Ở Trung Quốc, đến tuổi kết hôn bị thúc giục điều khó tránh khỏi, Lê Thiển cũng không ngoại lệ.
Bị giục kết hôn, giục đến tận cửa nhà cho dù nhà chả có ai. Lê Thiển tức giận đến mức không thèm về nhà nữa, sao lại đến mức như thế chứ? Cô đi Thượng Hải rồi về, nhưng người giục kết hôn vẫn chưa rời đi, muốn đấu với cô đến cùng phải không? Lê Thiển không sợ trứng chọi đá.
Nếu không chịu đi thế thì không về, làm gì được nhau?
Vốn dĩ, Lê Thiển không muốn ở nhà Tần Thư, nhưng mà lúc này Tần Thư đang bệnh, hiếm khi lộ ra dáng vẻ yếu đuối, thế là ở lại để tổn hại mặt diện than kia, nên tạm thời Lê Thiển vẫn chưa đi.
Dù sao Tần Thư bệnh cũng có liên quan đến cô, cô không thích nợ người khác, miệng sẽ không nói ra những sẽ dùng hành động để đáp lại. Hai người xem như tự hiểu trong lòng, thế là sống chung dưới một mái nhà.
Thẩm Giáng Niên: Mình về Bắc Kinh rồi, ngày mai đến thăm cậu, ba đứa tụ tập nè.
Tin nhắn Thẩm Giáng Niên gửi tràn ngập hưng phấn, Tần Thư: Cậu khoẻ hẳn chưa vậy? Sao lại về rồi?
Thẩm Giáng Niên: Ở Thượng Hải một mình buồn chết đi được.
Tần Thư: Biệt thự lớn như vậy, mỗi ngày du lịch một phòng, cũng vui mà.
Thẩm Giáng Niên: Cậu nghe Lê Thiển nói?
Tần Thư: Không kể chi tiết, chỉ nói nhà Thẩm Thanh Hoà lớn quá đáng, nếu du lịch trong đó chắc mất cả tháng.
Thẩm Giáng Niên:... đúng là không nhỏ, nhưng mà cũng không đến mức như vậy, ngày mai gặp ha, hẹn ở nhà cậu nhỉ?
Tần Thư: Hai cậu nói vậy cũng làm mình tò mò ghê, nhà Thẩm Thanh Hoà lớn cỡ nào đây, khi nào có thời gian dẫn mình đi xem đi.
Thẩm Giáng Niên cũng không ngốc, Tần Thư không có trả lời, là vì không muốn cô đến nhà cô ấy sao? Thẩm Giáng Niên cảm thấy có chút hụt hẫng, cô có ý tốt, một là nhớ bạn nhớ bè; hai là muốn đến thăm Tần Thư. Nhưng mà... thôi đi vậy, Thẩm Giáng Niên: Ừ, nếu có thời gian thì nói với Thẩm Thanh Hoà đi, cô ấy đồng ý thì có thể đi.
Thẩm Giáng Niên: Cũng muộn rồi, Cậu nên đi ngủ sớm đi.
Thẩm Giáng Niên không có hứng thú nói chuyện, sau khi chúc ngủ ngon liền đặt điện thoại xuống, nheo mắt suy nghĩ lung tung. Một lúc sau, tin nhắn WeChat trên điện thoại vang lên, Tần Thư: Giáng Niên, thật xin lỗi, vừa rồi đầu óc mình bị đoản mạch.
Thẩm Giáng Niên dùng đầu ngón tay ấn vào màn hình, không có trả lời, tin nhắn của Tần Thư lại gửi đến: Đừng giận mà, không tốt cho sức khỏe, ngày mai hoan nghênh cậu đến bất cứ lúc nào.
Tần Thư: Cậu đến, Lê Thiển sẽ rất vui.
Lê Thiển... Thẩm Giáng Niên bất giác nhận ra gì đó, trả lời: Mình thấy ý định hợp tác cho hai người các cậu của mình đã rất rõ ràng rồi.
Tần Thư: Cậu đó, cũng đừng nhọc lòng quá, cậu sống tốt là được rồi.
Thẩm Giáng Niên: Tần Thư, cậu nói thật cho mình biết, cậu đối với Lê Thiển thực sự có ý đó sao?
Tần Thư: Ý đó là ý gì?
Tần Thư rõ ràng là đang giả vờ ngốc, Thẩm Giáng Niên nằm đó gõ phím, Thẩm Giáng Niên: Vừa rồi cậu không muốn mình đến nhà cậu vì sợ sau khi mình đi Lê Thiển sẽ đi cùng mình, đến chỗ mình ở phải không?
Bên kia đang gõ phím.
Tuy nhiên, hai phút sau, câu trả lời đã đến, nhưng đó chỉ là một câu, một câu mà Thẩm Giáng Niên không biết diễn đạt như thế nào, Tần Thư: Trong một khoảnh khắc nào đó, mình cảm thấy cậu càng ngày càng giống Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên: A~
Tần Thư: Hiện tại càng giống hơn.
Thẩm Giáng Niên: Chậc, đừng làm ra vẻ như cậu biết rất rõ về Thẩm Thanh Hoà, hừ.
Tần Thư: Giấm kiểu này cũng ăn hả? Vậy cậu ăn không hết đâu.
Thẩm Giáng Niên: Đừng đổi chủ đề.
Tần Thư: Ừ.
Thẩm Giáng Niên: Nếu cậu không muốn nói chuyện này với mình, sau này mình không tác hợp nữa, cũng đừng nói đến nữa.
Bên kia đang gõ phím. Ba phút sau mới có tin nhắn trả lời, lần này ngắn gọn hơn, chỉ một chữ, Tần Thư: Ừ.
Thẩm Giáng Niên còn chưa gõ chữ, Tần Thư lại gửi tới một câu khác: Đây không phải là câu trả lời kia của cậu, mà là câu ở trên đó nữa.
Cũng gần như vậy rồi, Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, Thẩm Giáng Niên: Đúng vậy, người trẻ tuổi, phải can đảm đối mặt với trái tim mình.
Tần Thư: Giáng Niên.
Tần Thư: Mình nói cho cậu biết, không phải có ý khác.
Tần Thư: Mình cũng không hy vọng, Lê Thiển biết.
Tần Thư: Mình chỉ là...nói sao nhỉ, mình mong cậu ấy được sống tốt, cho nên....
Thẩm Giáng Niên: Mình hiểu rồi.
Bởi vì khi yêu một ai đó, sẽ muốn người đó được sống tốt, thậm chí còn nghĩ nếu có một ai đó có thể cho người đó những thứ tốt hơn, thì dù cho bản thân có không cam lòng thì cũng sẽ buông, để cho người đó rời đi. Cô cũng có suy nghĩ tương tự như thế với Thẩm Thanh Hòa, cô gấp rút muốn ở bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, muốn trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lòng cô ấy, muốn cho cô ấy tất cả những gì mà cô có, muốn vì cô ấy... làm rất nhiều chuyện khiến cho cô ấy hạnh phúc.
Thẩm Giáng Niên: Nhưng mà, cậu chưa thử đã bỏ cuộc, cậu sẽ hối hận.
Tần Thư: Mình biết, mình đang chờ cơ hội.
Thẩm Giáng Niên: Đừng chờ đến khi có người theo đuổi được Lê Thiển.
Tần Thư: Nếu như có người theo đuổi thành công, vậy chứng tỏ cậu ấy không thuộc về mình.
Thẩm Giáng Niên không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể phản bác, đối với Thẩm Thanh Hoà, không phải cô cũng thế sao? Thẩm Giáng Niên: Được rồi, hai người đều là bạn bè thân thiết của mình, mình không muốn cả hai bị tổn thương.
Thẩm Giáng Niên: Lê Thiển, tuy miệng hơi hỗn, nhưng mà tâm lại rất tốt.
Tần Thư: Nói như mình xấu lắm vậy....
Thẩm Giáng Niên: Cậu không xấu, chẳng qua không thích cười, hay nói lời khiến người ta khó chịu.
Tần Thư: Làm gì có.
Thẩm Giáng Niên: Có lẽ nếu dùng con người thật của cậu đối mặt với Lê Thiển sẽ tốt hơn, cậu có muốn thử không?
Tần Thư nhìn câu nói này, con người thật sao? Là như thế nào đâu? Thẩm Giáng Niên: Có chuyện thì phải nói, thích cậu ấy thì nói là thích cậu ấy, muốn làm gì cho cậu ấy thì cứ làm, đừng có dối lòng, rõ ràng quan tâm cậu ấy nhưng lại thích làm chuyện ngược lại.
Giống như một chuyên gia tình yêu, Thẩm Giáng Niên đem "kiến thức" đã học được truyền đến cho Tần Thư, Tần Thư miệng thì không chịu tiếp nhận, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, có lẽ cô có thể thử, nhưng... Tần Thư ở trước mặt Lê Thiển luôn sợ này sợ này, sợ con người của cô sẽ làm Lê Thiển chán ghét, lúc đó cô sẽ không còn cơ hội nữa.
Có lẽ không ai có thể hiểu được tâm trạng đau khổ này, có lẽ cô đang tự lừa dối chính mình, cô dùng bộ mặt giả tạo để cho người ta thấy sẽ ghét, nhưng khi ấy cô còn có thể tự an ủi bản thân, thứ Lê Thiển ghét không phải là con người thật của cô.
Thẩm Giáng Niên: Bắt đầu từ ngày mai, hãy nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy, thử xem sao.
Tần Thư dùng hết sức lực gõ chữ "Ân", cô thật sự đã lấy hết dũng khí để đi bước này, giống như lần đầu tiên cô bước về phía Lê Thiển... cô dùng hết sức lực nhưng cũng đã thật sự bị thương, Tần Thư thở dài, haizz, tình yêu thật khó khăn.
Cả hai đều là người bệnh, nói chuyện không được bao lâu, Thẩm Giáng Niên vì mệt mà ngủ thiếp đi, Tần Thư thì cả đêm mất ngủ, trong đầu suy nghĩ, sáng sớm mai nên bắt chuyện bằng câu gì. Nghĩ đến mức khát nước, thế là mới sáng đã rời giường đi lấy nước uống, không ngờ phát hiện Lê Thiển đã dậy từ sớm, còn ở trong bếp, "Cậu làm gì thế?" Theo bản năng mà hỏi, giọng nói vô thức mang theo sự lạnh nhạt.
"Ở trong bếp còn có thể làm gì được nữa?" Lê Thiển có lòng, sáng sớm dậy làm bữa sáng, thế mà bị người ta chất vấn: "Yên tâm đi, tôi không lấy trộm nồi chảo của cậu đâu."
Tần Thư mở miệng, tính theo thói quen mà đốp chát lại Lê Thiển, nhưng lập tức nhớ đến thỏa thuận tối qua với Thẩm Giáng Niên, sửa lời nói: "Ý tôi không phải thế, là muốn nói, giờ này còn sớm, cậu ngủ thêm lát nữa đi."
Không chỉ sửa lời nói, giọng điệu cũng thay đổi luôn, Lê Thiển có chút ngạc nhiên, động tâm một giây sau lại nhớ, Tần Thư đang bệnh, nên cũng tự thức thời mà tỏ ra yếu thế.
"Tôi ngủ sớm nên dậy sớm." Lê Thiển không có hứng thú tranh cãi với người có sức chiến đấu thấp, "Nhưng mà cậu đó, ngủ thêm nữa đi." Giọng điệu không hề ôn hoà ngược lại còn có chút ngượng. Tần Thư ừ một tiếng: "Vậy tôi về phòng ngủ một lát, bữa sáng phiền cậu vậy." Lê Thiển không nói chuyện.
Tần Thư trở về phòng, xoa xoa ngực, tự cổ vũ bản thân: Bước đầu tiên đã ổn, làm khá lắm, phản ứng của Lê Thiển cũng không tệ, phải không?
Lúc Thẩm Giáng Niên tỉnh lại đã là 10 giờ, đồ ăn tối qua nhiều dầu mỡ, Thẩm Giáng Niên không muốn ăn nữa. Sau khi thay quần áo nhẹ nhàng, giản dị, Thẩm Giáng Niên dự định đi mua quần áo, cô muốn ăn mặc thật đẹp để tham gia triển lãm nghệ thuật, đối mặt với "Lộ Dao" không rõ danh tính, Thẩm Giáng Niên không cố ý suy nghĩ gì cả, "Lộ Dao" đã bị cô liệt vào danh sách đối địch. Ai biết được cái Lộ Dao này có phải là người yêu cũ của Thẩm Thanh Hoà, hay là tồn tại đặc biệt? Thẩm Giáng Niên đau đầu khi nhớ tới trong nhà treo đầy tranh của Lộ Dao.
Đau đầu, thương nhớ, lại còn cảm thấy không khỏe, Thẩm Giáng Niên muốn làm nũng với Thẩm Thanh Hòa, xin một viên kẹo, do dự hồi lâu, gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà, trong đó có nội dung: Ghét người~~~
Bên kia đang gõ phím.
Trời đất! Thẩm Thanh Hoà đang trả lời lại cô sao? Tay Thẩm Giáng Niên run lên.
Bị giục kết hôn, giục đến tận cửa nhà cho dù nhà chả có ai. Lê Thiển tức giận đến mức không thèm về nhà nữa, sao lại đến mức như thế chứ? Cô đi Thượng Hải rồi về, nhưng người giục kết hôn vẫn chưa rời đi, muốn đấu với cô đến cùng phải không? Lê Thiển không sợ trứng chọi đá.
Nếu không chịu đi thế thì không về, làm gì được nhau?
Vốn dĩ, Lê Thiển không muốn ở nhà Tần Thư, nhưng mà lúc này Tần Thư đang bệnh, hiếm khi lộ ra dáng vẻ yếu đuối, thế là ở lại để tổn hại mặt diện than kia, nên tạm thời Lê Thiển vẫn chưa đi.
Dù sao Tần Thư bệnh cũng có liên quan đến cô, cô không thích nợ người khác, miệng sẽ không nói ra những sẽ dùng hành động để đáp lại. Hai người xem như tự hiểu trong lòng, thế là sống chung dưới một mái nhà.
Thẩm Giáng Niên: Mình về Bắc Kinh rồi, ngày mai đến thăm cậu, ba đứa tụ tập nè.
Tin nhắn Thẩm Giáng Niên gửi tràn ngập hưng phấn, Tần Thư: Cậu khoẻ hẳn chưa vậy? Sao lại về rồi?
Thẩm Giáng Niên: Ở Thượng Hải một mình buồn chết đi được.
Tần Thư: Biệt thự lớn như vậy, mỗi ngày du lịch một phòng, cũng vui mà.
Thẩm Giáng Niên: Cậu nghe Lê Thiển nói?
Tần Thư: Không kể chi tiết, chỉ nói nhà Thẩm Thanh Hoà lớn quá đáng, nếu du lịch trong đó chắc mất cả tháng.
Thẩm Giáng Niên:... đúng là không nhỏ, nhưng mà cũng không đến mức như vậy, ngày mai gặp ha, hẹn ở nhà cậu nhỉ?
Tần Thư: Hai cậu nói vậy cũng làm mình tò mò ghê, nhà Thẩm Thanh Hoà lớn cỡ nào đây, khi nào có thời gian dẫn mình đi xem đi.
Thẩm Giáng Niên cũng không ngốc, Tần Thư không có trả lời, là vì không muốn cô đến nhà cô ấy sao? Thẩm Giáng Niên cảm thấy có chút hụt hẫng, cô có ý tốt, một là nhớ bạn nhớ bè; hai là muốn đến thăm Tần Thư. Nhưng mà... thôi đi vậy, Thẩm Giáng Niên: Ừ, nếu có thời gian thì nói với Thẩm Thanh Hoà đi, cô ấy đồng ý thì có thể đi.
Thẩm Giáng Niên: Cũng muộn rồi, Cậu nên đi ngủ sớm đi.
Thẩm Giáng Niên không có hứng thú nói chuyện, sau khi chúc ngủ ngon liền đặt điện thoại xuống, nheo mắt suy nghĩ lung tung. Một lúc sau, tin nhắn WeChat trên điện thoại vang lên, Tần Thư: Giáng Niên, thật xin lỗi, vừa rồi đầu óc mình bị đoản mạch.
Thẩm Giáng Niên dùng đầu ngón tay ấn vào màn hình, không có trả lời, tin nhắn của Tần Thư lại gửi đến: Đừng giận mà, không tốt cho sức khỏe, ngày mai hoan nghênh cậu đến bất cứ lúc nào.
Tần Thư: Cậu đến, Lê Thiển sẽ rất vui.
Lê Thiển... Thẩm Giáng Niên bất giác nhận ra gì đó, trả lời: Mình thấy ý định hợp tác cho hai người các cậu của mình đã rất rõ ràng rồi.
Tần Thư: Cậu đó, cũng đừng nhọc lòng quá, cậu sống tốt là được rồi.
Thẩm Giáng Niên: Tần Thư, cậu nói thật cho mình biết, cậu đối với Lê Thiển thực sự có ý đó sao?
Tần Thư: Ý đó là ý gì?
Tần Thư rõ ràng là đang giả vờ ngốc, Thẩm Giáng Niên nằm đó gõ phím, Thẩm Giáng Niên: Vừa rồi cậu không muốn mình đến nhà cậu vì sợ sau khi mình đi Lê Thiển sẽ đi cùng mình, đến chỗ mình ở phải không?
Bên kia đang gõ phím.
Tuy nhiên, hai phút sau, câu trả lời đã đến, nhưng đó chỉ là một câu, một câu mà Thẩm Giáng Niên không biết diễn đạt như thế nào, Tần Thư: Trong một khoảnh khắc nào đó, mình cảm thấy cậu càng ngày càng giống Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên: A~
Tần Thư: Hiện tại càng giống hơn.
Thẩm Giáng Niên: Chậc, đừng làm ra vẻ như cậu biết rất rõ về Thẩm Thanh Hoà, hừ.
Tần Thư: Giấm kiểu này cũng ăn hả? Vậy cậu ăn không hết đâu.
Thẩm Giáng Niên: Đừng đổi chủ đề.
Tần Thư: Ừ.
Thẩm Giáng Niên: Nếu cậu không muốn nói chuyện này với mình, sau này mình không tác hợp nữa, cũng đừng nói đến nữa.
Bên kia đang gõ phím. Ba phút sau mới có tin nhắn trả lời, lần này ngắn gọn hơn, chỉ một chữ, Tần Thư: Ừ.
Thẩm Giáng Niên còn chưa gõ chữ, Tần Thư lại gửi tới một câu khác: Đây không phải là câu trả lời kia của cậu, mà là câu ở trên đó nữa.
Cũng gần như vậy rồi, Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, Thẩm Giáng Niên: Đúng vậy, người trẻ tuổi, phải can đảm đối mặt với trái tim mình.
Tần Thư: Giáng Niên.
Tần Thư: Mình nói cho cậu biết, không phải có ý khác.
Tần Thư: Mình cũng không hy vọng, Lê Thiển biết.
Tần Thư: Mình chỉ là...nói sao nhỉ, mình mong cậu ấy được sống tốt, cho nên....
Thẩm Giáng Niên: Mình hiểu rồi.
Bởi vì khi yêu một ai đó, sẽ muốn người đó được sống tốt, thậm chí còn nghĩ nếu có một ai đó có thể cho người đó những thứ tốt hơn, thì dù cho bản thân có không cam lòng thì cũng sẽ buông, để cho người đó rời đi. Cô cũng có suy nghĩ tương tự như thế với Thẩm Thanh Hòa, cô gấp rút muốn ở bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, muốn trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lòng cô ấy, muốn cho cô ấy tất cả những gì mà cô có, muốn vì cô ấy... làm rất nhiều chuyện khiến cho cô ấy hạnh phúc.
Thẩm Giáng Niên: Nhưng mà, cậu chưa thử đã bỏ cuộc, cậu sẽ hối hận.
Tần Thư: Mình biết, mình đang chờ cơ hội.
Thẩm Giáng Niên: Đừng chờ đến khi có người theo đuổi được Lê Thiển.
Tần Thư: Nếu như có người theo đuổi thành công, vậy chứng tỏ cậu ấy không thuộc về mình.
Thẩm Giáng Niên không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể phản bác, đối với Thẩm Thanh Hoà, không phải cô cũng thế sao? Thẩm Giáng Niên: Được rồi, hai người đều là bạn bè thân thiết của mình, mình không muốn cả hai bị tổn thương.
Thẩm Giáng Niên: Lê Thiển, tuy miệng hơi hỗn, nhưng mà tâm lại rất tốt.
Tần Thư: Nói như mình xấu lắm vậy....
Thẩm Giáng Niên: Cậu không xấu, chẳng qua không thích cười, hay nói lời khiến người ta khó chịu.
Tần Thư: Làm gì có.
Thẩm Giáng Niên: Có lẽ nếu dùng con người thật của cậu đối mặt với Lê Thiển sẽ tốt hơn, cậu có muốn thử không?
Tần Thư nhìn câu nói này, con người thật sao? Là như thế nào đâu? Thẩm Giáng Niên: Có chuyện thì phải nói, thích cậu ấy thì nói là thích cậu ấy, muốn làm gì cho cậu ấy thì cứ làm, đừng có dối lòng, rõ ràng quan tâm cậu ấy nhưng lại thích làm chuyện ngược lại.
Giống như một chuyên gia tình yêu, Thẩm Giáng Niên đem "kiến thức" đã học được truyền đến cho Tần Thư, Tần Thư miệng thì không chịu tiếp nhận, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, có lẽ cô có thể thử, nhưng... Tần Thư ở trước mặt Lê Thiển luôn sợ này sợ này, sợ con người của cô sẽ làm Lê Thiển chán ghét, lúc đó cô sẽ không còn cơ hội nữa.
Có lẽ không ai có thể hiểu được tâm trạng đau khổ này, có lẽ cô đang tự lừa dối chính mình, cô dùng bộ mặt giả tạo để cho người ta thấy sẽ ghét, nhưng khi ấy cô còn có thể tự an ủi bản thân, thứ Lê Thiển ghét không phải là con người thật của cô.
Thẩm Giáng Niên: Bắt đầu từ ngày mai, hãy nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy, thử xem sao.
Tần Thư dùng hết sức lực gõ chữ "Ân", cô thật sự đã lấy hết dũng khí để đi bước này, giống như lần đầu tiên cô bước về phía Lê Thiển... cô dùng hết sức lực nhưng cũng đã thật sự bị thương, Tần Thư thở dài, haizz, tình yêu thật khó khăn.
Cả hai đều là người bệnh, nói chuyện không được bao lâu, Thẩm Giáng Niên vì mệt mà ngủ thiếp đi, Tần Thư thì cả đêm mất ngủ, trong đầu suy nghĩ, sáng sớm mai nên bắt chuyện bằng câu gì. Nghĩ đến mức khát nước, thế là mới sáng đã rời giường đi lấy nước uống, không ngờ phát hiện Lê Thiển đã dậy từ sớm, còn ở trong bếp, "Cậu làm gì thế?" Theo bản năng mà hỏi, giọng nói vô thức mang theo sự lạnh nhạt.
"Ở trong bếp còn có thể làm gì được nữa?" Lê Thiển có lòng, sáng sớm dậy làm bữa sáng, thế mà bị người ta chất vấn: "Yên tâm đi, tôi không lấy trộm nồi chảo của cậu đâu."
Tần Thư mở miệng, tính theo thói quen mà đốp chát lại Lê Thiển, nhưng lập tức nhớ đến thỏa thuận tối qua với Thẩm Giáng Niên, sửa lời nói: "Ý tôi không phải thế, là muốn nói, giờ này còn sớm, cậu ngủ thêm lát nữa đi."
Không chỉ sửa lời nói, giọng điệu cũng thay đổi luôn, Lê Thiển có chút ngạc nhiên, động tâm một giây sau lại nhớ, Tần Thư đang bệnh, nên cũng tự thức thời mà tỏ ra yếu thế.
"Tôi ngủ sớm nên dậy sớm." Lê Thiển không có hứng thú tranh cãi với người có sức chiến đấu thấp, "Nhưng mà cậu đó, ngủ thêm nữa đi." Giọng điệu không hề ôn hoà ngược lại còn có chút ngượng. Tần Thư ừ một tiếng: "Vậy tôi về phòng ngủ một lát, bữa sáng phiền cậu vậy." Lê Thiển không nói chuyện.
Tần Thư trở về phòng, xoa xoa ngực, tự cổ vũ bản thân: Bước đầu tiên đã ổn, làm khá lắm, phản ứng của Lê Thiển cũng không tệ, phải không?
Lúc Thẩm Giáng Niên tỉnh lại đã là 10 giờ, đồ ăn tối qua nhiều dầu mỡ, Thẩm Giáng Niên không muốn ăn nữa. Sau khi thay quần áo nhẹ nhàng, giản dị, Thẩm Giáng Niên dự định đi mua quần áo, cô muốn ăn mặc thật đẹp để tham gia triển lãm nghệ thuật, đối mặt với "Lộ Dao" không rõ danh tính, Thẩm Giáng Niên không cố ý suy nghĩ gì cả, "Lộ Dao" đã bị cô liệt vào danh sách đối địch. Ai biết được cái Lộ Dao này có phải là người yêu cũ của Thẩm Thanh Hoà, hay là tồn tại đặc biệt? Thẩm Giáng Niên đau đầu khi nhớ tới trong nhà treo đầy tranh của Lộ Dao.
Đau đầu, thương nhớ, lại còn cảm thấy không khỏe, Thẩm Giáng Niên muốn làm nũng với Thẩm Thanh Hòa, xin một viên kẹo, do dự hồi lâu, gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà, trong đó có nội dung: Ghét người~~~
Bên kia đang gõ phím.
Trời đất! Thẩm Thanh Hoà đang trả lời lại cô sao? Tay Thẩm Giáng Niên run lên.