Sẽ là nói dối nếu nói rằng không thất vọng.
Tuy rằng chỉ là với tâm lý thăm dò, nhưng khi bước ra bước đầu tiên, trong lòng đã ước tính được tỷ lệ thành công. Cô tin rằng dù không thành công 100% thì vẫn có 80% cơ hội chiến thắng.
Cô bước vào một mình, vẫn đang băn khoăn không biết Thẩm Thanh Hòa có đi theo không.
Nhưng mấy phút trôi qua, trong chăn, ngoại trừ tiếng thở của cô, mọi thứ đều yên tĩnh. Vậy là thất bại rồi haha.
Thẩm Giáng Niên nằm đó, lòng buồn bã không kìm được. Sức hấp dẫn của Thẩm Thanh Hòa đối với cô ngày càng tăng nhưng cô lại bắt đầu “thất sủng”. Mục đích của việc kiếm tiền là gì? Thẩm Giáng Niên thậm chí còn không có hứng thú với hành trình kiếm tiền sắp tới. Tâm trạng của cô không còn quay lại như ban đầu nữa, trước kia Thẩm Thanh Hòa từ chối cô, cô có thể biến đau buồn và tức giận thành sức mạnh, kiếm được tiền cũng sẽ khiến cô hạnh phúc.
Thẩm Thanh Hòa thật đáng ghét, lấy đi hết niềm vui của cô, ngay cả ý nghĩ kiếm tiền cũng không thể khiến cô vui lên. Cô ấy giống như một kẻ nghiện, cơn nghiện là Thẩm Thanh Hòa, không thể kiềm chế được, thật đáng sợ.
Thẩm Giáng Niên nằm trên giường đang suy nghĩ lung tung, trong lúc ngơ ngác, cô nghe thấy tiếng cửa mở. Thẩm Giáng Niên nín thở, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần mình.
Có phải Thẩm Thanh Hòa không?
Rốt cuộc cũng chịu tới rồi sao?
Có cái câu gọi là, tro tàn lại cháy....
Nghĩ như vậy, nỗi chua xót trong lòng càng mạnh mẽ hơn, nhưng lo lắng lại càng sâu, ngọn lửa nhỏ lại được nhóm lên.
Ngay sau khi Thẩm Giáng Niên nín thở vài giây, tiếng động biến mất. Thẩm Giáng Niên thậm chí còn nghi ngờ rằng đó là ảo giác của chính mình, việc nín thở lâu khiến cô khó thở khi đã ở trong chăn, cần phải thở oxy gấp. Thẩm Giáng Niên muốn chui ra khỏi chăn, hít một hơi thật sâu, nhưng đúng lúc đó, chăn bông của cô được nhấc lên, cô đã tìm được hơi thở, giống như con cá đã lâu không có oxy được quay về vùng nước.
Cô thở dốc, chắc hẳn mặt đã đỏ bừng, nằm trên giường ngạt thở đã lâu.
Vì cáu kỉnh, Thẩm Gíang Niên gối đầu lên tay, quay lưng về phía Thẩm Thanh Hòa. Cô đã quyết định tối nay sẽ không chủ động nói chuyện với Thẩm Thanh Hòa. Đúng, cô hờn dỗi, cô nhỏ nhen, một người phụ nữ thông minh phần lớn đều biết mình đang làm gì, cho dù lúc này cô biết có vô lý nhưng vẫn kiên trì làm.
Cô cảm nhận được Thẩm Thanh Hòa ngồi xuống, một bên giường sụp xuống. Thẩm Giáng Niên lúc này mới ý thức được cảm giác lưng như bị kim châm là như thế nào, cô biết Thẩm Thanh Hòa đang nhìn mình, vô thức cô không dám cử động nữa vì sợ phản bội sự thờ ơ lạnh nhạt của bản thân, nhưng thực ra cô cần phải cố gắng lắm mới kìm nén được ham muốn của mình.
Bây giờ, nó giống như một cuộc thi sức bền, ai di chuyển trước sẽ thua. Thẩm Giáng Niên đang giãy giụa ở đó, cảm thấy giường khẽ lay động, Thẩm Thanh Hòa cũng động đậy.
Cô ấy đang làm gì? Thẩm Giáng Niên vẫn đang suy đoán. Một giây tiếp theo, trên lưng cô có một cảm giác mềm mại dịu dàng chạm vào, dù bị ngăn cách nhưng cô vẫn có thể phán đoán chính xác Thẩm Thanh Hòa đang hôn cô. Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cô, cơ thể bắt đầu nóng lên khó chịu, cố gắng hết sức siết chặt cơ thể, nhưng lại bị sự dịu dàng phía sau dần dần làm mềm đi.
Hơi thở của cô bắt đầu dồn dập, toàn thân nằm đó, không muốn làm như vậy, cô quên mất mình đã nói trước đó không nên chủ động nói, khó chịu nói: “Người đang làm gì vậy?” Trước đó đã chủ động mời nhưng bị từ chối.
Phần sau đầu được xoa nhẹ, giọng nói dịu dàng của Thẩm Thanh Hòa nói: “Hôm nay phát hiện không chỉ có góc nghiêng bên mặt đẹp, mà phần lưng cũng rất đẹp.” Thẩm Giáng Niên biết Thẩm Thanh Hòa đang tiếp tục chủ đề ở quán lẩu, người này đang khen cô, nói đường cong cô đẹp.
“Hừ.” Thẩm Giáng Niên hừ một tiếng, ý nói bảo bảo đây không dễ dỗ đâu nhé. Nhưng cơ thể bắt đầu thả lỏng, ngón chân tê dại, Thẩm Thanh Hòa khen cô đẹp, thật vui.
“Quay qua chút đi.” Lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Thanh Hòa vuốt ve lưng Thẩm Giáng Niên, khiến cơ thể cô ngứa ngáy. Suy cho cùng, Thẩm Giáng Niên cũng không phải thực sự miễn cưỡng, Thẩm Giáng Niên lười di chuyển, vốn định lật người xoay một vòng... Nhưng khi quay người về phía trước, Thẩm Thanh Hòa cúi người đè xuống, đã chiếm được lợi thế. Có phải cô đã tính toán sai...
Thẩm Thanh Hòa nằm phía Thẩm Giáng Niên, tiếp tục hôn. Môi lưỡi quấn vào nhau, cực kỳ dịu dàng, lặng lẽ làm tan đi những cảm xúc nho nhỏ trước đó của Thẩm Giáng Niên.
“Không buồn ngủ à?” Thẩm Thanh Hòa cũng nằm xuống, ôm Thẩm Giáng Niên vào lòng. Thẩm Giáng Niên nép vào trong ngực, cọ vào người Thẩm Thanh Hòa, lẩm bẩm: “Em không buồn ngủ.” Cô có chút hưng phấn khi được hôn sâu.
Thẩm Thanh Hòa vuốt ve lưng cô, như muốn dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời, “Đã muộn rồi, chuẩn bị đi ngủ thôi.” Đêm đã khuya, Thẩm Giáng Niên cũng không còn bồn chồn nữa, sự đụng chạm của Thẩm Thanh Hòa chủ yếu khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Yên tâm, thần kinh bắt đầu thả lỏng, hơi lười biếng, không muốn động nhiều.
Lúc này Thẩm Giáng Niên giống như một con mèo con, được chủ nhân vuốt ve dọc theo bộ lông, cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô hít thở thoải mái, khi cảm thấy thoải mái sẽ rúc vào người Thẩm Thanh Hòa, sự đụng chạm của Thẩm Thanh Hòa sẽ vô tình rơi xuống đỉnh tóc, trán và giữa hai lông mày của cô... Sự đụng chạm nhẹ nhàng không mang theo chút dục vọng nào, giống như... Một thói quen được hình thành bởi hai người đã chung sống lâu năm.
Thẩm Giáng Niên rất thích thú tất cả những gì đang có bây giờ, cô nhắm mắt lại, không nỡ ngủ, cô thì thầm với Thẩm Thanh Hòa: "Trưởng quan ~" Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng ừa, Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu lên, giữa lông mày áp vào cằm Thẩm Thanh Hòa, hơi ngẩng đầu lên hôn một cái, mơ hồ nói: “Người sẽ sớm quay về~” Cô không muốn hỏi, bởi vì sợ sẽ không có được câu trả lời mình muốn, nên dùng câu trần thuật, dùng câu cầu khiến, “Người nhất định phải về~”
Thẩm Thanh Hòa dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Thẩm Giáng Niên, giọng nói nhẹ nhàng của cô giống như một câu thần chú trấn an: “Đã đến giờ đi ngủ, ngủ ngon, đừng suy nghĩ gì nữa.” Thẩm Thanh Hòa biết cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng từ chối cho cô một câu trả lời chắc chắn. Điều này có nghĩa là Thẩm Thanh Hòa không chắc chắn về tương lai sao?
Thẩm Giáng Niên mặc dù không nói thêm gì, nhưng trong lòng không khỏi càng thêm lo lắng.
Cuối cùng, Thẩm Giáng Niên ngủ thiếp đi trong vòng tay của Thẩm Thanh Hòa. Trời hơi sáng, Thẩm Giáng Niên còn đang ngủ, Thẩm Thanh Hòa lại hôn hôn người trong lòng, buông cô ra rồi đi nấu bữa sáng. Trước khi nấu ăn, Thẩm Thanh Hòa đi kiểm tra chiếc điện thoại bị cô quên lãng vào tối qua.
Lục Mạn Vân: Nên dạt con thế nào, không cần cháu phải lo.
Thẩm Thanh Hòa không trả lời ngay, dù sao cũng đã 5 giờ, vẫn còn sớm.
Sáu giờ rưỡi, Thẩm Thanh Hòa tập thể dục xong, 7 giờ 30, bữa sáng nấu cũng gần xong. Cô cũng dành thời gian trả lời Lục Mạn Vân, Thẩm Thanh Hòa: Tối qua đi ngủ sớm quên trả lời ngài, xin lỗi.
Bên kia đang gõ phím.
A, Thẩm Thanh Hòa cười nhẹ.
Lục Mãn Vân: Không sao, con bé dậy chưa?
Thẩm Thanh Hòa: Chưa.
Lục Mạn Vân: Bữa sáng ăn gì?
Thẩm Thanh Hòa chụp ảnh rồi gửi sang. Phải rất lâu Lục Mạn Vân mới trả lời: Hôm nay có thể sẽ đi qua đó.
Thẩm Thanh Hòa: Khoảng mấy giờ ạ?
Lục Mãn Vân: Chưa xác định
Thẩm Thanh Hòa: Được ạ.
Tức là để cho cô có thời gian, Thẩm Thanh Hòa hiểu rõ.
Thẩm Thanh Hòa đang nghịch điện thoại trong bếp cũng biết Thẩm Giáng Niên đã dậy dù cô không quay lại. Cô ấy chậm rãi đi về phía cô, đứng ở phía sau, non nỉ: "Trưởng quan ~" Sau đó vòng tay qua eo cô, ôm lấy cô, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lưng cô, lẩm bẩm: "Sao lại dậy sớm thế ~" Lời oán trách còn mang theo sự lười nhác cùng với đáng yêu.
“Ngoan, làm vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng.” Thẩm Thanh Hòa xoay người, ôm Thẩm Giáng Niên, hôn lên trán, “Hôm nay có lẽ tôi bận sẽ về muộn, em làm xong việc thì về sớm trước đi.” Thẩm Giáng Niên nheo mắt nhìn cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào xương quai xanh của Thẩm Thanh Hòa, lắc đầu, "Không ~ em đợi người ~"
“Đi rửa mặt trước đi.” Thẩm Thanh Hòa xoa xoa lưng Thẩm Giáng Niên, có chút ngứa ngáy, Thẩm Giáng Niên bật cười, cũng tỉnh hẳn, cắn lên môi Thẩm Thanh Hòa một cái, rồi trốn đi.
Ăn sáng xong hai người đến hiện trường buổi họp báo, Thẩm Thanh Hòa càng bận hơn cô, Thẩm Giáng Niên tự biết, cho nên lập tức ẩn hình offline. Vốn tưởng sẽ được nghỉ ngơi một lúc, thì bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat từ Giáo sư Lục. Chỉ mới yên tĩnh được mấy ngày... Thẩm Giáng Niên thật sự sợ giáo sư Lục tới đây kiếm chuyện, khi bấm vào thì thấy tin nhắn: Mẹ đang mua sắm đồ đi du lịch tháng 11, con có gì cần mẹ mua giúp không?
Mặc dù không có kiếm chuyện, nhưng mà... Thẩm Giáng Niên hoàn toàn quên mất chuyện này, cô đã hứa với mẹ sẽ đi du lịch cùng rồi. Thẩm Giáng Niên: Mẹ, nhất định phải là tháng 11 sao?
Lục Mãn Vân:?
Thẩm Giáng Niên: Chúng ta đổi thời gian đi.
Lục Mãn Vân: Chẳng phải đã hẹn nhau từ lâu rồi sao?
Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không để ý tới, nếu tiếp tục bướng bỉnh sẽ không có kết quả gì tốt, Thẩm Giáng Niên: Đúng, nhưng con có việc phải làm, hiện tại không thể đi, mẹ, đổi thời gian đi mà.
Lục Mãn Vân: Chuyện gì quan trọng vậy, công việc à?
Thẩm Giáng Niên: Dạ.
Lục Mãn Vân: Ngày mấy?
Thẩm Giáng Niên: Ngày 2 ạ.
Thẩm Giáng Niên cầu nguyện giáo sư Lục đừng hỏi là việc gì,nhưng cô biết giáo sư Lục nhất định sẽ hỏi. Quả nhiên, khi Lục Mạn Vân hỏi cô công việc là gì, Thẩm Giáng Niên chỉ có hai lựa chọn, hoặc là im lặng hoặc nói dối. Nói sự thật chắc chắn là không thể. Thẩm Giáng Niên còn chưa nghĩ ra cách trả lời, Lục Mạn Vân đã gửi tin nhắn trước: Mẹ con cũng là người bị quản lý, chỉ có tháng 11 mới được nghỉ, con bận việc cả năm rồi, đến cả đi du lịch với mẹ cũng muốn cò kè mặc cả là sao, thiếu tiền lắm sao? Lần này, con kiếm được bao nhiêu, mẹ cho con.
Đây thực sự là mẹ ruột của cô đấy, dỗi một cái là khiến Thẩm Giáng Niên cạn lời. Vừa cạn lời cũng vừa bị giọng điệu của mẹ làm cho sợ, Thẩm Giáng Niên không biết gia đình mình có bao nhiêu tiền, nhưng mà dựa vào hiểu biết của cô với giáo sư Lục thì mỗi lần đi ra ngoài kiếm được rất nhiều tiền.
Thẩm Giáng Niên: Mẹ, vấn đề không phải là tiền...
Lục Mạn Vân: Cho nên, toàn thế giới đều quan trọng hơn mẹ của con sao?
... Thẩm Giáng Niên có cảm giác cả thế giới đều không muốn chuyến đi này của cô thành công? Bên phía Thẩm Thanh Hòa cô có thể nói cho qua chuyện, là vì Thẩm Thanh Hòa không truy cứu kỹ, Thẩm Giáng Niên vất vả lắm mới thở nhẹ được một hơi, thế nhưng ông trời đã bày ra một chướng ngại vật mới, Thẩm Giáng Niên: Mẹ...
Thẩm Giáng Niên thực sự không biết nên nói gì, Lục Mạn Vân: Được rồi, coi như mẹ nhìn thấy rõ rồi. Mẹ vẫn luôn muốn nói cho con biết, trước giờ mẹ vẫn không tin, nói ra có lẽ con cũng không tin, nhưng hình như là như thế.
Giọng điệu sầu thảm này của Lục Mạn Vân, hiếm khi có, đến nỗi Thẩm Giáng Niên cảm thấy lo lắng, vội vàng hỏi: Có chuyện gì vậy ạ?