• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Ngọc hoảng hốt đến trước mặt con gái.

– Chúc Đan, con làm sao vây?

– Mẹ

– Con không nhận ra ba con sao?

Chúc Đan ngây ngô lắc đầu. Bác sĩ được Khang Nam gọi vào phòng kiểm tra một lượt thì thở dài.

– Bệnh nhân đã bình phục nhưng não bị chấn thương nên hiện tại sẽ bị mất trí nhớ tạm thời. Có thể sẽ chỉ nhớ một vài người hoặc một vài sự kiện đã in dấu trong đầu. Chúng tôi sẽ lên phác đồ điều trị cho cô ấy. Trước tiên cần tránh gây áp lực khiến bệnh nhân căng thẳng, có thể mất thời gian để phục hồi nên gia đình không cần quá suốt ruột.

– Bác sĩ, tại sao nó lại nhận ra tôi mà không nhận ra ba nó.

– Có thể trong khoảng thời gian gần đây cô ấy không gặp ông nhà, cô ấy chỉ nhớ khoảng thời gian gần đây mà không nhớ trước đó.

Khang Nam nghe xong thì lại gần bác sĩ điều trị.

– Tôi có thể mượn phim chụp và bệnh án của bệnh nhân được không ạ?

– Cậu là ai?

– Tôi là bác sĩ khoa ngoại thần kinh bệnh viện Nhân Ái. Tôi muốn kiểm tra xem chứng mất trí nhớ này ở dạng nào để có thể tiện phối hợp thôi.

– Vậy lát nữa tôi sẽ chuyển cho cậu.

– Cảm ơn bác sĩ.

Khang Nam lại gần Chúc Đan thì cô ta ôm lấy anh.

– Cuối cùng anh đã trở lại rồi, em tưởng anh không sang nữa.

– Cô nhận ra tôi?

Anh gỡ tay cô ta ra, nhìn vào mắt Chúc Đan. Cô ta ngơ người như không hiểu rồi lại gật đầu.

– Tôi là ai?

– Anh là Khang Nam, bạn trai em. Anh về Việt Nam đã sang rồi sao?

Khang Nam ngồi xuống giường, nắm vai Chúc Đan nghiêm túc nói chuyện.

– Cô nghe rõ này, chúng ta đã về Việt Nam một thời gian rồi.

– Vậy là sao ạ? Không phải anh và em đều đang ở Mỹ sao?

– Không

Cô ta ôm đầu òa khóc nức nở hét lên.

– Em đau đầu quá, anh nói cái gì mà em chẳng hiểu gì cả vậy.

Bà Ngọc lại gần ôm con gái vào lòng vỗ về.

– Ba mẹ sẽ đưa con trở lại Mỹ chữa bệnh nên con đừng sợ.

– Anh Nam có đi cùng con không?

Khang Nam định nói thì ông Sơn ngăn lại.

– Con bé mới tỉnh nên cậu đừng làm con bé kích động được không?

Ông đến chỗ Chúc Đan khuyên nhủ.

– Con đi Mỹ với ba mẹ để chữa bệnh nên Khang Nam không thể đi cùng được.

– Không, con không đi khi không có anh ấy.

Cô ta lại hét lên, ôm lấy đầu nhìn Khang Nam.

– Anh, sao anh nhìn em xa cách vậy? Có phải anh đã chán em rồi không?

Bà Ngọc ôm lấy con vỗ về.

– Không phải đâu, con đừng nghĩ như vậy.

Lúc này, hai cảnh sát bước vào phòng, họ lên tiếng chào hỏi ngỏ ý muốn gặp Chúc Đan. Bà Ngọc từ chối.

– Con gái tôi đang bị hoảng loạn nên tạm thời mất trí nhớ, nó sẽ không nhớ gì đâu ạ.

– Vậy khi nào cô ấy ổn định hãy báo lại cho chúng tôi được chứ?

– Vâng ạ, chào các anh.

Bố Chúc Đan kéo Khang Nam ra ngoài nói chuyện.

– Chúng tôi sẽ không kiện vợ cậu nhưng tôi có điều kiện.

– Bác nói đi ạ.

– Cậu sẽ ở bên con bé đến khi nó khôi phục trí nhớ.

– Chuyện đó là không thể, bây giờ cháu đã có vợ. Nếu làm như vậy sẽ khiến vợ cháu tổn thương nên cháu không đồng ý.

– Vậy cháu không nghĩ vì vợ cháu mà con bé mới thành ra như vậy sao? Nó sẽ không đi Mỹ nếu không có cháu mà chúng ta thì phải quay về Mỹ sắp xếp công việc rồi mới trở về sống cùng con bé được. Cháu hãy nghĩ đến tình cảm trước kia mà giúp đỡ nó được không?

– Được, gia đình tôi sẽ chăm sóc con bé.

Bà nội từ phía sau lên tiếng, bà nháy mắt với Khang Nam không được nói.

– Nhưng gia đình ông không được kiện cháu dâu tôi.

– Vâng, chúng tôi sẽ không làm vậy. Quay trở về Mỹ sắp xếp lại công việc rồi chúng tôi sẽ quay về đón con bé về nhà được không ạ?

– Được, tôi sẽ thuê người chăm sóc nó hộ ông bà.

Khang Nam cứ định lên tiếng thì bà nội giật tay lại, bà ghé tai anh.

– Trước tiên làm vậy đã rồi điều tra chân tướng. Vợ con đang bầu đấy chẳng lẽ để nó mang tiếng tội mưu sát sao? Hơn nữa, vợ con đã lường trước việc này nên bảo bà đến thăm thì cứ để cho Chúc Đan về nhà mình.

– Cô ấy sao vậy?

– Con bé khắc có cách của mình, con đừng có nổi cáu.

Chúc Đan ra viện được bà nội đón về nhà. Sau khi dì Hà xếp phòng cho cô ta xong thì cô ta hỏi.

– Anh Nam ở phòng nào ạ?

– Cậu chủ ở phòng dưới tầng 2 cùng vợ.

– Anh ấy chưa có vợ, cô nói dối.

Cô ta cầm chiếc cốc đáp thẳng xuống đất hét toáng lên.

– Cô nói dối, anh Nam là của cháu.

Bà nội từ dưới nhà chạy lên nhìn Chúc Đan ngồi dưới đất khóc như một đứa trẻ liền lại gần.

– Có chuyện gì, cháu nói bà nghe nào?

– Cô ấy nói dối cháu là anh Nam có vợ rồi. Anh ấy là người yêu của cháu cơ mà.

– Ừ được rồi. Thằng Nam nhà bà xấu tính nên cháu đừng yêu nó nữa nhé!

– Không, anh Nam không xấu, anh Nam đẹp.

Nghe thấy tiếng Khang Nam về, cô ta liền chạy ầm ầm xuống dưới nhà nhào đến ôm anh đẩy Khương Diệp ra.

– Anh đã về.

Khương Diệp nghe bà nói qua rồi nhưng không ngờ cô ta lại trơ trẽn hơn cô nghĩ. Khang Nam gỡ tay cô ta rời khỏi mình gắt.

– Lần sau không được tự tiện ôm tôi nhớ chưa?

Cô ta rơm rớm nước mắt lắc đầu tủi thân.

– Sao em lại không được ôm anh chứ? Em là bạn gái anh cơ mà?

➡️➡️➡️👍👍👍

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK