Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh của tôi hết sức bình tĩnh và ôn hòa, nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy Lâm Vĩnh Chí theo bản năng sợ run cả người. 

Sau đó liền nhìn thấy sắc mặt hắn ta đã trắng bệch, chậm rãi cúi người xuống ghé vào sát bên chân tôi, sau khi cắn răng lại chậm rãi cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm sạch tro bụi trên giày da của tôi, dáng vẻ giống như một con chó thật sự. 

Thời khắc này, đừng nói thân là phú nhị đại hung hăng và cao ngạo, hắn ta ngay cả một chút tự tôn còn sót lại của mình, cũng trong chớp mắt đã hoàn toàn võ nát. Từ nay về sau mỗi lần hắn ta đối mặt với tôi, ngoại trừ sự sợ hãi và nghe lời ra, sẽ không dám sinh ra bất kỳ ý nghĩ nào khác. 

Đương nhiên, lòng trung thành còn phải từ từ tiếp tục dạy dỗ

Tôi hài lòng mỉm cười, nhấc chân giẫm lên vai hắn, nhẹ nhàng dùng sức đá hắn ngã lăn sang một bên, nói: "Không tệ, anh Thanh, sắp xếp người đưa hắn đi bệnh viện. Một con chó nghe lời như vậy, cũng không thể cứ để nó chết đi như vậy." 

"Được, Thiên thiếu gia." Từ Thanh vội vàng gật đầu, 

sau đó chớp mắt với Ô Nha và Dương Trình. 

Hai người vội vàng đó Lâm Vĩnh Chí đứng dậy, sau khi lên xe liền chạy thẳng đến bệnh viện. 

Tôi xoay người đi về phía xe của mình, Lý Hổ và Từ Thanh liền đi theo sau. 

“Anh Thanh, tình hình thương vong cụ thể của phe chúng ta như thế nào?" Tôi vừa đi vừa hỏi. 

Từ Thanh trả lời: "Không có người chết, trọng thương thì có chừng ba mươi người, nhưng sẽ không bị tàn tật, chỉ cần ở lại bệnh viện một thời gian là được. Ngoài ra mấy chục người thì bị thương nhẹ, có thậm chí cũng không cần nằm viện, vừa rồi đều còn vui vẻ ở lại đây hỗ trợ công việc." 

Tôi nghe vậy liền nhếch miệng cười, gật đầu nói:"Được, đối với các anh em bị trọng thương nằm viện, tiền thuốc men toàn bộ sẽ do tôi lo hết, mỗi người thêm mười vạn tiền thưởng, các anh em bị thương nhẹ mỗi người thưởng năm vạn. Những người còn lại, thưởng theo biểu hiện, thấp nhất là một vạn, cao nhất là ba vạn. Tôi cho người tiền chuyển cho anh, anh phụ trách phát tiền cho bọn họ là được." 

Từ Thanh vội vàng xua tay, "Không cần, Thiên thiếu gia, chút tiền này tôi vẫn có, sao có thể để ngài tốn kém như vậy." 

“Chuyện nào ra chuyện đó, hôm nay là công việc cho 

tôi, nhất định không thể để anh phải bỏ tiền." Tôi nhẹ 

nhàng nói tiếp: "Đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy, làm theo lời tôi nói.” 

“Được, vậy tôi thay các anh em cám tạ Thiên thiếu gia. " Từ Thanh cười nói. 

Tôi không thèm để ý chỉ khoát khoát tay một cái, sau đó đã đi đến bên cạnh xe của mình, Từ Thanh vội vàng tiến lên hai bước để mở cửa xe cho tôi. 

 

“À đúng rồi..." 

Tôi ngồi vào trong xe, nhìn Từ Thanh đang đứng ngoài cửa sổ xe nói: "Tôi chuẩn bị cùng anh hợp tác thành lập hai công ty, hai ngày nay anh nghiên cứu một chút, đưa phương án cho tôi xem." 

Từ Thanh nghe vậy sửng sốt liền hỏi, "Công ty gì?" 

Một công ty kinh doanh dịch vụ giải trí đêm và một công ty phát triển bất động sản. 

Tôi thản nhiên nói: "Việc làm ăn của Tạ Anh Quan ở thành phố Tế Dương hắn là chỉ liên quan đến hai lĩnh vực này đúng không? Sau khi xây dựng xong công ty mới, thì đi Tế Dương nghĩ cách tiếp nhận sản nghiệp và công việc kinh doanh vốn có của hắn ta. Mặt khác, chờ Lâm Vĩnh Chí trị thương xong thì dẫn hắn tới gặp tôi. 

Ánh mắt của Từ Thanh đột nhiên sáng lên, vội vàng gật đầu, "Được, Thiên thiếu gia, tôi hiểu rồi. 

“Ừm.” Tôi khẽ gật đầu, lập tức lái xe rời đi. 

Khu biệt thự Phong Đình, biệt thự số 56. 

Mộ Hồng Nhan ngồi trên ghế dài ở hoa viên tiền viện, vừa mới cúp điện thoại liên cất nó vào trong túi, trên khuôn mặt còn mang theo một nụ cười ngọt ngào. 

Bạn thân Chu Tư Dĩnh của cô ấy đang ngồi ở bên cạnh, một bộ mặt hóng chuyện nhìn chằm chằm cô ta, chậm rãi lộ ra một nụ cười kì lạ. 

Mộ Hồng Nhan chú ý tới vẻ mặt của cô nàng, nhất thời đỏ mặt, vội vàng kìm nén lại vẻ mặt ngọt ngào của mình, ho nhẹ hai tiếng nói: "Nhìn tôi như vậy làm gì?" 

Chu Tư Dĩnh che miệng cười, "Nhìn xem Mộ đại mỹ nữ đang chìm đắm trong tình yêu của chúng ta kìa, quả nhiên vô cùng mê hoặc lòng người." 

וו 

Mộ Hồng Nhan nổi giận, "Cậu còn nói hươu nói vượn 

như vậy nữa, tôi sẽ không thèm chơi với cậu nữa." 

“Haha, được rồi được rồi, không đùa với cậu nữa." Chu Tư Dĩnh cười híp mắt ôm lấy cánh tay của Mộ Hồng Nhan, lại nói: "Vậy cậu đã suy nghĩ kỹ chưa, tiệc sinh nhật ngày mai rốt cuộc là tổ chức ở đây? Hay là đi khách sạn đặt một phòng vip?" 

Mộ Hồng Nhan nghe vậy liền nao nao, lộ ra vẻ rối răm. 

Cô còn chưa mở miệng nói chuyện, chỉ thấy một cô gái khác đang từ trong biệt thự đi ra. 

“Đương nhiên là ở chỗ này rồi, phòng khách sạn nhỏ như vậy, còn phải tốn tiền, chơi cũng không tiện, làm sao tốt bằng ở nhà mình chứ?" 

Cô gái để tóc ngắn ngang vai, làn da trắng nõn có ngũ quan tinh xảo, khí chất ôn nhu mang theo một chút dí dỏm, tựa hồ cùng Mộ Hồng Nhan hết sức thân thuộc, cười hihi nói: "Chị Hồng Nhan, chị còn phải do dự cái gì chứ, căn nhà này bình thường tôi cũng không ở, để trống cũng là để trống vậy thôi, cho chị mượn để tổ chức một bữa tiệc thì đâu có gì đâu? Có phải chị không coi tôi là bạn không?” 

“Không phải, Linh Huyên." Mộ Hồng Nhan lắc đầu, vẫn có chút do dự. 

Chu Tư Dĩnh thấy thế, nhịn không được mà nhẹ giọng cười nói: "Cố Linh Huyên, cậu thông minh như vậy, chẳng 

lẽ không hiểu được Hồng Nhan là bởi vì nguyên nhân gì mới bối rối vậy sao?" 

Cô gái tên Cố Linh Huyên kia suy nghĩ một chút, hỏi: "Sẽ không phải là bởi vì anh ta chứ?" 

Vừa dứt lời, cô ấy liền kéo cánh tay Mộ Hồng Nhan và không ngừng lay động, "Chị Hồng Nhan, anh ta theo đuổi chị là chuyện giữa các chị với nhau, đầu có liên quan gì đến tôi. Tôi thật lòng xem chị là bạn mới cho chị mượn căn biệt thự này để mở tiệc, không liên quan gì đến anh ta cȧ!" 

Chu Tư Dĩnh liếc mắt, thản nhiên nói: "Đó là anh họ của cậu mà, sao có thể không liên quan được. Nói thật, tôi thật đúng là chưa từng gặp qua người nào lại mặt dày như vậy, rõ ràng đã nói với hắn ta Hồng Nhan đã thích người khác rồi, vậy mà mỗi ngày đều quấn quít và bám chặt lấy Hồng Nhan, khiến cô ấy mới đi công tác trở về mà hai ngày nay cũng không dám đi làm luôn, sợ lại bị anh họ của cậu cầm hoa chặn ở cửa tiệm. 

Cố Linh Huyện xấu hổ giật giật khóe miệng, mạnh miệng nói: "Ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà, ai bảo chị Hồng Nhan xinh đẹp như vậy, anh tôi liếc mắt một cái đã bị chị ấy mê hoặc đến mất hồn. Khụ khụ... để tôi sẽ nói cho hắn ta biết, bảo hắn sau này không được quấy rầy cuộc sống thường ngày của chị Hồng Nhan nữa." 

Mộ Hồng Nhan nghe vậy, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: "Vậy thì cám ơn cậu, Linh Huyền.” 

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo." Cố Linh Huyện khoát khoát tay, dừng một chút, sau đó còn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Chị Hồng Nhan, chị khẳng định không cân nhắc một chút về anh họ của tôi à?" 

Mộ Hồng Nhan dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Điều kiện của anh họ cậu đích thực không tệ, nhưng chúng tôi 

 

đã là bạn học chung đại học bốn năm rồi, cậu hiểu rõ tôi mà, Linh Huyên, tôi thật sự không có cảm giác với loại nam sinh như anh họ của cậu. Hơn nữa hiện tại tôi đích thực đang phải lòng một người khác." 

"Được, xem ra anh tôi thật sự không có phúc khí này. Nhưng cũng không có việc gì đâu, dù sao hắn chỉ là anh họ của tôi mà thôi, tôi và hắn ta có mối quan hệ không được tốt cho lắm.” 

Η 

Cố Linh Huyện đầu tiên là thở dài, sau đó lại cười hihi và hỏi: "Nam sinh mà chị thích là ai vậy? Tôi có quen biết không?" 

"Ừm... là một người bạn thời trung học của tôi, cậu không biết đâu." Mộ Hồng Nhan trả lời. 

“Mối tình đầu?" Cố Linh Huyện rõ ràng đang hiểu lầm cái gì đó, liền trừng to mắt hỏi: "Vậy ngày mai trong tiệc sinh nhật có thể nhìn thấy anh ta không?" 

Mộ Hồng Nhan mặt cười ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu, "Cậu ta sẽ đến." 

"Được! Tôi cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là loại đàn ông nào có thể đánh bại anh họ của tôi, làm cho Mộ đại mỹ nữ của chúng ta yêu thích đến như vậy!” 

Vẻ mặt của Cố Linh Huyên vô cùng tò mò và hóng chuyện, ngay sau đó lại nói với Mộ Hồng Nhan: " Thôi chị đừng lãng phí tiền bạc để đặt phòng khách sạn, tôi cho chị mượn căn biệt thự này. Chuyện trang trí chị cũng không cần phải lo, tôi sẽ sắp xếp để người khác dọn dẹp và bày trí một chút, cam đoan sẽ chuẩn bị chu đáo, đêm mai chị muốn làm như thế nào cũng được, không phải sẽ tiện nghi và thoải mái hơn trong khách sạn nhiều sao?" 

"Chuyện này... không hay lắm phải không? Làm phiền cậu quá." Mộ Hồng Nhan do dự nói. 

Cố Linh Huyện đĩnh đạc khoát khoát tay, "Không phiền phức gì cả, hai chúng ta thân thiết như vậy, nhà tôi lại có 

một công ty chuyên môn trang trí và tổ chức tiệc, tôi để cho bọn họ đến một chuyến là được, ngay cả đồ đạc đều có sẵn hết rồi." 

Mộ Hồng Nhan có chút động lòng, sau khi do dự một hồi liền gật đầu, "Được rồi, vậy thì cám ơn cậu nha, Linh Huyện.” 

“Haha, đừng khách sáo như vậy, tôi sẽ đưa chìa khóa nhà cho chị." Cố Linh Huyện cười hihi. 

Ba cô gái lại hàn huyên một hồi, Mộ Hồng Nhan và Chu Tư Dĩnh liền cáo từ rời đi, trong sân biệt thự chỉ còn lại một mình Cố Linh Huyền. 

Tiếng chuông điện thoại vang lên, sau khi Cố Linh Huyền bắt điện thoại liên đặt nó vào sát bên tai và nói chuyện. 

"Này, anh họ! Đúng rồi, chị Hồng Nhan đã đồng ý rồi, chị ấy sẽ sử dụng biệt thự của em để tổ chức tiệc, ừm, chính là biệt thự Phong Đình. Em nói cho anh biết, tôi vì anh mà ngay cả mặt mũi cũng không cần, buổi tối ngày mai chị Hồng Nhan thấy anh xuất hiện ở đây, nhất định sẽ tức giận với em." 

"Được rồi, được rồi, đừng nói nhiều nữa, dù sao em chỉ giúp anh một lần cuối cùng này. Anh mau tìm người tới đây để trang trí và sắp xếp tiệc đi, chuẩn bị làm chị ấy bất ngờ đi, tôi ngược lại muốn xem anh sẽ làm ra trò trống 

gì." 

“Nói vậy thì đã làm sao, anh cũng không phải anh ruột của em, chỉ là anh họ của em thôi mà. Lần này em giúp anh đã là nể mặt anh lắm rồi!" 

"Dù sao em cũng nói trước, tối mai cho dù có thành công hay không, sau này anh tuyệt đối không được phép tiếp tục quấy rầy chị Hồng Nhan nữa, đừng có suốt ngày quấy rầy cuộc sống thường ngày của người ta. Nếu không tôi sẽ méc ông nội, đưa anh trở về tỉnh S đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK