Sáng sớm, bà Lã gọi Tin dậy khi thằng bé còn đang ngái ngủ. Ông Vĩ ngạc nhiên cũng dậy theo.
– Bà làm gì mà gọi cháu dậy sớm vậy?
– Bà cháu tôi vào bệnh viện.
– Sao lại đi giờ này chứ?
– Ông cũng dậy đi, đến gặp Khang Nam. Nó có chuyện muốn nói với ông đấy.
– Có chuyện gì bà nói tôi nghe xem nào? Sao nhìn bà suốt ruột vậy hả?
– Chúng ta phải đến viện sớm, ông cứ biết vậy đi. Nào cả hai ông cháu dậy đi, ăn uống còn đi không muộn.
Ông Vĩ nhìn thằng bé đang ngồi mắt vẫn nhắm nghiền ngủ gật thì bật cười xoa đầu nó.
– Tin Tin, dậy nào con, để ông đưa con đi đánh bạn răng và rửa mặt nhé!
– Ba… ba…
Ông Vĩ cười giòn tan, dạy cháu nói.
– Ông không phải ba, con gọi đi… ông… ông
– Ba.. ba…
– Thằng nhóc này, chỉ gọi ba không sợ mọi người ghen à?
– Ba ba
– Được rồi, ông thua con. Vào viện trả con cho ba con, ông không nuôi con nữa.
…
Trên chiếc xe Rolls-Royce Phantom, người đàn ông ngồi phía sau có băng trắng che kín mắt ngồi lặng thinh không nói lời nào. Người phía trước chăm chú quan sát về hướng sảnh bệnh viện. Một lúc, anh ta quay lại nói với người phía sau.
– Anh, họ đến rồi.
– Chúng ta đi thôi.
– Vâng ạ.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời khỏi bệnh viện, mang theo người đàn ông vừa hiến mắt mình cho vợ không một chút do dự. Toàn bộ tình yêu, anh đặt lên người con gái ấy… bây giờ rời đi, chưa biết ngày sẽ trở về.
Ông Vĩ vừa vào đến viện thì gặp bác sĩ Thuận, ông vui vẻ chào hỏi chúc mừng.
– Chúc mừng ông, con dâu ông đã được thay giác mạc đêm qua rồi. Bên chuyên khoa mắt thông báo, ca phẫu thuật thành công ngoài mong đợi.
Cả bà Lã và ông Vĩ không giấu được niềm vui vỡ òa trong đáy mắt.
– Vậy sao? Sao Khang Nam không nói gì với chúng tôi vậy? Thật là tốt quá!
– Tôi cũng có biết gì đâu, lúc nãy gặp bác sĩ Đường tan ca, ông ấy nhờ tôi kiểm tra tình hình thì nhắc đừng tháo băng mắt vì mới phẫu thuật mà.
– Lạ nhỉ? Để chúng tôi về phòng hỏi thằng Nam xem, sao chuyện trọng đại như vậy mà nó không nói gì, còn phải quà cáp cảm ơn gia đình người ta nữa.
– Chắc Nam nó làm hết rồi, ông bà vào thăm đi. Lúc nãy kiểm tra chỉ có Khương Diệp trong phòng thôi, chắc Khang Nam đi ăn sáng rồi.
– Chào ông, gặp sau nhé!
Hai ông bà đi nhanh về phía phòng bệnh. ** Tin vẫn ngủ ngon trên tay bà Lã.
Trong phòng, chỉ có mình Khương Diệp vẫn đang nằm im trên giường còn không thấy Khang ***. *** phòng dường như đã được sắp xếp lại. Ông Vĩ nhìn căn phòng có chút lạ lẫm. Bà Lã đặt ** Tin xuống giường đối diện cho cháu ngủ tiếp thắc mắc.
– Khang Nam đi đâu rồi mà để con bé nằm một mình ở đây nhỉ?
– Đồ đạc của Khang Nam đâu hết rồi, hôm qua nó có gửi bà mang về không?
– Nó còn ở đây thì mang đồ về làm gì chứ?
Lúc này bà mới nhìn khắp căn phòng, dường như mọi đồ đạc và cả Khang Nam đều không thấy. Lúc này, bà Lã giật mình cả nghĩ “Lẽ nào Khang Nam lại đi rồi.”
Bà lấy điện thoại gọi đi nhưng không liên lạc được. Bà nhìn con gái trên giường bệnh, dường như nhận ra điều gì nên đứng không vững mà ngã khụy xuống đất, toàn thân lạnh toát, tay chân run rẩy.
– Bà làm sao vậy hả?
Ông Vĩ lo lắng ngồi xuống muốn đỡ bà đứng lên nhưng tay chân bà mềm nhũn, dường như bao sức lực mới đó đã bị rút cạn. Bà nói trong run rẩy lẫn hoảng sợ.
– Không đúng… chỉ là trùng hợp thôi… không thể.
– Bà đừng làm tôi sợ. Bà đang lảm nhảm cái gì đấy?
Bà Lã không ngăn được tiếng khóc, trong lòng bà ruột gan như co rút lại, hơi thở như thiếu ô xy nên cứ thều thào.
– Khang Nam…. nó… ông hãy nói với tôi là không phải đi… ông ơi… không phải.
Ông Vĩ ôm bà vỗ vào vai an ủi dù vẫn không hiểu bà đã nghĩ ra chuyện gì mà đau lòng đến vậy.
– Khang Nam làm gì khiến bà đau lòng như vậy chứ? Bình tĩnh nói tôi nghe đi.
– Tất cả chỉ là trùng hợp thôi… thằng bé sẽ không làm như vậy đâu…
Bà ôm ngực khóc rút ruột gan, người làm kinh doanh như bà, đánh giá mọi thứ nhanh nhạy là thế tại sao bây giờ bà mới biết mình bị con rể lừa chứ.
– Bà có nói không hả?
– Khang Nam… nó…
Bà vừa khóc, vừa cố nói nhưng lời không ra được đến miệng. Bây giờ bà phải làm sao đây? Con gái bà khi tỉnh dậy nó sẽ thế nào? Tại sao Khang Nam lại chọn cách này chứ? Càng nghĩ bà càng đau lòng mà khóc nấc đầy đau khổ.
Ông Vĩ không chịu được nữa thì giữ hai vai bà nhìn thẳng mình.
– Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi?
– Khang Nam… nó bỏ đi rồi. Ông đi tìm nó về đi…
– Bà nói linh tinh gì thế? Vợ con nó ở đây thì bỏ đi đâu chứ?
– Không… nó bỏ đi rồi. Nó đã…
Bà không có can đảm đối diện với chuyện này, không dám nói ra với ông Vĩ nên chỉ biết khóc làm ông rối như tơ vò.
– Bà đừng khóc nữa nói tôi nghe xem nào?
Bà Lã vừa thương con gái vừa thương con rể lại cảm thấy có lỗi nên rất khó nói ra. Bà hi vọng chỉ là sự trùng hợp nên khó nhọc lên tiếng.
– Khang Nam nó đi Mỹ rồi, ông hãy đi tìm bác sĩ hỏi xem ai là người hiến mắt cho con gái tôi đi.
– Nếu người nhà bệnh nhân không muốn công khai thì chỉ Khang Nam là người biết thôi.
Bà không giữ được bình tĩnh mà gắt lên.
– Ông có phải người đứng đầu cái bệnh viện này không hả? Ông đi hỏi ngay đi, không hỏi được tôi bỏ ông đấy.
➡️➡️➡️👍👍👍