Tất nhiên, cũng có những hạn chế. Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, nó không phải là không đủ mà còn dư thừa.
Trước đây Thẩm Giáng Niên đã nhận được một bó hoa hồng đỏ rực, sau vài ngày im lặng, hoa hồng lại bắt đầu xuất hiện, khiến Thẩm Giáng Niên tự hỏi phải chăng hoa hồng biến mất là do cô quá bận về nhà muộn.
Hai ngày nay cô về sớm hơn. Cứ như thể những nhân viên cửa hàng hoa đã mọc rễ lên ngay trước cửa nhà cô vậy.
"Xin chào, xin mời ký." Nhân viên cũng bất đắc dĩ, người phụ nữ xinh đẹp này lúc trước còn nghe điện thoại của cậu ta, giờ thì không chịu nghe, còn block luôn.
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không nhận." Thẩm Giáng Niên lạnh lùng nói.
Thẩm Thanh Hòa sau đó đi tới, nhìn thoáng qua nhân viên bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Cầm trước đi." Thẩm Giáng Niên sửng sốt, Thẩm Thanh Hòa không phải không quan tâm sao?
"Cậu ta cũng chỉ làm việc thôi." Thẩm Thanh Hòa nói sau khi đóng cửa lại. Thẩm Giáng Niên cũng không phủ nhận quan điểm này, "Đúng là làm việc, những lỡ như mang đến phiền toái không đáng có cho cuộc sống của em thì sao?" Trong lời nói của Thẩm Giáng Niên đầy ẩn ý, Thẩm Thanh Hòa làm sao không hiểu, thản nhiên nói: "Tôi cũng không vì thế mà ghen."
...Có cần nói thẳng như vậy không, Thẩm Giáng Niên than thở: "Vậy bó hoa hồng này thật sự không có ý nghĩa gì tồn tại." Bản thân cô cũng không thích hoa hồng, người tặng cũng chỉ là để chọc tức Thẩm Thanh Hòa mà thôi, đúng không? Đương nhiên, cái này cũng chỉ suy đoán của Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Thanh Hòa có thói quen về nhà là phải tắm thay quần áo liền, lúc cô sảng khoái bước ra, Thẩm Giáng Niên đang ngồi trong phòng khách, đặt bó hoa lên bàn, tập trung vào bó hoa.
"Trường quan, người nghĩ nên đặt hoa ở đâu?" Vừa rồi Thẩm Giáng Niên đột nhiên cảm thấy sở dĩ Thẩm Thanh Hòa không ghen là vì thái độ thờ ơ của cô đối với hoa?
"Không phải trước đây em hay đặt nó ở ban công sao?" Thẩm Thanh Hòa thản nhiên nói.
"Đúng vậy, tự nhiên em thấy hơi áy náy với bó hoa này, đã đưa tới tận đây rồi mà còn bị bỏ rơi." Thẩm Giáng Niên cầm bó hoa nói, nghiêm trang hỏi Thẩm Thanh Hòa: "Hay là cắm vào bình hoa, sau đó đặt...." Trước khi Thẩm Giáng Niên nói nên đặt nó ở đâu, Thẩm Thanh Hòa đã ngước mắt lên, nhàn nhạt nhìn cô, miệng Thẩm Giáng Niên mấp máy, nhận được ánh mắt lạnh lùng của trưởng quan, khiến cô quên mất mình đang định nói gì.
"Em muốn đặt nó ở đâu?" Thẩm Thanh Hòa hỏi.
"A..." Thẩm Giáng Niên a một tiếng, Thẩm Thanh Hòa không ghen đấy chứ? Hahaa, Thẩm Giáng Niên cười thầm, nhưng biểu cảm vẫn nghiêm túc, "Trưởng quan quyết định đi."
"Đặt nó ở ban công." Vẻ mặt Thẩm Thanh Hòa khá bình tĩnh, Thẩm Giáng Niên cố ý nói: "Sao không để nó ở phòng khách?"
"Rốt cuộc ai mới là người quyết định?" Thẩm Thanh Hòa hỏi ngược lại, Thẩm Giáng Niên bị vả mặt, bản thân vừa mới một giây trước, "Người, người, người." Thẩm Giáng Niên mang hoa đi ra ban công, khi quay lại thì Thẩm Thanh Hòa đã ở trong bếp. Thành thật mà nói, Thẩm Thanh Hòa trông không giống tiểu thư con nhà giàu, cô ấy không những làm được mọi việc mà còn có thể làm rất tốt mọi việc.
Điều này không chỉ thể hiện qua kỹ năng nấu nướng mà còn thể hiện trong cuộc sống hàng ngày của cô ấy. Ngoài việc ở nơi xa hoa thì toàn bộ cuộc sống của Thẩm Thanh Hòa đều rất đơn giản. Đặc biệt đối với đồ ăn thì không lãng phí. Vì vậy, Thẩm Giáng Niên càng tò mò về gia đình Thẩm Thanh Hòa, nhưng không thể hỏi, nhất là bây giờ họ sắp chia xa, hai người không thích hợp nói về những chủ đề dễ gây ra xung đột như vậy.
Thẩm Giáng Niên đè xuống dấu chấm hỏi trong lòng, cũng đi vào phòng bếp: "Trưởng quan, tối nay để em nấu ăn."
"Không cần." Thẩm Thanh không quay đầu lại. Thích một người là cảm giác như thế nào, Thẩm Giáng Niên không biết người khác cảm thấy thế nào, chỉ cần nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa là lập tức muốn tiếp xúc thân mật. Trước kia cô không dám làm, hiện tại cũng không dám, nhưng chuyện ôm Thẩm Thanh Hòa từ phía sau, cô dám.
Nghĩ sao thì làm vậy, Thẩm Giáng Niên ôm Thẩm Thanh Hòa, má áp vào lưng cô ấy, cô vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng. Mỗi lần như vậy, Thẩm Giáng Niên đều không khỏi cảm thấy đau lòng, Thẩm Thanh Hòa nhất định đã trải qua chuyện gì đó nên mới cảnh giác như vậy. Là chuyện gì mà khiến đến mất ngủ? Nhìn Thẩm Thanh Hòa không phải là ngày một ngày hai mà là kết quả của nhiều năm tháng.
"Trưởng quan ơi~"
"Sao."
"Em yêu người."
Động tác Thẩm Thanh Hòa khựng lại, tiếp tục rửa lá rau rồi nói: "Ừa." Thẩm Thanh Hòa đôi lúc có thể rất khiêu khích, nhưng cũng rất đần độn, khi người ta nói yêu cô ấy, cô ấy sẽ chỉ ừ một tiếng, "Vẫn mãi yêu người." Thẩm Giáng Niên đã bắt đầu học được, cố gắng tránh hỏi Thẩm Thanh Hòa những câu như 'Tại sao người lại yêu em? Người yêu em nhiều đến mức nào? Người sẽ yêu em bao lâu...' Đây là điểm đau của Thẩm Thanh Hòa, cô ấy hoặc không trả lời, hoặc làm tổn thương người ta, Thẩm Giáng Niên cũng sợ.
"Ừa." Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng ừa. Thẩm Thanh Hòa đang nấu ăn, phía sau cô có Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hòa không nói buông ra, lại bị Thẩm Giáng Niên ôm chặt lấy. Trong bếp không có âm thanh, nhưng lại rất hài hòa. Thẩm Thanh Hòa bắt đầu xào rau, vỗ vỗ người phía sau: "Có khói dầu, ra phòng khách đi."
"Để em xào cho." Thẩm Giáng Niên buông Thẩm Thanh Hòa ra, xắn tay áo lên.
"Em đi đun nước pha trà cho tôi. Đã lâu rồi tôi không uống." Thẩm Thanh Hòa rất ít khi đưa ra yêu cầu, Thẩm Giáng Niên ừa ừa hai tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài xử lý. Thẩm Thanh Hòa nhìn bóng dáng vội vã của cô, cảm nhận được phản ứng của Thẩm Giáng Niên khi được cô đáp lại, người này lòng tràn đầy vui mừng.
Bàn ăn luôn im lặng. Ăn xong Thẩm Giáng Niên muốn ra ngoài đi dạo, Thẩm Thanh Hòa lau tay, "Đi thôi." Có lẽ là vì sắp chia xa nên Thẩm Thanh Hòa tựa hồ cũng đáp ứng yêu cầu của cô. Chỉ có một điều mà Thẩm Thanh Hòa đang trốn tránh, đó là thân mật.
Hai người thân mật với nhau chỉ dừng lại ở ôm hôn. Thẩm Giáng Niên không thể hiểu được, cho nên có chút bực bội, người bình thường sẽ ước gì ngày nào cũng nằm trên giường mùi mẫn với nhau, còn các cô thì chưa biết lần gặp mặt tiếp theo là khi nào. Nắm tay Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên cũng không an phần, cứ cào cào lên đó, Thẩm Thanh Hòa nắm chặt, "Ngoan nào."
Thực ra Thẩm Thanh Hòa cũng có cảm giác phải không?
Lúc này, ở Bắc Kinh không quá lạnh, sau bữa tối sẽ có rất nhiều người ra ngoài đi dạo. Thẩm Giáng Niên nắm tay Thẩm Thanh Hòa đi dạo trên đường phố Bắc Kinh, sau khi nhìn thấy những đôi xung quanh anh anh em em với nhau, Thẩm Giáng Niên không nhịn được nữa, làm nũng: "Trưởng quan ơi~"
"Sao."
"Trưởng quan ơi, trưởng quan à~"
"Sao thế?"
"Chỉ muốn gọi người thế thôi." Thẩm Giáng Niên cười lớn, lòng bàn tay nắm chặt.
Thẩm Thanh Hòa đã quá quen thuộc với thành phố Bắc Kinh trong đêm, đã từng lộng lẫy cũng từng chán ghét.
Bây giờ, cô cũng đã lớn tuổi, Bắc Kinh cũng giống con người, cũng thay đổi theo. Trở nên càng lộng lẫy chói mắt, càng xinh đẹp động lòng người, nhưng mà cô vẫn không thích Bắc Kinh, nhưng mà... Thẩm Thanh Hòa siết chặt lòng bàn tay, người của cô đang ở Bắc Kinh, chính tại nơi này cô gặp được người ấy, cái sự chán ghét kia bắt đầu rạn nứt, bắt đầu nở ra một bông hoa hạnh phúc nhỏ.
Nghĩ đi nghĩ lại, thành phố Bắc Kinh vô tội, cô hà cớ gì phải đi ghét một thành phố này vì quá khứ.
"Bắc Kinh thật sự đã thay đổi rất nhiều." Thẩm Giáng Niên đột nhiên thở dài, "Em còn nhớ rõ lúc nhỏ, không có nhiều nhà cao tầng, cũng không có nhiều đèn màu xinh đẹp như vậy." Thẩm Giáng Niên tiếc nuối nói: "Có không ít tứ hợp viện đã bị tháo dở, mặc gù bây giờ hiện đại hóa là tốt, nhưng mà đã thiếu đi nét văn hòa truyền thống." Cuối cùng còn nói như một nhà triết học, "Muốn có được thì phải chịu mất đi, truyền thống và hiện đại khó mà dụng hòa được, muốn hiện đại thì phải mất đi truyền thống."
"Vậy cũng chưa chắc." Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng nói.
"Tại sao chưa chắc? Giống như lửa và nước không tương thích với nhau, nên chỉ có thể lựa chọn lấy hoặc bỏ."
"Trong hóa học, lửa và nước có thể hòa quyện với nhau."
...Thẩm Giáng Niên lập tức sửng sốt, cô phát hiện ra yêu một người thông minh là không tốt, sau này cô sẽ không thể nào ra vẻ được nữa, bởi vì Thẩm Thanh Hòa đã làm được hơn thế, hơn nữa nữa người ta còn nói rất thật. Đúng là nếu cho phốt pho trắng vào trong nước nóng, rồi cho thêm oxy vào đó, phốt pho trắng vẫn có thể cháy trong nước. Thua nhưng không cam lòng, "Hóa học là hóa học, em đang nói về kiến trúc mà." Thẩm Giáng Niên biện hộ.
"Ừa, a ~" Thẩm Thanh Hòa cười nhẹ, lộ ra sự cưng chiều, trong lòng Thẩm Giáng Niên dịu lại, "Người cười cái gì?" Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng nói: "Cười em đáng yêu." Mặt Thẩm Giáng Niên lập tức đỏ bừng, "Đang yên bình mắc gì ghẹo em hả." Thẩm Giáng Niên vòng tay ôm lấy Thẩm Thanh Hòa, "Lỡ mà ghẹo em có cảm giác, người phải chịu trách nhiệm đó." Vừa lơ đãng là lạc đề ngay.
Quả nhiên Thẩm Thanh Hòa không có trả lời, Thẩm Giáng Niên đã đoán trước, nhưng vẫn đau lòng. Có thật là thân hình của cô đã không còn hấp dẫn Thẩm Thanh Hòa không? Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, khiến Thẩm Giáng Niên bất an.
Giữa phụ nữ với nhau, đặc biệt là giữa cô và một Thẩm Thanh Hòa thông minh ưu tú, nếu không còn sức hấp dẫn về thể xác, cô vẫn chưa nghĩ ra được phải làm gì để duy trì sức hấp dẫn với Thẩm Thanh Hòa, sau đó chờ cơ hội chinh phục cô ấy.
Nấu ăn, cô không bằng Thẩm Thanh Hòa.
Năng lực, cô cũng không giỏi bằng Thẩm Thanh Hòa.
Vẻ ngoài, thì thôi không cần nói....
Nếu cơ thể không được nữa... Thẩm Giáng Niên u sầu cúi đầu, phải làm gì đây bây giờ? Người yêu sắp đi nước ngoài, nhưng cô nhận ra vấn đề nghiêm trọng này, nhưng phải giải quyết thế nào?
Nếu không, tối nay quyến rũ Thẩm Thanh Hòa thử xem sao?