Mục lục
Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi - Bạch Nương Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở khoảng cách rất gần, Thẩm Giáng Niên không biết tại sao lại nhắm mắt lại, cô ngửi thấy mùi của một người phụ nữ xen lẫn với mùi rượu, không chỉ là mùi nước hoa. Cơ thể Thẩm Giáng Niên căng thẳng và hô hấp của cô sắp ngừng lại, khi cô cho rằng Thẩm Thanh Hoà sắp hôn cô ấy, Thẩm Thanh Hoà nói với một giọng rất nhẹ, “Đừng sợ.”

Thẩm Thanh Hoà buông cô ra, hít sâu một hơi, nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, đặt ly xuống, hắng giọng nói: “Ở đây có bốn phòng ngủ, cô có thể tùy ý.” Thẩm Thanh Hoà đứng lên, quay lưng lại với Thẩm Giáng Niên, giọng điệu không còn thân mật như trước, “Cô chọn một phòng đi, tôi đi trải giường cho cô.”

Khoảng cách đột nhiên mở ra khiến người ta có chút lạnh lẽo, Thẩm Giang Niên khó hiểu, vừa rồi bầu không khí tốt như vậy, tại sao lại đột nhiên thế này? Thẩm Giang Niên đột nhiên nổi giận, nhấp một ngụm rượu, thô bạo xoa xoa khóe môi nói: “Không cần, tôi không phải trẻ con, tôi không cần cô hầu hạ, cô buồn ngủ thì ngủ đi.” Sau khi Thẩm Thanh Hoà vào một phòng ngủ nào đó, Thẩm Giáng Niên uống hết ly này đến ly khác, càng uống càng buồn.

Theo một nghĩa nào đó, đối với Thẩm Thanh Hoà, cô chẳng có hấp dẫn. Người bắt đầu say, không nghĩ ra tại sao cô lại hy vọng có thể hấp dẫn được Thẩm Thanh Hoà, cô chỉ đơn giản cảm thấy thật không công bằng. Thẩm Thanh Hoà đã thành công hấp dẫn cô, nhưng mà cô lại không hấp dẫn được Thẩm Thanh Hoà. Điều này khiến cô tức giận. Buồn bực trong người, lý trí bắt đầu bị quấy nhiễu, cô muốn đi lý luận, muốn đi hỏi người kia, cô có chỗ nào khó coi? Tại sao Thẩm Thanh Hoà không thể hiện bất kỳ sự thích thú nào?

Thẩm Giáng Niên không thèm gõ cửa, cô nhấc chân đá cánh cửa một cái, cửa không khoá, ầm một tiếng, cửa mở ra. Thẩm Giáng Niên có chút đứng không vững, dựa vào khung cửa, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà đặt cuốn sách xuống, nửa nằm ở giường, “Cô còn chưa ngủ?”

“Cô đúng là đồ dối trá!” Thẩm Giáng Niên buồn bực, cô lảo đảo đi đến trước giường, chất vấn, “Cô muốn gặp tôi, rồi bây giờ như thế này sao?” Thế thì làm gì cần phải mang cô đến khách sạn chứ? Đầu óc cô rất loạn, nhưng mà vẫn còn có nơi bình tĩnh.

Ly rượu trong tay Thẩm Giáng Niên lắc lư, Thẩm Thanh Hoà nhích sang một bên, có lòng tốt nhắc nhở, “Cẩn thận, đừng làm đổ rượu.”

Thẩm Giáng Niên vì câu nói này càng thêm tức giận, “Một chai rượu thôi mà, ngày mai tôi trả lại cho cô!” Đặc biệt cái động tác dịch người vào bên trong của Thẩm Thanh Hoà, làm như cô ấy đang muốn trốn, làm Thẩm Giáng Niên càng bực thêm, cô quỳ một chân trên giường, hùng hổ hỏi, “Cô nói đi, có phải cô đang gạt tôi không? Cô đối với tôi, rốt cuộc có mục đích gì?” Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Giáng Niên, giật lấy ly rượu trong tay cô, uống cạn.

“Cô, cô làm gì mà uống rượu của tôi?” Người uống say, nói không được dứt khoát cho lắm. Thẩm Thanh Hoà uống rượu của cô, dùng cái ly của cô, có phải các cô hôn môi gián tiếp không? Thẩm Thanh Hoà cười nói, “Rượu của cô sao?” Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, đưa tay phải ra trước mặt Thẩm Thanh Hoà, “Tôi nói cho cô biết, đã rót vào ly của tôi rồi thì chính là của tôi, tôi cũng đã nói ngày mai tôi trả lại tiền cho cô, cho nên cô đừng có ở đó mà lên mặt với tôi.”

Thẩm Thanh Hoà cười cười, nói đầy ẩn ý, “Cô uống rượu xong, càng đáng yêu hơn.”

“Này! Tôi nói cho cô biết!” Thẩm Giáng Niên vì muốn thể hiện là người có khí thế mạnh mẽ, cho nên giơ tay lên đập xuống giường, nhưng mà cô quên mất, giường rất mềm, còn cô thì là người say, bởi vì dùng quá sức cho nên nhào về phía trước. May mắn là Thẩm Thanh Hoà vẫn luôn chú ý đến cô, nhanh chóng đứng dậy, một tay kéo cơ thể Thẩm Giáng Niên, tay còn lại vòng qua người sắp ngã xuống. Một vòng tay vững chắc, Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giáng Niên vào trong lòng ngực cô.

Sự thay đổi vị trí đột ngột khiến Thẩm Giang Niên choáng váng, bởi vì say rượu mà chớp mắt, chậm vài giây cô mới hiểu ra tình hình hiện tại, chật vật đứng dậy, “Cô không cần an ủi tôi.” Thẩm Thanh Hoà không chịu thả, đầu ngón tay chọc chọc lên cái trán Thẩm Giáng Niên, “Đứng là một cô nhóc khó chiều.”

“Tôi cũng sắp 30 tuổi rồi, cô bao nhiêu tuổi mà gọi tôi là nhóc!”

“Tôi sắp 40 rồi đó, gọi nhóc có gì không đúng.”

“Cô 40?” Thẩm Giáng Niên chớp chớp mắt, bĩu môi không tin, “Cô lại nói dối tôi, quả nhiên chị gái xinh đẹp không phải người tốt.”

“Tôi không có nói dối cô,” Giọng Thẩm Thanh Hoà dịu đi, bị vẻ trẻ con của Thẩm Giáng Niên chọc cười thành tiếng, “Tôi có thể làm dì của cô luôn đó.”

“Nhiều nhất là chị thôi, dì khỉ khô.” Uống rượu xong, quên mất cần phải đoan trang thục nữ.

“Vậy thì chị đi.” Giọng của Thẩm Thanh Hoà đầy cưng chiều, Thẩm Giáng Niên nằm chưa được một giây lại ồn ào đòi uống rượu tiếp, Thẩm Thanh Hoà dỗ, “Hôm nay, em uống không ít rồi, rượu này tác dụng chậm, lát nữa sẽ khó chịu.”

“Khó chịu thì khó chịu.” Thẩm Giáng Niên nói đầy ấm ức, “Nếu không ở đây cũng khó chịu.” Cô giơ tay lên xoa xoa bên ngực trái. Thẩm Thanh Hoà mím môi, sau đó hỏi, “Chỗ này sao lại khó chịu?”

“Người lừa em.”

“Tôi lừa em chỗ nào?”

“Nói muốn em, đều là giả, mang em đến khách sạn, sau đó ở chỗ này đọc sách!” Thẩm Giáng Niên phàn nàn, “Em không đẹp bằng sách sao.” Người ta nói đến mức hốc mắt đều đỏ, người ta còn đang ấm ức đây. Thẩm Thanh Hoà buồn cười, lắc lắc cái người trong lòng, tay gãi cằm Thẩm Giáng Niên, “Ai nói em không đẹp bằng sách?”

“Vậy tại sao người lại không nhìn em~” Đôi mắt cầu xin sự chú ý của Thẩm Giáng Niên, thực sự quá… mềm, Thẩm Thanh Hoà trêu chọc hỏi, “Lỡ đâu nhìn em rồi, tôi lại nhìn thấy thứ khác, thì phải làm sao bây giờ?”

“Em đâu phải quái thú, đâu biết biến thân doạ người.” Thẩm Giáng Niên không rõ bản thân đang nói cái gì, toàn bộ chỉ muốn phát tiết, “Em Thẩm Giáng Niên, cho dù không đẹp bằng người, nhưng mà cũng đâu có xấu đến mức không thể nhìn? A? Người khác nhìn thấy em, đều bị em hấp dẫn, thế tại sao, người lại thờ ơ với em? Không công bằng!”

“Không công bằng?”

“Đúng vậy, thật không công bằng, em bị người hấp dẫn, tại sao người lại không có chút cảm giác nào với em?”

Nụ cười của Thẩm Thanh Hoà càng sâu, ôm thật chặt người trong lòng, liên tục thở dài mấy cái, Thẩm Giáng Niên mới ngừng lải nhảu, “Sao thế?”

“Thẩm Giáng Niên.” Thẩm Thanh Hoà ôn nhu gọi cô, khiến xương cốt Thẩm Giáng Niên có chút mềm, “Có chuyện gì thì nói, đừng có gọi tên em.”

“Tôi muốn hỏi em một chuyện.” Vẻ mặt của Thẩm Thanh Hoà rất nghiêm túc, “Em trả lời thật là được.” Thẩm Giáng Niên thấy Thẩm Thanh Hoà nghiêm túc như vậy, giãy giụa nói, “Người nghiêm túc như vậy, em cũng phải nghiêm túc, người đỡ em lên đi.” Thẩm Thanh Hoà mím môi, thật sự không nhịn cười được mà, cô nhóc này.

Hai người ở trên giường, Thẩm Giáng Niên ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà loay hoay, muốn tìm được vị trí thoải mái, Thẩm Thanh Hoà còn nghe lời chỉ thị của cô, “Người nhích qua đây một chút, em muốn ngồi ở đây, nhích vào trong một chút, đúng rồi, khoanh chân lại….” Thẩm Thanh Hoà mím môi cười, im lặng làm theo. Chờ Thẩm Giáng Niên loay hoay một hồi mới tìm được vị trí vững chắc, cơ thể hơi cúi, nhìn chằm chằm đôi mắt sâu, nhìn không ra được có gì khác thường, hít một hơi rồi nói, “Được rồi, người hỏi đi, em chuẩn bị xong rồi,” Cô nhớ rõ, Thẩm Thanh Hoà từng nói thích lúc nói chuyện ánh mắt phải chạm vào nhau.

Thẩm Giáng Niên quỳ trên giường, mông ngồi trên đôi chân cô dùng lấy làm đệm, cực kỳ đoan chính, khiến Thẩm Thanh Hoà bật cười.

“Này, đừng cười mà, em nghiêm túc đó.” Thẩm Giáng Niên nhíu mày, không vui, Thẩm Thanh Hoà nén cười, ừ một tiếng, nói, “Tôi biết, hôm nay em ở trước cửa Sea World nhìn thấy cảnh kia.”

“A?” Đầu óc Thẩm Giáng Niên phản ứng không được nhanh lắm, “Cảnh nào?”

“Thì là hai người phụ nữ, ở cửa, làm tình.” Thẩm Thanh Hoà nói thẳng ra, trong nháy mắt mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK