Lữ Chính Cường quát, mặc dù đã ngăn cản được mọi người, nhưng tuyệt đối không cách nào hoàn toàn vây khốn các cường giả, chỉ sợ không qua bao lâu sẽ có người vượt qua, nhưng đây cũng là cơ hội cho bốn đại sơn môn.
Sưu sưu!
Mọi người cấp tốc nhảy vào trong động, Đông Vô Mệnh đánh ra thủ ấn cuối cùng, sau khi nhóm người Bạch Oánh nhảy vào cũng nối đuôi theo sau.
- Xuy!
Sắc mặt Lữ Chính Cường trầm xuống, kết xuất thủ ấn, ném ra cấm chế cuối cùng ngay cửa động, lúc này mới thả người nhảy xuống.
- Đáng chết, phá độc phấn cùng độc khí này cho ta!
Phanh phanh!
Tiếng nổ thật lớn quanh quẩn khắp bốn phía, nhìn thấy người của bốn đại sơn môn đã vào động, những người còn lại đều điên cuồng phá vỡ độc khí cùng độc phấn của Đông Vô Mệnh, tận lực dùng thời gian nhanh nhất quét đi sạch sẽ.
Trong tâm tình vui vẻ lẫn bất an, rốt cục Lục Thiếu Du nhìn thấy bên dưới xuất hiện một đoàn hào quang, hấp lực đột nhiên biến mất, cả ba người trực tiếp rơi thẳng xuống bên dưới.
Sức nặng của Lục Thiếu Du nhiều nhất vì vậy là người đầu tiên rơi xuống mặt đất gập ghềnh, nháy mắt hai thân thể mềm mại rơi lên người hắn, ôn nhu hương rơi vào lòng làm cho hắn cảm giác khổ sở, cũng may thân thể hắn đủ rắn chắc.
Bạch Linh cùng nữ tử lập tức đứng dậy tránh sang một bên, không nhìn thấy rõ sắc mặt nữ tử, nhưng trong mắt Bạch Linh lần đầu tiên hiện ra tia khác thường.
Lục Thiếu Du đứng dậy, thu hồi tạp niệm, đánh giá chung quanh, nơi này là một địa phương bình thường, chỉ có cánh cửa đá, hai bên là vách đá thật dày, ánh sáng ảm đạm, nhưng cửa đá thật lớn.
Sưu sưu!
Ngay lúc Lục Thiếu Du còn đang quan sát, bên trên có không ít thân ảnh rơi xuống, người đi đầu là Thiên Độc Yêu Long cùng Lam Thập Tam.
Theo sát phía sau là nhóm người Vân Tiếu Thiên, cuối cùng là bốn đại sơn môn, Phi Linh môn, Song Đao môn, Ma Tâm cốc cùng Thiên Âm môn, Bách Linh tông.
Lam Thập Tam cùng nhóm võ vương linh vương luôn đi theo bên cạnh vừa rơi xuống đất, nhìn thấy nữ tử che mặt lập tức hội tụ cùng nhau.
Mà người của bốn đại sơn môn cũng tụ tập một chỗ, Lục Thiếu Du lướt mắt nhìn qua, sắc mặt trầm xuống, người của Phi Linh môn bị thương khá nhiều, sắc mặt Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân, Tả Thiên Khung đều tái nhợt, Hoa Mãn Lâu còn có tia vết máu, mười mấy võ tướng tử vong, mà người tu vi võ phách đều chết hết, vốn còn có hơn bảy mươi người, bây giờ chỉ còn lại hơn bốn mươi người.
Lục Thiếu Du cảm thấy cực kỳ đau lòng, đi vào Huyền Thiên bí cảnh còn chưa thấy được bảo vật, nhưng Phi Linh môn đã tổn thất sáu mươi người.
Ánh mắt hắn lướt qua những sơn môn khác, phát hiện thương vong không nhẹ, không ít trưởng lão đều bị thương, có người máu tươi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, theo nhân số mà xem đã có không ít người rơi xuống.
Nếu hắn không nhớ lầm, trong Lan Lăng sơn trang ít nhất có ba trưởng lão võ suất đã chết, còn có một võ vương bị thương, trong Hóa Võ tông cũng mất hai võ suất, trọng thương khá nhiều, Linh Thiên môn cùng Hắc Sát giáo cũng vậy, về phần những sơn môn như Song Đao môn, thương vong thật không ít, nếu tính ra tình hình của Phi Linh môn vẫn đỡ hơn một chút.
- Chư vị, các ngươi lui ra đi!
Ngay lúc Lục Thiếu Du còn đang quan sát, Lữ Chính Cường chợt quát một tiếng, ánh mắt nhìn qua Lam Thập Tam bọn họ, hiện tại nơi này đều là đồng minh, chỉ có nhóm người này lai lịch không rõ, đương nhiên không cho họ xen vào.
- Hừ, các ngươi muốn độc chiếm bảo vật, sợ là nuốt không trôi đi?
Một võ vương đứng sau lưng Lam Thập Tam sắc mặt trầm xuống nói.
- Ở trong Cổ Vực nếu bốn đại sơn môn chúng ta nuốt không trôi, chỉ sợ không còn thế lực nào ăn hết được!
Đồng Quy Tinh nói.
- Thời gian không nhiều lắm, người bên trên sắp xuống rồi, trước giải quyết mấy người này!
Công Tôn Hóa Nhai lạnh lùng nói, nhất thời người của bốn đại sơn môn vây quanh nhóm người Lam Thập Tam.
Thực lực nhóm người đứng sau lưng Lam Thập Tam không kém, thậm chí là nhất lưu, vài võ vương linh vương, hơn nữa còn không tầm thường, hoàng bào võ vương có thể đối kháng Bạch Linh, mà người khác không yếu chút nào, nhưng dù rất mạnh cũng không thể đối kháng người của bốn đại sơn môn liên thủ, chỉ nói mấy người Lữ Chính Cường cũng đủ đối phó bọn họ.
Nhóm người Lam Thập Tam cũng biết điểm này, tuy thực lực họ không kém, nhưng không đủ đối kháng đối phương liên thủ.
- Động thủ đi, trước giải quyết mấy người này!
Gia Cát Tây Phong thu lại chiết phiến, chân khí tràn ra định xuất thủ.
- Chư vị chưởng môn, ta xem chúng ta nên dựa vào vận khí của mình tốt hơn, tuy thực lực chúng tôi kém chư vị, nhưng nếu trưởng bối chúng tôi biết chư vị chưởng môn hạ thấp thân phận ra tay với chúng tôi, chỉ sợ sẽ mất hứng!
Nữ tử ngẩng đầu, trong tay hiện ra một khối ngọc bài màu vàng.
Trên ngọc bài không có chân khí dao động, chỉ có một hoa văn, Lục Thiếu Du vừa nhìn thấy liền kinh ngạc, bởi vì hoa văn giống như đúc hoa văn trên kiên chương trưởng lão Thiên Địa các của hắn, chỉ là màu sắc khác nhau mà thôi, mang theo cỗ khí tức tĩnh mật.
Vừa nhìn thấy ngọc bài trong tay nữ tử, ánh mắt Lữ Chính Cường, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai, Gia Cát Tây Phong cùng Vân Tiếu Thiên đều thay đổi.
- Ngươi có thân phận gì trong đó?
Ánh mắt Vân Tiếu Thiên trầm xuống, hỏi.
- Chư vị, đây chính là thánh nữ cùng thánh tử tân nhậm của chúng tôi, nói vậy chư vị hẳn là biết rồi đi.
Hoàng bào võ vương nói.
- Phong Sát trưởng lão, ngươi cũng là người của Thiên Địa các, người khác không biết thân phận của ngươi, ta có thể đoán được, nhưng thật không nghĩ tới ngươi lại ở chung một chỗ với bốn đại sơn môn, làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn!
Nữ tử nói.
- Nguyên lai là thánh nữ cùng thánh tử tân nhậm, khó trách trẻ tuổi như vậy có thực lực bất phàm như thế, ra cửa còn có đội hình như vậy đi theo!
Vân Tiếu Thiêu phất tay áo, không thấy rõ sắc mặt nhưng có thể cảm giác được biến hóa không nhỏ.
- Nguyên lai là thánh tử cùng thánh nữ tân nhậm của Thiên các, khó trách!
Sắc mặt Đồng Quy Tinh trầm xuống, nói.
- Thánh tử cùng thánh nữ Thiên các, chẳng lẽ là người của Thiên các trong Thiên Địa các?
Ánh mắt Lục Thiếu Du kinh ngạc, trong Thiên Địa các, Thiên các chính là lực lượng hạch tâm, không nghĩ tới Lam Thập Tam cùng nữ tử lại là người của Thiên các, khó trách thực lực thiên phú mạnh như thế, mà địa vị của hai người chỉ sợ không thấp, nếu không ra ngoài sẽ không có nhiều cường giả đi theo bảo hộ.
- Các ngươi đã là người của Thiên các, nói thế nào chúng ta cũng phải cho các ngươi vài phần mặt mũi, nhưng hôm nay nếu các ngươi muốn đi vào chúng ta cũng không khách khí, Thiên Địa các vốn không hề nhúng tay phân tranh, các ngươi đã quên quy củ!
Lữ Chính Cường nói.
- Lữ chưởng môn, bây giờ là tầm bảo cũng không phải phân tranh, phân tranh gì trên đại lục, Thiên Địa các sẽ không tham dự.
Lam Thập Tam nói.
- Tầm bảo, thì phải nhờ vào thực lực, có Thiên Địa các làm hậu thuẫn cũng vô dụng!
Ánh mắt Lữ Chính Cường trầm xuống, lập tức nói:
- Người có tu vi võ suất mau vào đi, tu vi linh vương võ vương cùng nhau giúp ta bố trí Thiên Cương thuẫn của Linh Thiên môn!