng lại. 

Bên trong trung tâm thương mại, tôi và Chu Thái Vi dẫn theo Cách Cách vừa đến lầu ba, liền bị buộc phải tạm dừng kế hoạch mua quần áo. 

 

Tiểu nha đầu bị khu vui chơi của trẻ em hấp dẫn, đôi 

 

mắt nhìn chăm chăm vào khu vui chơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khát vọng. 

Vẫn là câu nói kia, phụ nữ luôn không có sức chống cự đối với những thứ đáng yêu. 

Chu Thái Vi nhìn bộ dạng tội nghiệp của Cách Cách, không chút do dự, trực tiếp dẫn cô bé vào trong công viên trò chơi. 

Trò chơi này kéo dài hơn một giờ, hai cô gái một lớn 

một nhỏ chơi đến hưng phấn không thôi. 

Trong tay tôi thì cầm hai cây kem, ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi nhìn các cô ấy chơi đùa, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười. 

Có lẽ là bởi vì tôi đã cứu cô bé đó từ trong tay của bọn buôn người, nên tôi có thể cảm nhận được, tiểu nha đầu này thật sự đã đặt hết tất cả sự tin tưởng vào tôi. 

Trải qua mấy tiếng đồng hồ bên cạnh nhau, Cách Cách đã dần dần dõ bỏ lớp phòng vệ đối với Chu Thái Vi, không hề giống như trước dính ở phía sau tôi mà một tấc cũng không rời nữa. 

Đương nhiên, tiểu nha đầu này vẫn thường thường quay đầu nhìn về phía tôi, sau khi xác nhận tôi còn ở trong phạm vi ánh mắt của cô bé, liền nhìn tôi và lộ ra một nụ cười ngọt ngào. 

Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, hướng về phía hai cô gái đang chơi đến quên cả trời đất hô to: "Nên đi thôi, trễ thêm chút nữa là khỏi mua quần áo đó." 

“Được, được, vậy đi thôi." 

Chu Thái Vi lên tiếng, dẫn theo Cách Cách cười hihi chạy về phía tôi. 

Cách Cách một tay thuần thục nắm lấy góc áo của tôi, tay kia liền cầm lấy cây kem, từng ngụm từng ngụm liếm láp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. 

“Mua quần áo cho Cách Cách nha?" Chu Thái Vi dịu dàng cười nói. 

áo." 

Chu Thái Vi cười nói với tôi: "Đi thôi, đi mua quần 

“Đi.” Tôi gật đầu, nắm tay cô ấy và Cách Cách nhấc chân rời đi. 

Quá trình mua quần áo đối với tôi mà nói không có gì đặc biệt, thân là một người đàn ông, tôi đương nhiên cần chủ động nhận lấy trách nhiệm xách túi và trả tiền. 

Chu Thái Vi thì như tìm được niềm vui mới nào đó. 

Cô ấy cứ lôi kéo Cách Cách không ngừng đi vào từng cửa hàng, chọn được quần áo đẹp liên đế Cách Cách đi thử, cảm thấy đẹp mắt đáng yêu liền mua toàn bộ, hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng khi Cách Cách được ăn mặc xinh đẹp hơn. 

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, cô ấy đã mua cho Cách Cách hơn mười mấy bộ quần áo cùng bốn năm đôi giày, cùng với đủ loại quần lót và đồ trang sức linh tinh khác. 

Trong tay tôi lúc này đã xách theo hơn hai mươi cái túi giấy, vẻ mặt đã từ sự hứng thú lúc ban đầu biến thành một biểu cảm cuộc sống không còn gì luyến tiếc như bây giờ. 

Tiểu nha đầu cũng bị cô ấy giày vò quá sức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã lộ ra vẻ mệt mỏi. 

Mắt thấy Chu Thái Vi còn muốn một hơi giúp Cách 

Cách mua luôn mấy bộ quần áo mùa đông, tôi sợ tới mức vội vàng kéo cô ấy lại. 

Bây giờ đang là giữa hè, đừng mua quần áo mùa đông nữa. 

Tôi cười khổ nhìn Chu Thái Vi, nói: "Tiểu nha đầu này cũng đã mệt mỏi rồi, chúng ta vẫn nên về sớm nghỉ ngơi trước đi." 

“Hả?" Chu Thái Vi vẫn còn có chút chưa thỏa mãn, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của tiểu nha 

đầu, có chút ngượng ngùng cười cười, "Được, vậy hôm nay tới đây thôi.” 

Tôi nhất thời thở phào nhẹ nhõm. 

"Chut!" 

Chu Thái Vi hôn lên mặt tôi một cái, dịu dàng nói: "Vất vả rồi, thiếu gia.” 

Tôi nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của tiểu trợ lý, không khỏi nhếch miệng cười, nói: "Lần sau sẽ dành nhiều thời gian hơn để đi dạo phố cùng em." 

“Ừm.” Chu Thái Vi cười nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cách Cách lại mở to hai con mắt tròn, không chớp mắt nhìn chúng tôi. 

Chu Thái Vi lập tức đỏ mặt, gằn giọng: "Tiểu nha đầu, nhìn cái gì vậy." 

Cách Cách vội vàng quay đầu đi, che miệng cười trộm. 

“Tốt rồi, con... con còn dám cười chị." Chu Thái Vi lập tức không buông tha mà gãi gãi ngứa cho Cách Cách, Cách Cách thấy vậy liền vội vàng chạy trốn. 

Hai cô gái một lớn một nhỏ chạy ở phía trước, còn tôi mang theo hơn hai mươi túi giấy đi theo, ba người bước vào thang máy để quay trở lại gara ngầm. 

Thang máy đi thẳng xuống tầng hai, vừa mới ra khỏi thang máy, liền nghe thấy từng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên quanh quẩn. 

Từ xa nhìn về hướng phát ra tiếng kêu la, hiện trường có vẻ vô cùng hỗn loạn. 

Ô Nha lúc này đang ngồi trên đầu chiếc xe mà hắn lái tới, nhâm nhi điếu thuốc, ở trước mặt hắn không xa, là tên tóc đỏ và mười mấy tên thuộc hạ khác, đang vây quanh đám người Trịnh Bằng và liên tục đánh đập bọn họ. 

Tiếng đau đớn thê thảm vang lên quanh quẩn trong 

gara trống trải, nghe vào khiến người ta có loại cảm giác sởn tóc gáy. 

Ở bên ngoài đám người đó, còn có một đám bảo vệ và quần chúng hóng chuyện không rõ chân tướng vụ việc, đều chỉ dám đứng xa xa vây xem, không dám tiến lên. 

Tôi đưa Chu Thái Vi và Cách Cách đi qua đó. 

Ô Nha nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại nhìn một cái, vội vàng từ trên xe nhảy xuống nghênh đón, hơi hơi cúi đầu nhẹ giọng hô: "Chào Thiên thiếu gia, chào Chu tiểu thư.” 

"Um." 

Tôi khẽ vuốt cắm, nhìn về phía đám người của tên tóc đỏ đang đứng phía sau Ô Nha. 

Xuyên qua khe hở giữa đám người, có thể nhìn thấy Trịnh Bằng và đám thuộc hạ của hắn lúc này đều đã nằm trên mặt đất, mỗi người đều đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập. 

Đặc biệt là Trịnh Bằng đã được chăm sóc đặc biệt, lúc này đã gần như không ra hình người nữa. 

Trên người hắn ta tràn đầy bùn đất và tro bụi, có thể nhìn thấy những vết thương bầm tím trên làn da của hắn, dường như không thể tìm thấy một chỗ lành lặn nào nữa, đầu lại sưng như đầu heo, lúc này đang quỳ rạp trên mặt đất ngay cả tiếng kêu la thảm thiết cũng không phát ra được nữa. 

Tôi giơ tay che mắt của Cách Cách lại, tránh để cô bé nhìn thấy cảnh tượng máu me này. 

Ai ngờ tiểu nha đầu này lại đem ngón tay của tôi mở ra một khe hở, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt, không chỉ không có sợ hãi, ngược lại còn lộ ra sắc mặt vô cùng hứng thú. 

Đứa nhỏ này.. 

Tôi kinh ngạc và bất đắc dĩ cười khổ. 

Lúc này đám người của tên tóc đỏ cũng đã nhìn thấy được tôi, đều dừng tay và đi về phía tôi, cung kính khom lưng chào hỏi, "Thiên thiếu gia, ngài tới rồi." 

“Ừm.” Tôi cười gật đầu nói, "Vất vả cho các cậu rồi." “Không vất vả, không vất vả." 

Mấy người của tên tóc đỏ nhất thời thụ vui mừng hẳn lên, dường như không nghĩ tới thái độ của tôi lại hiền lành và hòa nhã như thế, vội vàng khoát tay nói: "Đúng lúc chúng tôi đang cùng anh Ô Nha uống rượu, nghe được Thiên thiếu gia ngài gọi điện thoại giao việc cho chúng tôi, nên liền nhanh chóng chạy tới đây. 

“Thiên thiếu gia bảo chúng tôi làm việc nghĩa là đã đế tâm đến chúng tôi, cũng không dám nói cái gì vất vả cả. 

“Đúng vậy đúng vậy, có thể được gặp Thiên thiếu gia một lần, chúng tôi cũng đã rất vinh hạnh rồi." 

Mấy người này tiếp tục hàn huyên và nịnh nọt vài câu, 

Ô Nha liền cắt ngang bọn họ. 

"Thiên thiếu gia, vừa rồi trong điện thoại ngài không căn dặn kỹ, nên chúng tôi cũng không dám làm chủ. Vì vậy chúng tôi chỉ mới giáo huấn hắn ta một chút, rồi đợi ngài quay lại." 

Ô Nha chỉ vào mấy người Trịnh Bằng, mở miệng hỏi: "Ngài định xử lý mấy tên tạp chủng này như thế nào? Ngài cứ căn dặn, chúng tôi sẽ làm theo." 

Xử lý như thế nào? 

Nghe Ô Nha nói, tôi cúi đầu nhìn về phía Trịnh Bằng. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK