Khang Nam nhoẻn miệng cười nhìn con, cầm lấy bàn tay bé xíu của nó mà mắt đỏ hoe.
– Diệp à, con chúng ta ra đời rồi này. Em nhanh tỉnh lại nhìn con đi.
Một nữ hộ sinh lại gần đỡ tay đón lấy đứa trẻ giục Khang Nam.
– Phó chủ tịch, anh sang phòng áp da chuyên biệt đi ạ, tôi sẽ đưa em bé sang hướng dẫn thực hiện cho bé áp da với ba.
– Nhưng tôi muốn ở đây với cô ấy…
– Được rồi, không sao đâu ạ. Chỉ một lát thôi, cô ấy chưa tỉnh lại đâu. Trong thời gian chờ khâu vết mổ thì anh nên giao tiếp với con sẽ rất tốt. Xong là qua đón mẹ được ạ.
Được sự đồng ý của Khang Nam, nữ hộ sinh bế em bé đi theo anh sang phòng bên cạnh. Sau khi anh thay đồ, sát khuẩn tay và được nữ hộ sinh hướng dẫn đặt con nằm áp lên ngực. Cảm nhận được đứa trẻ nằm trong ngực mình, anh đưa tay vuốt dọc lưng thằng bé, vỗ về thì thầm.
– Bé yêu, chào mừng con đến với ba mẹ.
Bên ngoài cửa kính, mẹ Lã, bà nội, ba Vĩ đứng ngắm nhìn hai ba con. Cả ba không giấu được xúc động mà mắt hoe đỏ. Cả Khang Nam cũng vậy, mắt cũng đỏ hoe. Nhìn thấy Khương Diệp nằm trên sàn nhà, cả quãng đường đến viện anh đã vô cùng sợ hãi… bây giờ nhìn thấy con khỏe mạnh, vợ ổn định thì tâm trạng mới vơi đi căng thẳng, tội lỗi… đáng lẽ ra, gần ngày dự sinh như này anh phải ở bên vợ nhưng vì hứa với bạn mà anh qua viện thực hiện ca mổ cuối cùng trước khi tạm nghỉ. Thấy Khương Diệp gọi nhỡ, anh liền phi ra xe về nhà. Trên đường đi gọi cho cô không được khiến lòng anh nóng ran. Về nhà thấy Chúc Đan đóng cửa phòng lại nói lời độc ác như vậy nên máu nóng dồn lên, nếu vợ không trong tình trạng nguy hiểm chắc anh sẽ ở lại mà giết cô ta mất…
Sau khi đưa em bé đi tiêm vitamin K và viêm gan B thì hộ lí mang em bế về phòng. Ba người lớn cứ tíu tít bên thằng bé. Ông Vĩ đòi bế nhưng bà Lã sợ ông không biết bế nên léo nhéo.
– Ông pha sữa đi, tôi bế cho. Ông không biết bế đâu.
– Ai bảo bà tôi không biết bế, ngày xưa tôi bế thằng Nam suốt đấy.
Hai ông bà cứ sấn vào thằng bé, đôi lúc nó khóc ré lên. Bà nội ra tay tranh quyền đoạt vị bế cháu trong tay không cho hai người bế nữa.
Khang Nam ngồi trực bên giường vợ. Vài giờ sau khi sinh thì Khương Diệp mới tỉnh lại. Bác sĩ sản lại qua thăm khám rồi nhắc anh cho cô ăn cháo.
Anh liền lấy cháo đút cho cô ăn từng thìa nhỏ. Nhìn vợ mặt mũi phờ phạc, môi khô nứt nẻ khiến anh xót hết cả ruột.
– Ai đưa em vào viện vậy anh?
– Anh xin lỗi… vì đã về muộn để em đau như vậy.
Cô nhoẻn miệng cười mệt mỏi, dường như mọi sức lực đều bị cạn kiệt, toàn thân đau mỏi, cổ họng bỏng rát. Vết mổ cũng đau, lúc này, chỗ nào trên người cũng đau. Nhưng thấy anh áy náy như vậy thì lắc đầu.
– Không phải em và con đã bình an rồi sao?
– Anh sẽ tống cô ta về Mỹ cho khỏi làm loạn.
– Khổ, ai bảo đẹp trai lắm vào để gái không dứt ra được cơ.
– Thôi xin vợ, đừng nói mỉa anh nữa đi.
Khương Diệp bật cười rồi vì đau mà mặt lại nhăn như ăn ớt.
– Lát họ sẽ đưa em đi chiếu Plasma tiếp, vài lần chiếu nữa là vết khâu lành sẽ hết đau thôi.
– Lúc trở dạ mới đau, sao lại có thể đau như vậy chứ?
– Có gì đau bằng lúc sinh con đâu chứ? Em đúng là siêu nhân.
Bà nội nghe thấy thì mắng cháu một cách yêu chiều.
– Bố nhà anh, cũng biết nịnh vợ cơ đấy.
Bà nội đủng đỉnh bế thằng bé lại gần, đặt xuống nằm cạnh Khương Diệp.
– Nào nhà ba người nhìn đây bà nội chụp ảnh khoe lên facebook với các bạn già của bà. Cuối cùng bà đã có chắt nội rồi.
– Bà nội xì tin quá đi ạ. Bà phải chụp con đẹp vào đấy ạ, con có cần đánh son cho đỡ nhợt nhạt không ạ?
– Không cần, cháu dâu bà xinh lắm rồi.
Sau ba ngày thì sữa bắt đầu về nhưng bé con bú không ra liền khóc vang cả phòng. Mẹ Lã đành bế cháu dỗ cho bú bình. Khang Nam gọi y tá thông tia sữa giúp vợ. Khương Diệp nhăn nhó đau đớn, ngực căng lên cứng ngắc mà chảy cả nước mắt.
– Phó chủ tịch, Tin Tin không bú hết thì anh lấy máy vắt sữa vắt ra cho chị ấy nhé! Đừng để sữa đóng cặn lại như này sẽ sốt đấy.
– Có thể dùng cách khác không?
Nữ y tá chưa có gia đình nên nghe câu nói của Khang Nam liền đỏ mặt nhưng cũng gật đầu.
– Nếu phó chủ tịch giúp được chị ấy bằng cách khác cũng được ạ.
Khương Diệp liếc xéo chồng khẽ gắt.
– Anh hết trò rồi đấy à?
– Đâu anh nói thật mà, anh hứa sẽ làm nhẹ thôi nên em đừng lo.
Nữ y tá xong việc đứng lên lắc đầu. Có chết cô cũng không nghĩ soái ca của bệnh viện lại nói được những lời biến thái như vậy với vợ nữa.
Vậy mà, người ta không những nói lời biến thái không đâu mà anh làm thật luôn. Cứ khi Tin Tin bú ít mà ngực Khương Diệp căng lên là anh lại hăng hái giúp vợ.
– Cái thằng này, còn tranh cả bình sữa với con là sao vậy?
– Nó bú không hết, con chỉ giúp vợ con cho đỡ đau thôi.
Bà nội cười sảng khoái nhìn thằng cháu mình nhây nhây với vợ mà Khương Diệp cũng không phản đối mặc chồng làm trẻ con, cơ mà anh làm không giỏi bằng Tin Tin nên có lúc cô cứ thấy tê tê, đau đau.
Chúc Đan đứng bên ngoài nhìn vào hai bàn tay xiết chặt, trong lòng ngùn ngụt lửa hận “Tại sao cô luôn gặp may mắn như vậy chứ? Tôi ghét cô… hận cô… Khương Diệp.”
– Cô vẫn không từ bỏ được ý định sao?
Chúc Đan giật mình quay lại nhìn Long. Cô ta sợ hãi lùi người định chạy thì bị anh ta túm tay kéo lại.
– Bây giờ vào đó gặp họ với tôi, mọi chuyện cô làm sẽ có đáp án ngay.
Chúc Đan không đi mà ghì chân kéo tay anh ta lại thỏa hiệp.
– Tôi sẽ không trốn anh nữa là được chứ gì?
– Vậy thì ngay bây giờ đến chỗ cũ đi, cô muốn giở trò sao? Đừng nghĩ dắt mũi được tôi.
Long bỏ tay Chúc Đan ra bước qua đi về phòng thay đồ liền ra ngoài.
Khi anh ta đến tới khách sạn thì Chúc Đan đã đang ở đấy đợi.
– Cô cũng đi nhanh đấy nhỉ?
– Tôi có chuyện muốn thương lượng.
– Thương lượng?
– Đúng vậy, tôi đã đáp ứng anh trong thời gian qua là quá đủ rồi. Tôi muốn lấy lại những thứ anh đang cầm, chúng ta chấm dứt ở đây đi.
– Cô nghĩ mình có thể? Khi cô làm chuyện hại họ thì phải nghĩ đến bị phát hiện chứ?
– Vậy anh ngoại tình có nghĩ sẽ bị phát hiện không?
– Cô đang dọa tôi sao? Đừng nghĩ tôi nhân ái như Khang Nam hay vợ anh ta… đi tắm đi.
➡️➡️➡️👍👍👍