Mục lục
Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi - Bạch Nương Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Giáng Niên muốn lên tiếng để xoay chuyển tình thế nhưng lại có người giành trước.

"Thẩm tổng, nghe danh đã lâu." Tân Vĩ Đồng đổi tay xách túi trái cây, trịnh trọng duỗi tay phải ra.

"Không dám." Thẩm Thanh Hòa bắt tay Tân Vĩ Đồng.

Đến bây giờ Thẩm Giáng Niên mới nhận ra... Thẩm Thanh Hòa có thể thuận tay trái? Hầu hết mọi người sử dụng tay phải thường xuyên hơn nên khi cần phát huy sức mạnh, họ sẽ có thói quen duỗi tay phải ra. Thẩm Thanh Hòa vừa đưa tay trái ra, lại dùng tay phải ăn... Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không nhận ra bản thân đang lạc hướng.

"Bảo Giáng Niên đi mua ít trái cây, sao lại mua nhiều thế." Thẩm Thanh Hòa buông tay Tân Vĩ Đồng ra, lời nói nhắc đến Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên tỉnh táo lại: "Trái cây rất nhiều nhìn ngon nên mua...." Thẩm Giáng Niên chủ động tiến lên nói: "Đưa trái cây cho tôi." Cô nói với giọng điệu không thể từ chối, đồng thời đưa tay ra nhận lấy.

"Cám ơn." Thẩm Giáng Niên cũng không thèm gọi tên cô ta, cô không muốn Thẩm Thanh Hòa biết, Tân Vĩ Đồng cười nói: "Không có việc gì."

"Thanh Hòa, chúng ta đi thôi." Thẩm Giáng Niên mỉm cười đi về phía Thẩm Thanh Hòa.

"Giáng Niên." Tân Vĩ Đồng chủ động gọi cô, Thẩm Giáng Niên cau mày mới quay đầu lại: "Còn có chuyện gì sao?" Cô hy vọng Tân Vĩ Đồng sẽ không biết điều đến thế, cô cũng không phải người giỏi chiều lòng người khác, với Tân Vĩ Đồng cô cũng đủ khách sáo rồi. Từ nhỏ đến lớn, ai dám chọc cô, cô sẽ không để người ta sống quá dễ dàng.

"Tôi muốn nói vài lời với riêng Thẩm tổng, em xách trái cây hơi nặng, hay là đi về trước đi?" Tần Vĩ Đồng cười, vẻ mặt ôn hòa, trước mặt Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên muốn giữ hình tượng. Nhưng mà cái người Tần Vĩ Đồng đang ép làm mặt xấu, chuyện xưa giữa các cô, Thẩm Giáng Niên không muốn ai biết hết, đang muốn mở miệng từ chối, Thẩm Thanh Hòa lại nói, "Giáng Niên, em đi trước đi, tôi sẽ đi theo sau."

"..." Thẩm Giáng Niên đành phải nuốt lời nói: "Được, vậy em xách trái cây đợi người ở phía trước." Ý là sẽ không tự mình quay về, trái cây khá nặng, tự người nắm bắt thời gian mà nói chuyện.

Sau khi Thẩm Giáng Niên rời đi, Thẩm Thanh Hòa rời mắt khỏi cô.

"Thẩm tổng, tôi biết thời gian của cô rất quý, tôi sẽ nói ngắn gọn." Ánh mắt của Tân Vĩ Đồng vẫn dõi theo bóng dáng xa xa của Thẩm Giáng Niên, "Giáng Niên là học muội của tôi, tôi đối với cô ấy, chỉ có tốt, không có xấu."

Thẩm Thanh Hòa vẫn thờ ơ chờ đợi lời nói tiếp theo của cô ta.

"Giáng Niên từ nhỏ đã ưu tú, người thích cô ấy có rất nhiều, cô không quản được cô ấy." Tân Vĩ Đồng đột nhiên giơ tay lên vẫy vẫy, Thẩm Thanh Hòa xoay người nhìn thoáng qua, thấy Thẩm Giáng Niên đứng cách đó không xa đang nhìn cô, thấy cô quay đầu lại mới vẫy tay, "Bây giờ, cô ấy đang ở độ tuổi tươi đẹp, năng lực có nhan sắc có, khí chất lẫn tiền tài, cô ấy đều có, người vừa đẹp lại vừa xuất sắc...." Tân Vĩ Đồng rõ ràng đang mất tập trung và nói chậm rãi.



"Xin lỗi." Thẩm Thanh Hòa ngắt lời cô ta, "Nếu cô chỉ muốn nói điều này, tôi sẽ không muốn nói chuyện với cô."

"Thẩm tổng." Tân Vĩ Đồng nhìn đi nơi khác, "Tôi không biết cô đã sử dụng phương pháp nào để che giấu bản thân tốt, nhưng trên thế giới không có bức tường không thể xuyên thủng. Sẽ luôn có người biết chuyện gì đã xảy ra. Mọi thứ chỉ là vấn đề của thời gian, nếu cô..." Tân Vĩ Đồng đang nói chuyện, Thẩm Thanh Hòa đột nhiên nghiêng người tới, nhìn chằm chằm vào mắt Tân Vĩ Đồng một lúc, nheo mắt, mở miệng, chậm rãi nói: "Cô biết, vậy thì sao?"

Thế lực áp bức đang ập đến khiến Tân Vĩ Đồng vô thức lùi lại, sắc mặt hơi thay đổi, bình tĩnh nói: "Thẩm tổng, người mắt sáng không nên làm chuyện mờ ám, chuyện cô làm có dám để Giáng Niên biết không?"

Thẩm Thanh Hòa cười hừ, lùi ra xa, nhếch khóe môi cười, "Nói với cô ấy cái gì?" Thẩm Thanh Hòa chợt nhận ra, nhẹ giọng nói: "Nói với cô ấy, hoa hồng là cô tặng à? Hay là cô mong tôi sẽ truyền đạt giúp cô là cô thích cô ấy?"

Sắc mặt Tân Vĩ Đồng lúc này có chút lo lắng: "Cô không phải đang điều tra tôi vì sợ tôi truy đuổi cô ấy sao?"

"A ~" Thẩm Thanh Hòa cười khẽ, sau khi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Người trẻ tuổi à, học sống tốt đừng học cái xấu, phải dùng não chứ đừng đoán bừa." Thẩm Thanh Hòa giơ tay lên vẫy, người đứng nơi xa lập tức đáp lại, ra sức mà vẫy theo, như truyền đi sự phấn khích.

"Cô!" Tân Vĩ Đồng muốn nói thêm nhưng Thẩm Thanh Hòa đã cất bước rời đi, "Tâm ý của cô tôi sẽ truyền đạt." Giọng nói đã nhỏ dần.

Tân Vĩ Đồng nhếch miệng, cuối cùng cắn môi, cau mày, xoay người rời đi.

Nếu giữ được đồi xanh ở đó thì không phải lo không có củi, Thẩm Thanh Hòa, đừng quá hung hãn.

"Đưa cho tôi." Thẩm Thanh Hòa đưa tay định lấy đi hai cái, Thẩm Giáng Niên chỉ đưa một cái, sau một hồi đưa đẩy, Thẩm Thanh Hòa nghiêm nghị nói: "Ngoan, đưa tôi." Đột nhiên nghiêm túc, khiến Thẩm Giáng Niên hơi giật mình.

Kẻ hèn nhát không còn cách nào khác đành phải tay trắng đi theo Thẩm Thanh Hòa.

Sắp đến cửa tòa nhà, Thẩm Giáng Niên vẫn đang loay hoay trong đầu, có nên hỏi bọn họ vừa rồi nói chuyện gì không? Không hỏi Thẩm Thanh Hòa thì phải làm sao? Hay là đi hỏi Tân Vĩ Đồng? Nhưng mà cô không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Tân Vĩ Đồng. Mới vừa rồi, Thẩm Giáng Niên đột nhiên nhớ tới lời của bà ngoại, cảm giác sắp ứng nghiệm.... Cảm giác này có chút không tốt.

Trước cửa, bùm, Thẩm Giáng Niên mất tập trung, đụng phải Thẩm Thanh Hòa đang ở phía trước.

"Sao vậy?" Thẩm Giáng Niên xoa xoa trán.

"Mở cửa." Thẩm Thanh Hòa bước sang một bên, Thẩm Giáng Niên vội vàng đẩy cửa.

Khi đến cửa thang máy, cũng sắp đến cửa nhà, Thẩm Giáng Niên lại nghĩ, trời ơi, cô còn chưa hỏi Thẩm Thanh Hòa, cô ấy và giáo sư Lục đã nói chuyện gì, sao cô lại có nhiều chuyện như vậy? Nếu không hỏi trong lòng sẽ bực bội.

Cửa thang máy mở ra.

Thẩm Thanh Hòa vừa định đi vào, Thẩm Giáng Niên đột nhiên vươn tay ôm lấy cô: "Trưởng quan!"

"Sao." Thẩm Thanh Hòa dừng một chút, đảo mắt nhìn xung quanh, lông mày và đôi mắt trông rất đẹp ngay cả khi đang cau mày, "Có chuyện gì thì cứ nói." Thẩm Thanh Hòa ra lệnh đặc quyền, Thẩm Giáng Niên nhanh chóng nắm lấy cơ hội, "Vừa rồi hai người nói gì á?"

Thẩm Thanh Hòa nhướng mày, mím môi dưới: "Muốn nghe sự thật? Hay là..."

"Nói thật!"



"Cô ta khen em."

"..." Ding, cửa thang máy đóng lại như phản đối người đã để nó đợi lâu như vậy, Thẩm Giáng Niên cảm thấy xấu hổ, "Em nghiêm túc đó, người đừng có nháo...."

"Khen em tuổi trẻ tài cao nhiều tiền."

".... Thẩm Thanh Hòa, người trêu em phải không?" Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, nắm lấy góc áo của Thẩm Thanh Hòa lắc lắc.

"Cô ta còn nói thích em."

".... Người mà cứ đùa thế, em không muốn hỏi nữa." Thẩm Giáng Niên sắc mặt càng đỏ hơn, cảm giác được Thẩm Thanh Hòa chỉ là trêu chọc cô.

"Tôi có ghi âm ở đây, nếu không tin thì tự mình nghe đi."

"Hứ."

"Nếu không thích em, thì sao lại nhào vào ngực em đâu?" Thẩm Thanh Hòa nhấn nút thang máy, nhẹ giọng nói. Quả nhiên, quả nhiên, Thẩm Thanh Hòa đã thấy, "Người đã nhìn thấy hết rồi..."

"Hai người ở trước mặt tôi ôm nhau, tôi khó mà không thấy."

"Nói nhảm, là cô ta vô tình vấp ngã, em...." Khoan đã, Thẩm Giáng Niên đang muốn giải thích đột nhiên nhận ra điều gì đó, đi theo Thẩm Thanh Hòa vào thang máy, tiến lại rất gần: "Người ghen phải không?"

Thẩm Thanh Hòa nhìn thẳng vào cô, hoàn toàn không để ý đến cô, nhưng càng như vậy, Thẩm Giáng Niên càng cảm thấy người này đang ghen, "Người ghen phải không? Phải không nào?" Hai tay Thẩm Giáng Niên nhàn rỗi, chọc chọc vào người Thẩm Thanh Hòa, còn dựa vào người ta, thiếu dụi dụi nữa thôi, đột nhiên cửa thang máy mở ra, Thẩm Giáng Niên nhìn ra cửa giật mình: "Ba... ba về khi nào thế?" Ôi trời, cũng may không phải giáo sư Lục, nếu không đã bị phê bình rồi.

"Đưa trái cây cho ta." Thẩm Vạn Thành mỉm cười nói, nhận lấy trái cây rồi đi vào mà không nói thêm lời nào. Thẩm Giáng Niên lè lưỡi, vỗ nhẹ vào tim tỏ vẻ sợ hãi, Thẩm Thanh Hòa giơ tay xoa tóc cô cười khẽ một tiếng.

Biết Thẩm Thanh Hòa không tức giận, không so đo, vậy là tốt rồi.

Sau khi vào nhà, Lục Mạn Vân vẫn đang xem đài tổng hợp, trong bếp truyền đến tiếng nước chảy, Thẩm Giáng Niên rất hiểu chuyện, "Em đi rửa trái cây, Thanh Hòa, người ngồi với mẹ em nói chuyện đi." Thẩm Thanh Hòa ậm ừ rồi ngồi xuống.

"Anh Thẩm, nữ thần của anh nói muốn uống ép cam tươi." Thẩm Giáng Niên vừa vào cửa, lập tức khóc lóc kể lể với cứu tinh, "Tối trễ vậy rồi còn bắt con đi mua. Lần sau, chuyện gia tăng tình cảm này, phải giao cho anh làm."

"Còn lắm lời nữa." Thẩm Vạn Thành cười nói: "Hôm nay, con đó, chọc giận nữ thần của ba như vậy, sao không nói hả?" Thẩm Giáng Niên bất lực phản bác, lẩm bẩm nói: "Con cũng hết cách mà."

"Quả cam và dâu tây là dành cho nữ thần, còn măng cụt là mua cho ba, ba đoán, cherry là cho nữ thần của con đúng không?" Thẩm Vạn Thành cười lớn, Thẩm Giáng Niên cũng không phủ nhận, "Thẩm Thanh Hòa xuất sắc như vậy, ba nói thử xem, cô ấy làm nữ thần của con, con sẽ lấy cô ấy làm chuẩn, ba thấy con có chí hướng lắm không?"

"Tiểu đồng chí rất có chí hướng, nhưng sao lại không mua việt quất cho con hả?"

"Không mua ạ, con là muốn một thanh niên mới có tư tưởng phục vụ cho mọi người." Thẩm Giáng Niên khi nói chuyện với ba cô cũng bớt căng thẳng hơn. Nói chung, anh Thẩm không nghiêm khắc như giáo sư Lục nên hai người đa phần nói chuyện với nhau sẽ đùa giỡ nhiều hơn.



"Là thanh niên có tư tưởng mới, ba nghĩ, là người phụ nữ xinh đẹp, con nên giữ hình tượng thục nữ ở nơi công cộng, con xem nữa thần của con đi, vừa rồi rất đoan trang."

...Thẩm Giáng Niên biết Thẩm Vạn Thành đang nói đến cảnh tượng trong thang máy, "Không phải là vì trong thang máy không có ai, cho nên con mới giỡn với cô ấy mà."

"Ai nói thang máy không có ai? Ai biết được trong phòng giám sát có cụ già đang nhìn thì sao?"

"....."

"Giữ hình tượng, là mỗi lúc mỗi nơi phải nhớ đến." Thẩm Vạn Thành nói với giọng điệu nghiêm túc hơn, "Không chỉ có con, mà còn phải suy xét đến cả nữ thần của con nữa."

"Nghe quân nói một buổi bằng đọc sách mười năm, anh Thẩm nói có lý." Thẩm Giáng Niên vui vẻ tiếp nhận lời "phê bình" của Thẩm Vạn Thành, nếu mẹ cô có thể làm được như vậy, cô cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.

"Mẹ, ba con nhất quyết giành ép nước cam cho mẹ...." Rửa trái cây xong, Thẩm Giáng Niên lẻn ra ngoài, Thẩm Vạn Thành bưng trái cây, "Giáng Niên mua rất nhiều, ta đi ép ít nước trái cây, Thanh Hòa thích ăn gì tự lấy đi."


"Đừng ép nữa, đã trễ rồi." Lục Mạn Vân đứng dậy. Thẩm Giáng Niên trong lòng cảm thấy một hàng dấu ba chấm.... Mẹ cô cố ý làm vậy!


"Thanh Hoà, tối nay cháu nên ngủ ở phòng ngủ bên cạnh, ngày nào cũng được dọn dẹp." Lục Mạn Vân chỉ cửa phòng, Thẩm Thanh Hòa cũng đứng dậy, nhìn Thẩm Giáng Niên lắc đầu, cô vẫn nói: "Được ạ." Thẩm Giáng Niên có chút thất vọng, cô muốn ngủ cùng phòng với Thẩm Thanh Hòa.


"Giáng Niên, trong phòng ngủ của con còn có chăn, con có muốn đổi chăn không?" Lục Mạn Vân quay người hỏi Thẩm Giáng Niên đang nhăn nhó nói: "Nếu con không muốn đổi thì thôi, biểu cảm thế này là sao?" Thẩm Giáng Niên trong nội tâm khịt mũi, cố ý hỏi. "Con không đổi." Thẩm Giáng Niên không dám chọc Lục Mạn Vân nữa.


Mỗi người trở về phòng, Thẩm Thanh Hòa vừa ngồi xuống đã nhận được tin nhắn WeChat.


Tiêu Lãng Cuốn: Buổi tối đi thăm phòng khách, gõ cửa ba lần ra hiệu, đợi em. ⁄(⁄ ⁄·⁄ω⁄·⁄ ⁄)⁄


Thẩm Thanh Hòa cười nhẹ, cô nhóc này...


Thẩm Giáng Niên lo lắng cầm điện thoại, rất nhanh nhận được hồi âm, một chữ: Nặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK