Khương Diệp nhìn biểu hiện của cô ta thấy buồn cười hơn là tức giận, không khác gì một con loăng quăng đang cố mà bám lấy thành bể.
Khang Nam kéo tay cô ta lại ghế, ấn ngồi xuống rồi kéo Khương Diệp lại gần mình. Bà nội thấy không ổn liền chạy lại.
– Cháu đừng làm vậy, chúng ta đã nhận chăm sóc con bé thì nên giúp nó phục hồi.
– Bà nội, cháu đang giúp cô ta đây. Việc đầu tiên của vấn đề là giúp cô ta biết ghi nhớ và chấp nhận.
Bà không can được Khang Nam nên đành lặng lẽ ngồi xem. Bà muốn xem thằng cháu bà bản lĩnh đến đâu, có biết bảo vệ vợ không?
– Cô vừa nghe vừa nhìn đây… người phụ nữ này là vợ tôi còn cô và tôi đã chia tay rồi. Lần sau không được ôm tôi và cấm đẩy vợ tôi như hôm nay nhớ chưa?
Cô ta òa khóc đập tay vào bàn như trẻ con ăn vạ. Bà nội định đến an ủi thì Khang Nam nhìn nên bà lại ngồi im.
– Một đứa trẻ thích ăn vạ thì hãy ngồi đấy mà ăn vạ, cô đập vỡ cái gì của nhà tôi thì ba mẹ cô đền.
Nói xong, anh nắm tay vợ đi lên phòng. Cô ta nhìn cảnh này mà trong lòng như bốc lên ngọn lửa thù hận… hận không thể đem người phụ nữ kia đi chôn sống.
Đóng cửa phòng, Khương Diệp vòng tay ôm chồng tán dương.
– Anh thật tuyệt đấy, như này thì em chẳng sợ con trà xanh trà đỏ nào cả.
– Em nên cẩn thận và đề phòng cô ta một chút. Hay anh đưa em về ở tạm bên mẹ nhé!
– Không cần ạ, em muốn xem cô ta dở trò gì? Hơn nữa em không thể để anh ở nhà cùng cô ta được, em phải giữ chồng chứ?
Khang Nam ghé sát tai vợ thì thầm.
– Anh cho lắp camera khắp nhà rồi.
– Vậy sao?
– Ý của Trạch Dương đấy.
– Bạn anh đúng là không dễ dây đâu.
– Vậy mà nó còn thua em đấy.
Khương Diệp so vai cười thành tiếng. Thỉnh thoảng nói chuyện, mọi người nhắc đến vụ Trạch Dương bắt cóc cô mà cười, anh ấy luôn nói chưa có ai bị bắt cóc lại toàn bày những trò không giống ai như cô.
Khang Nam lấy quần áo của cả hai rồi vào pha nước tắm. Từ lúc bụng vợ lùm lùm là anh chịu trách nhiệm tắm cho vợ còn mát xa để cho cô tránh bị chuột rút và phù nề chân tay nữa.
Khương Diệp ngồi im trong bồn tắm cho Khang Nam cẩn thận kì cọ khắp người.
– Hôm nay em đau lưng quá!
– Bé con càng lớn thì áp lực gánh trên cơ thể càng nặng. Em chịu khó nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng đừng đấm lưng nhé!
– Em nhớ rồi. Bây giờ em mong gặp con quá!
– Anh cũng vậy.
Tắm rửa xong, anh giúp cô mặc quần áo rồi ngồi tỉ mẩn xới từng phần tóc mà sấy tóc cho vợ, những ngón tay mềm mại chà sát trên da đầu giúp cô lưu thông máu cho dễ ngủ.
– Nam, Diệp ơi xuống ăn cơm.
Nghe tiếng dì Hà gọi, Khang Nam bỏ quyển sách xuống, lại giường đỡ Khương Diêp đứng dậy xuống nhà. Nhìn thấy mẹ Lã, cả hai vô cùng ngạc nhiên.
– Mẹ, sao mẹ ở đây?
– Chẳng lẽ mẹ không được ở đây chứ?
Ba Vĩ từ ngoài vào tự nhiên mời mẹ.
– Bà đến nhà con gái mà đứng đấy làm gì chứ? Tự nhiên ngồi đi.
– Thấy con rể đang dắt vợ nó đi từng bậc thang mà người làm mẹ như tôi vui quá!
– Bà lại khen con rể bà đấy hả?
– Không khen con tôi chẳng lẽ lại khen ông à?
Khương Diệp xuống đến nơi khoác tay mẹ Lã rồi thì thầm.
– Ba mời mẹ đến đây hay ba mẹ đi hẹn hò đấy?
Ông Vĩ mang nước ra mời nhìn qua bà Lã rồi lên tiếng.
– Đâu, ba đi qua công ty mẹ con có việc rồi bà ấy đi nhờ xe sang thăm con.
– Vậy mà tôi tưởng ông cố ý đến đón tôi chứ?
– Tôi có rảnh hơi vậy đâu.
– Vậy mà tôi thấy ông rất rảnh đấy.
Dì Hà xếp xong bàn ăn thì bà nội và Chúc Đan cũng vừa xuống. Cô ta chọn ghế ngồi cạnh Khang Nam. Bà Lã nhìn cô ta chằm chằm rồi lên tiếng.
– Cháu quen một bác sĩ tâm lí chuyên trị bệnh cố tình mất trí nhớ đấy ạ. Mai cháu sẽ mời họ đến đây điều trị cho con bé này bác nhé!
Khương Diệp nghe mẹ nói mà cười thành tiếng, bà liền nhắc nhở con gái.
– Con bé này cười cái gì chứ? Mẹ nói sai sao?
– Cháu không phải cố tình quên như bác nói, bác là ai? Sao lại ở đây?
– Bác là bạn chủ nhà đấy còn cháu là gì vậy?
– Cháu là bạn gái anh Nam.
Khang Nam ghét bỏ đứng khỏi ghế gọi dì Hà.
– Dì Hà, dì ngồi đây ăn cơm cùng rồi giúp cô ta ăn cơm đi ạ.
Chúc Đan hét toáng lên.
– Vì sao anh không ngồi với em?
– Cô mà còn hét một câu nữa là tôi nhốt cô vào nhà kho đấy.
Chẳng phải nói, nghe vậy cô ta liền im bặt ngậm ngùi lau nước mắt. Khương Diệp nhìn chồng nháy mắt âu yếm.
Cả bữa cơm, mọi người nói chuyện với nhau nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc đến sự có mặt của cô ta. Cô ta muốn ăn gì có dì Hà phụ trách mà có đòi Khang Nam gắp thì anh lại lờ đi quay sang lấy đồ ăn cho vợ.
Sau bữa ăn tối, mẹ Lã có ở lại chơi một lúc rồi ba Vĩ đưa mẹ về. Bà nắm tay Khương Diệp dặn dò tỉ mỉ.
– Con phải cẩn thận để ý con ranh con kia nhớ chưa?
– Dạ mẹ yên tâm đi. Cô ta không giả vờ được mấy ngày đâu.
– Mẹ chỉ lo nó bày trò gì hại con thôi nên con cẩn thận. Mai mẹ cho cái Hoa sang chăm sóc con nữa. Nó trẻ khỏe nhanh nhẹn có gì nó hỗ trợ.
– Vâng ạ.
Khang Nam mang vào phòng chậu nước thảo dược ấm, nhấc chân Khương Diệp ngâm vào.
– Em ngâm chân với nước này sẽ không bị tê chân nữa lại dễ ngủ hơn.
– Sao anh mò mẫm nhiều thứ vậy chứ?
– Ai bảo em là vợ anh hả?
Anh ngồi dưới chân cô còn không ngừng xoa xoa cổ chân cũng như lòng bàn chân.
– Càng về cuối, tốc độ phát triển của em bé sẽ lớn dần, máu dồn xuống chân lớn khiến em hay bị tê chân hay chuột rút nên cố gắng nhé!
– Bầu được anh chăm chút thế này thì em chẳng thấy khổ gì cả, vậy nên em quyết định rồi là em sẽ sinh tiếp.
Bàn tay anh xoa xoa khắp chân mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu. Người ta nói phụ nữ lấy chồng như đánh một canh bạc và cô thấy mình thật đỏ trong canh bạc ấy khi may mắn lấy được người đàn ông như Khang Nam. Anh chẳng ngại bất kì việc gì mà chăm sóc và bảo vệ cô. Khương Diệp ngồi ngắm nhìn anh đang chăm chú chăm sóc chân cho mình mà không tránh khỏi xúc động. Không biết kiếp trước cô đã làm điều thiện gì mà kiếp này được làm vợ một người như anh.
– Sao hôm nay vợ lại nhìn anh không chớp mắt thế?
Khang Nam nhấc chân cô đặt lên chiếc khăn trên đầu gối anh rồi tỉ mỉ lau khô.
– Vì sao anh lại yêu em vậy?
Anh nhéo mũi cô mỉm cười.
– Yêu thì yêu thôi, cần gì phải có lí do.
Anh đi đổ nước, lau sàn nhà rồi đỡ cô nằm xuống. Theo thói quen lại lấy sách đọc cho con nghe. Khương Diệp nhấc đầu mình gối lên chân anh, nhắm mắt tận hưởng niềm vui, hạnh phúc đang len lỏi trong từng ngóc ngách của cuộc sống.
– Anh có thể đọc cái gì thú vị hơn không? Sách y học này em chẳng hiểu gì cả.
– Con anh hiểu là được, em nghe chán quá mới dễ ngủ chứ?
– Hứ.. sách này đúng là chán chết đi được ấy hay chúng ta làm việc khác đi.
– Ý kiến hay nhỉ?
Khang Nam đặt quyển sách lên bàn, kéo Khương Diệp ngồi dậy, anh nửa đứng nửa quỳ trên giường, hai tay nâng mặt cô lên, cúi xuống áp lên môi cô nụ hôn dịu dàng của yêu thương của tình yêu hạnh phúc.
Khương Diệp đón nhận xúc cảm từ từ len lỏi, sinh sôi trong cơ thể mỗi lúc một dâng mạnh như có một cơn gió ào ào thổi qua mang lại hương thơm tươi mát của dục vọng. Bàn tay gấp gáp cởi từng chiếc cúc áo của anh mà chạm vào lớp da thịt săn chắc, cuồn cuộn lên từng khối cơ.
– Cháu muốn ngủ cùng phòng với anh Nam cơ.
Hai vợ chồng giật mình khi cửa phòng đột ngột mở ra. Dì Hà rối rít hối lỗi sợ sệt kéo tay Chúc Đan. Cô ta hùng hổ đi vào phòng hai vợ chồng vươn tay muốn đẩy Khương Diệp.
➡️➡️➡️👍👍👍