Đông Vô Mệnh như hình với bóng bám trụ Hàn trưởng lão.
- Không ngại, ta đi xem tốt hơn!
Giờ phút này Hàn trưởng lão cũng không muốn bị dây dưa, thân ảnh chợt lóe đã đi lên núi.
Lần này Đông Vô Mệnh không tiếp tục truy theo, mà quay đầu nhìn Lục Thiếu Du mỉm cười hiểu ý, một già một trẻ lộ ra ý cười tà khí âm hiểm.
Ngay lập tức một già một trẻ cấp tốc bay thẳng tới ngọn núi ở giữa, gắt gao theo sát phía sau Hàn trưởng lão.
- Tiểu lừa gạt, sao huynh không đợi muội!
Lữ Tiểu Linh tức giận chu miệng kêu lên.
- Tiểu Linh tỷ, ca ca cùng sư phụ chạy nhanh như vậy để làm chi?
Lục Tâm Đồng vuốt tóc hỏi.
- Ta cũng không biết, đi xem một chút!
Lữ Tiểu Linh mơ hồ đoán được gì đó, lập tức cùng Lục Tâm Đồng thúc giục Phi Thiên Ngô Công nhanh chóng đuổi theo lên núi.
Vài ngọn núi khổng lồ cao vút trong mây, kiến trúc liên miên không ít, mây mù phủ kín khắp núi non.
Mà giờ khắc này bên trên một đỉnh núi lớn nhất, ngọn núi dựng thẳng chân trời, khí thế nguy nga kỳ vĩ bất phàm.
Trên đỉnh núi có một đại điện kim bích huy hoàng sừng sững, đại điện thật lớn, toàn bộ cột trụ đều làm từ ngọc thạch, tuyệt đối là một danh tác.
Vào lúc này bên ngoài đại điện có không ít thi thể, bốn phía đã bị đại bộ phận đệ tử Phi Linh môn chiếm lĩnh, mà ở trước cửa đại điện là đệ tử Phi Linh môn đang đứng thật chỉnh tề.
- Đều tránh ra cho ta, ai dám đi lên ta sẽ không khách khí!
Quanh thân Thiên Độc Yêu Long tràn ngập yêu nguyên, hắc mang lan tràn, đang đối diện với trưởng lão Linh Thiên môn, một nhóm người tức giận dựng râu trừng mắt, nhưng thực lực không đủ, căn bản không dám tiến lên.
- Sưu!
Giữa không trung, một đạo thân ảnh trực tiếp nhảy lên cao, lập tức hỏi:
- Sao lại thế này?
- Hàn trưởng lão, Phi Linh môn thật quá đáng, lại không cho chúng tôi đi vào!
Nhóm trưởng lão liền lên tiếng, trên mặt còn mang theo vẻ ủy khuất, khiến cho người ta cảm thấy thật ngoài ý muốn lẫn buồn cười.
- Là ai lớn mật như thế, lại không cho các ngươi đi vào, ta muốn nhìn thử xem!
Ánh mắt Hàn trưởng lão trầm xuống, biết rõ vẫn cố hỏi, ánh mắt nhìn qua Thiên Độc Yêu Long.
- Hàn trưởng lão, chính là người này!
Một trưởng lão nhìn Thiên Độc Yêu Long nói.
- Độc Long huynh, vì sao ngươi làm vậy, chưởng môn Linh Thiên môn là nhạc phụ của chưởng môn, đều là người một nhà, tại sao ngươi lại ngăn cản chư vị trưởng lão Linh Thiên môn được chứ!
Đúng lúc này hai thân ảnh cấp tốc bay tới, thanh âm Đông Vô Mệnh truyền đến.
- Ta chỉ muốn tốt cho họ mà thôi, đệ tử Phi linh môn đang thu thập bên trong, tro bụi nhiều, ta đã bảo họ chờ một lát hãy đi vào, họ lại không nghe, lòng tốt lại bị người cho là lòng lang dạ thú!
Thiên Độc Yêu Long nói, cũng không quản tới mọi người, trực tiếp đi thẳng tới cửa đại điện.
- Gặp qua cung phụng!
Vài chục đệ tử Phi Linh môn đứng ngoài cửa đại điện cùng hành lễ.
Thiên Độc Yêu Long phất phất vạt áo, nghênh ngang tiêu sái đi vào bên trong.
Nhìn theo dáng vẻ của Thiên Độc Yêu Long, người của Linh Thiên môn càng thêm tức giận, nguyên nhân bên trong chỉ sợ người trong cuộc mới hiểu rõ ràng.
- Hàn trưởng lão, đều là hiểu lầm, Độc Long huynh chỉ có ý tốt, nhưng tính khí nóng nảy một ít, phỏng chừng bên trong đã thu thập xong xuôi, mời chư vị vào đi.
Lục Thiếu Du sờ sờ mũi, lập tức mỉm cười nói.
Ánh mắt Hàn trưởng lão thật bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm nhóm đệ tử Phi Linh môn, sắc mặt tối tăm không hề che giấu.
- Sưu sưu…
Hai thân ảnh xinh đẹp hạ xuống, chính là Lục Tâm Đồng cùng Lữ Tiểu Linh.
- Hàn trưởng lão, ngươi sao vậy?
Lữ Tiểu Linh nhìn thấy sắc mặt người của Linh Thiên môn, không khỏi nghi hoặc hỏi.
- Tiểu thư, việc ở đây đã xong, Thương Sơn môn đã bị diệt, chúng ta nên về trước đi, chưởng môn nhất định đang chờ tin tức.
Quay đầu lại nhìn Lữ Tiểu Linh, Hàn trưởng lão nói.
- Hay là Hàn trưởng lão hãy về trước, ta lưu lại thêm vài ngày, tới lúc đó ta sẽ về.
Lữ Tiểu Linh vừa nói vừa nhìn qua Lục Thiếu Du.
- Sư muội, sư phụ đã đặc biệt dặn dò, muốn chúng ta phải đưa muội trở về, muội nên đột phá linh soái.
Trong Linh Thiên tứ soái, Hồng Phong nhất thời nói.
- Sư huynh, ngươi nói với cha ta vài ngày nữa ta sẽ về!
Lữ Tiểu Linh trừng Hồng Phong, chu miệng nói.
- Tiểu thư, không thể được, ngươi nhất định phải cùng chúng ta về trước.
Hàn trưởng lão nghiêm mặt, biểu tình không thể thương lượng nói.
- Tiểu Linh, tu luyện quan trọng hơn, đi về trước đi!
Lục Thiếu Du nói, lần trước Lữ Chính Cường có nhắc qua, Lữ Tiểu Linh sắp đột phá linh soái, nha đầu muốn lưu bên cạnh hắn vài ngày, chỉ sợ sẽ làm chậm trễ thời gian.
- Huynh cũng muốn muội trở về, uổng công muội còn lo lắng cho huynh!
Lữ Tiểu Linh hờn dỗi giậm chân trừng Lục Thiếu Du, thở hổn hển không thèm để ý mọi người, hai tay chống nạnh, dáng vẻ thật hung hãn, nhưng lại lộ ra đường cong thân thể vô cùng hấp dẫn:
- Tốt lắm, tu luyện trọng yếu, ta làm xong mọi việc sẽ đi Linh Thiên môn tìm muội, sau khi muội đột phá cũng có thể tới tìm ta.
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ cười nói, đây đúng là mẫu hổ, sau này có thêm Vân Hồng Lăng, cuộc sống của hắn càng gian nan, vạn nhất hai mẫu hổ kháp nhau, hắn càng thêm vất vả.
- Được rồi, nếu huynh không đi gặp muội, muội sẽ đi tìm huynh đó!
Lúc này thần sắc Lữ Tiểu Linh mới hòa hoãn trở lại, cũng hiểu việc tu luyện trọng yếu.
Sau một lát nhóm trưởng lão Linh Thiên môn đều rời đi, sắc mặt khó xem, cũng không có cách nào, Hàn trưởng lão do dự hồi lâu chợt nhìn thấy Bạch Linh ở đỉnh núi xa xa, sau đó mới cắn răng rời khỏi.
- Hiện tại đã khống chế được Thương Sơn môn!
Bạch Oánh từ đại điện bay ra, sắc mặt mỉm cười nói.
Lục Thiếu Du cười hài lòng, hết thảy cũng như phỏng đoán của hắn.
- Thiếu Du, sao vậy, nhìn thấy Hàn trưởng lão có vẻ thật tức giận, nhạc phụ của ngươi có thể có ý kiến hay không?
Bạch Oánh hỏi.
- Việc này…
Lục Thiếu Du khẽ cười, nói:
- Nhạc phụ hẳn không tới mức có ý kiến, nhưng trưởng lão Linh Thiên môn phỏng chừng ý kiến không nhỏ.
- Ca ca, người của Linh Thiên môn làm sao vậy, nhìn mặt họ có chút không cao hứng!
Lục Tâm Đồng nghi hoặc hỏi.
- Ha ha!
Đông Vô Mệnh mỉm cười nói:
- Tâm Đồng, sau này con lớn lên sẽ hiểu được thôi.
- Tâm Đồng, ca ca của muội đang giành địa bàn với người của Linh Thiên môn đâu, đại điện Thương Sơn môn do ai chiếm lĩnh trước thì chứng minh sau này sẽ thuộc về ai, người của Linh Thiên môn không vào được, cho nên tức giận.
Một thân ảnh xinh đẹp nhẹ nhàng rơi xuống, không mang theo chút thanh âm nào đã xuất hiện bên cạnh mọi người.
- Khó trách vừa rồi sư phụ phải ngăn cản vị Hàn trưởng lão kia đâu.
Ánh mắt Lục Tâm Đồng sáng lên, lúc này mới chợt hiểu ra.
- Hắc hắc, dựa theo quy củ, nơi này do ai vào trước thì thuộc về ai, Thương Sơn môn không nhỏ, tự nhiên không thể lưu lại cho Linh Thiên môn!
Đông Vô Mệnh cười hắc hắc nói, bộ dáng hồ ly lộ vẻ đáng khinh.