Lục Thiếu Du gật đầu đáp, không hề giấu diếm.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du gật đầu, ánh mắt của Lữ Chính Cường lập tức run lên, nói:
- Tiểu tử nhà ngươi, chuyện lớn như vậy mà ngươi còn nói ra, sợ là sẽ rước lấy không ít phiền toái rồi, khó tránh khỏi sẽ có người đánh chủ ý muốn cướp chìa khoá Huyền Thiên Bí Cảnh của ngươi.
- Tiểu tế đã có tính toán rồi, cùng lắm thì huỷ chiếc chìa khoá đó, ai muốn động thủ, cùng lắm thì một chưởng bẽ đôi.
Lục Thiếu Du nói.
- Ngươi nghĩ thì hay, nếu như có cường giả ra tay thì sợ là ngươi không đủ năng lực phản kháng đâu.
Lữ Chính Cường trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du một cái rồi nói.
- Nhạc phụ cứ yên tâm đi, chìa khoá kia tiểu tế đã cất kỹ lắm rồi, ngoại trừ tiểu tế ra thì không ai tìm được nó đâu
Lục Thiếu Du nói, điểm này thì Lục Thiếu Du đã sớm nghĩ tới rồi, cái chìa khoá kia đặt bên trong trữ vật giới chỉ ẩn tàng trên tay của mình, người bình thường nhất định sẽ không tìm ra, cái trữ vật giới chỉ bình thường mà mình đang đeo bây giờ chỉ toàn chứa mấy thứ vớ vẩn mà thôi.
- Trên người của ngươi có chìa khoá của Huyền Thiên Bí Cảnh, chẳng lẽ ngươi thật sự không có ý định hợp tác cùng Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang hay sao?
Lữ Chính Cường nhìn Lục Thiếu Du hỏi.
- Có lợi thì tiểu tế mới hợp tác, không có lợi thì cứ một nhát gãy đôi, hy vọng nhạc phụ đại nhân hiểu cho tiểu tế.
Lục Thiếu Du nói, hợp tác cùng với Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang thì Lục Thiếu Du đương nhiên sẽ không cự tuyệt, đối với bảo vật bên trong Huyền Thiên Bí Cảnh, nếu nói Lục Thiếu Du không động tâm thì quả thật là nói dối, bất quá Lục Thiếu Du cũng biết rõ, Phi Linh Môn của mình mà muốn tự tìm bảo vật thì sợ là sẽ vô cùng khó khăn, cho dù có tìm được đi nữa, tới lúc đó cũng sẽ trở thành đích ngắm cho kẻ khác, Phi Linh Môn cũng không thể nào chống nổi toàn bộ cường giả của đại lục vây công.
- Tiểu tử nhà ngươi sợ là đã sớm có tính toán rồi, rốt cuộc phải có lợi ích gì thì ngươi mới chịu hợp tác cùng Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang đây?
Lữ Chính Cường mỉm cười, nhìn Lục Thiếu Du hỏi.
- Nhạc phụ hỏi riêng cho người, hay là đại diện cho ba sơn môn khác tới làm thuyết khách đây?
Ánh mắt của Lục Thiếu Du loé lên, hỏi.
- Có gì khác nhau sao?
Lữ Chính Cường bưng chén nước trên bàn lên nhấp một ngụm.
- Nếu như nhạc phụ muốn hỏi tiểu tế với tư cách cá nhân thì tiểu tế chỉ có thể nói cho nhạc phụ biết, ai cho tiểu tế nhiều lợi ích hơn thì tiểu tế sẽ giao cho người đó, phỏng chừng Tam Tông Tứ Môn cũng sẽ cảm thấy có hứng thú lắm, mấy thế lực như Tam Tông Tứ Môn và thành Ma Vân cũng sẽ không đồng ý để cho Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang lấy được bảo vật trong Huyền Thiên Bí Cảnh đâu, thậm chí tiểu tế cũng có thể uỷ thác chiếc chìa khoá này cho Thiên Địa Các các bán đấu giá, phỏng chừng giá bán được sẽ không thấp đâu.
Lục Thiếu Du cũng bưng một chén nước trên bàn lên nhấp một hớp.
- Nếu như ta đại diện cho ba sơn môn còn lại tới đây làm thuyết khách thì sao?
Ánh mắt của Lữ Chính Cường loé lên, che dấu cảm xúc, nhưng trong lòng thì cảm thấy rất bất đắc dĩ, xem ra, tên tiểu tử này đúng là nhìn ra Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang rất muốn lấy được chìa khoá, nhưng lại không làm gì được hắn.
- Nếu như vậy thì Linh Thiên Môn của nhạc phụ cũng là một trong Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, chúng ta cứ tính rạch ròi kiểu thân huynh đệ đi vậy.
Lời của Lục Thiếu Du còn chưa dứt thì ánh mắt của Lữ Chính Cường loé lên, lập tức cắt đứt lời nói của Lục Thiếu Du, nói:
- Tiểu tử nhà ngươi đừng có mà lẫn lộn bối phận.
Lục Thiếu Du sững sờ, lập tức cười xấu hổ nói:
- So sánh mà thôi, so sánh mà thôi.
- Ngươi nói đi.
Lữ Chính Cường vung tay á, ngồi thẳng người vội mở lời hỏi.
- Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang hợp tác cùng với Phi Linh Môn của tiểu tế, vậy thì phải dựa theo điều kiện của tiểu tế, điều kiện của tiểu tế cũng không cao, tiểu tế có một chiếc chìa khoá, nếu như cuối cùng chúng ta chiếm được bảo vật Huyền Thiên Môn lưu lại thì sẽ chia đều bảo tàng với Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, tổng cộng chia thành năm phần, Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang mỗi bên một phần, Phi Linh Môn của tiểu tế một phần, đồng thời, trước khi chia thì Phi Linh Môn tiểu tế muốn được chọn ra năm bảo vật bỏ vào túi riêng trước, trước khi chia, Phi Linh Môn tiểu tế cũng cần phải có được quyền ưu tiên chọn trước nữa.
Lục Thiếu Du nói xong liền đưa ánh mắt nhìn Lữ Chính Cường với vẻ dò xét.
Ánh mắt của Lữ Chính Cường không có bất kỳ biến hoá nào, sau một lát chỉ khẽ thở dài, đưa mắt nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Thiếu Du, thực lực của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang còn mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ngươi nhiều, làm việc phải biết tự lượng sức, đứng ở góc độ ta là nhạc phụ của ngươi thì ta sẽ đồng ý với ngươi, chính là gạt bỏ tầng quan hệ này thì ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý, ba sơn môn còn lại tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý đâu.
Lục Thiếu Du nhấc mắt lên nhìn rồi nói:
- Thực lực của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang quả thật rất mạnh, điểm này tiểu tế cũng biết rõ, nhưng mà thực lực có mạnh hơn nữa thì đã sao, chẳng phải mấy ngàn năm nay các người đều không tìm được huyền thiên bí cảnh hay sao.
Lữ Chính Cường chỉ cúi đầu không nói gì, dường như đang nghĩ gì đó, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói:
- Việc này ta phải thương lượng với bọn họ một chút, như vầy đi, sáng mai tới chỗ hôm nay thương nghị.
- Cũng được.
Lục Thiếu Du thoáng suy tư một cái rồi lập tức gật đầu đáp.
- Được rồi, bàn chuyện công xong rồi, chúng ta có thể nói tới chuyện riêng rồi.
Nhìn Lục Thiếu Du, thần sắc của Lữ Chính Cường hơi khựng lại, khẽ nói.
- Tiểu tế cũng có chuyện đang muốn hỏi nhạc phụ đây, không biết liệu nhạc phụ biết được bao nhiêu về Huyền Thiên Bí Cảnh và chuyện về Huyền Thiên Môn?
Lục Thiếu Du hỏi.
Lữ Chính Cường nhìn Lục Thiếu Du một cái, tựa tiếu phi tiếu, lập tức nói:
- Ta đương nhiên là có biết một chút, bất quá nói cho ngươi biết thì ta được lợi gì?
- Đều nói con rể cũng có một nửa là con, chẳng lẽ nhạc phụ còn muốn lấy cái gì ở chỗ tiểu tế chứ, chỉ sợ cả Phi Linh Môn của tiểu tế hiện tại nhạc phụ cũng không đặt vào mắt, cho dù tiểu tế có đưa, nhạc phụ cũng chưa chắc đã muốn lấy, lại nói, thứ tiểu tế đưa nhạc phụ cũng chẳng thèm đặt vào mắt, cho nên, tiểu tế cũng chỉ đành mặt dày mà thôi.
Lục Thiếu Du nói mà mặc không đổi sắc, nhưng trong lòng thì thầm mắng hai lão nhạc phụ của mình đều chẳng phải người bình thường.
- Hảo tiểu tử, lời nào cũng bị ngươi nói cả rồi, ta còn có thể nói gì được nữa.