Khang Nam lại rơi vào trạng thái im lặng, ngồi dựa tường ngửa mặt nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh. Đúng là lúc này, nếu bảo anh vào phòng bệnh, anh không dám vào nữa… Khương Diệp sẽ tạm thời không thấy đau nhưng anh nhìn lại thấy rất đau… toàn thân lúc này như bị ai tiêm thuốc độc, vô cùng bức bối mà không thể phát ra ngoài, chỉ gặm nhấm mà chết dần…
Mẹ Lã nhìn con gái bị băng trắng xóa từ đầu đến chân, nằm bất động trong phòng chăm sóc đặc biệt thì không cầm được nước mắt. Bà khóc đến sưng cả mắt, bà nội vào rồi cũng bị ông Vĩ áp tải về nhà. Khang Nam không ăn uống, không rời vợ nửa bước mà không ai khuyên can được.
Cảnh Nghi, Âu Lan, Tô Mộc vào thăm khuyên đứt lưỡi Khang Nam vẫn không đứng lên. Anh cứ ngồi nắm tay Khương Diệp, trong đáy mắt ngập tràn sự chua xót đau khổ đến cùng cực.
Trạch Dương, Nam Phương và Hải Phong thay phiên nhau vào bệnh viện giúp ông Vĩ ép Khang Nam ăn uống. Dù rất muốn đánh cho cậu ta tỉnh lại nhưng rồi tay giơ lên lại hạ xuống.
Sau một tháng, Khương Diệp không xuất hiện tình trạng xuất huyết não thì tay bắt đầu có phản ứng. Khang Nam tự tay làm mọi việc từ thay băng quấn đến lau người thay quần áo cho vợ. Bệnh viện trở thành nhà của hai vợ chồng.
Hàng ngày, Mẹ Lã bế Tin Tin vào viện, thằng bé cứ nhìn thấy Khương Diệp là đòi sà xuống. Khang Nam bế con ngồi xuống nắm tay vợ.
– Diệp, em có cảm nhận được anh và con đang ngồi đây không?
Tin Tin cũng bắt chước ba nói chuyện gọi mẹ.
– A.. a…
– Em mau tỉnh dậy đi, ba con anh chẳng có ai chăm sóc cả, gầy hết đi cả rồi đây này.
Mẹ Lã đứng cạnh sụt sùi lau nước mắt nhìn hai ba con cứ thủ thỉ nói chuyện. Khang Nam gầy đi nhiều, ngày nào nhìn con cũng cứ ngồi cạnh vợ nói chuyện một mình khiến bà không khỏi đau lòng. Vậy mà con gái bà chẳng chịu tỉnh dậy… vẫn cứ nằm im. Thỉnh thoảng ngón tay có phản ứng rồi lại lặng thinh.
– Nam, con về nhà nghỉ chút đi, để mẹ ở đây với nó cho.
– Mẹ giúp con chăm sóc cháu đi ạ, con ở đây để cô ấy tỉnh dậy sẽ không quên con là ai?
– Nam à, nó sẽ không quên con đâu.
– Mẹ đừng lo cho con, ba mẹ đưa cháu về đi ạ.
Tin Tin rời ba mẹ lại khóc hét lên, nó đòi giẫy xuống không chịu về.
– Tin ngoan, mai bà lại cho vào thăm mẹ nhé!
Vậy nhưng nó vẫn khóc hét lên từ bệnh viện về đến tận nhà. Tối nào bạn bè Khang Nam cũng mang con đến chơi cùng Tin Tin cho thằng bé không còn đòi mẹ nữa.
Khang Nam ngồi đối diện với bác sĩ Đường đề nghị.
– Cô ấy chắc sẽ tỉnh lại trong thời gian tới thôi, khi ấy mà chưa tìm được người hiến giác mạc, bác hãy giúp cháu được không?
– Cháu làm sao đấy, bác không làm chuyện này được.
– Bác, vợ cháu tỉnh dậy cái gì cũng mới, cô ấy phải học lại mọi thứ từ đầu nên không thể không nhìn thấy được.
Ông đứng dậy, đẩy tờ giấy cam kết hiến giác mạc về phía Khang Nam từ chối.
– Nhưng bác không thể làm theo yêu cầu của cháu được. Cháu là bác sĩ đấy.
– Cháu có thể đợi người hiến, bao lâu cũng đợi được nhưng vợ cháu không đợi được. Cháu muốn trước khi cô ấy tỉnh dậy sẽ được làm phẫu thuật. Khi không còn nhớ ra mình là ai cảm giác ấy chắc chắn rất chông chênh, sợ hãi… nếu không nhìn thấy nữa thì cô ấy sẽ không thể phục hồi trí nhớ được.
– Bác không làm đâu, đừng ép bác nữa.
– Cháu làm đúng quy trình thì bác buộc phải thay cho cô ấy.
– Cháu…
Khang Nam để lại toàn bộ giấy tờ pháp lí lại trên bàn rồi rời đi để lại sự ngơ ngác cho bác sĩ Đường. Ông tức giận hét lên.
– Thằng này… quay lại mang đồ đi.
Anh quay lại phòng khiến ông tưởng anh đã thay đổi quyết định nhưng lời anh nói lại khiến ông mặt mũi khó coi hơn.
– Bác đừng nói với ba mẹ cháu, nếu bác tiết lộ danh tính người hiến cháu sẽ kiện bác đi tù đấy.
– Ơ cái thằng này, mày còn dám dọa bác đấy hả?
Khang Nam trở về phòng bệnh mang theo một ống thuốc và kim tiêm để trên bàn đầu giường Khương Diệp. Anh nắm tay cô bắt đầu nói chuyện một mình như mọi ngày. Chẳng bao giờ cô đáp lại nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói.
– Diệp, khi tỉnh lại, không có anh bên cạnh thì cũng không cần nhớ đến đâu… em hãy sống tốt là được.
– Anh chẳng làm được gì cho em cả, coi như mắt của anh sẽ luôn ở bên em, như vậy cũng rất thú vị phải không?
– Khi tỉnh dậy, em phải chịu khó học hỏi, sống cùng ba mẹ và con thật hạnh phúc. Khi nào nhìn thấy anh sẽ trở về… nếu khi ấy, em vẫn chưa nhận ra anh hay có người nào yêu em như anh đã yêu thì hãy sống hạnh phúc được không?
– Anh sẽ làm mọi chuyện vì em… anh đã ước nếu được đánh đổi, anh sẽ chịu hộ em mọi đau đớn mà em đang phải chịu, nếu cần đánh đổi sinh mệnh thì anh cũng nguyện làm vì em… hứa với anh hãy sống thật tốt… nếu anh ở lại, em mà biết anh làm như này sẽ không vui đâu nên chúng ta tạm chia tay được không?
– Sau này… nếu sau này gặp lại… anh chỉ nói nếu thôi… em không nhận ra anh thì anh cũng không trách em… mỗi ngày hãy sống thật vui, hãy nhìn cuộc đời bằng mắt anh thay anh được chứ?
– Anh cũng không biết mình có đủ can đảm mà xa em không nữa… thật sự không muốn chút nào… vậy nếu anh không đi được thì anh lại là gánh nặng cho em rồi phải không?
Khương Diệp thoáng động tay, giọt nước mắt lăn ra từ đuôi mắt. Khang Nam liền đứng dậy kiểm tra các chỉ số rồi gọi y tá hỗ trợ anh đưa cô đi chụp cộng hưởng từ. Sau khi được báo, bác sĩ Thuận cũng chạy xuống đứng chờ xem kết quả. Sau nửa giờ kiểm tra, bác nhìn Khang Nam vui vẻ.
-Con bé sẽ tỉnh lại, chậm nhất là ba ngày nữa. Cháu liên hệ tìm được giác mạc chưa? Nếu được thì sắp xếp đi ngày kia mổ.
– Cháu tìm được rồi.
– Vậy thì tốt quá! Sau khi tỉnh dậy, cháu hãy giúp con bé ghi nhớ dần dần.
– Dạ, cháu biết mình phải làm gì rồi.
Anh đưa Khương Diệp về lại phòng nhưng cả đêm lại không thể ngủ. Anh nằm xuống giường, ôm lấy cô trong tay thì thầm.
– Em đã nằm im hơn 3 tháng rồi đấy, cũng đến lúc dậy thôi em. Cuộc sống mới sẽ khó khăn hơn nhưng anh tin em làm được. Không nhớ gì cũng không phải chuyện quá to tát đâu, ít ra, em sẽ không biết việc anh làm mà buồn phiền.
Sáng sớm, bà Lã thấy Khang Nam gọi đến viện coi Khương Diệp thì vội đến ngay. Cuối cùng thì con rể cũng có thể trở lại cuộc sống, đã nhớ ra bản thân còn có nhà để về, có nhiều người thân chứ không phải có mỗi Khương Diệp. Từ lúc con gái bà nằm đấy, nhìn con rể chẳng đoái hoài đến bất kì việc gì khiến cả nhà sầu não, ảm đạm.
– Mẹ, con về nhà nửa ngày, có gì mẹ gọi ngay cho con nhé!
– Ừ, về đi. Về chơi với thằng Tin một lúc, thằng bé nhớ bố mẹ hay khóc lắm.
– Dạ, con biết rồi ạ. Con về nhà đầu giờ chiều sẽ quay lại.
– Về đi, mẹ coi nó cho. Nếu nó dậy thì mẹ sẽ gọi.
– Vâng ạ, con về đây.
Khang Nam trở về nhà, sau khi cạo râu, sắp xếp lại phòng hai vợ chồng thì khóa lại xuống dưới nhà ngồi chơi với Tin.
– Tin Tin, đứng lên ba xem nào.
Thằng bé mới gần 11 tháng nhưng có thể đứng liêng liêng khá lâu, dù cố bước nhưng lại chưa bước được.
– Tin, con ở với mẹ ngoan nhé! Ba đi một thời gian sẽ về. Khi ấy chắc con sẽ lớn lắm rồi đấy.
Anh ôm con vào lòng, hôn hít khắp mặt mũi nó.
– Cậu chủ, em sắp xếp hết đồ của Tin và chị Diệp vào rồi ạ.
– Bây giờ em mang đồ và đưa Tin sang nhà ba mẹ đi, ra viện thì Diệp sẽ về đấy.
– Chị ấy sắp về ạ.
– Ừ, sắp rồi.
– Vậy là cả nhà mình sẽ sang đấy ở ạ. Nếu vậy em xếp luôn quần áo của cậu được không ạ?
– Đồ của tôi thì tôi tự sắp mang đi sau. Em cùng Tin đi sang đấy đi, lái xe chờ rồi.
– Dạ.
Cái Hoa cùng lái xe mang hết đồ ra xếp lên xe rồi quay vào đón Tin. Thấy Khang Nam cứ hôn thằng bé thì cô cũng thấy lạ nhưng lại không dám hỏi.
– Cậu cứ làm như chia tay Tin ấy mà lưu luyến vậy ạ.
– Em đưa cháu đi đi.
– Dạ, em đi đây ạ.
Khang Nam hôn con lần nữa rồi đưa lại cho cái Hoa nhưng thằng bé lại lần nữa nắm chặt cổ áo anh không buông.
– Ba… ba…
Cái Hoa nghe được hét lên sung sướng.
– Ôi, Tin nói được rồi này.
Khang Nam nựng má con.
– Gọi ba đi, gọi lần nữa ba nghe.
– Ba… ba…
– Ngoan quá! Con đi theo cô sang ở với cụ và ông bà nhé! Ba sẽ gặp con sau.
Lên xe rồi, Tin Tin vẫn cứ luôn miệng ba ba. Cái Hoa rất muốn chạy đến viện khoe với Khương Diệp nhưng Khang Nam ngăn lại.
– Đợi chị ấy tỉnh dậy về nhà cũng không muộn mà.
– Dạ vâng ạ.
Sau khi xe đưa Tin rời đi, một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi, quần âu lại gần Khang Nam cúi đầu lễ phép.
– Anh… em chuẩn bị xong rồi.
– Ừ, sau khi mổ xong, cậu hãy đưa tôi đi ngay trước khi mọi người biết được chứ?
– Dạ, em nhớ rồi ạ.
– Đây là chìa khóa phòng, nếu một ngày cô ấy nhớ ra về đây thì hãy tìm cách đưa cho cô ấy.
Người đàn ông cầm lấy chiếc chìa khóa cất đi, lại gần mở cửa xe cho Khang Nam lên, đưa anh trở lại bệnh viện.
Khang Nam chưa trở về phòng bệnh mà qua gặp bác sĩ Đường.
– Bác, cháu đã sẵn sàng rồi. Bây giờ bác kiểm tra lâm sàng cho cháu đi ạ. Đêm nay chúng ta sẽ tiến hành phẫu thuật.
– Nam à, cháu nghĩ lại đi được không?
– Không còn thời gian nữa đâu ạ, cô ấy đang dần hồi tỉnh rồi. Cũng phải mất một tuần cho mắt phục hồi nên đêm nay bác giúp cháu đi.
– Tự dưng mày bắt bác phải làm cái việc không giống ai, rồi chủ tịch sẽ trách mắng bác…
– Bác yên tâm, cháu đã sắp xếp hết rồi.
Ông thở dài nặng nề đưa Khang Nam đi kiểm tra lại mắt và sức khỏe trước phẫu thuật. Bản thân ông cảm thấy như có một tảng đá nặng hàng tấn đè lên người.
➡️➡️➡️ Haiz đăng truyện đều bão chương mà bạn đọc k chịu like, comment gì cả. Vậy nên nay chỉ lên 1 chương thui nhé!