Muốn gặp Thẩm Thanh Hòa không à? Đương nhiên là muốn gặp, muốn chết đi được.
Thẩm Thanh Hoà chủ động gửi tin nhắn nói nhớ cô, khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên cảm thấy hư không thiếu nghị lực.
Nhưng mà... bây giờ không được rồi. Đối với Lộ Dao, Thẩm Giáng Niên rất chấp nhất, hôm nay cần phải đi gặp mặt.
Nhưng từ bỏ Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên căn bản không làm được, Thẩm Giáng Niên: Trễ chút được không?
Thẩm Thanh Hòa: Em đang không rảnh à?
Thẩm Giáng Niên: Em có chút việc, sẽ xong nhanh thôi, xong việc em đến tìm người, người nói cho em biết người ở đâu đi.
Cô muốn gặp Lộ Dao và cũng muốn kết thúc cuộc gặp gỡ này càng nhanh càng tốt, người cô muốn gặp nhất chính là Thẩm Thanh Hoà, cho dù cô đến gặp Lộ Dao thì cũng là vì Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà: Tôi thực sự muốn gặp em.
Thẩm Giáng Niên ước gì mình có thể phân thân, một đi gặp Lộ Dao, một đi gặp Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên: Thanh Hòa, chỉ một lát thôi, xong việc em lập tức đi tìm người.
Thẩm Thanh Hòa: Mới xa nhau không bao lâu, tôi ở trong lòng em, đã không còn xếp vị trí đầu tiên nữa rồi.
Thẩm Giáng Niên nhìn thấy câu này, trong lòng đau đến co rút, Thẩm Giáng Niên: Người nói gì thế? Chẳng qua là gặp nhau trễ chút thôi, trong lòng em, người vẫn luôn ở vị trí quan trọng nhất.
Thẩm Thanh Hòa: Không sao, em làm việc của em đi, đã từng nghĩ rồi ngày này cũng sẽ đến, không ngờ lại nhanh như thế.
Thẩm Giáng Niên đau lòng đến mức tức giận buồn bã muốn khóc, Thẩm Giáng Niên: Thẩm Thanh Hoà, người có thể đừng nói như vậy nữa được không? Em đọc rất đau lòng, người khác có thể không biết được tâm ý của em đối với người, mà người lại không biết sao?
Thẩm Thanh Hòa: Ừ, em bận đi.
Tay cầm điện thoại của Thẩm Giáng Niên run rẩy, Tân Vĩ Đồng ở bên cạnh có thể nhìn rõ ràng, cau mày, nhưng giọng điệu lại có vẻ nhẹ nhàng, "Em không sao chứ?" Thẩm Giáng Niên cắn môi, cũng không có ngẩng đầu lên, lại gửi tin nhắn tiếp: Lát nữa chúng ta gọi video đi, em sẽ cố gắng xong việc nhanh nhất có thể, sau đó đến gặp người, người nói cho em biết người ở đâu đi.
Thẩm Thanh Hoà: Không, không nói chuyện nữa.
Nếu không có Tân Vĩ Đồng ở đó, Thẩm Giáng Niên sợ bản thân không nhịn được mà rơi nước mắt, Thẩm Thanh Hòa sao có thể như thế được chứ? Những lời này chả khác nào con dao nhỏ cứa vào tim cô. Chỉ một cái chớp mắt, cơn đau ập đến dữ dội, đến mức Thẩm Giáng Niên nhẫn tâm nói không đi gặp Lộ Dao nữa, nhưng tại giờ phút này, Tân Vĩ Đồng nói: "Tới rồi."
Đây có phải là quyết định mà ông trời ra thay cô không? Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, bước xuống xe, ánh nắng hoàng hôn chiều phản chiếu, các tòa nhà toát ra một cỗ không khí mục nát. Tốc chiến tốc thắng, đến gặp Thẩm Thanh Hòa ngay.
Trong phòng VIP của khách sạn, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi giữa ghế sô pha đợi vị "khách quý". Từ miệng người khác nghe nói nhiều lần, nhưng chưa bao giờ gặp, hôm nay, thật rất muốn gặp vị khách quý này, vị này khiến tim Thẩm Thanh Hòa rung động, rốt cuộc có gì khác đây?
Người đến trước vị khách quý là điện thoại của Thẩm Thanh Hoà.
"Không được phép gặp cô ấy."
"Em ở đâu?"
"Lập tức rời khỏi đó, không cho phép gặp cô ấy."
"A~ là cô ấy muốn gặp chị mà?"
"Chị có nhất thiết phải làm thế không?"
"Chị chỉ nhìn cô ấy thôi."
"Nhìn cô ấy làm gì? Chị xem cô ấy không phải vì tôi sao?"
"Đúng là thế, chị rất hiếu kỳ, có thể làm Thanh Hòa của chị rung động, sao lại không hiếu kỳ được nhỉ?"
"A...." Thẩm Thanh Hòa đột nhiên cười lạnh, sau đó nói với giọng bi thương: "Các người đều giống nhau."
"Gì chứ?"
"Vì mục đích của bản thân, không thèm để ý sống chết của người khác."
"Thanh Hòa."
"Phải rồi, các người đều biết tôi để tâm đến cô ấy, bây giờ cô ấy chính là mạng sống của tôi." Thẩm Thanh Hoà cố nén ác ý nói: "Các ngươi chỉ muốn đoạt mạng tôi, giết chết tôi."
"Thanh Hòa, em...."
"Nếu tôi không chết, các người sẽ mãi không cam lòng." Giọng nói của Thẩm Thanh Hòa run lên, "Mười năm, suốt mười năm, tôi đã sống cuộc sống không bằng chết, nhưng vẫn làm chướng mắt các người, đến bây giờ, các người đã đẩy tôi đến rìa vách đá, cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ đem nhà họ Thẩm...."
"Thẩm Thanh Hòa!" Một tiếng quát chói tai, "Có thể tùy tiện ăn, nhưng không được nói bậy, có biết bản thân đang nói gì không hả?"
"Sao chứ? Đến cả nói cũng không cho nói sao? Ha." Thẩm Thanh Hòa chế nhạo, "Tôi đây đến cái chết cũng không sợ, còn có gì đáng sợ hơn sao? Nói cho đám người khốn kiếp kia đến giết tôi ngay đi."
"Em lại uống rượu có phải không?"
"Uống thì sao chứ?" Thẩm Thanh Hòa cười nói: "Người không ở đó, bây giờ không được uống vài chén chúc vợ chồng nhà họ Thẩm trăm năm hạnh phúc sao?"
"...Em đang ở đâu? Bây giờ chị đến đón em."
"Không cần, chẳng phải mấy người đều muốn gặp Thẩm Giáng Niên sao? Không phải là muốn dùng cái này để khiêu khích tôi sao? A, thật đáng tiếc. Lúc này, tôi nói cho chị biết, tôi sẽ không ở bên cô ấy, cô ấy đối với tôi mà nói, chả là cái gì hết, các người muốn nói gì với cô ấy thì nói đi, các người muốn làm gì thì làm đi, dù sao thì cô ấy cuối cùng cũng sẽ giống các người, trong mắt chỉ có mục đích của bản thân...."
"Đứa ngốc ~ em đó, là chị không tốt, hôm nay không nên để em một mình, mỗi một phút một giây cũng không nên, chị tìm được vị trí của em rồi, đợi chị, ngoại trừ em ra, hôm nay chị không gặp ai hết, cho nên, đừng uống rượu một mình, chờ chị đến với em."
"A~ đến với tôi sao? Hay là giờ chị lại cô đơn rồi?"
"... Phải là chị cô đơn, nhớ em, cho nên, em chờ chị."
......
......
......
Thẩm Giáng Niên sợ mình trang điểm không đủ đẹp, biểu hiện không đủ tươm tất, cô đứng trước gương hít một hơi thật sâu. Thẩm Giáng Niên, được trang bị đầy đủ từ thể xác đến tinh thần, đột nhiên được thông báo rằng Lộ Dao đã rời đi. Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa phòng VIP, nhìn căn phòng trống rỗng, cảm giác đó... Những cảm xúc dao động do Thẩm Thanh Hoà gây ra đã bị đè nén, bây giờ bị kích thích, cơn tức của Thẩm Giáng Niên đã đến cực hạn, mẹ kiếp!
"Xin lỗi, Giáng Niên...." Tân Vĩ Đồng cũng không ngờ tới, Thẩm Giáng Niên đột nhiên quay người, túm lấy cổ áo Tân Vĩ Đồng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho tôi số điện thoại của Lộ Dao!"
"Giáng Niên..."
"Đưa cho tôi!" Hai mắt Thẩm Giáng Niên đỏ hoe gầm lên.
"Em bình tĩnh lại trước đi, em làm thế là đang làm khó tôi, tôi không thể vi phạm thỏa thuận bảo mật."
"Làm khó cô sao?" Thẩm Giáng Niên dùng cả hai tay nắm lấy cổ áo Tân Vĩ Đồng, lắc đầu nói: "Tôi không muốn làm khó cô, nhưng tôi không thể nuốt cái nghẹn này, nếu cô không cho tôi số điện thoại, tôi sẽ dùng cách của tôi, đào từng tài trợ ở trên vé ra mà tìm, tôi không tin không tìm được điện thoại của Lộ Dao, cô ta là người nổi tiếng làm thế không sai, vậy tôi không phải là con người sao? Chuyện đã đồng ý với người khác, tại sao lại nuốt lời? Tại sao chứ?" Thẩm Giáng Niên tức giận, hỏi: "Tôi đã làm gì sai? Hả? Nói cho tôi biết!"
"Giáng Niên, em bình tĩnh lại đi...."
"Tôi không thể bình tĩnh được!" Thẩm Giáng Niên trực tiếp lớn tiếng: "Tôi từ chối Thẩm Thanh Hoà để gặp Lộ Dao, giờ cô lại nói với tôi cô ta đã đi rồi? Nếu tôi không nhận được lời giải thích của cô ta, tôi sẽ không bỏ qua."
"Vậy hay là để tôi hỏi giúp em được không?"
"Tôi không cần, cô biết không? Tôi không cần!" Thẩm Giáng Niên lớn tiếng nói, đẩy Tân Vĩ Đồng ra, "Quên đi, tôi không cần cô! Cô cứ tuân thủ thỏa thuận bảo mật của cô đi!" Thẩm Giáng Niên nhanh chóng bước đi, Tân Vĩ Đồng chạy phía sau, "Giáng Niên, em đi đâu vậy?"
Thẩm Giáng Niên lúc này đang kích động, còn Tân Vĩ Đồng thì thực sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó, "Nếu không tôi sẽ gọi điện thoại hỏi Lộ Dao trước. Có lẽ cô ấy thật sự rời đi vì có việc gấp. Đừng xúc động." Tân Vĩ Đồng tóm lấy Thẩm Giáng Niên không buông ra, an ủi nói: "Bây giờ tôi gọi ngay, gọi trước mặt em, em chờ một lát, được không?" Thẩm Giáng Niên mặt đỏ bừng tức giận, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Tân Vĩ Đồng.
Tân Vĩ Đồng vừa nói: "Xin chào, tôi..." Điện thoại đã bị Thẩm Giáng Niên giật mất, Tân Vĩ Đồng muốn giật lại nhưng bị Thẩm Giáng Niên nắm lấy tay, còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Giáng Niên đã tháo cà vạt của cô xuống rồi nhanh chóng cột tay cô lại, Thẩm Giáng Niên thở gấp nói: "Tôi không muốn làm tổn thương cô." Cô ngước mắt lên nhìn Tân Vĩ Đồng đang hoảng sợ, "Nhưng bây giờ tôi thực sự rất tức giận.", "Thẩm Giáng Niên thật sự tức giận như muốn nổ tung, cô bị chơi, cô mà không có được lời giải thích thỏa đáng cô không phải họ Thẩm, "Tôi đảm bảo nói chuyện xong sẽ trả điện thoại lại cho cô, cô đừng vùng vẫy, đứng đây chờ tôi." Thẩm Giáng Niên nói xong, cầm điện thoại đi ra xa.
Thẩm Thanh Hoà chủ động gửi tin nhắn nói nhớ cô, khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên cảm thấy hư không thiếu nghị lực.
Nhưng mà... bây giờ không được rồi. Đối với Lộ Dao, Thẩm Giáng Niên rất chấp nhất, hôm nay cần phải đi gặp mặt.
Nhưng từ bỏ Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên căn bản không làm được, Thẩm Giáng Niên: Trễ chút được không?
Thẩm Thanh Hòa: Em đang không rảnh à?
Thẩm Giáng Niên: Em có chút việc, sẽ xong nhanh thôi, xong việc em đến tìm người, người nói cho em biết người ở đâu đi.
Cô muốn gặp Lộ Dao và cũng muốn kết thúc cuộc gặp gỡ này càng nhanh càng tốt, người cô muốn gặp nhất chính là Thẩm Thanh Hoà, cho dù cô đến gặp Lộ Dao thì cũng là vì Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà: Tôi thực sự muốn gặp em.
Thẩm Giáng Niên ước gì mình có thể phân thân, một đi gặp Lộ Dao, một đi gặp Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên: Thanh Hòa, chỉ một lát thôi, xong việc em lập tức đi tìm người.
Thẩm Thanh Hòa: Mới xa nhau không bao lâu, tôi ở trong lòng em, đã không còn xếp vị trí đầu tiên nữa rồi.
Thẩm Giáng Niên nhìn thấy câu này, trong lòng đau đến co rút, Thẩm Giáng Niên: Người nói gì thế? Chẳng qua là gặp nhau trễ chút thôi, trong lòng em, người vẫn luôn ở vị trí quan trọng nhất.
Thẩm Thanh Hòa: Không sao, em làm việc của em đi, đã từng nghĩ rồi ngày này cũng sẽ đến, không ngờ lại nhanh như thế.
Thẩm Giáng Niên đau lòng đến mức tức giận buồn bã muốn khóc, Thẩm Giáng Niên: Thẩm Thanh Hoà, người có thể đừng nói như vậy nữa được không? Em đọc rất đau lòng, người khác có thể không biết được tâm ý của em đối với người, mà người lại không biết sao?
Thẩm Thanh Hòa: Ừ, em bận đi.
Tay cầm điện thoại của Thẩm Giáng Niên run rẩy, Tân Vĩ Đồng ở bên cạnh có thể nhìn rõ ràng, cau mày, nhưng giọng điệu lại có vẻ nhẹ nhàng, "Em không sao chứ?" Thẩm Giáng Niên cắn môi, cũng không có ngẩng đầu lên, lại gửi tin nhắn tiếp: Lát nữa chúng ta gọi video đi, em sẽ cố gắng xong việc nhanh nhất có thể, sau đó đến gặp người, người nói cho em biết người ở đâu đi.
Thẩm Thanh Hoà: Không, không nói chuyện nữa.
Nếu không có Tân Vĩ Đồng ở đó, Thẩm Giáng Niên sợ bản thân không nhịn được mà rơi nước mắt, Thẩm Thanh Hòa sao có thể như thế được chứ? Những lời này chả khác nào con dao nhỏ cứa vào tim cô. Chỉ một cái chớp mắt, cơn đau ập đến dữ dội, đến mức Thẩm Giáng Niên nhẫn tâm nói không đi gặp Lộ Dao nữa, nhưng tại giờ phút này, Tân Vĩ Đồng nói: "Tới rồi."
Đây có phải là quyết định mà ông trời ra thay cô không? Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, bước xuống xe, ánh nắng hoàng hôn chiều phản chiếu, các tòa nhà toát ra một cỗ không khí mục nát. Tốc chiến tốc thắng, đến gặp Thẩm Thanh Hòa ngay.
Trong phòng VIP của khách sạn, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi giữa ghế sô pha đợi vị "khách quý". Từ miệng người khác nghe nói nhiều lần, nhưng chưa bao giờ gặp, hôm nay, thật rất muốn gặp vị khách quý này, vị này khiến tim Thẩm Thanh Hòa rung động, rốt cuộc có gì khác đây?
Người đến trước vị khách quý là điện thoại của Thẩm Thanh Hoà.
"Không được phép gặp cô ấy."
"Em ở đâu?"
"Lập tức rời khỏi đó, không cho phép gặp cô ấy."
"A~ là cô ấy muốn gặp chị mà?"
"Chị có nhất thiết phải làm thế không?"
"Chị chỉ nhìn cô ấy thôi."
"Nhìn cô ấy làm gì? Chị xem cô ấy không phải vì tôi sao?"
"Đúng là thế, chị rất hiếu kỳ, có thể làm Thanh Hòa của chị rung động, sao lại không hiếu kỳ được nhỉ?"
"A...." Thẩm Thanh Hòa đột nhiên cười lạnh, sau đó nói với giọng bi thương: "Các người đều giống nhau."
"Gì chứ?"
"Vì mục đích của bản thân, không thèm để ý sống chết của người khác."
"Thanh Hòa."
"Phải rồi, các người đều biết tôi để tâm đến cô ấy, bây giờ cô ấy chính là mạng sống của tôi." Thẩm Thanh Hoà cố nén ác ý nói: "Các ngươi chỉ muốn đoạt mạng tôi, giết chết tôi."
"Thanh Hòa, em...."
"Nếu tôi không chết, các người sẽ mãi không cam lòng." Giọng nói của Thẩm Thanh Hòa run lên, "Mười năm, suốt mười năm, tôi đã sống cuộc sống không bằng chết, nhưng vẫn làm chướng mắt các người, đến bây giờ, các người đã đẩy tôi đến rìa vách đá, cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ đem nhà họ Thẩm...."
"Thẩm Thanh Hòa!" Một tiếng quát chói tai, "Có thể tùy tiện ăn, nhưng không được nói bậy, có biết bản thân đang nói gì không hả?"
"Sao chứ? Đến cả nói cũng không cho nói sao? Ha." Thẩm Thanh Hòa chế nhạo, "Tôi đây đến cái chết cũng không sợ, còn có gì đáng sợ hơn sao? Nói cho đám người khốn kiếp kia đến giết tôi ngay đi."
"Em lại uống rượu có phải không?"
"Uống thì sao chứ?" Thẩm Thanh Hòa cười nói: "Người không ở đó, bây giờ không được uống vài chén chúc vợ chồng nhà họ Thẩm trăm năm hạnh phúc sao?"
"...Em đang ở đâu? Bây giờ chị đến đón em."
"Không cần, chẳng phải mấy người đều muốn gặp Thẩm Giáng Niên sao? Không phải là muốn dùng cái này để khiêu khích tôi sao? A, thật đáng tiếc. Lúc này, tôi nói cho chị biết, tôi sẽ không ở bên cô ấy, cô ấy đối với tôi mà nói, chả là cái gì hết, các người muốn nói gì với cô ấy thì nói đi, các người muốn làm gì thì làm đi, dù sao thì cô ấy cuối cùng cũng sẽ giống các người, trong mắt chỉ có mục đích của bản thân...."
"Đứa ngốc ~ em đó, là chị không tốt, hôm nay không nên để em một mình, mỗi một phút một giây cũng không nên, chị tìm được vị trí của em rồi, đợi chị, ngoại trừ em ra, hôm nay chị không gặp ai hết, cho nên, đừng uống rượu một mình, chờ chị đến với em."
"A~ đến với tôi sao? Hay là giờ chị lại cô đơn rồi?"
"... Phải là chị cô đơn, nhớ em, cho nên, em chờ chị."
......
......
......
Thẩm Giáng Niên sợ mình trang điểm không đủ đẹp, biểu hiện không đủ tươm tất, cô đứng trước gương hít một hơi thật sâu. Thẩm Giáng Niên, được trang bị đầy đủ từ thể xác đến tinh thần, đột nhiên được thông báo rằng Lộ Dao đã rời đi. Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa phòng VIP, nhìn căn phòng trống rỗng, cảm giác đó... Những cảm xúc dao động do Thẩm Thanh Hoà gây ra đã bị đè nén, bây giờ bị kích thích, cơn tức của Thẩm Giáng Niên đã đến cực hạn, mẹ kiếp!
"Xin lỗi, Giáng Niên...." Tân Vĩ Đồng cũng không ngờ tới, Thẩm Giáng Niên đột nhiên quay người, túm lấy cổ áo Tân Vĩ Đồng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho tôi số điện thoại của Lộ Dao!"
"Giáng Niên..."
"Đưa cho tôi!" Hai mắt Thẩm Giáng Niên đỏ hoe gầm lên.
"Em bình tĩnh lại trước đi, em làm thế là đang làm khó tôi, tôi không thể vi phạm thỏa thuận bảo mật."
"Làm khó cô sao?" Thẩm Giáng Niên dùng cả hai tay nắm lấy cổ áo Tân Vĩ Đồng, lắc đầu nói: "Tôi không muốn làm khó cô, nhưng tôi không thể nuốt cái nghẹn này, nếu cô không cho tôi số điện thoại, tôi sẽ dùng cách của tôi, đào từng tài trợ ở trên vé ra mà tìm, tôi không tin không tìm được điện thoại của Lộ Dao, cô ta là người nổi tiếng làm thế không sai, vậy tôi không phải là con người sao? Chuyện đã đồng ý với người khác, tại sao lại nuốt lời? Tại sao chứ?" Thẩm Giáng Niên tức giận, hỏi: "Tôi đã làm gì sai? Hả? Nói cho tôi biết!"
"Giáng Niên, em bình tĩnh lại đi...."
"Tôi không thể bình tĩnh được!" Thẩm Giáng Niên trực tiếp lớn tiếng: "Tôi từ chối Thẩm Thanh Hoà để gặp Lộ Dao, giờ cô lại nói với tôi cô ta đã đi rồi? Nếu tôi không nhận được lời giải thích của cô ta, tôi sẽ không bỏ qua."
"Vậy hay là để tôi hỏi giúp em được không?"
"Tôi không cần, cô biết không? Tôi không cần!" Thẩm Giáng Niên lớn tiếng nói, đẩy Tân Vĩ Đồng ra, "Quên đi, tôi không cần cô! Cô cứ tuân thủ thỏa thuận bảo mật của cô đi!" Thẩm Giáng Niên nhanh chóng bước đi, Tân Vĩ Đồng chạy phía sau, "Giáng Niên, em đi đâu vậy?"
Thẩm Giáng Niên lúc này đang kích động, còn Tân Vĩ Đồng thì thực sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó, "Nếu không tôi sẽ gọi điện thoại hỏi Lộ Dao trước. Có lẽ cô ấy thật sự rời đi vì có việc gấp. Đừng xúc động." Tân Vĩ Đồng tóm lấy Thẩm Giáng Niên không buông ra, an ủi nói: "Bây giờ tôi gọi ngay, gọi trước mặt em, em chờ một lát, được không?" Thẩm Giáng Niên mặt đỏ bừng tức giận, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Tân Vĩ Đồng.
Tân Vĩ Đồng vừa nói: "Xin chào, tôi..." Điện thoại đã bị Thẩm Giáng Niên giật mất, Tân Vĩ Đồng muốn giật lại nhưng bị Thẩm Giáng Niên nắm lấy tay, còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Giáng Niên đã tháo cà vạt của cô xuống rồi nhanh chóng cột tay cô lại, Thẩm Giáng Niên thở gấp nói: "Tôi không muốn làm tổn thương cô." Cô ngước mắt lên nhìn Tân Vĩ Đồng đang hoảng sợ, "Nhưng bây giờ tôi thực sự rất tức giận.", "Thẩm Giáng Niên thật sự tức giận như muốn nổ tung, cô bị chơi, cô mà không có được lời giải thích thỏa đáng cô không phải họ Thẩm, "Tôi đảm bảo nói chuyện xong sẽ trả điện thoại lại cho cô, cô đừng vùng vẫy, đứng đây chờ tôi." Thẩm Giáng Niên nói xong, cầm điện thoại đi ra xa.