• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Ngọc Nhi

Mặt trời chiều lặn về tây, ánh nắng quanh co khúc khuỷu.

Chu Diệu Lang nhìn sắc trời, nghĩ thầm không biết có nên kêu người chuẩn bị bữa tối hay không. Khóe mắt chợt thấy thân ảnh Tư Lăng Cô Hồng đón gió mà đến, tóc có chút hỗn loạn, vạt áo nhiễm bụi, hẳn là chạy gấp trở về.

“Cô Hồng.” Đường Niệm Niệm mặt mày hớn hở.

Dưới ánh hoàng hôn, nàng nở nụ cười, con mắt cũng nhiễm một tầng ôn nhu màu hổ phách. Khuôn mặt vốn lạnh nhạt như sương của Tư Lăng Cô Hồng chợt mềm xuống, vừa tới trước mặt liền vòng tay ôm eo nàng, cằm tựa lên vai, khép nửa mắt líu ríu nói: “Niệm Niệm, Niệm Niệm…”

Cánh mũi Đường Niệm Niệm nhạy cảm giật giật. Xiêm y trên người Tư Lăng Cô Hồng có mùi máu tươi nồng đậm, hợp với hương thơm thanh mát trên người hắn, tạp thành hương vị đặc thù, niêm trệ hàn lương, ngọt ngấy lại không tanh, khiến người ta hoa mắt thần mê, như muốn say ở trong đó.

“Còn chưa dùng bữa?” Tư Lăng Cô Hồng nhẹ liếm da thịt non mịn của nàng, động tác rất nhỏ làm người ta cảm nhận được thân mật. an ủi

“Chờ ngươi.” Ánh mắt Đường Niệm Niệm sáng rực nhìn hắn. Lần này hắn đi hơn một ngày, nói cách khác, đã hơn một ngày nàng không được ăn đồ hắn nấu, cũng không có ăn thiên ma độc.

“Được rồi.” Tư Lăng Cô Hồng thu người, từ trong tay áo lấy ra một hộp ngọc đưa cho nàng, nói: “Chơi đi, đợi một lát.”

Đường Niệm Niệm mở hộp ngọc, chỉ thấy một thứ tròn tròn trắng như ngọc to bằng nắm tay người trưởng thành đang nằm trong đó. Lúc này thứ kia giật giật, rồi duỗi lưng một cái, bốn cái chân từ thân thể tròn tròn thò ra, một đôi mắt tròn vo xanh biếc nửa nhắm nửa mở, lóe sáng ngập nước, thoạt nhìn cực kì lười biếng, trên đầu là một khối tinh thạch hình thoi, màu xanh đậm tới cơ hồ sắp biến thành màu đen.

Vật nhỏ ánh mắt mê mang nhìn Đường Niệm Niệm, sau đó lười biếng leo ra khỏi hộp, lăn một vòng, giống như một quả bóng nhỏ lăn vào lòng Đường Niệm Niệm, sau đó lại co thành một quả cầu trắng ngọc, không nhúc nhích.

Đường Niệm Niệm nhìn nó chằm chằm, đôi mắt lấp lánh như sao. Dược khí thật nồng đậm nha…

Thấy nàng cao hứng, Tư Lăng Cô Hồng lúc này mới thỏa mãn rời đi, chuẩn bị đồ ăn.

Chu Diệu Lang nhìn một màn này, trong lòng không nhịn được la lớn: Trang chủ, ngài như vậy sẽ làm hư chủ mẫu! Thật sự sẽ làm hư đó!

Đường Niệm Niệm có thể không biết, nhưng nàng biết rất rõ. Vật nhỏ thoạt nhìn đáng yêu như mèo con kia cũng không phải tiểu thú cưng bình thường, mà là dược thú cực kỳ quý hiếm. Dược thú bẩm sinh chỉ ăn dược thảo, quanh năm lười biếng ngủ, ở nơi nào có nó, thì dược thảo sinh trưởng vô cùng nhanh, dược lực cũng cao hơn mười phần, mặt khác, thỉnh thoảng nó còn có thể phun ra dược ngọc, dược tinh trên mi tâm nó màu càng đậm, thì càng chứng nó thời gian sống của nó càng dài, công năng càng lớn, phẩm chất dược ngọc phun ra càng tốt.

Như con thú nhỏ trong tay Đường Niệm Niệm, màu dược tinh đã đậm như vậy, theo nàng biết, chỉ có một con duy nhất ở Nam Lâm – Dương gia. Mấy hôm nay đã sớm nghe nói Dương gia có chút động tĩnh, trang chủ đi lần này sợ là đi xử lý đám người Dương gia kia, sau đó thuận tay tóm chí bảo gia truyền của Dương gia về làm quà.

Đang suy tư, đột nhiên thấy Đường Niệm Niệm không chút thương tiếc lấy ngón tay chọc chọc vào… cái mông của dược thú. Chu Diệu Lang khóe miệng giật giật, thấp giọng hỏi: “Chủ mẫu, người có biết đây là con gì không?”

“Dược thú.” Khi ở Tuyết Diên Sơn Trang nàng xem không ít sách, đều nhớ rõ ràng rành mạch. Lúc nói chuyện, Đường Niệm Niệm lại dùng lực chọc chọc, làm dược thú lật người, lặng lẽ nhắm mắt, sau đó tiếp tục ngủ.

Người biết, cư nhiên còn đối với nó không khách khí như vậy! Chu Diệu Lang hít một hơi, thật sợ Đường Niệm Niệm dùng lực hơi mạnh chút liền giết chết dược thú này, phải biết, chỉ cần là luyện dược sư, đều vô cùng yêu thương dược thú. Mắt thấy Đường Niệm Niệm còn định tăng thêm lực, nàng vội vàng nói: “Chủ mẫu, dược thú là thứ tốt, nó trời sinh thích ngủ, người chọc nó làm chi nha.”

“Chơi.” Đường Niệm Niệm thuận miệng nói, hai ngón tay túm dược thú đặt lên trên trên bàn.

Chu Diệu Lang giật mình, hiểu được ý tứ của nàng, sắc mặt cứng lại, trong lòng la hét: trang chủ nói cho người chơi, người liền thực sự đem dược thú thành đồ chơi sao, rất xa xỉ đó!!!

Đường Niệm Niệm không biết ý nghĩ trong lòng Chu Diệu Lang, dược thú tuy rằng trân quý, nhưng nàng đã có Lục Lục, tác dụng của dược thú đối với nàng thật sự không lớn, duy nhất có chút ít tác dụng chính là…

Một ngón tay Đường Niệm Niệm đâm vào dược tinh trên đầu dược thú, dược lực bao phủ. Dược thú lập tức mở mắt, một đôi mắt ngập nước trong suốt sáng long lanh.

“Nhả dược ngọc ra.” Đường Niệm Niệm nói.

Dược thú chớp chớp mắt, há to miệng, một khối dược ngọc màu xanh đen to bằng nắm tay trẻ em rơi xuống bàn.

Chu Diệu Lang trợn mắt há hốc mồm.

“Tiếp tục.” Đường Niệm Niệm nhìn nó.

Dược thú híp híp mắt, ngã người xuống, lại nằm ngủ. Dược lực trên đầu ngón tay Đường Niệm Niệm biến mất, lại chọc chọc dược tinh, nói: “Nhả ra.”

Dược thú xoay người, đầu chôn xuống, cái mông bởi vậy mà vểnh lên. Ngón tay Đường Niệm Niệm chọc tới, dược thú lật người, Đường Niệm Niệm lại chọc…

“Ngaooo ~” Dược thú mở to hai mắt căm tức nhìn Đường Niệm Niệm, dù vậy song vẫn là đáng yêu chiếm đa số.

Mắt Đường Niệm Niệm cũng lạnh xuống, sâu trong đáy mắt có sóng ngầm hiện lên, dược lực lập lòe trên đầu ngón tay, “Không nhả?”

Dược thú toàn thân cứng đờ, há mồm nhả ngọc.

“Tiếp tục.” Đường Niệm Niệm nói.

Dược thú lại há mồm nhả ra một viên.

“Tiếp tục.”

Đôi mắt xanh của dược thú thật sự ngập nước rồi, lăn lộn trên bàn.

Đường Niệm Niệm gõ gõ ngón tay, nhàn nhạt nói: “Ngươi còn.” Mắt nàng còn chưa hoa.

“Ô…” Dược thú chẹp chẹp miệng, nhả ra một viên nữa.

Đường Niệm Niệm cũng không nói tiếp, chỉ chống cằm nhìn nó, ý bảo tiếp tục. Dược thú mắt rưng rưng, nhả một viên lại nhìn Đường Niệm Niệm một cái, rồi lại nhả, lại nhìn Đường Niệm Niệm, thẳng đến cuối cùng, giống như tâm đã chết, liều mạng nhả dược ngọc, cái bụng tròn xoe xẹp xuống.

“Tốt lắm.” Đường Niệm Niệm thu thập cả trăm viên dược ngọc trên bàn, ai có thể ngờ được trong cái bụng nho nhỏ kia lại tàng trữ nhiều như vậy. Dược thú nằm úp sấp trên bàn, nước mắt lưng tròng, thân thể run run. Đường Niệm Niệm nhìn một cái, sờ sờ đầu nó, khích lệ bảo: “Cho ngươi giữ lại một viên, nhớ kĩ phải mau lớn.”

“Ngao …” Thân thể dược thú liêu xiêu ngã xuống, cái bụng lộ ra bên ngoài.

Một bên Chu Diệu Lang đã sớm từ khiếp sợ tới chết lặng, nhìn dược thú không biết là ngủ hay té xỉu, lại nhìn Đường Niệm Niệm mặt mày hớn hớ vuốt ve từng viên dược ngọc, câm nín nhìn trời cao. Nàng chưa từng biết, thì ra còn có thể ép dược thú nhả dược ngọc, cũng chưa từng biết cái bụng nhỏ kia cư nhiên chứa nhiều như vậy, thế mà trước đây nàng còn cho rằng dược thú mỗi lần nhả dược ngọc đều phải cần một khoảng thời gian để ngưng kết.

Khi Tư Lăng Cô Hồng trở về, y phục trên người cũng đã thay đổi. Hắn bưng đồ ăn đặt lên bàn, ngồi xuống cạnh Đường Niệm Niệm, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ quét mắt qua cái bụng dược thú đang lạnh run lẩy bẩy, nói với Đường Niệm Niệm: “Chơi vui không?”

“Phẩm chất không tệ.” Đường Niệm Niệm cầm dược ngọc gật đầu.

Tư Lăng Cô Hồng liếc mắt nhìn một đống dược ngọc trên bàn, lại nhìn dược thú toàn thân run run, nói: “Nhả hết rồi?”

Dược thú hai mắt rưng rưng đẫm lệ, thân thể cứng đờ. Đường Niệm Niệm nói: “Giữ lại một viên để khích lệ.”

“Ừ.” Tư Lăng Cô Hồng thu hồi ánh mắt, lúc này mới cùng nàng dùng bữa.

Ăn xong, có người đến thu dọn. Đường Niệm Niệm chỉ bàn cờ ngọc trên bàn bị nứt một đường, nhìn Tư Lăng Cô Hồng, nói: “Bị người ta làm hư rồi.”

Tư Lăng Cô Hồng lúc vừa vào đã phát hiện, vốn tưởng là Đường Niệm Niệm không cẩn thận, còn định ngày mai cho nàng cái mới.

Đường Niệm Niệm đơn giản kể lại chuyện ban sáng, mắt không chớp nhìn Tư Lăng Cô Hồng, nói: “Trầm phỉ bằng gỗ dẻ hương, ngọc sứ bạch thủy, tơ vàng phỉ thủy hoàng long, đá lưu vân.”

“Ừ.” Tư Lăng Cô Hồng không chút do dự nói: “Ta ngày mai lấy về cho nàng.”

Một bên Chu Diệu Lang yên lặng nhìn trời. Nàng có thể đoán được sắc mặt cùng tâm tình phức tạp của Tịch Nhan tiểu thư ngày mai, không chỉ nàng, e là tất cả mọi người trong Triều Tịch Các đều sẽ bị kinh động.

Trang chủ à, chẳng lẽ ngài thật sự không cảm thấy ngài sủng ái hơi quá sao? Chu Diệu Lang cảm thấy lông mày giật giật.

Thù Lam cũng chết lặng, nàng đã muốn lựa chọn không nhìn tới sự thay đổi của tiểu thư nhà mình cùng sự sủng ái quá độ của cô gia.

Về phần dược thú bị bỏ quên, không biết từ lúc nào đã bò dậy, chậm rãi đi ra ngoài. Đợi đến khi Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm chuẩn bị về phòng rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi, Chu Diệu Lang đột nhiên nhớ tới nhìn về phía bàn, phát hiện trống không, sau đó rốt cục thấy được dược thú ở mặt đất đã đi cách bàn một thước, giật giật khóe miệng, nhắc nhở Đường Niệm Niệm: “Chủ mẫu, dược thú này…”

Thân thể đang di chuyển của dược thú ngừng lại, lạnh run lên.

Đường Niệm Niệm nhìn nó một cái, chớp chớp, nhàn nhạt nói: “Nuôi thả.”

“…” Ngài cho rằng nó là gia súc bình thường, có thể nhận thức nhà hay sao?

Đường Niệm Niệm từ vai Tư Lăng Cô Hồng quay đầu, nhìn thân hình cứng ngắc của dược thú, dặn dò nói: “Bên ngoài nhớ rõ chỉ ăn không được nhả, ăn nhiều mau lớn, ta sẽ kiểm tra.”

Thân thể dược thú co lại thành một quả bóng nhỏ, lăn ra ngoài.

Chu Diệu Lang, Thù Lam: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK