Có cái gọi là ông trời không có mắt đúng không? Chính là lúc Thẩm Giáng Niên hoảng hốt khi nhìn vào đôi mắt sâu đầy nhộn nhạo của Thẩm Thanh Hoà thì bỗng nhiên màn hình tối đen. Vào thời điểm mấu chốt này, mà điện thoại của Thẩm Giáng Niên lại hết pin.
Điện thoại cũng rất vô tội, bởi vì có vài lần nhắc nhở điện thoại của Thẩm Giáng Niên pin yếu, mà Thẩm Giáng Niên không đành lòng làm gián đoạn cuộc trò chuyện của cả hai, cho nên cứ kéo dài…. Cứ như vậy, cái cảm giác thất bại không thua kém gì khi thân thể sắp lên định lại đột ngột héo hon.
Thẩm Giáng Niên tức giận đến mức suýt nổ tung tại chỗ, khoả thân nhảy xuống giường thô bạo cầm lấy cục sạc, vội vàng cắm vào và ấn nút nguồn khởi động điện thoại. Điện thoại hoàn toàn không nể mặt chủ nhân của nó, ngủ như chết. Thẩm Giáng Niên đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, cô nên mua thêm một chiếc điện thoại di động khác, hoặc lắp một cái điện thoại bàn ở đây.
Tháng 8 năm nay ở Bắc Kinh vẫn còn oi bức, Thẩm Giáng Niên khoả thân hoàn toàn nhưng mà không hề cảm thấy lạnh thậm chí còn cảm thấy nóng. Khởi động đi, khởi động nào, mau khởi động…. Thẩm Giáng Niên niệm như câu thần chú rồi nhấn nút nguồn, nhưng mà điện thoại vẫn say ngủ. Thẩm Giáng Niên tức giận đập mấy cái lên giường, sau đó cũng ngã nằm lên trên đó, một hồi lâu không thấy động đậy. Khi nhiệt độ cơ thể giảm xuống, lý trí của cô cũng bắt đầu thức tỉnh, chút u sầu trong lòng cũng thức tỉnh theo.
Người mà cô chỉ gặp một lần, cũng chỉ gọi điện thoại vài lần, nhưng nghĩ đến người này lại khiến cô cảm thấy xót xa. Nếu có người khác kể cho Thẩm Giáng Niên một câu chuyện như vậy, cô nhất định sẽ chế nhạo, đúng vậy, cô không tin vào tình yêu sét đánh. Đối với cái gọi là tình yêu sâu đậm, cô cảm thấy thật đạo đức giả; câu chuyện tình yêu được mô tả trong tiểu thuyết sẽ khiến cô cảm thấy buồn nôn. Có lẽ Thượng Đế đang trừng phạt cô, gửi đến một Thẩm Thanh Hoà trông giống như thiên thần nhưng thực chất lại là ác ma. Ngay cả khi cả hai không tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng Thẩm Giáng Niên cũng cảm giác rõ ràng, cô căn bản không kiểm soát được Thẩm Thanh Hoà.
Một người xinh đẹp ưu tú như vậy, cho dù là ai nhìn thấy đều cũng sẽ động tâm, cô tự cho bản thân là người có tính cách mạnh mẽ, Lê Thiển từng nói với cô, “Các cô gái thuộc chòm sao Sư Tử như cậu, mỗi ngày đừng có mạnh mẽ như vậy, làm cho người ta người ta tiểu bạch dương sợ tới mức muốn chạy trốn.” Nhưng mà chòm sao Sư tử gặp được Thẩm Thanh Hoà, vậy Thẩm Thanh Hoà thuộc chòm sao nào? Mà có thể khiến cô muốn đầu hàng, đương nhiên là bản chất con người cô không thay đổi, nhưng mà cô cũng muốn Thẩm Thanh Hoà đầu hàng trước cô.
Hai con người mạnh mẽ, sẽ vì cái gì mà đầu hàng với nhau? Thẩm Giáng Niên nằm đó, híp mắt suy nghĩ, nói khống chế nhau thì có vẻ hơi quá, nói thẳng ra thì nếu Thẩm Thanh Hoà và Thẩm Giáng Niên đấu tay đôi với nhau, bây giờ chắc chắn Thẩm Giáng Niên sẽ thua. Thẩm Thanh Hoà chưa làm gì mà cô đã thế rồi, nếu như Thẩm Thanh Hoà quan tâm cô một chút, e rằng cô sẽ hoàn toàn sa đoạ.
Điều đáng sợ nhất chính là Thẩm Giáng Niên đã nhận ra được điểm này, miệng thì chê nhưng cơ thể lại thành thật chờ mong Thẩm Thanh Hoà quan tâm. Hiểu rõ bản thân là chuyện tốt, nhưng mà quá hiểu bản thân thì lại khó chịu, có lẽ là: Thẩm Giáng Niên thật ở trước Thẩm Giáng Niên giả, nhìn thấu hết mọi cảm xúc.
Hơn 2 giờ sáng, điện thoại của Thẩm Giáng Niên rốt cuộc cũng khởi động, không có tin nhắn báo gọi nhỡ từ Thẩm Thanh Hoà, cô không muốn thừa nhận bản thân vô cùng thất vọng, thất vọng đến mức đau lòng. Thẩm Thanh Hoà nói dối, nói thân thể của cô đẹp đến nao lòng, lúc đó não cô bị teo lại đúng không? Chứ nếu không tại sao lại chủ động vén chăn lên? Lúc đó nếu không vén chăn lên thì tốt rồi, ít ra thì vài giây trước đó còn có chút thể diện trước mặt Thẩm Thanh Hoà.
Cô quan tâm Thẩm Thanh Hoà như vậy, đến nửa đêm cô vẫn còn bực bội vì hành vi bốc đồng của mình, mang tâm trạng chán nản, Thẩm Giáng Niên nằm ngửa trên giường, cô sẽ không gọi cho Thẩm Thanh Hoà. Nếu không gọi điện thoại lại thì cũng nên có động thái gửi tin nhắn WeChat hỏi thăm khi cô đột nhiên biến mất chứ?
E rằng đêm nay cô sẽ mở mắt cho tới sáng bởi vì ấm ức, nhìn đồng hồ đã 2h05, ngày mai còn phải ra sân bay đi New York, Thẩm Giáng Niên càng bực bội thêm. Khẩu âm của người Ấn thực sự quá khó nghe, giống như tiếng anh pha lẫn tiếng Ấn vào, khiến Thẩm Giáng Niên tốn rất nhiều sức, hơn nữa trước kia cô từng gặp người Ấn, mùi nước hoa trên người họ rất nồng…. Haizz, không muốn đi New York, Thẩm Giáng Niên trở mình, nhếch mép, xoa môi, lần cuối cùng cô đến Thượng Hải là khi nào? Tại sao gần đây không có case nào Thượng Hải? Bằng cách đó, cô có thể đến Thượng Hải một cách chính đáng.
2:10, Thẩm Giáng Niên kéo điện thoại di động đang sạc và nhìn chằm chằm vào nó. Không thể nhận WeChat? Thẩm Giáng Niên nhấp vào WeChat, phản hồi của điện thoại thực sự rất chậm, sau khi nhấp vào WeChat một lúc lâu vẫn không có phản hồi. Thẩm Giáng Niên thiếu kiên nhẫn, cô xóa bộ nhớ cache và xóa những tập tin vô dụng trong bộ nhớ của điện thoại di động. Khởi động lại máy thì máy nhanh hơn rất nhiều, bấm vào WeChat thì hiện ra là chưa đăng nhập, ai nha! Thẩm Giáng Niên nhảy cẫng lên vì sung sướng, quả nhiên là bị đăng xuất, cho nên Thẩm Thanh Hoà có gửi tin nhắn đến thì cũng không có thông báo.
Cái gì mà gọi là trời xanh có mắt, chính là đóng một cánh cửa thì cánh cửa khác sẽ mở ra. Thẩm Giáng Niên đăng nhập vào WeChat, có thông báo mới từ ảnh chân dung người đẹp mà cô thích nhất, cô kích động tới mức tay run lên, Thẩm Thanh Hoà đã gửi đến ba tin nhắn.
Tin nhắn 1: Đêm nay, em rất đáng yêu và xinh đẹp.
Tin nhắn 2: Thẩm Giáng Niên, thứ 4 tôi đến Bắc Kinh và sẽ ở lại đó.
Tin nhắn 3: Lau khô tóc, nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon.
Thời gian tin nhắn được gửi đến là 1h50, có lẽ lúc đó điện thoại cô hết pin. Tim của Thẩm Giáng Niên đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Những đầu ngón tay mảnh khảnh chọc vào màn hình vài lần.
Lần 1: Ừa, ngủ ngon.
Lần 2: Hôm nay, mặc dù người rất đẹp nhưng mà em vẫn muốn nói, em bị chảy máu cam thật sự không phải bởi vì người.
Lần 3: Ngày mai, em phải bay đi New Your, không biết thứ 4 có thể trở về sớm được không, người ở lại Bắc Kinh mấy ngày?
Lần 4: Thứ 4 em sẽ trở về, ban ngày người có thời gian không? Em có thể dẫn người đi dạo vòng quanh Bắc Kinh.
Lần 5: Thứ 4, chúng ta hẹn gặp nhau đi, trò chuyện với nhau là đủ rồi.
……
Cuối cùng, cô ấy viết: Thẩm Thanh Hoà, ngủ ngon, mộng đẹp.
Sau khi soạn xong tin nhắn định gửi đi, thì đầu ngón tay dừng lại, giờ này Thẩm Thanh Hoà đã đi ngủ rồi phải không? Lỡ đâu làm ồn đến cô ấy thì làm sao bây giờ? Thẩm Giáng Niên lại xoá từng chữ, đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thẩm Thanh Hoà, người có biết vướng mắc khó giải quyết trong lòng em không? Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ như thế này, bởi vì một người mà mất ngủ. Cô đã 29 tuổi, đã sớm quá cái tuổi vì yêu cứ đâm đầu, ít ra cô đã từng nghĩ như thế, cô thật sự không biết, sẽ có lúc bản thân lại để ý một người đến vậy.
Thẩm Giáng Niên ôm chăn, quấn mình trong đó, nằm tư thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, nhớ cái ôm ấm áp của Thẩm Thanh Hoà. Cô không phải là một người buông thả, chỉ cần một cái ôm là có thể hài lòng rồi.
Thẩm Thanh Hoà, thứ 4 có thể trao cho em một cái ôm được không, nếu thêm một cái hôn, thì sẽ như hoa dệt trên gấm, nếu như cả đêm triền miên thì em đây sẽ từ chối trước. Nếu từ chối không được… vậy cứ thuận theo tự nhiên đi.
Có vẻ như mỗi lần Thẩm Thanh Hoà xuất hiện, cô đều có tâm trạng phức tạp, và khi cô tập trung quá nhiều vào một người, thì người xung quanh cô như cá lặn xuống nước.
Mặc dù việc này không làm ảnh hưởng đến công việc của Thẩm Giáng Niên, nhưng từ trên máy bay xuống có người hỏi thăm cô, “Sue, cô có chuyện gì vậy?” Là người phụ trách ở New York hỏi. Tên tiếng Anh của Thẩm Giáng Niên, nghĩ đến họ Shen, bắt đầu bằng chữ S, bạn của cô ấy đã liệt kê một loạt tên cho cô ấy chọn, và cô ấy trực tiếp nói ra cái tên thứ ba. Tên tiếng Anh ra đời là Sue hơi buồn cười, ai không biết tên thật thì nghĩ họ của cô là Su (Tô)
“Không có gì.” Thẩm Giáng Niên cười rồi cất điện thoại, không có tin tức gì về Thẩm Thanh Hoà, trang cá nhân cũng không được cập nhật. Đương nhiên, cô không chủ động gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà. Không nên vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến công việc của cô, Thẩm Giang Niên cố ý đặt điện thoại di động ở nơi xa cô nhất, lúc cô lên sân khấu đều luôn để người phụ trách giữ hộ.
Để điện thoại xa bản thân nhất, là cách để kiềm chế bản thân. Bận rộn đến mức quên để ý đến người khác. Cuộc họp được cho là kéo dài 3 ngày, nhưng ngày thứ ba thực ra là để tháp tùng người Ấn Độ đi dạo ở New York, Thẩm Giáng Niên suy xét nhờ bạn ở Mỹ làm giúp, như vậy thì tối nay cô có thể bay về Bắc Kinh, vừa kịp thứ 4 của Bắc Kinh. Thẩm Giáng Niên thậm chí còn nghĩ ra lý do, “Bạn của tôi là người địa phương ở New York, biết rất rõ phong tục địa phương, cho nên rất thích hợp là hướng dẫn viên du lịch cho người nước ngoài.”
Cứ như vậy, hành trình 3 ngày của Thẩm Giáng Niên được rút ngắn xuống còn 2 ngày, nghĩ đến lịch trình tiếp theo, cơ thể mệt mỏi sau 2 ngày làm việc bận rộn của Thẩm Giáng Niên đã tràn đầy sức sống trở lại. Có nên nói trước với Thẩm Thanh Hoà rằng hai người có thể gặp mặt không? Thẩm Giáng Niên lật xem điện thoại một lúc lâu, nhưng Thẩm Thanh Hoà không có động tĩnh gì. Tâm trạng đầy hứng thú lại hạ xuống, nghĩ như vậy… cô nổi lên ý xấu.
Thẩm Giáng Niên: Thứ 4, có thể chúng ta không hẹn gặp được.
Đêm đó, Thẩm Giáng Niên lên máy bay, trên đường về khách sạn, đã gửi một tin nhắn WeChat như vậy cho Thẩm Thanh Hoà, không có lý do, chỉ một cái tin nhắn ba phải không có kết quả. Thẩm Giáng Niên biết, thử một người là không tốt, nhưng mà cô nhịn không được muốn làm như vậy. Gửi tin nhắn xong thiếu chút nữa nhịn không được lại muốn thu hồi, lỡ đâu Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy được, nói vậy đừng tới, vậy là cô có nên đi hay không?
Cuối cùng, cô vẫn không thu hồi, nếu Thẩm Thanh Hoà thật sự bởi vì cô không về kịp, mà đi hẹn với người khác, vậy thì nhân lúc còn sớm nên tránh xa Thẩm Thanh Hoà càng xa càng tốt.
Tin nhắn của Thẩm Giáng Niên gửi đi lúc 17h05, lúc đó cô đang cùng với khách tham gia tiệc tối, trong lúc đó điện thoại còn người giữ hộ. Sau đó lấy lại điện thoại, có vài lần cô cũng lén nhìn nhưng mà Thẩm Thanh Hoà vẫn chưa trả lời, lúc 18h30, Thẩm Giáng Niên lại mở ra xem lần nữa, chân dung xinh đẹp trả lời: Tôi biết rồi.
Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, và chỉ có ba từ. Cô ngốc nghếch cho rằng, Thẩm Thanh Hoà sẽ còn nói tiếp và hai người có thể nói chuyện với nhau, nhưng bây giờ thì thế là hết. Rõ ràng là cô muốn thử trước, nhưng giờ lại tức giận vì sự thờ ơ của Thẩm Thanh Hoà, trong cơn tức giận, cô nhét điện thoại vào chiếc túi nhỏ bên hông túi xách rồi ngồi xuống ăn cơm.
Vì cơn tức này, Thẩm Giáng Niên không thèm lấy điện thoại ra nhìn nữa, cho đến khi cô định xem Thẩm Thanh Hoà có gửi tin nhắn mới hay không. Trước khi chuẩn bị lên máy bay, Thẩm Giáng Niên sờ túi nữa một hồi, không thấy nó đâu. Ơ vừa rồi còn đặt trong đó, giờ không có. Tâm Thẩm Giáng Niên bỗng trùng xuống, chẳng lẽ lại mất?
Thẩm Giáng Niên lật ngược túi của mình, điện thoại của cô thực sự đã biến mất. Điện thoại di động không phải là di động tốt, đã dùng hơn một năm, không có thông tin gì quan trọng, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn rất buồn vì số điện thoại Thẩm Thanh Hoà trong điện thoại đã không còn nữa. Bây giờ, cô có thể bắt taxi trở lại khách sạn nơi tổ chức tiệc và tìm nó ngay lập tức. Cơ hội tìm thấy nó không biết, nhưng cô ấy sẽ bỏ lỡ chuyến bay; nhưng nếu cô ấy không tìm nó… Thẩm Giáng Niên đứng ở cổng lên máy bay hồi lâu rồi, mất điện thoại thì đi tìm Thẩm Thanh Hoà xin số điện thoại là được rồi, nếu bỏ lỡ Thẩm Thanh Hoà… Thẩm Giáng Niên đã chọn lên máy bay.
Buổi tối, lúc 21h, chuyến bay quốc tế của Thẩm Giáng Niên hạ cánh. Cô cố ý vào nhà vệ sinh kiểm tra lại lớp trang điểm, cô có thói quen trang điểm nhẹ, cho nên dặm lại chút là được, ngoại trừ bộ đồ và váy trên người, cô không có quần áo nào khác để thay. Trông khá ổn, Thẩm Giáng Niên dự định đi thẳng đến khách sạn. Trên đường đi, Thẩm Giáng Niên suy nghĩ, đã hơn 9 giờ, đến trung tâm thành phố là 10 giờ, nếu Thẩm Thanh Hoà đã về phòng thì làm sao đây? Cô đến phòng gõ cửa à?
Thật ra, vậy cũng không tồi, nếu Thẩm Thanh Hoà chỉ có một mình, vậy như cái gặp gỡ này của cô chính là một bất ngờ, nếu Thẩm Thanh Hoà không ở một mình…. Thẩm Giáng Niên cau mày, không nghĩ nữa.
Lúc 22:15, Thẩm Giáng Niên lại đứng trong sảnh rực rỡ, như thể trải qua mấy kiếp. Nơi cô và Thẩm Thanh Hoà “gặp gỡ” bắt đầu từ khách sạn, chẳng lẽ ngay từ đầu đã được định sẵn mang theo ham muốn, mang theo tình sắc?
Các khách sạn cao cấp đương nhiên không cho phép người khác tùy tiện vào, cho dù là Thẩm Giáng Niên cũng không thể, Thẩm Giáng Niên đi tới quầy lễ tân hỏi xem số phòng họ ở còn trống hay không. Cô lễ tân xinh đẹp cũng không phải là cô gái hôm trước, có lẽ là ca khác.
“Xin hỏi, cô đang tìm người hay muốn nhận phòng?” Người phụ nữ ở quầy lễ tân nhìn Thẩm Giáng Niên, lông mày và đôi mắt rất đẹp.
“Tôi chỉ muốn xác nhận phòng này còn trống hay không.”
“Thực xin lỗi, nếu cô cần nhận phòng, tôi có thể xử lý cho cô, nếu cô đến tìm người, vậy cô liên hệ với bạn của cô đi, còn về thông tin khác, tôi không tiện tiếc lộ.”
Xem ra, đã có người thuê phòng này, Thẩm Giáng Niên hạ giọng, “Tôi đã liên hệ trước với Thẩm Thanh Hoà.” Quả nhiên, lễ tân lập tức ngẩng đầu, giọng điệu cung kính, “A… thật xin lỗi, nếu đã có hẹn trước với Thẩm tổng, bây giờ tôi đưa cô lên trên.” Thẩm Giáng Niên đoán đúng, phòng kia chính là phòng riêng của Thẩm Thanh Hoà.
“Thẩm tổng đã về chưa? Tôi không có chìa khoá.” Thẩm Giáng Niên thản nhiên hỏi, lễ tân quẹt thẻ nhấn tầng thang máy, kính cẩn nói, “Thẩm tổng có nói qua, nếu có người tới, thì trực tiếp mang cô đi lên, vừa rồi thật xin lỗi.” Trong lòng Thẩm Giáng Niên có chút thoải mái, cho nên tâm trạng cũng tốt, “Không sao.”
Đã trễ vậy rồi mà Thẩm Thanh Hoà vẫn chưa về, haizz, cũng đều là người bận rộn. Bản thân cô từng bận đến khuya, chưa từng đau lòng cho bản thân, vậy mà giờ này lại đau lòng cho người khác.
Vẫn là căn phòng đó, không có gì thay đổi, trong phòng còn có một mùi hương nhàn nhạt, y như ngày hôm đó. Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa nhà tắm, cô nên đi tắm trước hay đợi Thẩm Thanh Hoà về? Không thể phủ nhận rằng cô có chút mong chờ. Từ lần gặp trước, hai người tách ra cũng chưa được bao lâu, nhưng với cô mà nói, giống như một năm đã trôi qua.
Tắm thì thật sự ám chỉ quá rõ ràng, vẫn nên chờ Thẩm Thanh Hoà về vậy. Cái chờ này là chờ tới nửa đêm và chờ trong vô tận. Thẩm Giáng Niên có chút mệt, vốn đã mệt cả ngày, nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ. Trong lòng Thẩm Giáng Niên có chút bi thương, haizz, bận công việc, có khi nào tiệc tùng cả đêm không? Xem ra, ở Bắc Kinh nơi đầy hứa hẹn này, Thẩm Thanh Hoà cất giấu không ít nơi đâu.
Ai sẽ là người may mắn được sủng hạnh đêm nay? Điều buồn nhất chính là cô chờ đến bây giờ. Đêm khuya gặp ở khách sạn, cô cũng đã lý giải được lòng mình, biết cũng chờ mong đêm nay xảy ra chuyện gì. Bây giờ, cô đã dâng đến tận cửa mà Thẩm Thanh Hoà lại vứt bỏ, sau khi Thẩm Giáng Niên cười khẩy xong, rời khách sạn lúc 3h30.
Lễ tân ở trước quầy đã thay đổi thành cô gái đêm hôm trước, lúc nhìn thấy cô, cô gái này còn ngạc nhiên, nhưng mà Thẩm Giáng Niên cũng không nhìn cô ấy, cứ vậy rời khỏi khách sạn. Trời tháng 8 ở Bắc Kinh chẳng phải oi bức sao? Tại sao lại cảm giác lạnh thế này? Thẩm Giáng Niên rùng mình một cái, hơi lạnh từ đáy lòng tỏa ra khiến cô lạnh từ đầu đến chân.
Tạm biệt, Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên trở lại CBD, sau khi tắm xong, trời đã gần sáng, mọi người đã chìm vào giấc ngủ sâu. Không có điện thoại, ưu điểm là không ai có thể quấy rầy cô nghỉ ngơi. Nhược điểm là mẹ thân yêu tìm tới cửa, xém chút nữa là muốn phá cửa đi vào. Thẩm Giáng Niên hé cửa ra thấy mẹ Thẩm đứng phía trước, ở phía sau là ba Thẩm, hai người đứng ở cửa còn thể hiện tình cảm, “Mạn Vân, để anh cầm cho, em đứng yên được rồi.” Mạn Vân là tên của mẹ Thẩm Giáng Niên, từ lúc trẻ đến bây giờ, càng gọi tình yêu càng bền chặt.
“A, cái này không nặng, hôm qua anh bị đứt tay, đừng dùng sức.” Mẹ Thẩm từ chối. Mẹ Thẩm và ba Thẩm đứng ở cửa dang dang díu díu với nhau, xoay người nhìn thấy từ khe cửa thò ra một con cẩu độc thân, liền cho ánh mắt ai oán, mẹ Thẩm nói, “Mở cửa cũng không nói tiếng nào.”
Thẩm Giáng Niên dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, “Hai người, có thể không đánh thức cẩu độc thân rồi đứng trước cửa nhà người ta thể hiện tình cảm được không?” Ba Thẩm kéo cửa ra, bảo mẹ Thẩm đi vào rồi nói, “Điện thoại cho con thì báo đã tắt máy, mẹ con lo lắng không thôi, bà ấy vốn dĩ định đêm khuya đi qua đây, ba không chịu muốn một mình đi qua đây, nhưng mẹ con không cho, cứ vậy chờ đến trời sáng.”
“Vâng, nếu con thật sự có chuyện, vậy là ba mẹ đã bỏ lời thời gian vàng cứu con.” Thẩm Giáng Niên đi rót nước cho ba mẹ, mẹ Thẩm tức giận nói, “Phủ phui cái miệng, con có thể nói lời gì hay được không? Sao tối qua điện thoại lại tắt máy?”
“Điện thoại bị mất ở New York rồi.” Thẩm Giáng Niên thản nhiên nói, ra vẻ không để ý.
“Tối hôm qua mấy giờ về đến.” Mẹ Thẩm hỏi.
“Về đêm qua.”
“Vậy sao không về nhà.” Mẹ Thẩm quan tâm, “Mỗi ngày vô tư, ở Mỹ con làm mất mấy cái điện thoại rồi?” Thẩm Giáng Niên nhớ đến chuyện tối qua, vẫn còn phiền lòng, mất kiên nhẫn trả lời lại, “Không biết.” Ba Thẩm rất biết giữ thể diện cho phu nhân, còn hát đệm, “Tổng cộng 7 cái, cái này coi như là dùng lâu nhất rồi, cũ không đi mới sẽ không tới, Tiểu Niên, nếu con không có thời gian thì để ba đi mua điện thoại mới cho con.”
Quả nhiên, trên đời này chỉ có ba là tốt nhất, Thẩm Giáng Niên cảm động, “Ba, ba thật là tốt.” Còn khách sáo nói thêm một câu, “Như vậy có phiền ba lắm không? Có cần con chuyển tiền cho ba trước không?”
“Không phiền, hôm nay ba cũng định mua điện thoại mới cho mẹ con, tiện thể mua cho con luôn.”
“….” Tiện thể, đây mà ba dượng đúng hơn. Mẹ Thẩm tranh thủ lúc hai người trò chuyện, đã nhìn khắp nhà, “Tủ lạnh trống trơn, mẹ thất hoài nghi mấy tấm ảnh con gửi cho mẹ, có phải là gọi cơm về bày ra, sao một hai đòi phải dọn ra ngoài, đói chết thì làm sao đây?”
“….” Có ba dượng thì sẽ có mẹ kế, vẫn là bà mẹ kế đanh đá, “Con sẽ không chết đói, sau này sẽ học nấu ăn.” Mẹ Thẩm ban cho một cái ánh mắt 'con thôi đi', nghĩ lại đến Lê Thiển cũng cà khịa tài nghệ nấu ăn của cô, còn có nhã ý đề nghị, “Cậu gả cho một đầu bếp là ổn áp.” Lấy chồng sao, thật nhàm chán, haizz, bây giờ cô chẳng có gì để nói.
Trước khi gặp Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên thực sự không biết rằng cuộc sống của cô quá nhàm chán như vậy.
Ba Thẩm làm việc rất nhanh, buổi trưa đã mang điện thoại về đến, mẹ Thẩm nấu đồ ăn sẵn, cho nên buổi trưa hâm lại rồi dọn ra ăn, ba người một nhà coi như ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó mới thoả mãn nắm tay rời đi.
Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa sổ, thấy ba cô lúc đi bộ luôn điều chỉnh tốc độ, giảm tốc độ đi phía sau mẹ cô. Cô nhớ rõ, nếu đi xuyên qua đám đông, ba cô sẽ dang tay, bảo hộ mẹ cô trong lòng ngực, khi có ba ở nhà, mẹ cô sẽ không làm bất cứ việc gì, ba cô từng nói, “Phụ nữ sao, cưới về nhà là đau.” Đây có lẽ là tình yêu phải không? Mẹ cô cũng như thế, lúc ba đi công tác, mẹ sẽ nhớ ba cô, hơn nữa còn hay gửi tin nhắn rồi gọi điện thoại, nếu như ba cô tăng ca, mẹ nhất định sẽ ở nhà chờ đến khi ba về, khi ba về đến nhà thì đau lòng nói, “Lần sau đừng chờ anh, phải đi ngủ sớm.” Nhưng mà lần sau mẹ cô vẫn sẽ đợi.
Thẩm Giáng Niên thở dài, buổi chiều cô ra ngoài làm lại sim điện thoại, nhưng mà cô cũng không kích hoạt ngay. Đi bộ về cũng đã 3 giờ chiều, về nhà một mình cũng hơi yên ắng, cô tìm một quán cà phê. Gọi một cái bánh ngọt và tách cà phê thơm phức, tâm trạng của Thẩm Giáng Niên khá lên một chút, đưa sim điện thoại vào và cài đặt phần mềm. Đầu tiên là mở WeChat, đăng nhập vào, lịch sử trò chuyện đã mất hết, như vậy cũng tốt, nhưng mà vào lúc Thẩm Giáng Niên nghĩ như vậy thì chân dung mỹ lệ nhảy ra, viết: Nếu đến, gọi điện thoại cho tôi.
Có ngoài ý muốn sẽ có bất ngờ, cũng có đau lòng không nói thành lời, lại bảo cô gọi điện thoại lại. Thẩm Thanh Hoà chủ động gọi điện thoại sẽ chết sao? Đương nhiên cho dù có gọi, cô cũng sẽ không nhận được. Nhưng mà cái thái độ này của Thẩm Thanh Hoà, căn bản là không có ý định gọi. Tối hôm qua, Thẩm Thanh Hoà không xuất hiện, vậy đã đi đâu? Thẩm Giáng Niên rất tò mò nhưng mà không muốn hỏi.
Nguyên bản là có cơ hội gặp mặt lần thứ hai, nhưng mà cứ như vậy mà biến mất. Ngày hôm đó, sau khi đọc tin nhắn xong lập tức xoá nó luôn, mắt không thấy tâm không phiền. Thẩm Giáng Niên cố kéo xa khoảng cách, cũng cố tình đè nén suy nghĩ của bản thân. Thời gian cứ vậy trôi qua rất nhanh, lúc Thẩm Giáng Niên mở lịch ra, cô bàng hoàng phát hiện hai người đã 1 tháng rồi không liên hệ với nhau. Trang cá nhân của Thẩm Thanh Hoà vẫn như cũ không có động tĩnh, Thẩm Giáng Niên khoá màn hình lại, thở ra một hơi, cứ như vậy đi.
Trong một tháng này, Thẩm Giáng Niên bay đến Berlin một lần, lại thuận đường bay qua London, ở trong nước thì đi Cáp Nhĩ Tân và Tây An. Lúc bận rộn thì chẳng có ảnh hưởng gì nhưng lúc rảnh cô vẫn sẽ nhớ đến Thẩm Thanh Hoà. 1 tháng không ngắn cũng không dài, Thẩm Giáng Niên lại nhớ đến Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà cảm xúc tiêu cực không còn nhiều nữa.
Mọi thứ có bị cuốn trôi theo thời gian mà ngay từ đầu vốn dĩ không nên tồn tại? Cũng giống như cảm xúc tiêu cực của cô ấy đối với Thẩm Thanh Hoà. Thành thật mà nói, họ không liên quan gì đến nhau, và Thẩm Thanh Hoà không cần phải có trách nhiệm với cô. Vậy mắc gì cô phải chú ý đến Thẩm Thanh Hoà? Người ta cũng có thèm gọi điện thoại đâu, cũng phải, quyền tự do của Thẩm Thanh Hoà, cô không có quyền can thiệp.
Trong những ngày không có Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên bình tĩnh trở nên thờ ơ hơn rất nhiều và trở lại với dáng vẻ Thẩm Giáng Niên quen thuộc mà Lê Thiển đã từng biết. Thủy triều trong lòng vẫn sẽ gợn sóng, nhưng nó không còn dữ dội như vậy nữa.
Vàng chín bạc mười, rất nhiều hội nghị quốc tế quy mô lớn đều được tổ chức trong hai tháng này, Thẩm Giáng Niên rất bận rộn. Nhưng tiền làm cho cô có bận cũng vui vẻ, sắp xếp công việc dày đặc. Thẩm Giáng Niên cho rằng cô đã thực sự buông Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà khi có người bạn gọi điện thoại đến hỏi cô, “Hội nghị Diễn đàn Thượng đỉnh Tài chính Thường niên Thượng Hải đã mời các bậc thầy đầu tư người Mỹ, mời cô đến làm phiên dịch, cô có thời gian không?” Cô không do dự mà đồng ý ngày, ngay cả cô có vướng lịch trình, ngay cả khi thù lao quá thấp, cô vẫn chọn đồng ý.
Tháng 9 ở Thượng Hải rõ ràng là nóng hơn Bắc Kinh. Ban tổ chức diễn đàn vẫn yêu cầu trang phục của Thẩm Giáng Niên. Cô mặc một bộ đồ tây trang màu xám, tóc búi lên, còn mang gọng kính vàng đã lâu không mang. Lúc đưa cô ra sân bay, Lê Thiển còn tấm tắc: Bảo bối, trông cưng rất lạnh lùng và cấm dục, đặc biệt có khía chất của một kẻ cặn bã có học thức.
“…” Thẩm Giáng Niên nghe xong muốn đánh ai đó.
Trên đường đi, Thẩm Giáng Niên suy nghĩ có nên liên lạc với Thẩm Thanh Hoà hay không, và nếu vậy, cô sẽ nói gì đây? Hơn một tháng nay bọn họ không có liên lạc gì với nhau, Thẩm Thanh Hoà có lẽ đã quên cô rồi đúng không? Khi nhận phòng khách sạn, Thẩm Giáng Niên đã nghe thấy một giọng nói lanh lảnh từ phía sau, “Thanh Hoà, phòng số 301, 2 giờ đến phòng tìm tôi, cất đồ sau đó đi ăn, đồ ăn trong khách sạn tôi ăn không quen.” Thẩm Giáng Niên giống như bị điểm huyệt, Thanh Hoà? Chẳng lẽ là Thẩm Thanh Hoà mà cô biết sao? Cô dứt khoát xoay người lại, có quá nhiều người ra vào, nhất thời không biết người vừa gọi là ai.
Buổi chiều 2 giờ phải không? Thẩm Giáng Niên cảm thấy cô có lẽ đã phát điên, đứng trong góc nhìn đám người ở cửa, khi thời gian đến gần 2 giờ, cô bắt đầu căng thẳng không kiềm chế được. Thẩm Giáng Niên chăm chú nhìn ra cửa, đám đông vẫn còn dày đặc, nhưng cô vẫn nhìn thấy một người dường như bước ra từ một bức tranh trong đám đông.
Thẩm Thanh Hoà đã đổi một kiểu tóc mới, kiểu tóc uốn xoăn gợn sóng khiến cô ấy trở nên quyến rũ hơn; trang điểm nhẹ trông sẽ thanh tú hơn, dù nhìn thế nào đi chăng nữa, đều cảm thấy hoàn mỹ. Trên người mặc chiếc áo màu xanh ngọc, quần bút chì bó sát người, phác hoạ ra đường cong xinh đẹp, hai chân Thẩm Thanh Hoà rất đẹp, cô đã từng nhìn thấy rồi, nhiều một phần thịt, bớt một phần mỡ, gầy nhưng rắn chắc, rất vừa vặn.
Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ vui vẻ như vậy, Thẩm Thanh Hoà, người cũng ở đây, đây là ý trời, có phải không? Cô không cần phải lo lắng thêm nữa. Nếu Thẩm Thanh Hoà ở đây, có lẽ sẽ là một nhân vật quan trọng, các cô nhất định sẽ có cơ hội gặp mặt gần gũi nhau, bởi vì trong hội nghị, có các bậc thầy đầu tư và doanh nhân với đề tài “Tài chính công nghệ – sáng tạo tài chính”, đây là hội nghị bàn tròn kín.
Thẩm Thanh Hoà, lúc chúng ta gặp lại nhau, biểu cảm của người sẽ như thế nào? Sẽ bất ngờ sao? Thẩm Giáng Niên không biết Thẩm Thanh Hoà có bất ngờ hay không, nhưng bây giờ tim cô đã nhảy nhót không thôi, trong đầu đầy màu sắc sặc sỡ của phiên bản không kiểm duyệt, tóm lại là thế giới người lớn.