Không phải Thẩm Giáng Niên chưa từng nghe qua người có giọng nói hay, cũng không phải là người thích giọng nói người khác, nhưng mà mỗi lời nói của Thẩm Thanh Hoà rất hay. Thẩm Giáng Niên không nói, tiếp tục nhìn chằm chằm, lúc xe bắt đầu chuyển động, Thẩm Giáng Niên than thở nói thầm, “Thật không biết, đã làm bao nhiêu con tim thao thức nữa.” Đúng vậy, nhớ đến bản thân đêm nay, Thẩm Giáng Niên nghĩ, cô hẳn không phải là ngoại lệ, gương mặt này, rốt cuộc đã khiến bao nhiêu người nghiện, lại khiến bao nhiêu người mang theo vết thương lòng rời đi.
Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn có năng lực cám dỗ rất nhiều người, chỉ cần người này muốn, thì có thể đùa bỡn con tim người ta, thế mà người ta lại cam tâm tình nguyện bị thương, giống Thẩm Giáng Niên lúc này đây, một cái Thẩm Thanh Hoà xa lạ cứ thế mang cô đi, mà cô lại còn cam tâm tình nguyện, cho dù có bị thương, cũng là tự chuốc hoạ vào thân.
Khách sạn là khách sạn năm sao, Thẩm Giáng Niên xuống xe đứng ở bên cạnh xe, trong lòng vẫn có chút không rõ, cô thật sự muốn cùng Thẩm Thanh Hoà đi vào sao? Giống như nếu đi vào thì không thể đi ra.
“Đi thôi.” Lời nói của Thẩm Thanh Hoà phá tan sự do dự của Thẩm Giáng Niên, cô đi theo Thẩm Thanh Hoà đi vào trong.
“Thẩm tổng.” Lễ tân cung kính cúi đầu chào, đưa thẻ vào cửa bằng cả hai tay, liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, mỉm cười lịch sự. Trong đáy lòng Thẩm Giáng Niên lóe lên một suy đoán, Thẩm Thanh Hoà thường xuyên tới đây, cô ấy có phải là khách quen đến khách sạn năm sao không? Điều này nghe có vẻ hơi mỉa mai, cô sẽ là người thứ bao nhiêu đây?
Bây giờ đã quá muộn để hối hận, Thẩm Giáng Niên nghĩ, cửa thang máy đã mở, cô đi vào. Trên đường đi, Thẩm Thanh Hoà không dắt tay Thẩm Giáng Niên, nhưng Thẩm Giáng Niên đã đi theo phía sau. Thời điểm cô thật sự bước vào phòng, Thẩm Giáng Niên mới cảm thấy chân thật, cô thật sự thuê phòng, thuê phòng với Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà quay lại, Thẩm Giáng Niên đang đứng ở cửa, ánh mắt bối rối đã bán đứng cô. Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, “Cô ngồi trước đi, tôi đi mở nước tắm.” Thẩm Thanh Hoà đi vào nhà tắm. Tắm sao? Hai tay Thẩm Giáng Niên nắm chặt, sao cứ có cảm giác… gợi tình. Cho dù đó là phim, TV hay tiểu thuyết, hai người không quen biết nhau cùng thuê phòng, hơn phân nửa là vì chuyện đó, mà tắm là khởi đầu cho chuyện này.
Nhưng nhân vật chính của phim điện ảnh, truyền hình, tiểu thuyết… đều là một nam một nữ, chuyện này hết sức bình thường, nhưng các cô đều là phụ nữ. Một giọng nói trong tim cô đang gào lên, phụ nữ thì đã sao?
Chúng ta là ai?
Là phụ nữ.
Chúng ta muốn gì?
Sex.
Phải làm thế nào?
Dùng ngón tay.
……
Xong rồi, cuộc đời của cô, đột nhiên từ đen trắng chuyển sang thế giới cầu vồng.
“Nước đã chuẩn bị xong, cô đi tắm trước đi.” Thẩm Thanh Hoà đi ra, cắt ngang dòng suy nghĩ lung tung của Thẩm Giang Niên. Thẩm Giang Niên khó chịu đứng lên, “Cô đi tắm trước đi.” Lúc này nói cái gì cũng không thích hợp, thúc giục nhau đi tắm cũng cảm thấy kỳ quái, tựa hồ rất vội vàng.
“Trong phòng còn có phòng tắm khác, cô đi tắm chưa đi, xác định cô không sao, tôi sẽ đi tắm liền.” Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ nói, ánh mắt Thẩm Giáng Niên đảo khắp nơi, có chút do dự, “Tôi làm sao có chuyện gì, cô đi tắm đi.” Cô không muốn bị Thẩm Thanh Hoà coi thường đâu.
“Cô uống rượu, còn tôi thì không.” Thẩm Thanh Hoà bước lên một bước, Thẩm Giáng Niên cảm thấy gương mặt nóng lên, đầu óc căng thẳng, người nhanh mồm dẻo miệng như cô, giờ phút này lại biểu đạt không tốt. Vào lúc Thẩm Thanh Hoà sắp đến trước mặt cô, Thẩm Giáng Niên sợ sẽ càng nóng hơn, khoảng cách quá gần sẽ càng xấu hổ hơn, Thẩm Giáng Niên sải bước đi về phía nhà tắm, phía sau còn có lời nhắc nhở quan tâm của Thẩm Thanh Hoà, “Quần áo nếu muốn thay thì ở trong ngăn tủ nhà tắm có, có khả năng không vừa lắm, tạm thời để cô chịu ấm ức.” Vừa ôn nhu vừa nuông chiều, làm lòng Thẩm Giáng Niên gợn sóng, bắt đầu chảy vào sâu cơ thể cô.
Nhà tắm cực kỳ rộng, Thẩm Giáng Niên làm công việc phiên dịch và chạy vòng quanh thế giới, đương nhiên cô đã ở rất nhiều khách sạn cao cấp, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một phòng tắm sang trọng như vậy. Vừa bước vào còn tưởng rằng mình vào trong dãy phòng cao cấp, tủ quần áo mà Thẩm Thanh Hoà nói phải đi vào trong mới thấy. Có rất nhiều kiểu để lựa chọn, chòm sao sư tử vốn luôn gọn gàng, dứt khoát, nhưng ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên lại mắc phải căn bệnh đặc trưng của Cự Giải – khó lựa chọn.
Váy ngủ tơ lụa, áo choàng tắm, đồ ngủ bằng vải cotton, quần đùi và áo phông… thậm chí còn chuyển sang quần lót ren màu đen. Thẩm Giáng Niên khỏa thân đứng trước tủ, nhưng cô không thể tưởng tượng ra Thẩm Thanh Hoà mặc chiếc quần lót ren màu đen sẽ như thế nào. Phải nói đồ dùng ở đây quá đầy đủ, Thẩm Giáng Niên lau người, nhìn người trong gương, hơi quay sang một bên, phía trước tròn trịa hơi run run, khuôn mặt vốn đã hồng hào lại càng nóng hơn. Nghĩ đến việc tắm chung với bạn cùng phòng thời đại học, phía trước cơ thể cô trở thành một đề tài để mọi người nhiệt liệt đàm tiếu.
“Giáng Niên, cậu rốt cuộc ăn cái gì, mà đem ngực nuôi lớn thế này?”
“Đừng nói đàn ông, đến tôi là phụ nữ, còn muốn chết đuối trong cái mềm mại này, Giáng Niên, làm bạn gái tôi đi.”
“Thật sự muốn vỗ nhẹ nó mấy cái, hu hu hu.”
“Nói thật đi, Giáng Niên, phía dưới cậu có phải cũng hồng nhạt không, trước kia tôi đọc tiểu thuyết, luôn có cảnh tả nó màu hồng, tôi còn không tin, nhưng mà hôm nay nhìn cậu, tôi đã tin.”
……
“Các cậu là đồ háo sắc, sau này đừng rủ mình tắm chung nữa.” Khi đó Thẩm Giáng Niên rất tức giận, lần đầu tiên thấy các cô nương mỗi khi háo sắc, thật sự muốn phát khùng.
Nhiều người hỏi Thẩm Giáng Niên làm thế nào để chăm sóc cơ thể, khi nói lời này, đôi mắt nhỏ người ta còn nhìn chằm chằm vào ngực của cô, Thẩm Giáng Niên nói không biết người ta còn mắng cô keo kiệt. Trên thực tế, cơ thể của Thẩm Giáng Niên trời sinh ra đã thế, giống mẹ cô vậy. Nhà họ Thẩm chỉ có mỗi Thẩm Giáng Niên là tiểu bảo bối, cô cai sữa muộn hơn những người khác, điều này dẫn đến một cái tật xấu của Thẩm Giáng Niên, phải ôm lấy trái cây của mẹ nhâm nhi thì mới ngủ ngon được, khi đó, Thẩm Giáng Niên còn nói, “Mẹ ơi, cái hồng hồng này ăn ngon.” Mỗi lần thế, mẹ cô đều chọc vào trán cô, cười nói, “Mới tí tuổi đầu thôi, đừng nói bậy.”
Lúc trưởng thành, Thẩm Giáng Niên nhìn cơ thể của cô, cũng thấy có màu hồng, cũng không có cảm giác gì. Chỉ là mấy đứa bạn háo sắc cùng phòng nói ở phía dưới cũng có màu sắc như ở trên, thế mà cô còn như kẻ mất trí, lén nhìn phía dưới của cô, đùi trắng nõn, hơi lộ ra một chút, màu hồng có chút đậm, giống như một quả đào chín. Thẩm Giáng Niên xem qua một lần, xấu hổ muốn chết, còn chửi: Đám háo sắc thần kinh kia, sớm muộn gì cũng dạy hư cô.
“Cô không sao chứ?” Có tiếng gõ cửa, là giọng nói của Thẩm Thanh Hoà.
“Không sao!” Thẩm Giáng Niên thu hồi những suy nghĩ lung tung của mình, sau khi gặp Thẩm Thanh Hoà, cô ấy đặc biệt có những suy nghĩ lung tung.
Sau khi chọn tới chọn lui, cuối cùng cô cũng chọn được một bộ đồ ngủ bằng lụa hơi lỏng lẻo, so với những bộ khác thì bộ này không hiện quá rõ ràng. Trước khi ra khỏi phòng tắm, Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa, hít một hơi dài rồi điều chỉnh một lúc lâu, sờ lên mặt cô, đảm bảo rằng nó không quá nóng, sau đó đi ra ngoài.
Đêm nay cứ thuận theo tự nhiên chắc sẽ không có gì, hai người phụ nữ ngủ chung với nhau, từ nhỏ đến lớn, ai mà chưa từng chứ? Thẩm Giáng Niên cười bản thân, suy nghĩ mấy chuyện không đâu, cô và Lê Thiển ngủ với nhau không biết bao nhiêu lần.
Nhưng trong lòng cô biết lần này đã khác, không nói tới việc cô đối với Thẩm Thanh Hoà có tình cảm gì, Thẩm Thanh Hoà nhất định muốn gặp cô rồi đưa cô về khách sạn, đây không phải chuyện bình thường. Chờ một chút, Thẩm Giáng Niên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó…