• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Ngọc Nhi

Sáng sớm hôm sau, Đường Môn vẫn như cũ, gia nhân dậy sớm quét dọn đại viện. Lưu thị dẫn theo hai hàng tỳ nữ đi tới Bắc Uyển, Lưu thị vốn tưởng rằng với thân thể của Đường Niệm Niệm thì đến sáng nay hẳn vẫn còn hôn mê, nhưng không ngờ vừa bước vào sương phòng, đã thấy nữ tử đang dựa lưng vào mép giường, mặc áo ngủ bằng gấm, tóc đen tán loạn.

Lưu thị chỉ hơi kinh nhạc, cũng không sợ nàng gây ra biến cố gì. Không nhanh không chậm tiến đến, xoa tay nàng, cười nói: “Xem nha, hỉ sự này thật là may mắn, nhìn coi, liền ngay cả thân thể Niệm Niệm cũng tốt lên. Niệm Niệm ngoan của ta, hôm nay Nhị nương chính là đặc biệt tới giúp con trang điểm đó, Tuyết Diên sơn trang là sơn trang đứng đầu, tất nhiên con sẽ không phải chịu ủy khuất, đừng giận dỗi nha, bây giờ. . . . . .”

Đường Niệm Niệm yên lặng nhìn rõ ràng dáng vẻ làm bộ làm tịch của Lưu thị, chỉ đem mặt mũi nàng nhớ kĩ trong đầu rồi dời ánh mắt, nhàn nhạt cắt đứt lời nàng ta: “Ta gả.”

Lưu thị ngẩn ra, lúc này mới thực sự kinh ngạc. Cẩn thận nhìn Đường Niệm Niệm, thần thái thật không giống thường ngày, nhưng gương mặt này là thật, không phải người khác giả trang.

Chẳng lẽ đi một vòng Quỷ Môn quan, liền biết nghe lời. Lưu thị trong lòng xấu xa nghĩ.

Đường Niệm Niệm hướng Thù Lam bên giường vươn tay, “Thù Lam, đỡ ta xuống giường.” Có lẽ là do thân thể này quá mức suy yếu, hoặc là nàng vốn là người ngoại lai, nghỉ ngơi một đêm, đến hôm nay tứ chi vẫn giống như bùn nhão, không thể tự mình làm gì.

Thù Lam vội vàng tới đỡ tay nàng.

Thấy Đường Niệm Niệm nghe lời như vậy, Lưu thị đương nhiên mừng rỡ trông thấy, kêu người tới, “Còn không mau giúp Nhị tiểu thư mặc giá y vào?”

Tỳ nữ tuân lệnh tiến lên, trong chốc lát lột sạch Đường Niệm Niệm.

Bị nhiều nữ tử vây quanh nhìn thân thể mình như vậy, Đường Niệm Niệm mặc dù không cảm thấy khó xử, trong lòng vẫn có chút tức giận, chẳng qua tức giận này cũng là tham muốn chiếm hữu đối với thân thể mình, nếu bị người ngoài phát hiện chỉ sợ sẽ cảm thấy quái dị.

Giá y phức tạp, từng tầng từng tầng mặc ở trên người, chất vải vô cùng tốt, đều là gấm vóc từ băng tằm, ngàn vàng một thước, đường thêu chỉ vàng, nhìn như quá nhiều, song mặc lên người lại nhẹ như lông hồng, ấm áp trơn nhẵn.

Mặc xong giá y, Thù Lam tự mình đỡ Đường Niệm Niệm ngồi xuống trước bàn trang điểm, rồi mới buông lỏng tay an tĩnh đứng một bên.

Bà mai sớm chờ từ lâu, lúc này tiến lên, cầm lược ngà trong tay, chải đầu cho nàng, vừa chải vừa lẩm bẩm: “Một chải đến cuối, phú quý không lo; hai chải đến cuối, vô bệnh vô ưu; ba chải đến cuối, con cháu đầy đàn, trường thọ; lại một chải đến cuối, cử án hựu tề mi; hai chải đến đuôi, như chim liền cánh; ba chải đến đuôi, vĩnh kết đồng tâm, có đầu lại có đuôi, cuộc đời này phú quý.”

Hai bên Xuân Tuyết Hạ Mai bắt đầu vẽ mày tô son cho Đường Niệm Niệm, trông thấy dung nhan tuyệt sắc này, cuối cùng lại cảm thấy son phấn ngược lại sẽ làm bẩn nhan sắc nàng.

Đường Niệm Niệm lúc này mới được nhìn dung mạo của mình hiện tại, cho dù đã nhìn qua tuấn nam mỹ nữ, nhưng hôm nay thấy dung nhan trước mắt cũng không khỏi ngây người.

Khuynh quốc tuyệt trần, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Nhìn, lại nhìn, rốt cuộc mắt hơi cay cay, nàng mân môi, rồi híp híp mắt cười như loan nguyệt, giống như khóc lại giống như cười, khiến cho Xuân Tuyết Hạ Mai đang chuẩn bị trang điểm cho nàng kinh hãi.

“Thế này là sao?” Lưu thị mắt lạnh quét qua hai người, cao giọng, “Còn không mau trang điểm cho tân nương, nếu để chậm giờ. . . . . . Hừ!”

Xuân Tuyết Hạ Mai hai người vội vàng vâng dạ, đang định động thủ, thì Đường Niệm Niệm đột nhiên lạnh giọng quát: “Không được bôi!”

Nàng này đột nhiên quát một tiếng, hai người cả kinh thiếu chút nữa làm rơi phấn bột trong tay.

Lưu thị sắc mặt lạnh lùng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Niệm Niệm sao vậy? Có tân nương nào lại không trang điểm?” Ý chính là, chẳng lẽ hiện tại ngươi không muốn làm tân nương, không muốn gả nữa?

Đường Niệm Niệm chỉ lạnh lùng nhìn phấn bột Xuân Tuyết cầm trong tay, ở trong mắt nàng nhìn qua lại là khói đen vây chung quanh, hiển nhiên khói đen này hình như chỉ mình nàng có khả năng nhìn thấy, không chỉ vậy, trong lòng nàng còn biết rõ, khói đen nhàn nhạt này chứng tỏ độc tính.

Phấn này có độc!

“Niệm Niệm!” Lưu thị đã có phần không nhịn được nữa rồi.

Đường Niệm Niệm yên lặng thu hồi ánh mắt, quét qua mọi người trong nhà một cái, cuối cùng dừng ở trên người Lưu thị, an tĩnh một lát, sau đó xinh đẹp nở nụ cười, nói: “Ta không muốn trang điểm, ngươi nhìn ta còn cần trang điểm sao?”

Đừng nói là người khác, ngay cả Lưu thị cũng bị nụ cười đột nhiên này làm ngơ ngẩn. Trong lòng phỉ nhổ, nhưng cũng không muốn tốn công, liền khoát tay nói: “Không trang điểm thì không trang điểm, chẳng qua môi vẫn cần bôi chút son, bằng không trông giống như thiếu máu vậy.”

Vừa dứt lời , Xuân Tuyết liền vội vàng làm, tỉ mỉ dùng ngón tay xoa màu son lên môi Đường Niệm Niệm, nhất thời thắp sáng cả dung nhan, người xem cũng không khỏi tán thưởng trong lòng.

Đường Niệm Niệm sắc mặt lúc đầu hơi trầm xuống, nhưng ngay sau đó biến mất, không ai phát hiện, trong mắt nàng lộ ra một tia kinh ngạc cùng vui mừng.

Độc khí trên son này chẳng những không có hại cho nàng, ngược lại bị nàng hấp thu, thân thể vốn vô lực tựa như theo đó tốt hơn một chút. Tuy chỉ một chút, nhưng đủ để nàng phát hiện bản thân kỳ dị.

Đường Niệm Niệm thực sự nhất định không có bổn sự này, như vậy đây hết thảy đều là mình mang đến, chẳng những có thể thấy được độc dược, còn có thể hấp thu cho mình, cứ như vậy, thân thể suy yếu này nói không chừng có thể trị tận gốc rồi!

Vấn tóc xong, đội mũ phượng lên. Nữ tử mười sáu chính là ở tuổi thanh xuân, chỉ đơn giản ngồi ở đó, nhìn từ trong gương, tựa như một bức tranh tuyệt phẩm, tiên nữ sắp gả.

Lưu thị hài lòng gật đầu, một bình sứ từ trong tay áo trượt ra, đổ ra một viên đan dược màu đen, để lên khóe môi Đường Niệm Niệm, mỉm cười nói: “Niệm Niệm, đây là đan dược lão gia đặc biệt luyện chế cho con, đối với thân thể con vô cùng có lợi, ăn nó mới có thể hảo hảo lên đường.”

Đường Niệm Niệm đương nhiên sẽ không tin lời nàng, chỉ nhìn đan dược kia một cái, liền thấy khói đen dày đặc, đưa tay nhận lấy, nói: “Đã biết.”

Lưu thị ngón tay khẽ động, gạt qua động tác nàng muốn tự mình cầm, lại bỏ lên mép nàng, lúc này giọng nói như cười, nhưng lại nhiều cưỡng ép, “Nhị nương phải nhìn Niệm Niệm ăn mới yên tâm, mau ăn đi.”

‘Muốn. . . . . . Muốn. . . . . . Ăn. . . . . . ’

Trong đầu Đường Niệm Niệm đột nhiên truyền đến một trận khát khao, nhưng không cảm giác được chút ác ý nào, ngược lại có một loại huyết mạch tương liên thân cận. Suy nghĩ một chút, há mồm đem đan dược trong tay Lưu thị nhét vào trong miệng, tạm thời ngước mắt nhìn Lưu thị một cái.

Cái nhìn của nàng làm tâm Lưu thị không khỏi cứng lại, cau mày định nói, thì đúng lúc này một giọng nam truyền vào cả Đường Môn, quanh quẩn không dứt:

“Tuyết Diên sơn trang đến đây đón dâu, tân nương đã chuẩn bị xong chưa?”

Lưu thị ngay lập tức nói: “Mau phủ khăn lên, đưa hôn!”

Đại viện Đường Môn. Đường Miểu Uẩn vừa nghe giọng nam kia liền tự mình nghênh đón, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy từ xa một mảnh gấm đỏ trải dài từ trên trời mà đến.

Gấm đỏ thật dài kia chính là được hai hàng nam tử áo đỏ chân đạp khinh công cầm, mới khiến cho người ta tưởng như lụa gấm bay bổng trong không trung. Cho đến khi hai người đầu tiên đáp xuống đại viện Đường Môn, thân thể nửa quỳ, đem gấm đỏ để trên mặt đất, mảnh gấm đỏ phía sau treo giữa không trung.

Trên gấm đỏ, chỉ thấy một khung kiệu hồng bốn người nâng đang đạp trên gấm mà đến, kiệu hồng màu đỏ, gắn đầy châu ngọc, ở dưới ánh mặt trời chói mắt vô cùng. Lấy kiến thức rộng rãi của Đường Miểu Uẩn, lập tức nhận ra thân kiệu kia không phải làm từ gỗ đàn hương, mà là hồng liên kim tinh giá trị liên thành, sở hữu vô giá, một khối to bằng nắm tay đã nặng đến trăm cân, cỗ kiệu này sợ là nặng nghìn cân, người bình thường căn bản không có biện pháp nâng lên.

Đường Miểu Uẩn lúc này trong lòng run rẩy mãnh liệt. Hồng liên kim tinh cực kỳ khó cầu, ai có được một chút thì vô cùng quý trọng, đúc thành thần binh. Tuyết Diên sơn trang này thế nhưng đem một khối lớn như vậy làm thành kiệu hoa, thật sự là phí của trời, khó trách mười mấy lần trước Tuyết Diên sơn trang đón dâu, người ta đều không nói rõ ràng rốt cuộc phô trương đến thế nào, chỉ nói nếu tận mắt nhìn thấy tự nhiên sẽ hiểu .

Giờ này khắc này, Đường Miểu Uẩn cũng coi như hiểu lòng những người đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK