Trạch Dương khó nhọc nuốt nước bọt, bản thân đã muốn bức phát điên lại còn thấy vợ chủ động câu dẫn trêu chọc. Cảnh Nghi ngồi trên đùi anh, nhẹ nhàng cọ sát nơi mềm mại của mình trên thân thể rắn chắc của anh, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển. Cô hơi ngửa cổ ra sau, cất lên âm thanh mê hoặc càng bức Trạch Dương phát điên.
– Nghi… em dừng lại ngay.
– Không
Đôi môi mọng đỏ cong lên lắc đầu từ chối thẳng thừng. Nếu không vì đang có bầu thì cô còn làm hơn nữa để dạy chồng.
– Nghi… anh hứa sẽ không như vậy nữa…
– Tốt, cố gắng mà tận hưởng đi.
Cô vuốt ve vật đàn ông đã căng trướng một hồi khiến Trạch Dương ai oán mặt mũi đen sì.
-Nghi, anh không nhịn được nữa.
Cảnh Nghi lần đầu thấy anh bại dưới tay mình trên giường thì có chút hưng phấn khôn nguôi. Cô xuống khỏi người anh, đi lại trong phòng và biết chắc ánh mắt chồng đang dán lên cơ thể mình thèm khát nhưng cô mặc kệ.
– Nghi… em lại đây cho anh…
Cảnh Nghi lại gần nhìn anh cười rồi nhấc chân ngồi lên bụng anh nhưng lại cố tình cho anh thấy cơ thể quyến rũ của mình. Da thịt trắng muốt, mát lạnh, hai trái đào mềm mại cúi xuống như đánh thức bản năng săn mồi của Trạch Dương. Anh như con hổ đói gầm lên.
– Nghi… cho anh… từ giờ anh không dám ngồi cạnh ai nữa.
Có chết anh cũng không nghĩ sau khi kết hôn anh lại bị vợ hành không thương tiếc thế này. Càng ngày cô càng lớn gan mà trừng trị anh không thương tiếc. Bây giờ anh rất muốn vùng dậy ăn sạch cơ thể ngọc ngà của vợ.
– Nghi… xin em.
Cô lắc đầu rồi xuống khỏi người chồng đi thẳng vào nhà tắm.
– Nghi, quay lại đây ngay. Em đừng có hối hận đấy.
Cảnh Nghi mặc kệ anh kêu hét, đi vào lấy nước ấm lau lại người. Vừa trở ra liền bị nhấc bổng trên tay. Cô nhìn thấy Trạch Dương đã cởi được tay ra thì giật mình.
– Sao anh làm được hả?
– Em quên anh là ai sao?
Nói rồi chẳng cho cô kịp nói, anh đưa cô đến bên tường, áp sát thân thể cô lên vách kính điên cuồng hôn, ngậm lấy ngực cô mà giày vò.
– Dương… nhẹ thôi… em
– Bây giờ thì muộn rồi, dám khiêu chiến với anh sao.
Khương Diệp hôn lên môi chồng nụ hôn chuồn chuồn lướt rồi nằm xuống cạnh ôm anh coi như không có chuyện gì xảy ra.
– Diệp… thả anh ra.
– Không, anh cởi được thì ra.
Khương Diệp vốn định để lúc nữa khi dục vọng của anh tắt bớt sẽ cởi nhưng ai ngờ cô vừa nhắm mắt thì đã thấy ngực mình bị bắt lấy. Cả người bị dựng dậy ngồi vào lòng anh.
– Anh… sao anh lại?
– Em muốn trêu đùa, anh đùa cùng em nhưng em lại hành hạ anh. Bây giờ đừng cầu xin vô ích.
Ngay lập tức mông cô được nhấc lên, dục vọng bị thao túng liền bị đưa lên đỉnh.
– Ưm…
Đôi môi ấm nóng mềm mại của anh phủ lên môi cô điên cuồng cắn mút như để trả thù. Hai bàn tay cũng đã đặt trên ngực cô mà ra sức nhào nặn. Càng lúc cơ thể cô càng vì sự kích thích của anh mà phối hợp nhẹ nhàng nhưng không vì thế mà giảm đi hưng phấn.
Một đêm với nhiều cung bậc cảm xúc khó diễn tả thành lời…
Khang Nam tỉnh giấc khi chuông cửa réo ầm ĩ, nhìn sang bên cạnh không thấy Khương Diệp đâu thì nghĩ cô đang tắm nên dậy lấy khăn tắm quấn vào người ra mở cửa. Đập vào mắt anh là ba thằng bạn với mặt mũi hầm hố như muốn tìm anh đánh nhau vậy.
– Có chuyện gì nữa?
– Vợ cậu còn ở trong phòng không?
– Các cậu tìm vợ tôi làm gì? Vợ các cậu đâu?
– Trốn rồi…
Khang Nam giật mình quay vào phòng, mở cửa nhà tắm không thấy Khương Diệp đâu, quần áo cũng không còn thì biết nàng cũng đã trốn rồi….
Anh đưa mắt nhìn bạn mình.
– Họ lại đi đâu rồi, tối qua các cậu…
Trạch Dương giơ tay mình lên chỉ vào vòng tròn đỏ ửng nơi cổ tay.
– Không hiểu học đâu cái kiểu trói tay chồng lại rồi khiêu khích chứ?
Nói xong anh mới nhìn cổ tay của ba người đàn ông còn lại, ai cũng còn dấu vết để lại thì phá lên cười.
– Chúng ta đều bị họ chơi xỏ hả? Thật là… nhưng cuối cùng tôi đã lật ngược được tình thế nên vẫn được ăn no.
– Cậu tưởng mình cậu làm được hả?
Khi xuống đến quầy lễ tân trả thẻ phòng, nhân viên lễ tân nhìn Khang Nam cười.
– Dạ, tổng giám đốc dặn đưa hóa đơn cho anh thanh toán ạ.
Cả bốn gã nhìn nhau muốn đau đầu, đau toàn thân. Không bao giờ nghĩ chỉ vì một phút chơi bời mà bị vợ trả thù cho thành vô sản. Một con sư tử đã khó chơi bây giờ bốn người hợp lại nữa thì nhốt vào làm sao.
– Tiền phòng bao nhiêu?
– Các phòng hoàng gia có giá 26 triệu một đêm cho người Việt nên tổng 4 phòng là 104 triệu, giảm trừ 10% cho anh là chồng sếp nên còn 93 triệu 600 nghìn ạ. Các anh thanh toán thẻ hay dùng tiền mặt ạ?
Bốn người nhìn nhau tái mặt, họ làm gì còn tiền trong túi chứ? Thẻ thì trong túi vợ mất rồi. Trạch Dương lên tiếng.
– Chuyển khoản hoặc quét QR được không?
– Dạ được ạ.
Nhân viên thu ngân đưa số tài khoản, anh mở điện thoại lên nhưng phần mềm banking của anh đâu hết rồi. Tìm ứng dụng vài lần không thấy, anh nhíu mày.
– Chẳng lẻ họ hủy cả những thứ này rồi. Các cậu kiểm tra đi.
Cả ba đồng loạt mở điện thoại, tất cả các phần mềm banking của ngân hàng đều không cánh mà bay.
Họ nhìn nhau không biết là nên cười hay khóc nữa. Trạch Dương gọi đi cho Tống Vinh.
– Chuyển vào tài khoản anh vừa gửi 100 triệu nhé!
– Tài khoản của ai đấy ạ?
– Khách sạn, nhanh đi.
– Anh lại trốn chị dâu đi chơi…
Trạch Dương tắt luôn điện thoại không thèm giải thích, đến khi Tống Vinh chụp giao dịch chuyển tiền thì anh đưa cho thu ngân kiểm tra.
– Thế tổng giám đốc của các cô với mấy cô gái nữa đi hướng nào cô có biết không?
– Dạ, các chị ấy đang sử dụng dịch vụ spa của phòng Hoàng Gia ở phía sau ạ.
– Sao ngay từ đầu cô không nói cho chúng tôi biết?
– Các anh có hỏi đâu ạ.
Cả bốn người đàn ông nhìn nhau rồi theo hướng dẫn của nhân viên khách sạn đi ra khu spa.
Sau khi làm mặt, mát xa người xong thì Khương Diệp dẫn Cảnh Nghi, Tô Mộc và Âu Lan qua ngâm mình tắm thảo dược.
– Dạ, các chị ấy đang ở trong kia ạ. Các anh muốn vào thì qua phòng thay đồ đằng kia ạ.
Khang Nam quay sang nhân viên khách sạn dò hỏi.
– Dịch vụ này tính tiền thế nào?
– Dạ đây là dịch vụ có trong tiền phòng của khách sạn rồi ạ. Các anh còn bữa ăn sáng và ăn trưa tại nhà hàng của khách sạn miễn phí nữa ạ.
Nghe xong cả bốn người thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên họ đi tiêu tiền mà lại quan tâm đến giá cả… chưa bao giờ họ nghĩ bản thân từng tiêu tiền như nước bây giờ thấy tiền thật là xa vời… và biết quý trọng tiền như lúc này.
Thấy bốn lão mặt hầm hầm đi vào thì bốn người phụ nữ tắt hẳn nụ cười. Nước trào ra lênh lánh khi bốn con người cao lớn, vạm vỡ kia bước vào bồn ngâm thảo dược rồi nhìn họ không chớp mắt. Cảnh Nghi nhìn các chị chờ đợi xem cần làm gì thì nghe Trạch Dương nói mà phá lên cười.
– Các em có muốn bọn anh phục vụ nữa không?
➡️➡️➡️👍👍👍