Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn vẻ mặt hết sức nghi hoặc của Chu Thái Vi, tôi nhịn không được mà sắc mặt tối sầm. 

“Anh năm nay mới hai mươi hai tuổi, sao có thể có một đứa con gái lớn như vậy chứ?" Tôi trừng mắt nhìn Chu Thái Vi, tức giận nói: "Anh thật sự muốn mở cái đầu của em ra, xem bên trong não em rốt cuộc là chứa cái gì bên trong. 

"I 

“Hihi, mười lăm mười sáu tuổi hình như cũng có thể sinh con mà? Em đã xem những tin tức giống vậy qua rồi. Ai mà biết có phải món nợ của cô bạn gái cũ nào của anh trước kia không?" 

Chu Thái Vi cười hihi đùa giỡn với tôi, nhưng khi thấy sắc mặt của tôi càng ngày càng đen, lúc này mới nhanh chóng im miệng, "Được rồi được rồi, không đùa với anh nữa." 

Trong lúc nói chuyện cô ấy đã đứng dậy và đi tới sát bên tôi, ngồi xổm trước mặt Cách Cách, ánh mắt sáng lên nói: "Wow, tiểu cô nương này xinh đẹp quá, giống như búp bê sứ vậy, thật sự rất đáng yêu. Cô có thể ôm con một chút được không?" 

Tôi tỏ ra vẻ không nói nên lời mà nhìn Chu Thái Vi. 

Trước khi trở về, tôi còn đoán xem Chu Thái Vi sau khi 

nhìn thấy Cách Cách sẽ phản ứng như thế nào, nhưng thật sự không lường trước được tình huống đang xảy ra trước mặt này. 

Nhưng cũng đúng, phụ nữ mà, luôn không có sức chống cự với những thứ đáng yêu. 

Điểm này cho dù là nữ doanh nhân thiên tài trong giới thương nghiệp như Chu Thái Vi cũng không thể ngoại lệ. Huống chi Cách Cách cũng thật sự rất đáng yêu 

mà. 

Cô bé có khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt trong suốt, làn da mịn màng, ngũ quan tinh xảo, tựa như một con búp bê Barbie vậy, đặc biệt lúc này lại còn tỏ ra căng thẳng và sợ hãi núp đằng sau lưng tôi, càng làm cho người ta không nhịn được mà muốn che chở. 

Nên cũng khó trách Chu Thái Vi lần đầu tiên nhìn thấy con bé đã có phản ứng như vậy. 

Tuy nhiên... sự nhiệt tình quá mức của Chu Thái Vi hình như lại dọa Cách Cách một phen, cô bé vốn đã không có cảm giác an toàn giống như một con thỏ nhỏ đang bị chấn động vậy, cứ cố lấn tránh đăng sau lưng tôi, chỉ lộ ra nửa cái đầu, tò mò nhìn chằm chằm vào Chu Thái Vi. 

Chu Thái Vi thấy thế liền có chút áy náy, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười hiền dịu, nhẹ giọng nói: "Tiểu cô nương đừng sợ, chị đây không phải người xấu." 

Cách Cách vẫn núp sau lưng tôi và nhìn cô ấy, dường 

như nụ cười dịu dàng của Chu Thái Vi khiến cô bé không còn căng thẳng nữa, sau khi do dự một chút thì gật đầu, từ sau lưng tôi bước ra. 

Chu Thái Vi vươn hai tay nhẹ nhàng ôm cô bé vào trong ngực, xoa xoa tóc cô bé, sau đó quay đầu hỏi: "Thiếu gia, anh mang đứa bé này từ đâu về vậy?” 

“Đi vào trước rồi nói sau." 

Tôi đi vào phòng khách và ngồi xuống, sau đó đem chuyện mình đã cứu Cách Cách kể lại một lần nữa. 

Chu Thái Vi biết được Cách Cách là một đứa trẻ bị bắt cóc, hơn nữa còn bị chấn động đến mức mắc chứng mất ngôn ngữ, nên đối xử với cô bé càng thêm trìu mến và dịu dàng, "Tiểu cô nương này quá đáng thương!” 

“Đúng vậy." Tôi khẽ gật đầu, cũng thở dài. 

Chu Thái Vi ôm Cách Cách vào trong lòng, đôi mắt tràn ngập tình thương như một người mẹ, dịu dàng nói: "Cách Cách con yên tâm đi, hai anh chị sẽ chăm sóc con thật tốt, hơn nữa còn sẽ giúp con tìm được ba mẹ của mình." 

Cách Cách giống như một con mèo nhỏ ngồi trên đùi Thái Vi, vốn có chút bất an, nhưng sau khi nghe được lời nói của Chu Thái Vi, sự căng thẳng trong đôi mắt của cô bé dần biến mất, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. 

“Hihi, ngoan lắm." Chu Thái Vi khẽ cười và tán dương 

cô bé. 

Nhưng ngay lúc này, lại nghe một loạt tiếng gọi ực ực phát ra từ trong bụng của Cách Cách. 

Tôi và Chu Thái Vi đều sửng sốt, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô bé đang xấu hổ đỏ mặt. 

“Cách Cách đói bụng lắm rồi phải không?" 

Ánh mắt Chu Thái Vi lộ ra vẻ đau lòng, đem cô bé đặt ở trên ghế sô pha, sau đó liền tìm ra một đống đồ ăn vặt 

nhét vào trong ngực cô bé, nhẹ giọng nói: "Con mau ăn 

 

mấy món này để lót dạ một chút đi, đừng có gấp, chị lập tức cho người đi nấu cơm. 

Nói xong, Chu Thái Vi liền gọi người giúp việc tới, căn dặn phòng bếp chuẩn bị nhiều món ăn mà trẻ con thích. Nữ hầu gái có chút tò mò nhìn Cách Cách, sau đó lên tiếng đáp lại rồi rời đi. 

“Em và Cách Cách ngồi đây một lát, anh trở về phòng thay quần áo." 

Tôi cười nói, sau đó nhấc chân đi về phía cầu thang. 

Cách Cách vốn đang ngồi trên ghế sô pha ôm đống đồ ăn vặt của mình, khi nhìn thấy tôi muốn rời đi liền đứng dậy đuổi theo, không hề quan tâm đến đống đồ ăn vặt đã rơi đầy trên mặt đất. 

Chu Thái Vi nhất thời bị hoảng sợ, "Cách Cách, con làm sao vậy?" 

Tiểu cô nương làm như mắt điếc tai ngơ với câu hỏi của Chu Thái Vi, giống như sợ tôi bỏ rơi cô bé, vô cùng lo lắng chạy đến phía sau tôi, sau đó lại dùng sức nắm chặt góc áo của tôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự lo lắng và sợ hãi. 

Tôi dừng bước, quay đầu lại nhìn. 

Con bé cũng đang ngửa mặt lên nhìn tôi, ánh mắt bối rối, trong con ngươi dâng lên một tầng hơi nước, làm cho người ta nhịn không được mà cảm thấy áy náy trong lòng. 

Tôi thở dài, sau đó ngồi xổm xuống nói với cô bé bằng giọng nói dịu dàng: "Anh không đi đâu hết, chỉ là đi thay quần áo mà thôi, con ở chỗ này chơi với chị và anh một chút, anh sẽ lập tức trở về, có được hay không?" 

Chu Thái Vi cũng đi tới, nhìn đôi mắt lã chã đang chực khóc của Cách Cách, cũng khẽ thở dài, ngồi xổm xuống an ủi: "Cách Cách yên tâm, anh là người tốt, sẽ không bỏ mặc 

con đâu, hơn nữa nơi này cũng rất an toàn, con sẽ không bị ai bắt cóc nữa đâu, đừng sợ." 

Dưới sự an ủi nhỏ nhẹ của chúng tôi, cô bé cuối cùng cũng buông lỏng tay ra, cùng Chu Thái Vi ngồi xuống chiếc ghế sô pha. Nhưng ánh mắt vẫn dõi theo tôi, ngay cả Chu Thái Vi dùng các đồ ăn vặt hấp dẫn để đánh lạc hướng cô bé cũng không được. 

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của cô bé, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một chút ý thức trách nhiệm khó hiểu. 

Bởi vì cô bé này dường như đã thật sự coi tôi là chỗ dựa duy nhất của cô ấy! 

Sau khi thay quần áo xong tôi trở về phòng khách, thì nhà bếp đã làm xong thức ăn. 

Trên bàn cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cách Cách đỏ bừng, ôm một cái bát to bằng khuôn mặt mình, ăn ngấu nghiến. 

Đứa nhỏ này xem ra là đói chết rồi. 

“Ăn chậm một chút, coi chừng bị nghẹn." Chu Thái Vi không ngừng gắp thức ăn vào bát cho Cách Cách, lại đưa qua một ly nước trái cây tới. 

Tiểu cô nương trong lúc cấp bách ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạn với Chu Thái Vi. 

Cảnh tượng này làm cho tôi và Chu Thái Vi đều giật mình, sau đó cũng lộ ra nụ cười mãn nguyện. 

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trên mặt tiểu cô nương ấy lộ ra nụ cười tươi như vậy, quả nhiên cười rộ lên lại càng thêm đáng yêu và xinh đẹp. 

Tôi và Chu Thái Vi cùng nhau nở nụ cười, nhìn Cách Cách ăn như hổ đói, không khí yên bình và ấm áp. 

Chu Thái Vi không biết đang nghĩ cái gì, chỉ len lén nhìn tôi một cái, khuôn mặt lập tức ửng đỏ lên. 

Tôi có chút kỳ quái nhìn về phía cô ấy, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?" 

"Không... không sao!" 

Chu Thái Vi vội vàng lắc đầu, sau khi suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, chờ Cách Cách cơm nước xong, hay chúng ta dẫn cô bé đi mua mấy bộ quần áo và vật dụng hàng ngày đi?" 

“Được." Tôi nhếch miệng cười, nói: "Vẫn là tiểu trợ lý nhà tôi cẩn thận, tôi cũng không nghĩ tới những chuyện này." 

Nửa giờ sau, cái bụng nhỏ của Cách Cách đã căng tròn, đẩy cái bát rỗng tuếch ra, liếm liếm đôi môi đầy dầu mõ, đột nhiên ở một cái thật to. 

Tôi và Chu Thái Vi nhất thời bị cô bé chọc cười. 

Chu Thái Vi lấy khăn giấy giúp cô bé lau miệng, cười híp mắt nói: "Đi thôi, Cách Cách, chúng ta ra ngoài đi mua đồ!" 

Sau khi sắp xếp đơn giản một hồi, tôi liền lái xe chở 

hai cô gái một lớn một nhỏ, trực tiếp đi tới trung tâm thương mại gần nhất. 

Trên đường đi, tôi vừa lái xe vừa nhìn hai người qua kính chiếu hậu, chỉ thấy Chu Thái Vi đang ôm Cách Cách nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dịu dàng nói chuyện. 

Tiểu cô nương có vẻ như đã dần dần buông lỏng sự đề phòng, thần sắc bất an và căng thẳng lúc ban đầu cũng 

dần dần biến mất, nụ cười càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn trên mặt của cô bé. 

Tôi một đường chạy như bay, rất nhanh đã đi tới bãi đậu xe ngầm của trung tâm thương mại. 

Mặc dù đã là chạng vạng, nhưng trong bãi đỗ xe vẫn đầy xe như buổi sáng, đánh xe vài vòng mới mới tìm được một chổ đậu xe còn trống. 

Tôi nghiêng đầu xe sang một bên, đang định đậu xe vào đó, lại chợt nghe thấy một tiếng gầm gừ của động cơ 

từ bên cạnh truyền đến. 

Theo bản năng quay đầu lại nhìn. 

Chỉ thấy một chiếc Land Rover màu trắng bạc từ lối đi nhỏ bên cạnh cấp tốc chạy tới, thậm chí không có ý định giảm tốc độ lại, liền sau đó đã lướt qua đuôi xe của tôi, đâm đầu vào chỗ đậu xe phía sau lưng tôi. 

Tôi đạp phanh, lúc này mới tránh được hậu quả hai xe va chạm nhau. 

"Á!" 

Hành động phanh xe đột ngột khiến cho Chu Thái Vi và Cách Cách đang ngồi ở ghế sau theo quán tính mà lao về phía trước, trán đụng vào ghế trước, phát ra một tiếng đau nhẹ. 

Tôi vội vàng quay đầu về sau nhìn các cô ấy, "Mọi người có sao không?" 

“Cách Cách, không sao chứ?" Chu Thái Vi không để ý tới mình, vội vàng ôm Cách Cách lên, lo lắng kiểm tra trên người cô bé xem có bị thương gì không. 

Tiểu cô nương nhẹ nhàng ngẩng đầu, cái trán đã bị đụng đến có chút sưng đỏ, đôi mắt dâng lên một tầng hơi nước, lại cắn cắn môi, ngoan ngoãn và nhẹ nhàng lắc đầu với chúng tôi. 

“Đụng đầu đến nỗi sưng lên rồi..." 

Chu Thái Vi đau lòng nhìn cô bé, sau đó quay đầu 

xuyên qua cửa sổ xe mà nhìn về phía chiếc Land Rover 

vừa rồi, đôi mắt hiện lên một sự tức giận. 

Lửa giận trong lòng của tôi cũng bắt đầu dâng lên. 

Cướp chỗ đậu xe là chuyện hết sức bình thường, 

nhưng tôi đã lùi xe để chuẩn bị vào chổ đậu, lại còn không màng nguy hiểm mà cướp trắng trợn như vậy, thật sự quá đáng! 

Nếu không phải vừa rồi tôi phản ứng nhanh, Chu Thái Vi và Cách Cách chắc chắn đã bị thương rồi. 

“Bốp!” 

Tôi lập tức đẩy cửa xe ra, sắc mặt đen ngòm đi về phía chiếc Land Rover màu bạc kia. Chu Thái Vi và Cách Cách thấy thế cũng vội vàng xuống xe đi theo phía sau tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK