Bà nội thở dài nhìn cô ta khốn khổ nhưng lại không hề thấy cảm thương. Còn trẻ như vậy mà đã mưu mô tính toán quá kĩ lưỡng mọi việc, hại cháu dâu bà khốn khổ.
– Còn nữa, cô ta còn muốn hại chết vợ con cháu nữa, chuyện này thì cháu không thể tha thứ cho cô ta được.
– Không, Khang Nam, em không có.
Ba mẹ Chúc Đan ngồi im không nhúc nhích, mặt họ muốn bỏng rát khi nghe những gì Khang Nam nói. Họ không thể biện minh được cho con mình nữa.
– Cô tưởng vợ chồng tôi không lắp camera trong phòng mình sao? Từ hôm bình nước bỗng dưng biến mất thì tôi đã lắp rồi.
Màn hình lại được mở lên, âm thanh và hình ảnh vô cùng rõ nét. Khương Diệp cầu xin thì cô ta lạnh lùng rủa cô chết, còn độc ác đá điện thoại đi.
– Khang Nam, anh lừa em… anh lừa em.
– Nếu vợ con tôi mà làm sao thì cô không còn thở mà ngồi đây gào lên đâu.
Bà Ngọc đã tường tận mọi chuyện thì đứng lên cúi đầu xin lỗi.
– Con dại cái mang, cháu xin lỗi bác, xin lỗi anh và cháu Nam đây. Con bé nó suy nghĩ nông cạn nên mong mọi người bỏ quá cho nó. Tôi sẽ đưa con bé về Mỹ, sẽ không làm phiền mọi người nữa.
Bà nội và ông Vĩ không lên tiếng mà để cho Khang Nam định đoạt. Dù sao mọi chuyện cũng liên quan đến vợ Khang Nam. Vậy nên họ không muốn lấy uy người lớn ép con.
– Nếu cháu nói cháu không tha thứ thì sao?
Chúc Đan bò bằng hai đầu gối đến chỗ Khang Nam, nức nở.
– Anh… vì sao anh lại như vậy? Anh từng yêu em cơ mà.. sao lại độc ác với em như vậy?
– Độc ác sao? Cô làm bao nhiêu chuyện dồn vợ tôi vào chỗ chết thì ai mới là người độc ác hả?
Anh nhấc chân hất tay cô ta đang bám mình ra, xua đuổi như với hủi.
Ông Sơn nặng nhọc như muốn rút từng hơi thở, khuôn mặt người cha ấy hằn lên sự xấu hổ đến cùng cực.
– Nam à, cháu hãy nể mặt hai bác mà tha cho em nó lần này được không? Kẻ làm cha này xin chịu tội thay con gái, cháu muốn gì hãy nói, bác sẽ chấp nhận.
– Ba, không, ba đừng làm vậy? Tất cả là do chị ta, chính chị ta cướp anh ấy của con…
“Bốp”
Ông Sơn nghiến răng đánh con gái nhưng rồi lòng ông lại thấy đau.
– Sao con còn chưa tỉnh ngộ hả? Con còn muốn gây ra tội gì nữa đây?
– Ba đánh con sao? Sao mọi người ai cũng ghét bỏ con vậy? Con giành lại anh ấy của con có gì là sai chứ?
Cô ta nước mắt đầm đìa, đứng bật dậy cười trong tuyệt vọng.
– Con không sai… con không làm gì sai cả.
Bà Ngọc ôm lấy con gái, trong lòng bà cũng đau đớn lắm khi thấy con như này. Có lẽ, con bé yêu quá mà trở nên bất bình thường rồi…
Ông Vĩ lúc này mới lên tiếng.
– Anh chị đưa con mình rời khỏi nhà tôi đi, đừng bao giờ để chúng tôi gặp lại nữa.
#39
Bà Ngọc đỡ con gái đứng lên nhưng cô ta lại gạt bà ra, khóc càng lúc càng lớn.
– Anh… đừng đối xử với em như vậy được không? Chị ta không yêu anh bằng em đâu.
Khang Nam không nói gì xoay người muốn rời đi liền bị cô ta ôm cứng từ phía sau.
– Nếu cô còn thách thức lòng kiên nhẫn của tôi thì đừng trách tôi không nể tình.
Cô ta vẫn không buông tay, liên tục lắc đầu gào khóc.
– Em không muốn, anh ơi em không muốn… sao anh không tha thứ cho em chứ?
– Có những thứ mãi mãi không thể tha thứ. Cô hãy sống tốt cho quãng đời còn lại của mình đi. Đừng cố bám víu quá khứ mà tự làm mình đau nữa… đi đi.
Anh dứt khoát gỡ tay cô ta ra khỏi mình rời khỏi nhà. Chúc Đan ngã sụp xuống đất, ôm ngực khóc ngất.
Ông Vĩ nhìn thương cảm, cũng chỉ vì quá yêu mới thế mà thằng con ông thì lại quá dứt khoát hay nói đúng hơn là có chút tuyệt tình. Tính Khang Nam là vậy, khi đã để nó ghét bỏ thì rất khó mà lấy lại được tình cảm của nó. Con bé này không biết trân trọng thì đành phải chịu thôi. Thôi thì cũng là phúc phận của mỗi người… duyên phận không nói trước được điều gì cả.
– Anh chị đưa con bé về Mỹ đi. Nó không gặp Khang Nam nữa chắc sẽ tốt lên thôi.
Ông Sơn, bà Ngọc dìu con gái ra xe. Nhìn con như vậy, lòng họ cũng đau. Chính họ cũng đã sai khi quá nuông chiều con mình, nó đã quen cái gì cũng có trong tầm tay, muốn gì được nấy nên nhất thời chưa chấp nhận được việc người nó yêu mãi mãi không trở về bên cạnh.
…
Ngày đầy tháng Tin Tin, ông nội bà ngoại tổ chức lớn, khách đến nườm nượp khiến hai ông bà đổ mồ hôi hột tiếp khách. Còn Khương Diệp cùng các chị em ở bên khu trang trí chụp ảnh.
– Này, các chị còn đang mũm mĩm, em phải chỉnh cho đẹp đấy.
– Không, bây giờ các chị là đẹp rồi, phụ nữ có chút da thịt nó mới mỡ, cắn mới ngập răng.
Ngay lập tức, nó thấy mặt mình nóng ran khi mấy người đàn ông điển trai gần đó đồng loạt nhìn nó với ánh nhìn… không thiện cảm.
– Đậu Đậu, bế em Tít cho mẹ.
Đậu Đậu ra dáng chị đến đón lấy em mang ra chỗ Hải Phong đang bế em Mít.
– Ba, em đói rồi.
– Ba có bầu sữa của mẹ đâu chứ?
– Mẹ bảo lấy sữa trong bình ủ cho hai em uống ạ.
Lạc Lạc khệ nệ xách mấy cái bình ủ sữa đến bàn khi Xoài, Tin, Tít, Mít và Mía đều đang trên tay…. các ông bố.
– Nghi ơi, cho con uống sữa.
– Anh cho con uống đi, em chưa chụp ảnh xong.
Lạc Lạc phân phát cho mỗi ông bố một bình sữa cho các em uống. Riêng nó và Đậu Đậu thí em Tít uống. Dường như thấy các ông bố tội nghiệp nên mấy đứa trẻ ngoan ngoãn nún bình chùn chụt. Khang Nam nhìn vợ cùng mấy chị em đang chụp ảnh sống ảo mà thắc mắc.
– Liệu chúng ta có đang bị áp bức quá không nhỉ?
– Không phải là tại vợ cậu sao? Dạy lại vợ đi.
– Chiều quen rồi, bây giờ thay đổi liệu có bị đình công giảm giờ yêu không? Thôi chiều vợ mình chứ có chiều hàng xóm đâu mà sợ thiệt. Dạo này cô ấy không kiểm soát chi tiêu của tôi nữa rồi.
Hải Phong gật gù nhìn vợ cũng ngày càng được nước sống ảo. Cứ mấy bà gặp nhau là quên hết cả chồng con. Dạo này đúng là bọn họ không kiểm soát hay bị hỏi tiêu gì mà lắm thế? Vậy nên chi tiêu cũng lại bắt đầu thoáng hơn.
Hai cô gái xinh đẹp từ đâu lại gần, thấy các ông bố ngồi cho con bú bình thì muốn giúp. Lạc Lạc ngẩng mặt lên thủng thẳng nhắc nhở.
– Hai cô không nên giúp bố cháu và các chú ấy đâu.
– Cậu bé đẹp trai, sao cháu lại nói vậy?
– Cô đừng bảo cháu không nhắc sớm nhé! Mẹ cháu đang đến đấy ạ.
Tô Mộc đến khoác vai con trai gật đầu.
– Con trai, con không nên cắt đi niềm đam mê tạm gác của ba chứ?
– Đam mê tạm gác là gì ạ? Con chỉ sợ mẹ làm đau các cô ấy nên mới có lòng tốt nhắc nhở thôi ạ.
– Yên tâm, mẹ chỉ đánh ba không đánh các cô ấy.
– Dạ vậy thì được ạ.
Lạc Lạc lại cúi xuống làm trò cho Tít bú sữa. Đậu Đậu được mẹ huấn luyện nên cho em ăn rất chuyên nghiệp.
Âu Lan lại gần giơ tay ra muốn đỡ Mít trên tay chồng, nói mát mẻ.
– Nào để bọn em bế cho, các anh ra tiếp chuyện các cô ấy đi ạ.
Hải Phong ôm chặt con cười trừ.
– Thôi, anh thấy cho con ăn vẫn là vui nhất. Em cứ chụp ảnh đi nhé!
Khương Diệp bá cổ chồng, cắn vào tai anh một cái.
– Còn anh, có muốn không?
Khang Nam lắc đầu, quay sang hôn môi vợ một cái.
– Em chụp được nhiều ảnh đẹp không?
– Cũng nhiều lắm, nhưng chưa chụp hết thì…
Cô đưa mắt ra nhìn hai cô gái đang phân vân không biết nên đi hay ở nữa. Bốn người đàn ông này đang cho con uống sữa nên họ mới có nhu cầu giúp đỡ thôi.
Cảnh Nghi thở dài, ngồi xuống ghế cạnh chồng.
– Nào, nếu anh không muốn cho con ăn thì đưa em cho chứ ai lại nhờ người lạ giúp.
– Không, anh muốn mà. Con vẫn đang uống ngon phải không?
– Để em cho con bú sữa mẹ cũng được.
– Thôi, ở đây đông người chỉ nên cho con bú bình thôi… sữa em cất đi, khi nào về thì.. bú cũng được.
Tô Mộc nhìn hai cô gái, giọng nói buồn bã.
– Xin lỗi hai em, chồng các chị không cần giúp. Cảm ơn sự nhiệt tình của hai đứa nhé!
Hai cô gái nhân cơ hội ấy liền chào hỏi rồi rời đi vào bên trong. Vừa đi vừa quay lại nhìn… trong mắt có chút tiếc nuối và… cả sợ sệt… những bà vợ của họ, đều rất ghê gớm thì phải.
➡️➡️➡️👍👍👍