Đi mua bỉm sữa cho con gần về tới nhà, Khương Diệp thấy bà nội lên xe rời đi. Chẳng hiểu sao cô lại đi theo bà. Bà đến một căn biệt thự lớn thì một phụ nữ trung tuổi ra mở cửa đón bà vào. Cô trả tiền taxi rồi bước xuống nhìn vào trong. Vì sao nhìn nơi này cô cũng có cảm giác thân thuộc như vậy?
Bà nội đã thay quần áo ra ngoài tưới cây, dường như đây mới chính là nhà của bà thì phải. Nếu như vậy, đây có thể là nơi cô từng sống cùng Khang Nam. Nghĩ vậy, coi đưa tay lên ấn chuông cửa. Vẫn người phụ nữ trung niên lúc nãy ra mở cửa, nhìn thấy cô, mặt mũi bà biến sắc, ấp úng.
– Khương Diệp, sao cháu lại về đây?
– Cháu về nhà cháu không được sao?
Cô chỉ nói bừa vậy mà người phụ nữ kia lại reo lên.
– Cháu nhớ ra rồi sao? Ơn trời, cuối cùng cháu đã nhớ ra rồi.
Bà ôm cô rồi khóc, dường như họ rất thân thiết, nhưng đã lỡ rồi nên cô cũng để im cho bà ôm.
– Dì Ba, ai vậy?
– Bà ơi là Khương Diệp ạ.
Bà nội ngạc nhiên chạy ra thấy Khương Diệp thì hốt hoảng.
– Sao cháu lại đến được đây?
– Bà, có phải đây là nhà vợ chồng cháu từng ở không?
– Cháu vào nhà đi đã.
Cô theo bà vào nhà, chầm chậm quan sát khắp nơi, mọi thứ đều mang lại cảm giác thân thuộc. Ngồi vào phòng khách, cô nhìn bà nội nói như cầu xin.
– Bà có thể nói với con mọi chuyện không?
– Con muốn biết chuyện gì?
– Vợ chồng cháu từng sống ở đây có phải không?
– Ừ, sau khi cháu tai nạn thì cả nhà mình chuyển qua nhà mẹ cháu ở.
– Vì sao ạ? Vì sao phải chuyển chứ?
– Đó là ý của chồng cháu.
– Anh ấy rời đi sau khi cháu gặp tai nạn phải không ạ?
Bà nội ngập ngừng, bà cũng không biết vì sao cháu bà lại đột ngột đi Mỹ. Mọi người dặn bà nói dối cháu dâu nhưng cũng chẳng cho bà câu trả lời thỏa đáng vì sao Khang Nam lại làm vậy?
– Nó đi trước khi con tỉnh dậy khoảng một tuần.
– Vậy là anh ấy không biết con sẽ tỉnh phải không ạ?
– Có lẽ vậy, nhưng chắc chắn là có lí do, cháu hãy tin nó đi.
Khương Diệp đứng dậy, ánh mắt tối sẫm lẫn thất vọng. Chẳng lẽ lời Ambhom nói đúng, vì cô bị tai nạn nặng mà cô bị chồng bỏ sao.
– Bà, phòng vợ chồng cháu ở đâu ạ?
– Cháu muốn lên ấy làm gì?
– Bà nói cháu hãy tin anh ấy thì cháu sẽ tin nhưng cháu muốn biết mặt anh ấy.
– Phòng hai đứa trên tầng hai, phòng đầu tiên.
Bà lặng lẽ thở dài, bà cũng không hiểu lí do cho việc phải giấu Khương Diệp về chồng nó như vậy? Chẳng lẽ Khang Nam thực sự đã bỏ con bé mà đi.
Đứng trước cửa phòng, cô đưa tay mở cửa nhưng căn phòng lại khóa cửa im lìm. Cô xoay xoay tay nắm cửa nhưng đúng là nó đã bị khóa.
– Bà nội, bà có chìa khóa phòng con không ạ?
– Phòng ấy chỉ Khang Nam có chìa khóa thôi con ạ.
Khương Diệp rất muốn vào bên trong phòng, chắc chắn trong ấy sẽ có đồ liên quan đến chồng cô. Nhưng chìa khóa đâu để mở bây giờ? Cô chạy xuống hỏi bà.
– Bà ơi, con gọi người phá cửa nhé!
– Phòng của vợ chồng con nên con cứ làm gì mình muốn.
Cô mở túi lấy điện thoại tìm số thợ khóa thì nhìn thấy chiếc chìa khóa hôm qua Quý Hải đưa. Nhìn nó chằm chằm rồi như thử vận may mà nhón lấy nó mang lên phòng. Khi tra được nó vào ổ, xoay thì nghe thấy tiếng “tách”, trái tim cô bỗng buốt nhói, hơi thở nặng nề khó chịu. Bàn tay run rẩy đẩy cửa bước vào, mùi xạ đàn hương vẫn còn, nhìn thấy người đàn ông trên ảnh cưới, Khương Diệp không đứng vững mà ngã khụy xuống, hai tay ôm ngực thở khó nhọc, nước mắt đã rơi nhòe tầm nhìn….
– Không đúng, không phải là anh ấy… tại sao anh ấy lại không nhìn thấy, vì sao ở ngay cạnh cô mà anh lại không nhận cô chứ? Vì sao anh lại diễn xuất tốt như vậy hả Khang Nam?
Cô khóc nấc, nhịp thở bị đứt quãng như người bị bệnh hen rồi chẳng nhìn thấy gì, đầu óc quay cuồng, đau nhức như có ai đang gõ vào đầu, cô ôm đầu mình đau đớn, mọi thứ đều mờ dần, não thiếu ôxi khiến cô ngất xỉu nhanh chóng.
Bà nội ở dưới đợi không thấy Khương Diệp liền trở lên tìm, thấy cô ngã trên sàn nhà liền hoảng hốt gọi dì Ba.
– Bà Ba ơi, gọi cấp cứu.
Dì Ba ở trong bếp nghe thấy thì vội vàng chạy lên, thấy Khương Diệp đang được bà nội nâng lên thì hốt hoảng.
– Dì còn làm gì vậy? Gọi cấp cứu đi, xuống gọi lái xe lên đây đưa con bé xuống.
Khương Diệp tỉnh giấc nhìn mọi người đang vây kín mình lo lắng. Thấy cô mở mắt, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Lã nhìn con xót ruột trách móc.
– Ai cho con đến nhà hả? Con có biết mình gặp nguy hiểm không hả?
– Mẹ, con đã gặp anh ấy.
Ai nấy đều nhìn cô không chớp mắt. Dù đã đoán được người Khương Diệp nhắc đến nhưng mẹ Lã vẫn muốn khẳng định lại. Chẳng lẽ con gái bà đã nhớ ra rồi.
– Con đã gặp ai?
– Khang Nam, con đã gặp anh ấy.
– Diệp, con đang nói mê cái gì đấy?
Khương Diệp chán nản, rồi mọi người sẽ lại tìm cách nói dối nên cô muốn tự mình tìm anh về. Nghĩ vậy, cô liền gật đầu, giọng nói mệt mỏi.
– Chắc con lại nghĩ linh tinh rồi. Mọi người về nghỉ đi, con mệt, con muốn nghỉ.
Khương Diệp được đỡ nằm xuống, cô liền nhắm mắt. Khi nghe thấy tiếng bước chân của bà và ba mẹ đi khuất cô mới mở mắt ra. Nhìn quanh không thấy ai nữa cô liền rút kim truyền, xuống khỏi giường nhưng Anh Quân lại có mặt hại cô giật mình mà ngồi lại giường.
– Cô đi đâu vậy?
– Tôi muốn đi vệ sinh, sao anh lại đến đây chứ?
– Tôi đến thăm cô, cô thấy trong người thế nào rồi?
– Tôi khỏe, anh đi làm việc đi, không cần thăm nom gì cả.
Anh Quân bị đuổi thì nghĩ cô muốn ở yên một mình nên thở dài quay đi. Nhưng rồi quay lại nhìn Khương Diệp nhắc nhở.
– Phòng bệnh có camera đấy, cô đừng làm gì dại dột.
– Anh điên à? Sao tôi phải làm gì dại dột chứ?
Cô chợt lưu tâm đến lời Anh Quân nói mà gọi giật anh ta lại hỏi.
– Ở đây phòng nào cũng có camera sao?
– Những phòng bệnh chăm sóc đặc biệt sẽ có để thỉnh thoảng y bác sĩ kiểm tra tình hình bệnh nhân trong phòng.
– Cảm ơn anh, anh đi làm việc được rồi, cấm quay lại.
Anh Quân nhún vai mỉm cười rời đi. Mọi người nói từ lúc tỉnh dậy, tính khí Khương Diệp thất thường, không ngờ lại đúng.
Khi biết chắc Anh Quân đã rời đi, cô vời một y tá lại gần.
– Phòng giám sát camera của bệnh viện ở đâu em?
– Dạ, ở tầng 10 phòng 1015 ạ, chị cần gì để em đi lấy cho ạ.
– Không cần, chị tự đi được.
➡️➡️👍👍👍 Thương bà Diệp dã man…