Sau khi hoàn thiện thủ tục, Khang Nam trở về phòng bệnh của Khương Diệp. Mẹ Lã đang xoa nắn tay chân cho cô thủ thỉ.
– Con có thương thằng Nam và ** Tin thì mau tỉnh dậy đi. Hai bố con nó chẳng đứa nào chịu ăn uống gì cả. Nằm mãi thế này không chán hả con?
– Mẹ chẳng biết kiếp trước con có giải cứu thế giới không mà lại lấy được người như Khang Nam nữa. Nhìn nó mà mẹ cũng buồn thối ruột. Con mau tỉnh dậy mà trả ơn cho chồng con đi, phải đối xử thật tốt với chồng con vào, nó vất vả quá mà.
– Mẹ cũng nhớ con quá rồi, thà rằng con cứ cãi mẹ, cứ hùa vào với bà nội trêu mẹ cũng được còn hơn là con nằm im như này.
– Khi tỉnh dậy, con không nhìn thấy cũng không sao cả, mẹ và cả nhà sẽ làm đôi mắt cho con. Người còn là còn hi vọng, mẹ biết con chịu nhiều đau đớn nhưng Khang Nam cũng đau lòng lắm, mẹ biết nó phải chịu đựng để ba mẹ không lo lắng. Vậy nên tỉnh dậy, con không được quên chồng con đâu…
Khang Nam vờ như vừa đến, nhoẻn miệng cười đưa cho mẹ Lã cốc nước hoa quả.
– Mẹ uống đi ạ.
– Sao con không ở nhà tối rồi vào cũng được?
– Mẹ, con nhờ mẹ chút việc được không ạ?
– Nhiều cũng được, nói đi, con nhờ việc gì mẹ cũng làm.
– Con cho Hoa và Tin sang nhà mẹ rồi. Khi vợ con tỉnh lại thì mẹ cho con gửi vợ con về bên ấy một thời gian được không ạ?
Bà Lã nhìn Khang Nam nhíu mày.
– Con định đi đâu sao?
– Dạ, con sang Mỹ hoàn thành đề tài phong hàm phó giáo sư và cũng là tìm hiểu cách khắc phục trí nhớ cho người sau tai nạn như Diệp nhanh nhất có thể. Cô ấy tỉnh lại cũng không nhớ con là ai nên con tranh thủ đi một thời gian thôi chắc sẽ không ảnh hưởng đâu ạ.
– Bao giờ con đi?
– Ngày mai ạ.
– Sao lại nhanh thế được? Con phải ở lại nhìn vợ con tỉnh lại chứ?
– Mẹ yên tâm đi, hôm nay con đưa cô ấy đi kiểm tra lại hết rồi, có thể một hai ngày tới sẽ tỉnh. Hơn nữa bên kia họ gọi con rồi, con đã hoãn nhiều lần nên lần này phải đi. Mẹ yên tâm đi, Diệp tỉnh lại thì con sẽ gọi về.
– Sao mẹ nghe cứ như con đang dặn dò mẹ rồi biến mất ấy?
– Con có lí do gì để biến mất chứ? Con yêu vợ con như vậy nên muốn tìm ra cách sớm nhất để cô ấy khôi phục trí nhớ thôi ạ.
Bà Lã thở dài, nhìn lại Khương Diệp thì giọng buồn bã.
– Con không cố đợi con bé tỉnh dậy được sao?
– Mẹ, dù sao khi dậy cô ấy cũng không nhớ gì? Để cô ấy nhớ hết mọi người đi rồi con về là vừa, nếu cô ấy nhớ ra con ngay thì mẹ gọi con sẽ về luôn.
– Ừ, được rồi. Tự dưng mẹ cứ thấy lo lo làm sao ấy nhỉ? Con đã nói với ba chưa?
– Để sáng mai trước khi đi con nói không ba sẽ không cho con đi đâu. Mẹ đừng nói với ba được không ạ?
– Ừ, con đừng chê con gái…
Khang Nam nắm tay bà cắt lời.
– Mẹ, cả đời này con chỉ yêu cô ấy, không có chuyện chê gì đâu. Mẹ yên tâm đi ạ.
Nghe Khang Nam nói vậy bà cũng yên lòng. Nhưng sao trong lòng cứ có cảm giác bồn chồn, lo lắng không yên nữa vậy. Chắc là vì chuyện của Khương Diệp mà bà đa nghi quá chăng.
– Vậy tối nay con về nhà ăn cơm đi?
– Con muốn tranh thủ thời gian ở bên vợ con. Con sẽ về mà mẹ. Thôi mẹ về đi không Tin nó khóc. Mẹ bảo ba đón bà sang bên ấy luôn nhé! Ở đông cho Khương Diệp đỡ buồn. Trước khi con về, mẹ đừng nhắc đến con trước mặt Khương Diệp, não cô ấy chưa ổn định không nên tiếp nhận nhiều thông tin đâu ạ.
– Ừ được rồi… mẹ nhớ rồi. Con đi giữ gìn sức khỏe, sang đến nơi nhớ gọi về cho mẹ đấy.
– Vâng, mẹ về đi.
Bà Lã bị giục đi giục lại nhưng cứ đi ra lại đi vào vài lần. Bà cứ muốn nói gì đó, muốn giữ Khang Nam lại nhưng chẳng hiểu sao lại không thành lời. Ngày mai, bà sẽ đưa Tin vào sớm để nó giữ ba nó ở nhà. Kệ, không cho con rể đi được, nhà bà cũng chẳng cần Khang Nam phải học lắm làm gì? Bà tin rằng chẳng cần mấy ông giáo sư kia thì Khương Diệp nhất định sẽ nhớ ra mà thôi. Nghĩ vậy, bà thấy nhẹ nhõm hơn… nhất định bà phải ngăn con rể không cho nó đi.
Khang Nam vào phòng, ngồi xuống giường, những ngón tay chạm lên khuôn mặt Khương Diệp như người đang say ngủ. Cô thức dậy, không nhớ từng có người yêu mình nhiều như vậy sẽ không cảm thấy đau lòng, chỉ cần mình anh nhớ là được, một người đau lòng là đủ. Nếu tình yêu là một phép màu kì diệu thì anh tin cô sẽ vẫn cảm nhận được nơi trái tim mình là hình ảnh của anh.
– Diệp… anh thấy mình thật ngu ngốc vì đã yêu em nhiều đến vậy nhưng… anh chưa từng và sẽ không hối hận vì đã yêu em hơn cả sinh mệnh.
Nữ y tá mang đến cho anh bộ quần áo bệnh nhân và thuốc nhỏ mắt, lễ phép nói.
– Phó chủ tịch, bác sĩ Đường gửi anh ạ.
– Cảm ơn cô.
Nữ y tá ra ngoài thì Quý Hải vào phòng đưa cho Khang Nam một chiếc hộp hình trái tim màu tím.
– Anh… em đã chuẩn bị xong.
– Cảm ơn cậu. Sau khi xong, tôi ra phòng chờ thì cậu giúp tôi thay quần áo, chúng ta đi ngay trong đêm.
– Dạ, em sẽ ở ngay ngoài phòng mổ ạ.
– Cảm ơn cậu, sau này phiền cậu nhiều.
– Anh đừng nói thế, chắc sẽ sớm tìm được người hiến thôi ạ.
– Hi vọng như vậy.
Quý Hải cúi đầu chào rồi đi ra ngoài đợi. Khang Nam thay quần áo bệnh nhân, ngồi xuống cạnh vợ, lấy điện thoại ra chụp ảnh hai vợ chồng trong quần áo bệnh nhân.
– Khi làm việc gì có đôi cũng thật tốt phải không em?
Anh cài bức ảnh ấy làm hình nền điện thoại, thay sim điện thoại và cài số của Khương Diệp vào phím gọi nhanh để khi không nhìn thấy, anh vẫn có thể gọi cho cô khi cần.
– Phó chủ tịch, bác sĩ Đường báo 30 phút nữa sẽ tiến hành ạ.
– Được rồi, tôi sẵn sàng rồi.
– Dạ vâng ạ.
Khang Nam cúi xuống ôm vợ, thì thầm.
– Hẹn gặp lại em vào một ngày gần nhất.
Anh hôn lên khắp khuôn mặt vợ nụ hôn dịu dàng.
– Anh yêu em… đợi anh trở về nhé!
Anh mang hết đồ dùng cá nhân đưa cho Quý Hải, hộp quà đặt trên đầu giường Khương Diệp. Bác sĩ, y tá đưa Khương Diệp đến phòng mổ. Bác sĩ Đường đứng cạnh anh thở dài.
– Để lại số điện thoại đi, có người hiến là bác gọi.
Anh đưa cho ông số điện thoại của Quý Hải nhắc ông cần gì thì gọi cho cậu ta.
Cả hai được được đưa vào phòng phẫu thuật, trước khi gây mê, bác sĩ Đường hỏi lại Khang Nam lần nữa.
– Bây giờ thay đổi quyết định vẫn còn kịp đấy.
Anh lắc đầu mỉm cười nhìn sang vợ.
– Không ạ, cháu sẽ không thay đổi quyết định của mình. Bác làm đi ạ.
Ông lại thở dài, những người trong phòng mổ đều mang tâm trạng nặng trĩu. Bác sĩ Đường ra hiệu cho y tá làm gây mê. Trước khi chìm vào trạng thái không còn nhận thức, Khang Nam nhìn vợ lần nữa “Diệp, anh yêu em, hãy sống thật tốt nhé!”
Đứng vào vị trí mổ, bác sĩ Đường mang tâm trạng vô cùng nặng nề, ca mổ này quá đặc biệt. 30 năm làm nghề, thay giác mạc cho nhiều người nhưng chưa bao giờ bác lấy của người còn sống sang cho một người khác như này cả.
– Cậu ấy đã quyết định như vậy thì chúng ta nên tôn trọng thôi, sẵn sàng chưa?
– Dạ, bắt đầu thôi ạ.
➡️➡️➡️👍👍👍