....Chậc, còn tưởng nói gì chứ, Lê Thiển thất vọng hừ một tiếng. Thẩm Giáng Niên cố ý liếc nhìn Thẩm Thanh Hòa vừa rồi nhìn cô, cười thầm nhưng cũng có chút lo lắng, Thẩm Thanh Hòa lo lắng cô sẽ nói ra điều gì quá đáng sao? Làm sao có thể được, em thà làm mình khó xử cũng không để người khó xử.
Cả bàn này, ngoại trừ Thẩm Giáng Niên, Thích Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn. Những người khác cũng không kiềm chế, uống được bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, bung xõa. Thẩm Giáng Niên ngồi một bên phục vụ, nhìn thấy chai rượu trên mặt đất ngày càng nhiều, không nhịn được: “Có thể nào đừng uống rượu trắng nữa được không?” Rượu trắng quá kích thích dạ dày.
"Không, bây giờ mà đổi rượu thì cả bàn này ngay lập tức đều điên đảo.” Tưởng Duy Nhĩ gắp một miếng thịt chín, cười nói. Đến gần cuối, hầu hết mọi người đều ngà ngà say. Thẩm Giáng Niên làm khán giả, cơ bản đều xem mọi người diễn, “Thẩm Giáng Niên, mời tránh ra một bên, tôi có chuyện muốn nói với sư tỷ." Thẩm Duyệt bưng một chai rượu đi tới, có lẽ cô ấy đã uống hơi nhiều rồi, cầm chai cái lắc lư trong tay, giống như nếu không đồng ý thì bà đây đập vỡ nó....
“Đi thôi, Giáng Niên.” Thẩm Thanh Hòa giơ tay lên chạm vào vai Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên hôm nay rút ra được rất nhiều kinh nghiệm, uống xong đợt này về cơ bản không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại có chút khác biệt. Nhược Phong, Tưởng Duy Nhĩ, Kiều Sanh, Tần Thư và Thẩm Thanh Hòa rõ ràng là những người có tưởng lượng tốt. Thẩm Giáng Niên ngồi ở bên cạnh Kiều Sanh, vốn là muốn tùy ý nói chuyện gì đó, nhưng hình như tâm trạng Kiều Sanh cũng bình thường, cười với cô rồi rót cho mình một ly. Thẩm Giáng Niên không có gì để nói, chỉ tiếp tục xem diễn.
“Cô nhóc, rót cho tôi chút rượu đi.” Tưởng Duy Nhĩ xoa xoa đầu tóc Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn chán ghét, “Rót thì rót, đừng làm rối kiểu tóc của người ta.” Nguyễn Nhuyễn đã nhịn thật lâu, không có gì sao cứ thích xoa đầu người ta!
"Còn có kiểu tóc?" Tưởng Duy Nhĩ tò mò, "Để tôi nhìn xem." Vừa nói, vừa đến rất gần, Nguyễn Nhuyễn cầm chai rượu đỏ mặt, "Tôi sẽ đổi kiểu tóc cho em." Tưởng Duy Nhĩ dừng lại một chút, sau đó “tàn phá" đầu tóc con nhà người ta, Nguyễn Nhuyễn tức giận. Tưởng Duy Nhĩ uống rượu vào không còn nghiêm khắc, cười nhiều hơn, “Em xem đi, đáng yêu thế này mà.” Nguyễn Nhuyễn né tránh, “Này, đừng có chơi tôi, làm sao tôi có thể rót rượu được.” Chơi tôi... cái từ này, những người khác trong bàn, đặc biệt là những người uống nhiều rượu, chắc chắn sẽ nghĩ sai.
“Đừng uống nữa…” Tần Thư nhìn thấy Lê Thiển lại định cầm chai rượu.
“Cậu bớt quản tôi đi.” Lê Thiển rót đầy ly, hỏi Tần Thư, “Cậu có uống không?”
Tần Thư không nói chuyện, chỉ đưa ly rượu ra.
"Cũng thế mà bày đặt.” Lê Thiển khịt mũi, "Hôm nay, coi như cũng còn thuận mắt.” Liếc mắt nhìn Thẩm Giáng Niên đang xem kịch, "Nhìn cái gì mà nhìn hả, người không uống rượu." Thẩm Giáng Niên mím môi cười, kéo ghế đến bên người Tần Thư, cười nói: "Hai câu đừng để ý đến mình, sau này sẽ bù đắp.”
“Bù đắp?” Lê Thiển hếch mũi, hừ nói, "Qua cái thôn này, không còn tiệm khác đâu.”
“Một người uống cùng là được rồi.” Tần Thư an ủi Thẩm Giáng Niên, “Đừng uống, trông chừng đi.” Gần như nói thẳng, lại trông chừng Thẩm Thanh Hòa đi. Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lê Thiển lại uống một ngụm rượu, “Tối nay cậu ấy có chút không thoải mái, cậu uống ít lại mà trông chừng cậu ấy.” Thẩm Giáng Niên và Tần Thư thì thầm nhỏ giọng nói, Lê Thiển nhìn thoáng qua, chua chát gào lên: “Không được phép thì thầm to nhỏ với nhau.” Giọng nói không hề nhỏ, điều trực quan nhất là Thẩm Giáng Niên chú ý tới Thẩm Thanh Hòa liếc nhìn cô, ánh mắt dừng lại vài giây mới thu lại, nghe Thẩm Duyệt nói.
Thẩm Giáng Niên vội vàng nới khoảng cách, sợ Thẩm Thanh Hòa không vui, “Tôi nói cho cậu biết, sau này Lê Thiển nhất định sẽ là một cái bình dấm, cậu cẩn thận đấy.” Thẩm Giáng Niên ngồi thẳng, Lê Thiển vẫn đang còn đang hậm hực, Tần Thư Hà hiểu ý Thẩm Giáng Niên, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu xa, liền cười nói: "Không dám nghĩ nhiều, cứ vậy đi, cũng khá tốt.” Vừa nói vừa rót rượu cho Lê Thiển, người đang ồn ào đòi rót rượu. Suy nghĩ quá nhiều sẽ thất vọng, trong phạm vi cô có thể làm được, Tần Thư muốn lý trí, Lê Thiển hẳn là không phụ lòng mong đợi của cô.
Điện thoại của Nguyễn Nhuyễn reo lên: “Tưởng tổng, điện thoại của tôi.” Nguyễn Nhuyễn đưa tay ra, xòe lòng bàn tay đỏ bừng ra. Nếu cô giật lấy, Tưởng Duy Nhĩ thật sự sẽ không đưa cho cô, mà cô lại giống như một đứa trẻ xin quà năm mới, vì thế Tưởng Duy Nhĩ đành phải lấy ra đưa cho cô, “Tử Quân, đi với Nguyễn Nhuyễn, em ấy vẫn còn là cô nhóc, đừng để đi xa.” Thích Tử Quân miễn cưỡng liếc nhìn Thẩm Thanh Hòa đang nói chuyện với Thẩm Duyệt, đành phải đi ra ngoài trước.
Nguyễn Nhuyễn đi ra ngoài nghe điện thoại chưa đầy 5 phút, Tưởng Duy Nhĩ đã uống một chai, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy. Nhưng mà có vẻ như Tưởng Duy Nhĩ vẫn chưa say, cô ấy cau mày, có chút không vui, nói: “Ở đây có ai có thuốc không?” Kiều Sanh ngẩng đầu lên: “Em có.”
“Muốn ra ngoài hút thuốc.”
“Em đi cùng chị.”
“Thanh Hòa, mình ra ngoài hút điếu thuốc.” Tưởng Duy Nhĩ vỗ vai Thẩm Thanh Hòa, lúc này người đang nói chuyện với Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Duyệt mới để ý thấy Kiều Sanh đang đứng ở cửa liền lấy ra một điếu thuốc. “A Sanh, số lượng hôm nay của em đã dùng hết rồi.” Thẩm Duyệt nhắc nhở.
Kiều Sanh ngẩng đầu, vẻ mặt cay đắng: “Ừ ha…” Đáp lại một tiếng, cười nói, “Em không có hút, muốn ra ngoài hóng gió với Tưởng tổng.” Thẩm Duyệt còn muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Thanh Hòa mở miệng nói, “Kiều Sanh, hôm nay em muốn hút cứ hút đi, lát nữa tôi cũng đi ra.” Thẩm Giáng Niên như nghe được cái gì đó rất kinh khủng, Thẩm Thanh Hòa còn hút thuốc à? Thẩm Duyệt có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì, Kiều Sanh nhếch miệng cười, tựa hồ rất vui vẻ, nhưng mà cái vui lại có chút quá đáng, "Vẫn là Thanh Hòa nói được nha.” Kiều Sanh nói xong, cùng Tưởng Duy Nhĩ đi ra ngoài.
"Được rồi, sư muội, đừng nói chuyện nữa, tôi ra ngoài hút thuốc, em có thể dỗ bình dấm nhỏ của em rồi." Thẩm Thanh Hòa cười nói đùa, đứng dậy, đồng thời nhìn Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên vừa rồi nhìn cô mãi. Thẩm Thanh Hòa đi đến trước mặt cô ấy, xoa đầu, dùng giọng điệu rất cưng chiều nói: “Sao nhìn tôi mãi thế, tôi cũng biết hút thuốc, ngạc nhiên lắm à?”Thẩm Giáng Niên không khỏi bị thuyết phục, bởi sự thông thấu của Thẩm Thanh Hòa, "Có chút, muốn cùng người đi ra ngoài.” Thẩm Thanh Hòa nhìn những người còn lại trong phòng và nói: "Bên ngoài trời lạnh, đừng ra ngoài." Được rồi... Thẩm Giáng Niên chỉ có thể đồng ý.
Hiện tại trong phòng chỉ còn lại Nhược Phong cùng A Lam, Lê Thiển, Tần Thư, cùng Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên lại cảm thấy mình giống như một cẩu độc thân thừa thãi, "Tần Thư, đừng cho Lê Thiển uống rượu."
"Cậu cảm thấy ta có thể khuyên được cậu ấy sao?" Tần Thư có chút không nói nên lời.
“Bất ngờ ghê, Tần Thư, cậu uống cũng được lắm nha.” Thẩm Giáng Niên từng thấy Tần Thư uống rượu, nhưng chưa từng thấy uống rượu trắng, uống nhiều như vậy, căn bản không say.
“Đương nhiên rồi.” Tần Thư cười ngây thơ, Thẩm Giáng Niên ôm lấy người bên cạnh đang rót rượu Lê Thiển, “Tuyền Xuyến Tử, cậu không được uống nữa.”
"Sao lại không uống nữa?" Lê Thiển hừ một tiếng, Tần Thư nhìn Thẩm Giáng Niên, "Để cậu ấy uống đi, một lát nữa sẽ ngủ thôi." Thẩm Giáng Niên âm thầm cười trong lòng: Được rồi, hiểu nhau ghê đó. Quả nhiên, sau khi uống thêm hai ly, Lê Thiển bắt đầu ngáp dài: "Mệt à, ngủ một lát đi.” Tần Thư nói. Lê Thiển chớp chớp mắt, trước mắt hiện lên một hình ảnh kép, thiếu nữ xinh đẹp này là ai? Lê Thiển dùng sức tiến về phía trước, sờ sờ mặt Tần Thư, đến gần chút nữa, phát hiện là Tần Thư, lập tức dùng lòng bàn tay đẩy ra, lẩm bẩm nói: "Không đẹp chút nào." Thẩm Giáng Niên nghe không rõ, hỏi Tần Thư: "Cậu ấy nói gì thế?"
“Không đẹp một chút nào.” Tần Thư đây không phải lần đầu tiên nghe được điều này. Thẩm Giáng Niên không khỏi bật cười, Tần Thư nhẹ giọng nói: "Đây không phải là lần đầu tiên."
"Hả?"
“Lúc trước say cũng đã nói như vậy.” Tần Thư nhìn chằm chằm người say rượu mê mang kia, nhẹ giọng nói: “Nhìn chằm chằm mặt tôi một hồi thật lâu, đột nhiên thốt ra câu này.”
"..." Thẩm Giáng Niên nhất thời không nói nên lời.
"Có lẽ trong trái tim cậu ấy có một Hoàng tử không thể chạm tới được."
"Không hẳn, nếu như cậu ấy nói xinh đẹp, biết đâu là công chúa Bạch Tuyết.”
“Không thể nào.”
“Sao cậu biết?”
Tần Thư ngừng nói, Thẩm Giáng Niên đẩy cô: "Tại sao không thể?" Tần Thư nghiêng đầu cười ngốc nghếch, "Sau này cậu có thể tự mình hỏi cậu ấy." Thẩm Giáng Niên không thích điều này, thần bí. "Nếu cậu ấy mệt rồi thì đưa cậu ấy về nhà đi, để ngủ cho ngon.” Tần Thư cũng có ý này, "Như thế này được không? Bữa tối còn chưa kết thúc."
"Vẫn chưa kết thúc. Những người kia đi còn chưa quay lại.” Khi Thẩm Giáng Niên quay người lại, Nhược Phong và A Lam đều đang nhìn cô. Thẩm Giáng Niên lịch sự mỉm cười, “Hai người về đi, lát nữa tôi sẽ nói với Thẩm Thanh Hòa.” Tần Thư tạm biệt, Thẩm Giáng Niên cùng nàng đi ra ngoài, tiễn người lên xe.
Những người này đi đâu hút thuốc, Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài cũng không thấy bọn họ. Lúc quay lại thì phát hiện những người đang hút thuốc đã trở lại vị trí ban đầu: “Thanh Hòa, Tần Thư đưa Lê Thiển về trước, Lê Thiển say rồi.”
“Ừa.” Thẩm Thanh Hòa ừa một tiếng ôn hòa, “Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn chưa quay lại sao?” Thẩm Thanh Hòa hỏi. Thẩm Giáng Niên cũng băn khoăn không biết hai đứa nhóc đã đi đâu, “Để em đi tìm.” Trước khi ra khỏi cửa, Thẩm Giáng Niên liếc nhìn Thẩm Thanh Hòa nhỏ giọng nói: “Uống ít thôi.” Thẩm Thanh Hòa ngẩng đầu lên, cười nhẹ, tim Thẩm Giáng Niên tan chảy.
Mặc dù Thẩm Thanh Hòa không hề say, nhưng rốt cuộc những người uống rượu cũng khác với bình thường. Lúc này, Thẩm Thanh Hòa bớt xa cách hơn, gần gũi và cười nhiều hơn. Thẩm Giáng Niên không nỡ đi, nhưng những người khác đều uống rượu nên cô phải đi, cô một mình đi loanh quanh trong quán lẩu, cũng không thấy ai cả.
Thẩm Giáng Niên coi như đi dạo, sau khi đi dạo, nếu không có tốt nhất nên gọi điện thoại. Gọi điện thoại cho Nguyễn Nhuyễn thì thấy điện thoại đã tắt, Thẩm Giáng Niên không có số điện thoại của Thích Tử Quân. Đành quay lại trong tiệm hỏi nhân viên tiệm có thấy hai cô nhóc không, “Mới vừa nãy thấy hai người đứng bên đường, sau đó đi vào trong ngõ.”
Thẩm Giáng Niên vừa lúc không có việc gì làm, liền nghĩ đến đi bộ qua đó, nhưng càng đi, người càng ít. Thẩm Giáng Niên cảm thấy có gì đó không ổn, cô đột nhiên quay đầu lại mấy lần, nhưng không có ai đi theo. Đèn đường phía trước đã hỏng, Thẩm Giáng Niên do dự một chút, nhưng vẫn không có đi tới, đứng tại gọi vài tiếng, thanh âm cô độc có chút hoảng sợ.
Thẩm Giáng Niên đang định quay lại thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau. Thẩm Giáng Niên vừa quay người lại liền nhìn thấy mấy người đều đội mũ đi về phía mình, Thẩm Giáng Niên cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhìn chằm chằm về phía sau rồi bắt đầu chạy chậm. Sự thật đã chứng minh suy đoán của cô có thể đúng, những người đó cũng chạy theo. Thẩm Giáng Niên vội vàng tăng tốc, cũng may là cô có thói quen tập thể dục ở nhà, Thẩm Giáng Niên đột nhiên phát huy sức lực, nhìn thấy có ngã rẽ, lập tức rẽ qua, chỉ lo chạy... Chỉ đến khi cô đứng thở hổn hển trên đường lớn, mới nhận ra người ở phía sau đã không còn.
Tim đập cùng với sợ hãi vẫn còn, Thẩm Giáng Niên nhìn biển báo và nghĩ: Trời mẹ, cô chạy xa như vậy rồi sao. Không được, hết sức để đi rồi, đành gọi taxi. Khi cô giơ tay định bắt taxi, một chiếc ô tô tình cờ từ bên cạnh lái tới, Thẩm Giáng Niên cảm giác như mình được cứu trong nháy mắt, đương nhiên chỉ là trong chốc lát, bởi vì quá trùng hợp, cô chỉ giơ tay lên mà thôi mà đã cõ một chiếc taxi dừng lại, “Lên xe không?”