Một khi cây trúc mọc thành đoàn, chỉ cần không chịu quá nhiều thiên tai nhân họa sẽ rất dễ trở thành biển trúc.
Nhưng trăm ngàn năm qua, mảnh rừng trúc nhỏ ít người biết ở núi Kỳ Đôn này vẫn sinh trưởng chậm chạp. Cho dù nhiều đời vua núi và thổ địa cẩn thận bảo vệ, nhưng vẫn không thể nghênh đón cảnh tượng được mùa.
Lúc này thổ địa trẻ tuổi tuấn tú của núi Kỳ Đôn cắm cây gậy trúc xanh vào mặt đất bên chân, ngồi xuống bên cạnh hai cây trúc xanh bị chặt đứt, khóc không ra nước mắt, xót xa run giọng nói:
- Sao lại khi dễ người khác như vậy. Khách có lớn đến mấy thì vẫn là khách, nào có chuyện ức hiếp chủ nhà, một đao phá vỡ trận pháp làm lộ ra khu vực phong thủy này. Khác gì các ngươi đến nhà làm khách, nhìn thấy khuê nữ của chủ nhà duyên dáng yêu kiều, dung nhan xinh đẹp, liền lột quần áo khuê nữ nhà người ta ra? Có gì khác chứ?
Rắn đen và mãng xà trắng do tiên nhân lấy tinh hoa đất núi Kỳ Đôn và rễ mây tạo thành, chiếm giữ bên ngoài rừng trúc, hai cặp mắt âm trầm giống như có tính người, lộ vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Một giọng nói trêu đùa vang lên cách đó không xa:
- Vậy khuê nữ nhà ngươi cũng quá nhiều rồi, sau này của hồi môn sẽ khiến ngươi lỗ nặng.
Thổ địa trẻ tuổi sợ hãi đứng dậy, nào còn có vẻ mặt đau khổ căm hận, chắp tay xin lỗi người đàn ông đội nón kia:
- Khiến đại tiên chê cười rồi. Tiểu nhân đã quen chịu khổ ở mảnh đất một mẫu ba này, ánh mắt nông cạn, không được như đại tiên đi khắp thiên hạ, nhìn khắp núi sông. Dùng ánh mắt của đại tiên nhất định đã nhìn ra được, đối với tiểu nhân thì mảnh rừng trúc này thật sự là gia sản áp đáy hòm đáng thương. Cho nên dù chỉ mất hai cây trúc xanh, tâm tình vẫn khó kiềm chế, bi thống dâng trào, nghĩ đến cũng là thường tình của con người. Mong đại tiên thứ tội, tha thứ cho tiểu nhân vô tâm mạo phạm.
A Lương đi rồi trở lại, dựa nghiêng vào một cây trúc cao xanh biếc, ngẩng đầu nhìn rừng trúc tươi tốt, sau đó dời mắt hỏi:
- Cây trúc tổ tông đầu tiên của mảnh rừng trúc này, có phải là từ động tiên Trúc Hải dời đến, sau đó được ngươi làm thành cây gậy trúc xanh? Vì vậy đã chọc giận một vị tiên nhân, trong cơn tức giận đã lấy đi kim thân thần vị thổ địa núi Kỳ Đôn của ngươi?
Lần này thổ địa trẻ tuổi thật sự rung động, vẻ nịnh hót trên mặt không tăng mà lại giảm, lặng lẽ đứng thẳng người, đường đường chính chính chắp tay hành lễ nói:
- Thổ địa núi Kỳ Đôn là Ngụy Bách, được hoàng đế cuối củng của tiền triều Thần Thủy quốc sắc phong làm sơn thần, phụ trách phạm vi ngàn dặm chung quanh núi Kỳ Đôn. Sau đó vương triều thay đổi, họ Tống Đại Ly quật khởi thôn tính Thần Thủy quốc. Tại hạ vì một chuyện nên đã chọc giận hoàng đế khai quốc họ Tống, từ sơn thần bị giáng chức thành thổ địa một núi, phạm vi cai quản giảm bớt đến hơn ba trăm dặm, hôm nay vẫn xem như là người mang tội.
Hắn nhấc cây gậy trúc màu xanh lá linh khí dồi dào trong tay, cười khổ nói:
- Phúc đến thì ít, họa đến thì nhiều. Trong cơn sóng gió đó, tôi buộc phải chặt cây trúc xanh xuất xứ từ động tiên Trúc Hải để làm cây gậy này. Không ngờ chưa được bao lâu lại chọc giận bằng hữu tiên gia của người trồng trúc, trong lúc cười nói đã đánh cho thổ địa nho nhỏ đến từ đất như tôi phải quay về với đất.
A Lương dựa nghiêng vào trúc xanh, đổi sang một tư thế tự cho là tiêu sái hơn, tấm tắc nói:
- Nghe có vẻ thảm thiết.
Thổ địa trẻ tuổi chán nản.
A Lương không để ý tới tên thổ địa thân thế bi thảm này, quay đầu nhìn về bên ngoài rừng trúc. Trong tầm mắt, Trần Bình An theo ông ta trở lại đang đứng trên sườn núi, rắn và mãng xà biết điều tránh ra xa, nhất là con mãng xà trắng vẫn còn sợ sệt kia, ánh mắt cực kỳ cảnh giác. Ông ta cười nói:
- Bằng hữu này của ta muốn làm một vụ mua bán với các ngươi, tự các ngươi thương lượng giá cả. Thỏa thuận xong thì sau này sẽ là bằng hữu, thỏa thuận không được thì cũng không sao, mua bán không thành vẫn còn tình nghĩa...
Nói đến đây ông ta lại sờ đao trúc bên hông, sau đó dời mắt khỏi thân thể hai con con vật khổng lồ kia, cảm thấy tò mò:
- Hai con súc sinh kia cũng không phải là loài thuộc giao long thật sự, nhất là con rắn đen, sao lại có được hình thức ban đầu của giao đen, sinh ra bốn cái vuốt rồng? Có phải bọn chúng đã gặp kỳ ngộ gì không?
Thổ địa trẻ tuổi tự xưng là Ngụy Bách cẩn thận trả lời:
- Đúng là có kỳ ngộ, nhưng cụ thể là gì thì tiểu nhân cũng không rõ, chỉ đoán là có liên quan đến động tiên Ly Châu kia. Nhất định là bọn chúng đã vô tình nuốt phải thứ gì kỳ lạ, mà thứ này lại có nhiều lợi ích với chủng loại như rắn trăn cá chép. Trấn Hồng Chúc ở gần biên cảnh núi Kỳ Đôn là nơi đường thủy ba sông tụ hợp, trong đó có một con sông lớn gọi là Xung Đạm, hôm nay có một con cá chép đã mọc ra hai chiếc râu rồng màu vàng hàng thật đúng giá, khiến người ta phải hâm mộ. Mà trăm năm trước, con cá chép rực rỡ này đã từng dọc theo dòng sông khe suối bơi ngược đến núi Kỳ Đôn, tôi đã tận mắt nhìn thấy nó. Theo lý mà nói có cho nó thêm bốn năm trăm năm, chắc chắn cũng không thể mọc ra râu rồng phẩm chất kinh người như vậy.
A Lương gật đầu, tỉnh ngộ nói:
- Nói như vậy thì ta có chút đầu mối rồi.
Thổ địa trẻ tuổi liếc nhìn đao bên hông người đàn ông đội nón, thử dò hỏi:
- Đại tiên làm thế nào biết được lai lịch của cây gậy trúc xanh này?
Sắc mặt A Lương kỳ quái, cười ha ha, nhìn xung quanh nói:
- Lúc trẻ ta từng dạo chơi đến động tiên Trúc Hải, có chút giao tình với Trúc phu nhân. Giao tình không sâu, bình thường, rất bình thường...
Nghe được cái tên “Trúc phu nhân”, Ngụy Bách liền lộ vẻ hâm mộ. Nên biết vị phu nhân này là thần linh núi non duy nhất ở động tiên Trúc Hải, rất ít khi lộ diện, bên ngoài đồn rằng bà ta hình dáng cao gầy hơn cả đàn ông. Tổ sư của tiểu thuyết gia trong các phái học thuật từng lập chí muốn đi khắp bốn thế giới, ghi chép phong tục nhân tình khắp thiên hạ. Trong đó đã đặc biệt miêu tả vị Trúc phu nhân này là “dung nhan xinh đẹp, chân trần hoan hỉ, tóc mai xanh biếc”.
Tuy cùng thuộc nhánh sơn thần địa linh, nhưng so với Trúc phu nhân thì Ngụy Bách dù là thân phận hay tu vi đều kém quá xa, khiến hắn còn không dám sinh lòng hổ thẹn kém người, sâu trong lòng chỉ có kính ngưỡng. Rất nhiều sự tích của Trúc phu nhân được lưu truyền rộng rãi, đến nỗi ngay cả Đông Bảo Bình Châu cũng không xa lạ.
Bên dưới mười động tiên lớn có ba mươi sáu động tiên nhỏ. Động tiên Ly Châu lúc trước lơ lửng phía trên vương triều Đại Ly là một trong số đó, lãnh thổ bao la núi sông ngàn dặm, nhưng chỉ là loại nhỏ nhất trong tất cả động tiên nhỏ.
Động tiên nhỏ thường được luyện khí sĩ gọi là “bí cảnh”, dùng để phân biệt với động tiên lớn. Trong bí cảnh thường có linh khí dồi dào, nhưng so với mười động tiên lớn thì địa bàn ranh giới không đầy đủ, tiền thân có thể là do phế tích thời xưa hoặc long cung chiến trường cổ gì đó tạo thành, lai lịch hỗn tạp. Thậm chí còn có bí cảnh tên là động tiên Đảo Tự, sở hữu rất nhiều tiên đảo thượng cổ đã biến mất trong lịch sử một cách thần bí, lại nằm trong bụng một con thú lớn thời viễn cổ.
Mà động tiên Trúc Hải đứng đầu trong ba mươi sáu động tiên nhỏ, sản xuất các loại trúc tuyệt diệu không thể miêu tả, được các đời tu sĩ tiên gia coi trọng, dùng chúng chế tạo thành đủ loại pháp khí phổ biến trong thiên hạ.
Trong động tiên chỉ tồn tại một thế lực tiên gia địa vị siêu nhiên, lịch sử lâu đời, đó là núi Thanh Thần. Tương truyền khai sơn lão tổ đã thỉnh giáo học vấn với vị chí thánh tiên sư của Nho gia, mang theo một cây trúc công đức còn trẻ làm lễ vật. Sau này nó sinh trưởng khỏe mạnh ở thánh địa Nho gia “Đạo Đức Lâm”, ngược lại ở động tiên Trúc Hải thì ngày càng biến mất. Tương truyền trúc này có thể ghi lại công đức của quân tử, là một trong số nguồn gốc của “sổ công đức” mà dân chúng quê mùa hay gọi.
Lúc A Lương và thổ địa trẻ tuổi tán gẫu, Trần Bình An ngồi trên một tảng đá, trong tay cầm nửa đoạn dao chẻ củi. Cách đó không xa là hai chiếc đầu to lớn khủng bố, thân thể rắn và mãng xà như hai con đường núi uốn lượn trải dài ra sau, cuối cùng biến mất trong rừng cây, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cây cối bị cái đuôi quét trúng đổ xuống.
Trên đường đi tới, Trần Bình An ngoại trừ đọc sách nhận chữ với Lý Bảo Bình, còn học tiếng phổ thông Đại Ly với cô. Tiến triển không tệ, tuy phát âm còn mang theo giọng đặc sệt của trấn nhỏ, nhưng đã có thể giao lưu bình thường, vẫn biểu thị được năm sáu phần ý tứ đại khái. Lúc này rắn và mãng xà giống như đang gặp đại địch. Trần Bình An nói với chúng về chuyện mình sở hữu năm ngọn núi ở huyện Long Tuyền Đại Ly, hi vọng chúng có thể dọn nhà đến núi Lạc Phách. Đương nhiên không quên dặn dò chúng là thánh nhân Nguyễn sư phụ đã mượn ba ngọn núi của mình.
Rất hiển nhiên, thân phận thánh nhân trấn giữ động tiên Ly Châu nặng nhẹ thế nào, rắn và mãng xà còn hiểu rõ hơn Trần Bình An. Ngay cả rắn đen ánh mắt vẫn luôn hờ hững cũng phải biến sắc. Ban đầu mãng xà trắng vừa nghe đến cái tên huyện Long Tuyền Đại Ly đã hơi xiêu lòng, sau đó nghe nói triều đình Đại Ly đã sai thầy phong thủy Khâm Thiên giám và quan viên Lễ bộ cùng khảo sát hơn sáu mươi ngọn núi, hoàng đế Đại Ly chuẩn bị sắc phong vài sơn thần chính thống, cặp mắt mãng xà trắng liền lộ vẻ hưng phấn kích động không thể che giấu, không nhịn được lè lưỡi ra kêu xì xì. Kết quả lại bị rắn đen dùng đầu húc một cái mới an tĩnh lại.
Trần Bình An thấy rắn và mãng xà cũng không từ chối đề nghị ngay lập tức, liền thở phào một hơi, tiếp tục nói:
- Mặc dù ta không biết nhiều về chuyện tu hành, nhưng khẳng định linh khí của núi Kỳ Đôn kém xa những ngọn núi của ta. Các ngươi tu luyện ở địa bàn của ta một trăm năm, nói không chừng sẽ ngang với nơi này mấy trăm năm. Hơn nữa trên đường đi A Lương đã nói với ta một ít chuyện về rắn trăn cá chép qua sông hóa rồng, con đường thủy này sẽ rất khó khăn nguy hiểm, rất nhiều sơn thần giang thần sẽ cố ý làm khó dễ các ngươi. Cho nên ta tin nếu các ngươi có thể sớm gây dựng quan hệ với Nguyễn sư phụ, còn có quan viên Đại Ly, con đường sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Trong những lời này, nửa phần trước là Trần Bình An tự suy nghĩ ra, nửa phần sau là do A Lương khoe khoang cẩm nang diệu kế tiết lộ thiên cơ.
Trần Bình An trầm giọng nói:
- Có một ông lão dạy ta làm gốm đã từng nói, sơn tinh ma quỷ, yêu quái núi sông chưa chắc đã xấu hơn con người. Sau khi ta gặp các ngươi, cảm thấy câu này dường như không có đạo lý. Nhưng các ngươi là do A Lương hàng phục, không liên quan nhiều đến ta, vì vậy A Lương bỏ qua cho các ngươi thì ta cũng không tiện nói gì. Nếu ta có bản lĩnh như A Lương, các ngươi dám chọc giận ta, dám tùy tiện ăn người ngay trước mặt ta...
Trần Bình An nhấc nửa đoạn dao chẻ củi trong tay, nhìn chằm chằm vào con mãng xà trắng kia:
- Vậy ngươi sẽ không chỉ mất một bên cánh, bữa ăn tối qua của chúng ta sẽ là một nồi thịt rắn hầm.
Mãng xà trắng đã mất cánh, tu vi hao tổn nghiêm trọng, vốn đã rất đau lòng. Lúc này bị thiếu niên xát muối vào vết thương, con súc sinh bản tính máu lạnh giống như bị vạch trần vết sẹo ngay trước mặt. Nó giận đến tím mặt, ngẩng đầu lên cao, thân thể bỗng nhiên căng thẳng, muốn nhào tới trước giết chết tên thiếu niên chướng mắt đáng hận này.
Trần Bình An vẫn thờ ơ.
Rắn đen lập tức hành động, không phải giúp mãng xà trắng đối phó với thiếu niên giày cỏ, mà lại mở chiếc miệng rộng nhanh chóng cắn vào cổ mãng xà trắng, hất về phía sau, khiến cho con mãng xà trắng thân thể “mảnh khảnh” kia ngã đến quay cuồng.
Thổ địa trẻ tuổi giật mình, đang muốn ra tay để mãng xà trắng và rắn đen an tĩnh lại, tránh cho thiếu niên bị ngộ thương, mình cũng bị hai con súc sinh này liên lụy. Chợt nghe người đàn ông đội nón kia lắc đầu nhẹ giọng nói:
- Đừng nhúng tay.
Thổ địa trẻ tuổi hơi nghi hoặc, không nhịn được nhìn sang ông ta. Chỉ thấy đối phương vẫn dựa nghiêng vào trúc xanh, mũi chân chạm đất, tư thế đứng lười nhác, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh.
Rắn và mãng xà vốn là đồng loại hung ác đối diện với nhau.
Trần Bình An đứng lên, vẫn không rời khỏi tảng đá, nắm chặt dao chẻ củi.
Không biết giao lưu với nhau những gì, cuối cùng mãng xà trắng dần dần yên tĩnh lại, nhưng ánh mắt của nó nhìn thiếu niên vẫn rất hung hãn.
Trần Bình An nhìn thẳng vào mãng xà trắng:
- Hôm nay có hàng ngàn hàng vạn người mở đường trong núi, sau khi các ngươi vào núi tu hành, không được giết người để no bụng. Đương nhiên nếu là tự bảo vệ, chẳng hạn như có người tu hành vào núi bắt giết các ngươi thì lại là chuyện khác. Nếu các ngươi lấy được thứ tốt nhưng lại phá hư quy củ, vậy thì Nguyễn sư phụ sẽ ra tay. Lúc trước các ngươi làm gì cũng không dình dáng đến ta, nhưng nếu đồng ý vào núi, vậy sau này hành động của các ngươi sẽ liên quan đến ta.
Trần Bình An nghiêm túc nói:
- Cho nên ta phải cảnh cáo trước.
Rắn đen vẫn yên tĩnh bất động. Mãng xà trắng dường như vẫn tức giận khó tiêu, mặc dù đã kìm nén không trở mặt, nhưng cho dù mê hoặc của đại đạo đang ở trước mắt, nó vẫn dùng bụng chậm rãi ma sát với mặt đất, toàn thân tỏa ra khí tức nóng nảy hung bạo.
Trong rừng trúc phía xa, chẳng biết từ lúc nào A Lương đã ngồi lên một cây trúc, trúc xanh có độ dẻo rất tốt bị ông ta ép thành hình cầu vòm.
Thổ địa trẻ tuổi hận không thể dùng hai tay đỡ trúc xanh lên, liếc nhìn thiếu niên và rắn mãng xà đối diện phía xa như nước ngầm dâng trào, giải thích:
- Mặc dù bản tính của rắn đen càng tàn nhẫn hung ác, nhưng đầu óc mở mang hơn nhiều, thậm chí đã học được cách xem tình hình, biết tiến lui. Mãng xà trắng kia bình thường có vẻ không muốn tổn thương người lắm, nhưng giao lưu lại khá phiền phức, bởi vì nó càng làm theo bản tâm. Chuyện này có liên quan đến vị trí tình hình của chúng trên bàn cờ năm xưa, mãng xà trắng chỉ là một quân cờ rỗi, còn rắn đen lại là mấu chốt để ăn nhiều cờ. Cho nên bọn chúng chiếm núi làm vua nhiều năm như vậy, mãng xà trắng thích dạo chơi lang thang chung quanh, rất nhiều sóng gió là do động tĩnh xuất hành của nó gây nên. Còn rắn đen thì chuyên tâm tu hành hơn, mỗi ngày cần cù chăm chỉ thu nạp tinh hoa nhật nguyệt, bởi vì nó có chí hướng rộng lớn, dã tâm bừng bừng.
A Lương ừ một tiếng.
Thổ địa trẻ tuổi do dự một thoáng, nói:
- Lời nói của thiếu niên này không sai, đều là đạo lý chân thực, nhưng lại không hiểu rõ tập tính của cặp rắn và mãng xà kia. Đối với những con vật đã bước lên đường tu hành như chúng, bản tâm bản tính là nền tảng của đại đạo. Ngoại trừ thứ này ra, rắn và mãng xà đã mở mang đầu óc đại khái đều hiểu về chuyện thể diện. Bọn chúng đã quen tác oai tác quái ở núi Kỳ Đôn, sẽ cảm thấy đến ngọn núi của thiếu niên kia là ăn nhờ ở đậu. Nhất là thiếu niên đưa ra một vị thánh nhân, tuyên bố nếu dám ăn người sẽ đánh chết bọn chúng, càng khiến rắn và mãng xà cảm thấy thiếu niên khí thế ép người, không dễ chung sống, khó tránh khỏi căm phẫn. Dù sao một khi gật đầu đồng ý, sẽ là “hàng xóm láng giềng” mấy trăm năm, cũng phải lo lắng mình kết giao sai người...
A Lương cắt ngang lời lải nhải của hắn:
- Ngươi không cần đổi cách cầu tình giúp hàng xóm của ngươi, ta đã nói là sẽ không nhúng tay, ngươi còn sợ cái gì? Suy cho cùng rắn và mãng xà không muốn cúi đầu sớm, là do cảm thấy thiếu niên võ đạo cảnh giới thứ hai kia không xứng ngang hàng với chúng mà thôi. Vì vậy dù thiếu niên đưa ra yêu cầu rất hợp tình lý, bọn chúng cũng khó mà khoan nhượng. Nếu đổi thành ta, ngươi cảm thấy rắn và mãng xà sẽ làm thế nào?
Thổ địa trẻ tuổi cười mỉa nói:
- Đại tiên nhìn người nhìn chuyện đúng là rõ như ban ngày.
A Lương hờ hững nói:
- Trả lời câu hỏi của ta.
Trong nháy mắt thổ địa trẻ tuổi câm như hến, tìm từ một phen, sau đó nghiêm túc trả lời:
- Bọn chúng sẽ không nói gì khác, trực tiếp dọn nhà, trong lòng còn không dám oán hận.
Sắc mặt A Lương vẫn như thường, nhìn về bên kia, gật đầu nói:
- Rất tốt, ngươi đã giữ được nửa rừng trúc.
Rừng trúc xung quanh hai người đột nhiên kêu lên lốp đốp, khoảng nửa số trúc xanh giống như bị người ta dùng một đao chặt ngang, toàn bộ rơi xuống đất.
Thổ địa trẻ tuổi quỳ lạy dưới đất, thấp thỏm run giọng nói:
- Đại tiên bớt giận.
A Lương cũng lười để ý tới tên này, sắc mặt lạnh nhạt, chậm rãi nói:
- Nhìn đi, cho dù ta đã ra tay dọa người, nhưng vì quá dễ nói chuyện, tính tình quá tốt, lại bị một thổ địa nho nhỏ xem như kẻ ngốc lừa gạt. Cho nên mới nói làm người tốt rất khó.
Thổ địa trẻ tuổi không dám thở mạnh.
A Lương đột nhiên cười ha hả nói:
- Đứng lên nói chuyện đi, quỳ như vậy kỳ cục lắm. Ta và ngươi đánh cuộc, xem thử thiếu niên mê tiền kia có đồng ý làm một vụ mua bán lỗ vốn hay không. Ngươi cá là hắn đồng ý, còn ta cá hắn không đồng ý. Nếu ngươi thắng thì có thể giữ được nửa rừng trúc còn lại, nếu thua, không phải ngươi mới khôi phục thân thể thổ địa sao, ta đánh ngươi trở về nguyên hình là được.
Thổ địa trẻ tuổi vừa mới đứng lên, lúc này thật sự cảm thấy muốn chết, lẩm bẩm hỏi:
- Dám hỏi đại tiên, phần thắng của tiểu nhân có bao nhiêu?
A Lương giơ một ngón tay lên.
Thổ địa trẻ tuổi mặt không còn chút máu, chỉ có một phần mười sao.
Người đàn ông đội nón kia nhếch miệng cười nói:
- Là một phần trăm.
Sau đó ông ta nhìn về phía thiếu niên, la lớn:
- Trần Bình An, cứ việc hét giá, điều kiện quá đáng thế nào cũng được, có A Lương ta trông chừng. Đừng sợ chọc giận hai con súc sinh kia, nếu thật sự xảy ra xung đột, vừa lúc dùng cặp rắn và mãng xà kia luyện tay một chút. Yên tâm ta sẽ giúp ngươi quan sát tình hình, lúc thích hợp nhất định sẽ ra tay. Lúc trước không phải ngươi đã so tài với Chu Hà cảnh giới thứ năm sao, sau khi giao thủ thằng nhóc ngươi rõ ràng đã có lĩnh ngộ. Vậy cứ dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, nói không chừng có thể tiến thêm một bước.
Thổ địa trẻ tuổi ngây người như phỗng.
A Lương cười nói:
- Xin lỗi, bây giờ ngay cả một chút phần thắng của ngươi cũng không còn nữa rồi.
Thổ địa trẻ tuổi tâm như tro tàn, lại sinh ra một chút gan dạ khí phách, quay đầu cười khổ nói:
- A Lương tiền bối, phẩm hạnh đánh cuộc của ngài thật không tốt lắm.
Người đàn ông đội nón nói một câu kỳ quái:
- Khổ tới khổ lui chỉ vì một cục diện tất thắng? Ngươi cảm thấy A Lương ta nhàm chán như vậy sao?
Thổ địa trẻ tuổi cẩn thận nghiền ngẫm câu này, một lần nữa nhìn về phía thiếu niên tên là Trần Bình An, vừa hâm mộ vừa thương hại.
Sau chốc lát, một luồng kiếm khí như cầu vồng trắng đủ để rung chuyển núi cao bắn lên trời.
Thổ địa trẻ tuổi sợ đến mức ngồi phịch xuống đất.
Trong nháy mắt bóng dáng người đàn ông đội nón biến mất khỏi trúc xanh hình dáng như cầu vòm, xuất hiện phía trên núi Kỳ Đôn, đao trúc vỏ xanh lá bên hông nhanh chóng rút ra, một đao chặt đứt cầu vồng trắng, không để nó tiếp tục bay lên trời.
Lại sau chốc lát, ông ta ngồi trở về thân trúc còn chưa đứng thẳng kia, tiện tay vứt bỏ thanh đao trúc tồi tàn chất liệu bình thường, dù chưa bị gãy nhưng thân đao đã rách tả tơi.
Rắn đen điên cuồng chui vào sâu trong rừng rậm núi Kỳ Đôn.
Trước người thiếu niên không xa, con mãng xà trắng đột ngột lao tới muốn đánh chết hắn, lúc này đã mất đi cả chiếc đầu, lộ ra chiếc cổ đứt ngang máu thịt đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình, cực kỳ bi thảm.
Sắc mặt Trần Bình An vẫn bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt giống hệt như khi đánh chết Thái Kim Giản núi Vân Hà trong ngõ nhỏ.
A Lương nhịn cười, lấy hồ lô nhỏ bên hông xuống uống một ngụm, thấp giọng cười nói:
- Thú vị rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
![Diêm](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/61233/109732.png)
07 Tháng tám, 2021 09:22
Bản dịch quá tuyệt
![thangmuxemmua](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/60440/f49e9c58566158f6e6283fc42d19ec05f3ca2132bbd1027798c27d07f88af3c7.jpg)
03 Tháng tám, 2021 05:08
Truyện hay, mà cover đọc hơi chuối, nuốt nghẹn quá. Giờ có bản dịch, mừng ghê
![noPain](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/63597/35431342a6b9d7816fcff6a9a36adc96a6799131d7fd10b3a00f9df907118fb9.jpg)
30 Tháng bảy, 2021 03:19
Cảm ơn converter Fishscreen
Chúc bạn có nhiều Strength: để dịch đc nhiều hơn
Chúc bạn có nhiều Agility: để dịch đc nhanh hơn
Chúc bạn có nhiều Intelligence: để dịch đc hay hơn
À còn có chúc bạn ko bị bệnh vặt, ko bị stress, ko bị nổi mụn, ko bị khó ngủ, ko bị bla...ble...
P/s: chúc topic ko bị spoil :))
![Denhatkiemkhach](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/60756/84bbfa81e4f39c85e672ebf00dd143b7dae07190275d205bb15e25169cb7800b.jpg)
05 Tháng bảy, 2021 07:04
hi vọng bạn có thể viết nhiều hơn
ps: Viết tách 2 dòng là do con mèo nó nhấn màn hình điện thoại
![Denhatkiemkhach](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/60756/84bbfa81e4f39c85e672ebf00dd143b7dae07190275d205bb15e25169cb7800b.jpg)
05 Tháng bảy, 2021 07:04
Bạn nhongcon_pupa phân tích hay quá :v hi vọng bạn có thể viết
![xxleminhxx](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/63390/127456.png)
05 Tháng bảy, 2021 06:22
chưa thấy dấu hiệu end :v
![Bố Chip](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/67110/2beb7319ce6b00c106b6fb7655012afdc710e05d3af7c579009c1bc8a0227937.jpg)
04 Tháng bảy, 2021 11:40
Hy vọng dịch giả có thể đẩy nhanh tốc độ dịch, nếu cần có thể kêu gọi anh e donate
![Khicho](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/60743/fac53d6519bf1395e190b1322ad1dc4125eb9317b89895b0e0970f2d5e0b01f5.jpg)
02 Tháng bảy, 2021 22:19
Dưới có bác một chương phân tích ra một tờ a4 thật là siêu phàm, tại hạ bội phục. Tiện thể cho hỏi truyện sắp hết chưa?
![tsganey](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/59487/35395.png)
02 Tháng bảy, 2021 11:26
một bộ truyện mà ta cực kì tâm đắc, hi vọng dịch full để luyện lại từ đầu
![yugi_tn](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/60770/74664.png)
22 Tháng sáu, 2021 23:05
bộ này đọc hay mặc dù tả tu tâm rắc rối *** mà vẫn hay, đau não quá bỏ 1 thời gian đọc tiếp vẫn hay, nói chung là hay
![DieuHau](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/67107/f9a6c76fe8ebf609db483157a2e4a6e4190911a823f03b6d3463fc90b1cbb90a.jpg)
20 Tháng sáu, 2021 02:17
Bác có thể chỉ rõ hơn ảnh bản đồ được không ? em tìm mãi không thấy bác ạ
![09115100](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/61569/05fe69be3ec1d11e555da016d904a3c3294db4bdef185c9bcdcf2a8e52de2997.jpg)
18 Tháng sáu, 2021 17:28
Hay quá b ơi
![letrunghieu20xx](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/67102/844181.png)
18 Tháng sáu, 2021 01:14
Thực sự hi vọng dịch giả có thể dịch được đến cuối. Bộ truyện cực kì hay
![Hoa Hướng Dương](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/67105/3e182d7bc30cbcf885a68c7ec844c463e40d47271a2f5d7c04d2f5c05667c5c9.jpg)
16 Tháng sáu, 2021 09:09
Truyện hay. Dịch giả dịch rất tốt, hy vọng bộ này sẽ dc dịch Full. Cảm ơn dịch giả
![xxleminhxx](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/63390/127456.png)
16 Tháng sáu, 2021 06:16
1 chương truyện này quá dài các đạo hữu @@ dịch giả cứ từ từ
![nhongcon_pupa](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/67094/2e707fe7387ae5d988d9ce5a68f5cc601faba9410fe8fdf0b5aa81970944e3bc.jpg)
14 Tháng sáu, 2021 19:16
Chúc mừng truyện đã cán mốc chương thứ 50! Cảm ơn Cá Cảnh rất nhiều!
![Nguyễn Quốc Thịnh](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/61114/401f096ccb838c77bf833a6549a14c8d4cbc4dcbc9240d006dd5e8a78146c608.jpg)
09 Tháng sáu, 2021 21:40
hay mỗi tội dịch chậm quá
![Hieu Le](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/59263/0cb77ec66a38266453f68b109a25033c8d0b717f3d8f204cfc0d1079ef7d8794.jpg)
03 Tháng sáu, 2021 00:47
Dịch tốt quá. bộ này rất khác biệt.Trấn nhỏ có vẻ bình thường nhưng có một lớp màn mỏng của sự bí ẩn như có như không. rất đáng mong chờ.
![nhongcon_pupa](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/67094/2e707fe7387ae5d988d9ce5a68f5cc601faba9410fe8fdf0b5aa81970944e3bc.jpg)
23 Tháng năm, 2021 07:04
Vài dòng lan man - Chương 6:
- Chương 6 kể về ba mảnh đời của ba đứa trẻ có xuất thân và cuộc sống khác nhau tại trấn nhỏ, chứ không chú trọng vào việc chôn phục bút hay tình tiết trong truyện. À, ngoại trừ thân thế của tỳ nữ Vương Chu/Trĩ Khuê, nhưng hãy tạm gác cô nhóc này sang cho những lần bình khác.
- Có lẽ câu nói “Người ăn đất cả đời, đất ăn người một lần” cũng phần nào miêu tả được cuộc sống của Trần Bình An trong suốt khoảng thời gian học việc tại lò gốm. Gốm được nung từ đất, cậu nhóc nhà nghèo phải theo ông sư phụ họ Diêu đi khắp nơi bốc đất cho vào miệng nhai, nghiền ngẫm mùi vị để chọn loại đất phù hợp. Tớ hơi thắc mắc, dù là quen tay hay việc hay kinh nghiệm đầy mình, việc Trần Bình An có thể biết được tính chất đất đai, ước lượng gốm vỡ để biết nguồn gốc xuất xứ thuộc lò gốm nào, cho thấy cậu nhóc này có khả năng quan sát nhạy bén và tâm tư tỉ mỉ chứ không hề ngốc nghếch hoặc tư chất kém cỏi như những người xung quanh thường chỉ trích cậu. Có lẽ đây là một đặc điểm ngầm để giúp cậu có được cơ hội bức phá sau này chăng?
1 dặm của TQ = 500m
60 dặm = 30 000m = 30 km
Đây không phải là một quãng đường ngắn, đặc biệt là trong hoàn cảnh như Trần Bình An phải trèo núi băng rừng trong đêm tối, trời lại đổ mưa như trút nước. Tớ tự xét bản thân chạy được tầm 8km là đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con, thở hồng hộc như con ki ki nhà hàng xóm rồi chứ nói gì đến 30km! Vậy mới thấy được ý chí sinh tồn của cậu nhóc này mãnh liệt đến mức nào, và phải vị tha tới mức nào mới nhận ra được rằng “trên đời ngoại trừ cha mẹ thì không ai có nghĩa vụ phải đối xử tốt với ngươi” khi tuổi đời chưa tới 12 năm.
- Tống Tập Tân học thức đầy bụng, đánh cờ tiến bộ thần tốc ngày đi ngàn dặm, Tống Tập Tân tâm tư già dặn trước tuổi, tham vọng vươn cao, Tống Tập Tân phong lưu khoái hoạt, sống thảnh thơi nhàn nhã. Trái với hàng xóm Trần Bình An, cuộc đời của cậu thiếu niên này quá bằng phẳng và rộng mở, thế nhưng cậu lại luôn tìm hình tượng người cha để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn mình. Người xưa thường nghẹn ngào bởi câu “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”, nhưng mấy ai hiểu được nỗi đau của kẻ đầu xanh bị người đầu bạc vứt bỏ?
Khi Tống Tập Tân dắt theo cô tỳ nữ Trĩ Khuê nghe kể chuyện dưới gốc hòe (C.5), cậu phát hiện rằng cô tỳ nữ bắt đầu trổ mã, trước đó thậm chí còn mua rượu chôn rượu xuống đất, hệt như một người cha chôn bình Nữ Nhi Hồng để chuẩn bị cho sau này gả đứa con gái rượu vào nhà chồng.
Đồng thời, cậu luôn xem vị thầy dạy học trong trường làng , Tề tiên sinh, thành hình tượng gương mẫu của một người cha nghiêm khắc. Tống Tập Tân đánh cờ quá giỏi, giỏi đến mức thư đồng Triệu Diêu phải cố gắng nhiều năm liền mới có thể ngang ngửa năm ăn năm thua với lối đánh cù nhây của cậu, thế nhưng chỉ cần Tề tiên sinh “tự mình hạ thánh chỉ” (C.6) thì y như rằng Tống Tập Tân sẽ vâng lời mà đến. Qua những hành động như “tranh công ngẩng đầu cười hỏi”, “còn có thể tiễn tiên sinh”, “sửng sốt, hơi lúng túng, lấy can đảm” để chất vấn câu dặn dò của ông giáo họ Tề, tớ chỉ thấy được hình ảnh của một cậu nhóc thông minh ngỗ nghịch tìm cách thu hút sự chú ý của người cha nghiêm khắc mà thôi, chứ đâu còn những nét già dặn trước tuổi đầy tham vọng vươn cao nữa.
- Thư đồng Triệu Diêu là nhân vật vừa xuất hiện trong chương 5, mặc áo xanh, cực kì cố chấp với việc thành – bại – được – mất, rất tuân thủ theo quy củ nghiêm ngặt. Có thể thấy đây là một “ông cụ non” rất biết vâng lời và thuộc hàng ngũ con ngoan trò giỏi, sặc mùi quân tử ... Tàu, nhưng có thể được chọn làm thư đồng dự bị (vì lựa chọn đầu tiên của Tề tiên sinh là đại ca xóm dưới Lưu Tiện Dương) ắt cũng có những năng lực đặc sắc riêng. Thật đáng mong chờ tác giả sẽ phát triển tuyến nhân vật ngay đơ thẳng cứng này như thế nào.
![nhongcon_pupa](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/67094/2e707fe7387ae5d988d9ce5a68f5cc601faba9410fe8fdf0b5aa81970944e3bc.jpg)
21 Tháng năm, 2021 08:09
Cảm ơn leminh :D
![nhongcon_pupa](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/67094/2e707fe7387ae5d988d9ce5a68f5cc601faba9410fe8fdf0b5aa81970944e3bc.jpg)
21 Tháng năm, 2021 08:08
Vài dòng lan man - Chương 5:
- Trong chương 1, chúng ta có lời đồn về nguồn gốc của Tống Tập Tân như sau: “Vị đại nhân kia sợ thanh danh bị gièm pha, quan giám sát trong triều tố cáo, cho nên cuối cùng một mình trở lại kinh thành báo cáo công việc, giao đứa trẻ cho quan viên thay thế có quan hệ thân thiết giúp trông coi chiếu cố”.
Trong chương 5, chúng ta lại có thêm một “nguồn tin” khác nói về Tống đại nhân: “quan tiền nhiệm Tống đại nhân là người được lòng dân nhất. Tống đại nhân không giống như những quan lão gia trước đó ngồi tít trên cao, ông chẳng những không trốn trong dinh quan tu thân dưỡng khí, cũng không đóng cửa từ chối tiếp khách, một lòng nghiên cứu học vấn ở thư phòng, mà là tự tay làm tất cả công việc ở lò gốm, quả thật còn giống dân chúng thôn quê hơn cả thợ gốm. Trong hơn mười năm, vị Tống đại nhân vốn đầy vẻ trí thức này đã phơi nắng đến mức nước da đen kịt sáng bóng, trang phục ngày thường không khác gì một anh nông dân, đối nhân xử thế chưa từng lên mặt.”
Quả là tam sao thất bản, khó biết đường đâu mà lần! Tuy nhiên nếu xét về mặt hàm ý, tin đồn đầu tiên có phần ác ý, muốn dè bỉu vị quan to họ Tống này làm con nhà lành có chửa, sợ bị mất uy tín nên đành phải chạy về kinh thành lánh nạn, bỏ luôn cả đứa con riêng cho người dưng chăm sóc. Nếu như vậy thì mẹ của Tống Tập Tân đâu? Không lẽ vị quan kia muốn bỏ đứa con nhưng lại kéo theo người mẹ trở về kinh? Nếu xét theo lẽ thường thì làm thế không khác gì đang lạy ông tôi ở bụi này, hoàn toàn không hợp lý! Chúng ta hãy tạm xem loại tin đồn này được bắt nguồn từ những buổi đi buôn, đi chợ của các thím, các bác trong trấn vậy.
Tin đồn thứ hai có nhiều thông tin chi tiết hơn, lại còn có nguồn gốc từ “các thế gia vọng tộc” (C.5). Phải biết rằng phủ quan và ngõ Đào Diệp là hàng xóm với nhau trên đường Phúc Lộc, vì vậy người đọc mạn phép đoán rằng tin đồn này được những người hầu trong phủ nghe lỏm qua những lúc trà dư tửu hậu của các ông lớn, sau đó lén truyền tai với nhau.
Dù thế nào đi nữa, nhờ có những thông tin bên lề này mà người đọc có thể xác định một số thông tin như sau:
1. Quan giám sát Tống đại nhân nhậm chức hơn 10 năm mới về kinh thành. Trong thời gian làm quan, Tống đại nhân rất khiêm nhường và rất có hứng thú trong việc chế tạo đồ gốm.
2. Tống Tập Tân trạc tuổi Trần Bình An, tức là tầm 14 tuổi (C.1). Tống Tập Tân được sinh ra và lớn lên trong khoảng thời gian ông cha vẫn đang còn làm quan tại trấn nhỏ.
3. Mẹ của Tống Tập Tân là người bản xứ của trấn, hay là người đến từ xứ khác như Tống đại nhân? Vì sao không có ai nhắc đến? Vấn đề này có lẽ sẽ được giải đáp trong tương lai.
4. Tống Tập Tân vẫn luôn có phán đoán riêng về thân thế và nguồn gốc của gia tộc họ Tống, hơn nữa vẫn có khả năng còn ngầm giữ liên lạc nên mới quyết định đi kinh thành trong 1 tháng tới (C.1)
- Lão tiên sinh kể chuyện là người đến từ xứ khác. Hẳn mọi người còn nhớ đến sự kiện nộp phí vào trấn bằng cái túi thêu (C.2), vậy đây hẳn là một nhân vật cao thâm khó dò khác tiến vào trấn với mục đích riêng. Tạm không nhắc đến chuyện cổ tích giết rồng 3000 năm trước, chỉ nói về câu chốt của lão: “Trên đời tuy đã không còn chân long, nhưng những loài thuộc họ rồng như giao, cầu, ly ... vẫn thật sự sống ở thế gian, nói không chừng đang ... Nói không chừng đang ẩn náu bên cạnh chúng ta, thần tiên đạo giáo gọi đó là rồng ẩn dưới vực sâu!”
Hẳn mọi người còn nhớ con rắn mối lì đòn, kiên quyết bò xuống gầm giường của Tống Tập Tân (C.1). Nguyên văn về tên của con vật này là 四脚蛇 (tứ cước xà), nghĩa là con rắn có 4 chân, trên đầu lại có cục u như muốn mọc sừng, lẽ nào đây là đời sau của con chân long trong truyền thuyết? Nếu đúng là vậy, vì sao nó lại muốn vào nhà họ Tống cho bằng được? Truyện Trung Quốc hay có câu “rồng trong loài người” để nói về những nhân vật tài năng xuất chúng. Tống Tập Tân có xuất thân không tầm thường, lại được con cháu của rồng muốn nương nhờ, lẽ nào cậu nhóc này có số làm vua, hay thậm chí có xuất thân từ hoàng tộc? Chúng ta hãy cùng hạ hồi phân giải trong các chương sau.
-Xuất thân của cô tỳ nữ Trĩ Khuê cũng li kì không kém cậu chủ nhà họ Tống của cô. Người thì nói “một cô gái xứ khác ăn xin dọc đường đến nơi này, bất tỉnh trước cửa nhà Tống Tập Tân, nếu không phải có người phát hiện sớm thì đã đi gặp Diêm Vương chuyển thế đầu thai”, người khác lại bảo “ống đại nhân đã bảo người ta mua cô nhi từ nơi khác, tìm cho đứa con riêng Tống Tập Tân một người thân thiết biết nhân tình ấm lạnh, nhằm bù đắp một ít thiệt thòi khi cha con không thể nhận nhau.” Thật đến là khổ với giới “bà tám” trong trấn!
May thay còn có câu nói của Tống Tập Tân về Trần Bình An, rằng “đời này hắn đã làm một chuyện có ý nghĩa” và Trĩ Khuê lập tức “lông mi hơi run rẩy”, chúng ta có thể tạm đoán rằng Trần Bình An chính là người đã phát hiện Trĩ Khuê đang nằm trong đống tuyết. Nếu đúng như vậy thì vì sao Lưu Tiện Dương lại tinh ý phát hiện “ngươi giúp nha đầu Vương Chu kia xách nước một lần, sau đó cô ấy lại không nói chuyện tán gẫu với ngươi nữa” (C.4)? Giữa hai nhân vật này còn có gúc mắc gì chưa nói rõ chăng?
Lại một lần nữa, chúng ta hãy cùng hạ hồi phân giải trong các chương sau.
![xxleminhxx](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/63390/127456.png)
18 Tháng năm, 2021 12:01
hay quá bác :D
![nhongcon_pupa](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/67094/2e707fe7387ae5d988d9ce5a68f5cc601faba9410fe8fdf0b5aa81970944e3bc.jpg)
18 Tháng năm, 2021 06:05
- Qua những dòng miêu tả về cậu thiếu niên đại ca xóm dưới Lưu Tiện Dương, người đọc không khỏi liên tưởng đến hai nhân vật Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trong bộ truyện trấn web Đại Đường Song Long ngày xưa của TTV. Qua những hành động rất nhỏ như cố ý đi vòng qua đống tro tàn của lá bùa vừa đốt; được Trần Bình An tri hô cứu mạng thì lấy danh nghĩa đi bắt nạt cậu thiếu niên nhà nghèo mỗi ngày nhưng thực chất có ý ngầm muốn bảo vệ, sợ đám con nhà giàu đến báo thù hay chặn đánh; những lúc Trần Bình An gặp khốn khó thì giới thiệu việc làm ở lò gốm hay đi đào giếng ... Có lẽ Lưu Tiện Dương là hình tượng tiêu biểu cho mọi mong muốn của những đứa trẻ trong xóm nghèo: có tình có nghĩa, cao lớn khỏe mạnh, dòng dõi binh gia, làm việc gì cũng thành thạo, hào sảng và đặc biệt là đầy khí phách cóc ngán bố con thằng nhà giàu nào.
Đến cả Trần Bình An còn thấy được Lưu Tiện Dương như một viên đá quý chưa được mài giũa, nói gì đến ba ông sư phụ lần lượt muốn nhận cậu ta làm đồ đệ. Đầu tiên có ông giáo họ Tề muốn miễn giảm học phí để cậu thiếu niên tiếp tục tới trường, thậm chí còn muốn bỏ tiền ra thuê làm thư đồng nhưng bị từ chối. Sư phụ làm gốm họ Diêu sau khi nhận cậu làm đại đệ tử thì cưng như trứng mỏng, lỡ tay đánh Lưu Tiễn Dương rướm máu đầu thì lo lắng không thôi. Cuộc sống xoay vần, lão Diêu qua đời, đến phiên sư phụ thợ rèn họ Nguyễn đến từ xứ khác chấm trúng cậu đại ca xóm dưới ngay và luôn, thậm chí còn nhận xét đây là một kì tài luyện võ, chứ đâu như lúc nhìn thấy Trần Bình An người ngợm đen nhẻm thì sút thẳng từ vòng ... phỏng vấn học việc! Phải nói đây là một nhân vật rất thú vị, tương lai ắt là người hành hiệp trượng nghĩa. Thật đáng mong chờ thay!
- @Lạc mầm non đoán quá chuẩn! Vị đạo sĩ trẻ mãi không già tiếp tục xuất hiện tại chương này. Trấn nhỏ như có màn sương bí ẩn như có như không, và vị đạo sĩ này cũng không ngoại lệ. Trấn nhỏ có hơn sáu trăm hộ gia đình (C.3), vậy mà trong nhiều năm liền chưa từng có người rút trúng quẻ Hạ? Là do đạo sĩ giở trò, hay là do mệnh của người dân tại đây đặc biệt tốt? Con chim sẻ như có linh tính vì sao không có hứng thú đồng tiền của Trần Bình An (C.3), mà lại thích chí ngậm tiền của Tống Tập Tân? Đạo sĩ không quan tâm tới tiền bạc, nhưng vì sao lại cuống cuồng “thà giết lầm còn hơn bỏ sót”, muốn xem bói cho người dân trong trấn nhỏ, và nếu tiền bạc không quan trọng thì phí trả công đoán vận là gì? Chúng ta hãy cùng hạ hồi phân giải.
Đạo sĩ từng đưa ra 3 lời đoán vận.
Trần Bình An (C.3):
“ Số mệnh tám thước đừng cầu một trượng.”
Lưu Tiện Dương (C.4):
“Chỉ mong năm nay được thịnh vượng, ai ngờ số mệnh có tai ương.”
Đôi chủ tớ Tống Tập Tân (C.4):
“Hồ nước đầy... ếch kêu hỗn loạn, thứ đâm lòng người là nhân tâm. Nơi này công danh bèo trên nước, chỉ cần gió thổi dạt bốn phương!
Trạng nguyên vốn đến từ nhân gian, tể tướng chỉ là kẻ trên đời. Học theo tiên nhân danh tiếng lớn, đắc ý hả hê tinh khí thần!”
Dự là Trần Bình An đoản mệnh, Lưu Tiện Dương gặp bất trắc, chủ tớ Tống Tập Tân cuối cùng cũng có thể toại nguyện, từ cá chép hóa thành rồng, đường công danh một bước lên trời. Không biết chư vị đồng đạo nghĩ thế nào về 3 câu đoán vận này?
- Bản đồ trong chương 4 đã trải rộng hơn nhiều. Tớ đã thêm vào lò gốm, con suối, đường cái, đồng thời thêm vẽ thêm ảnh minh họa cho ngõ Đào Diệp và thay đổi vị trí của ngõ Nê Bình, ngõ Hạnh Hoa, giếng Thiết Tỏa, trường làng, rừng trúc.
(Ảnh được đăng tại forum của TTV)
![nhongcon_pupa](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/67094/2e707fe7387ae5d988d9ce5a68f5cc601faba9410fe8fdf0b5aa81970944e3bc.jpg)
16 Tháng năm, 2021 06:32
Vài dòng lan man - Chương 3:
- Người giàu sang, kẻ nghèo hèn. Sự cách biệt giàu nghèo luôn là đề tài được nhắc đến xưa nay, trong đời thật cũng như trong những dòng thơ văn. Trấn tuy nhỏ, nhưng sự khác biệt giữa hai tầng lớp này lại hiện rõ mồn một qua ánh mắt của cậu thiếu niên nhà nghèo Trần Bình An: “Con đường bên kia được lót bằng nhiều phiến đá xanh lớn, trời mưa cũng sẽ không đạp văng bùn lầy tung tóe. Trải qua người ngựa xe cộ giẫm đạp nghiền ép trăm ngàn năm, những phiến đá xanh phẩm chất cực tốt đó từ lâu đã được mài phẳng nhẵn bóng như gương.” Đường đã đẹp, cái tên của con đường đương nhiên phải làm toát lên cái nét cao sang quyền quý của các tộc họ và dinh thự quan lại đặt tại đây, cho nên lấy cái tên “Phúc Lộc”.
Trần Bình An chân lấm tay ... bóc đất nặn phôi quanh năm, lại thật thà chân chất nên nào có quen với việc đặt chân lên con đường đẹp đẽ như vậy; đến mức “hơi thấp thỏm, bước chân chậm đi, lại có phần tự ti, không kìm được cảm thấy giày cỏ của mình làm bẩn mặt đường.”
Tâm trạng của cậu thiếu niên trở nên lo âu bội phần khi đứng trước bức tường cao cửa rộng của nhà họ Lư, thậm chí còn cho rằng hành động “dùng tay kẹp góc phong thư” vì sợ ... bẩn của người hầu trong nhà, cũng như việc “xoay người bước nhanh vào trong nhà, đóng sập cánh cửa lớn”, không nói không rằng là điều hiển nhiên, chứ không phải là loại thái độ xem thường người dân xóm nghèo. Mà không chỉ có mỗi nhà họ Lư, quá trình giao thư cho bảy nhà quyền quý còn lại cũng “bình thường như vậy”, cũng lạnh nhạt không kém. Người đọc không khỏi thở dài, sau đó giật mình nhận ra rằng thay vì tác giả lồng những tình tiết miệt thị, “chứng tỏ đẳng cấp hơn người” thường thấy trong truyện mạng, sự thờ ơ lạnh lùng trong cách ứng xử giữa các nhân vật như thế này lại “thật”, lại đau thấu vào lòng hơn rất nhiều.
- Trái ngược hẳn với đám nhà giàu sống ở đường Phúc Lộc, đoạn đối thoại kì kèo vài đồng xu lẻ xem bói, nhưng lại đầy hơi ấm giữa người với người của đạo sĩ nghèo và cậu thiếu niên nghèo ... còn hơn giúp người đọc thấy được một nét đẹp khác trong con người của Trần Bình An. Cậu không bị ảnh hưởng bởi sự giàu sang tại ngõ Đào Diệp, không màng đến đường tài lộc eo hẹp đến mức bữa no bữa đói (C.1) của bản thân, mà chỉ muốn dùng hết số tiền kiếm được từ việc đưa thư để mua một lá bùa về đốt cho hai đấng sinh thành quá cố của mình. Đáng khen, đáng thương thay!
- Bản đồ vẽ trấn nhỏ đã được thêm vào các chi tiết như hình vẽ minh họa cho Trường làng, Rừng trúc, Miếu Con Cua, Đường Phúc Lộc, Ngõ Đào Diệp, Phủ quan. Những vị trí của các địa danh trên được sắp xếp theo tưởng tượng của người đọc, sẽ được cập nhật cho chính xác hơn khi qua những câu miêu tả của nhân vật trong các chương sau. Nếu mọi người có cao kiến nào khác, xin hãy thẳng thắn góp ý chứ đừng ngại ngùng chi. Đều là fan của Kiếm Lai cả.
(Ảnh được đăng tại forum của TTV)
![nhongcon_pupa](https://cdn.metruyenvip.com/avatars/user/avatar/67094/2e707fe7387ae5d988d9ce5a68f5cc601faba9410fe8fdf0b5aa81970944e3bc.jpg)
15 Tháng năm, 2021 07:23
- Trần Bình An mưu sinh kiếm sống qua ngày bằng công việc phát thư từ ngoài trấn, nhờ đó người đọc mới có thể theo dấu chân của cậu thiếu niên nhà nghèo tham quan khung cảnh bên trong trấn nhỏ.
Dưới đây là bản đồ phác họa sơ về các địa điểm được đề cập trong chương 2 và mũi tên chỉ hướng đi của Trần Bình An từ ngõ Nê Bình đến cổng làng. Những vị trí của giếng Thiết Tỏa, ngõ Hạnh Hoa, trường làng, miếu Con Cua sẽ được chỉnh sửa lại khi các nhân vật trong truyện miêu tả kĩ hơn xuyên suốt các chương.
(ảnh được đăng tại forum của TTV)
- Qua hai chương đầu tiên, người đọc có thể phần nào hiểu được bản chất chịu khổ chịu tìm tòi học hỏi của Trần Bình An: gà chưa gáy sáng đã thức dậy, "lén học lỏm" các bài giảng tại ngôi trường làng, chăm chỉ luyện tập các tư thế nặn phôi dù không còn liên quan tới nghề gốm nữa (C.1)
- Trấn nhỏ ở nơi xa xôi hẻo lánh, nhưng bỗng có một tốp người ăn mặc giàu sang, "áo quần dày cộm", "chắc hẳn là rất ấm áp, có thể chịu lạnh được" xếp hàng chờ vào trấn. "Trấn nhỏ" nhỏ như cái ... lỗ mũi nhà người ta, cổng trấn rộng mở, đáng lý ai muốn ra muốn vào đều tùy ý, nhưng vì sao những con người quyền quý này dường như phải tuân thủ theo một quy tắc nào đó để tiến vào? Thân phận của họ là gì? Toàn bộ lò gốm đã đóng cửa, vậy vì sao họ phải lặn lội tới nơi này? Vì sao phải nộp "một cái túi thêu nhỏ" cho tay gác cổng lôi thôi, chua ngoa, mê ngắm gái và keo kiệt đến mức muốn ăn chặn mấy đồng xu lẻ của Trần Bình An?
Chúng ta hãy cùng hạ hồi phân giải trong các chương sau
BÌNH LUẬN FACEBOOK