Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Đường Niệm Niệm vốn chỉ định lấy đi thứ mà Phong Nhân Cốc để ý nhất, mặc kệ người của Phong Nhân Cốc chặn đường, ra tay giết vài người là được. Nhưng chuyện họ quấy rầy bữa cơm của nàng vừa rồi khiến nàng nhớ kĩ.
Không bị động nữa, Đường Niệm Niệm chủ động đi tới đầm nước duy nhất của Phong Nhân Cốc, thả bột thuốc xuống, sau đó cũng không trực tiếp ra tay giết đám người truy sát bọn họ, mà ngược lại hạ độc Thất Tâm Tán, làm cho một đám người thực sự mất đi lý trí, rồi bỏ mặc, tiếp tục đi sâu vào rừng Phong Nhân Cốc cướp ma tâm thụ.
Ma tâm thụ là một loại thiên địa dị bảo, sinh trưởng ở nơi khuất, tản ra hương thơm ngây ngấy, làm cho người ta sinh ra tâm ma, táo bạo thị sát khát máu, thế nhưng không phải chỗ nào cũng xấu. Chưa nói tới toàn thân ma tâm thụ này đều là bảo bối, chỉ luận về mùi hương thôi, nếu hít lâu dần, ngược lại sẽ có tác dụng rèn luyện tâm chí. Chính vì ma tâm thụ này nên mới tồn tại Phong Nhân Cốc, trong Phong Nhân Cốc từ người đến thú đều bị hương thơm của ma tâm thụ ăn mòn, ngày tháng lâu dài từ từ rèn luyện tâm chí, người không tốt thì tẩu hỏa nhập ma, người kiên trì chống đỡ thì sẽ có một bộ dạng tưởng chừng như điên dại, song bên trong lại là một tâm tình lãnh tĩnh.
Đường Niệm Niệm từ khi tiến vào Phong Nhân Cốc đã tính toán chuyện này, chẳng qua hôm nay trực tiếp hơn một chút, sau khi nhổ ma tâm thụ thu vào nội giới, thì hoàn toàn mặc kệ đám cây cỏ mọc xung quanh nó. Cho dù vậy, nhưng hành vi của nàng cũng coi như đã gần chặt đứt toàn bộ căn cơ của Phong Nhân Cốc rồi.
Chiến Thương Tiễn nhìn một loạt hành động của nàng, có chút không hiểu. Nếu muốn đoạt Phong lệnh, vậy cần gì phải lưu lại tính mạng của những người kia, lãng phí dược tán trân quý.
Đối mặt nghi vấn của Chiến Thương Tiễn, Đường Niệm Niệm chỉ nhàn nhạt nói: “Nơi này gọi là Phong Nhân Cốc.”
Chiến Thương Tiễn cảm thấy lời nói này của nàng ẩn chứa hàm xúc giận dỗi rất lớn, trong lòng mơ hồ hiểu ra nguyên nhân nàng làm như vậy, thì ra là nỗi bực tức ở bữa cơm khi nãy còn chưa phát tiết xong. Chẳng qua nguyên do như thế cũng quá tức cười rồi, dùng nhiều đan dược địa phẩm như vậy để trút giận, thật không đáng. Tuy hắn biết nàng có rất nhiều đan dược, nhưng như thế này cũng quá lãng phí rồi.
Hiển nhiên, Chiến Thương Tiễn chỉ biết là Đường Niệm Niệm có nhiều đan dược, mà không biết rốt cuộc nhiều cỡ nào. Nếu hắn biết số đan dược đó ở trong mắt Đường Niệm Niệm chỉ giống như đậu phộng ăn vặt hàng ngày, chỉ sợ sẽ không còn cảm thấy nàng lãng phí nữa.
Nơi này gọi là Phong Nhân Cốc. . .
Nàng đã đem nơi này biến thành Phong Nhân Cốc danh phù kỳ thực rồi.
Đường Niệm Niệm hái một quả ma tâm thụ, cắn từng ngụm, trái cây kịch độc trong mắt người thường, lúc này ăn vào trong miệng Đường Niệm Niệm, lại chỉ khiến nàng hơi hơi giật mình.
Kinh ngạc nhìn chằm chằm trái cây trong tay, Chiến Thương Tiễn còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, thì chỉ thấy hai mắt nàng lóe sáng, lẩm bẩm nói: “Ăn ngon.”
“. . . Khụ.” Chiến Thương Tiễn cúi đầu ho nhẹ, che đi tiếng cười thiếu chút nữa bật ra.
Đường Niệm Niệm đảo qua liếc hắn một cái, không hề để ý tới, một mình ăn quả ma tâm. Vừa cắn vài miếng chợt dừng lại, hai mắt chậm rãi lạnh dần.
“Cho ngươi.” Nàng lại cầm mấy bình đan dược đưa cho Chiến Thương Tiễn.
Chiến Thương Tiễn không từ chối tiếp nhận, hỏi: “Chủ tử đây là. . .”
Đường Niệm Niệm nói: “Đi một mình đi, ta sẽ tới Vạn Độc Đàm và Âm Sát Điện.”
Sắc mặt Chiến Thương Tiễn ngay lập tức cứng ngắc, hai mắt như đuốc: “Thuộc hạ đi cùng chủ tử.”
Đường Niệm Niệm nói: “Thiên phẩm, ngươi đánh không lại.”
Nàng đây là ăn ngay nói thật, không có chế giễu, không có khuyên bảo, chỉ đem sự thật thản nhiên nói ra. Chiến Thương Tiễn tuy rằng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng hiểu được nàng nói rất đúng, nếu là thiên phẩm, lấy thực lực hiện tại của hắn, đi theo cũng chỉ thành gánh nặng. Thiên hạ to lớn, cao thủ lại có bao nhiêu. Cho dù là con cưng của trời, thì với thời gian hiện tại chưa đủ để hắn đạt trên thiên phẩm.
“. . . Thuộc hạ hiểu được.” Chiến Thương Tiễn xiết chặt bình dược trong tay, mím môi khép hờ mắt nói: “Thuộc hạ nhất định ở Vạn Độc Đàm chờ chủ tử đến.”
Đường Niệm Niệm gật đầu, chỉ vào bình đan dược trong tay hắn nói: “Trong này là Thăng Dương Đan, có thể giúp ngươi đột phá.” Hơi dừng lại, đưa tay vỗ nhẹ vai hắn, cổ vũ nói: “Cố gắng tăng cường thực lực, thực lực lớn, tác dụng liền lớn, địa vị và tán thưởng cũng sẽ rất cao.”
“. . .” Đáy mắt Chiến Thương Tiễn hiện lên ý cười nhu hòa, vẻ nặng trĩu trong lòng bị bộ dáng này của nàng đánh tan gần một nửa, ngữ khí còn vô cùng nghiêm túc, nói: “Thuộc hạ hiểu được.”
Đường Niệm Niệm gật đầu xua tay, Chiến Thương Tiễn mím môi, dưới chân đạp thật mạnh một bước, rời đi.
“Tê tê ~” Quái xà không bỏ qua cơ hội tiến lên biểu đạt lòng trung thành và vui sướng. Quả nhiên vẫn là bản xà vương đáng tin cậy nhất, nhìn đi! Gặp nguy hiểm một cái là tên kia chỉ còn nước chạy trối chết, nào được như bản xà vương, trung tâm bảo hộ chủ?
Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn qua, trên mặt hiện rõ vẻ kháng cự, không cho quái xà sáp tới, quái xà vốn định cọ cọ lên người nàng liền lập tức cứng đờ, ủy khuất lui về, trong mắt lên án nhìn chằm chằm nàng. Trở mặt a, trở mặt a, lúc nãy còn sờ đầu bản xà vương, bây giờ chạm một chút cũng không cho!
Đường Niệm Niệm cũng không thèm đoán tâm tư sau ánh mắt nó, linh thức phát hiện những người kia đang tới gần, liền nhấc chân rời đi.
Một người một rắn vừa rời khỏi không lâu, một đoàn người liền đi tới nơi bọn họ vừa dừng chân, đầu lĩnh nhìn cái hố sâu trống rỗng kia, tâm thần chấn động. Bọn họ vẫn tới chậm một bước, ma tâm thụ đã bị hủy rồi. Nàng kia là kẻ điên sao? Ma tâm thụ là kì trân dị bảo như vậy mà nàng cư nhiên nhẫn tâm phá hủy!
Hiển nhiên, những người này sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện Đường Niệm Niệm có một bảo vật nghịch thiên như nội giới, hơn nữa căn bản không ai nhìn thấy hành động của nàng, chỉ nghĩ rằng Ngọc Tủy Sơn và ma tâm thụ đều bị nàng phá hủy, nếu không thì một lượng đá lớn như vậy cùng một cây đại thụ, nàng làm sao mang nổi trên người?
Hành vi như thế, bất kể là việc to gan lớn mật dám can đảm đối đầu với toàn bộ Phong Nhân Cốc, hay là tàn sát không buông tha bảo vật, thì ngay cả nhóm người trong Phong Nhân Cốc cũng không khỏi cảm nhận được sự điên cuồng của nàng.
“Đuổi theo!” Gã đầu lĩnh gằn giọng nói, giấu không được tiếng nghiến răng nghiến lợi ở bên trong.
Hắn xem như là một thành viên trực hệ của Phong Nhân Cốc, đối với chuyện trong Phong Nhân Cốc biết không ít. Núi Ngọc Tủy và ma tâm thụ này đều bị hủy, đây không khác gì nói Phong Nhân Cốc bị hủy tám chín phần.
Về phần những người khác, từ sau khi người đầu tiên uống nước dưới đầm rồi bị điên, thì những người còn lại đều không dám tùy ý uống nước. Nhưng, chỉ cần là người, cho dù nguyên lực thâm hậu, cũng không có khả năng không uống nước một thời gian dài.
“Yêu nữ!” Một người không chịu nổi mắng thành tiếng, trong một câu này bao hàm vẻ kính sợ. Một luyện dược sự thiên phẩm không đến hai mươi tuổi, dám can đảm đối địch với toàn bộ Phong Nhân Cốc, rút sạch trân bảo không xem ai ra gì trực tiếp xâm nhập hai cấm địa, hủy núi Ngọc Tủy và ma tâm thụ, hành vi này có thể nói là cả gan làm loạn. Nhưng chỉ cần nghĩ tới thực lực và thân phận của nàng, lại khiến cho người ta hiểu được.
Luyện dược sư, là chức nghiệp cao siêu nhất, giàu có nhất, địa vị lớn nhất trong đại lục này.
Luyện dược sư Thiên phẩm, đã không thể dùng từ cao siêu để hình dung địa vị của họ.
Mỗi gia tộc ở đây đều kiệt lực lôi kéo nhân tài, mặc kệ là cao thủ gì cũng muốn kết giao. Cho dù hủy núi Ngọc Tủy và ma tâm thụ, lại giết nhiều người trong Phong Nhân cốc như vậy, nhưng chỉ cần nàng không phải kẻ thù không đội trời chung của Tư Lăng gia tộc, không quá mức kiêu ngạo bất tuân, mà nguyện ý tiến vào Tư Lăng gia, thì những lỗi lầm này đều được bỏ qua không tra hỏi.
Rõ ràng không công bằng, nhưng quy củ trên đời này chính là như thế —— cường giả vi tôn.
Cái gọi là trước có vòng vây, sau có truy binh, chính là nói tình cảnh hiện giờ của Đường Niệm Niệm.
Một đường từ Ma lâm chạy tới lầu các của cốc chủ Phong Nhân Cốc, cũng là nơi sâm nghiêm nhất chốn này, khi Đường Niệm Niệm xuất hiện ở nơi cách lầu các hơn mười trường, trong bóng tối liền nhảy ra trăm người bao vây.
Trên lầu các truyền tới một tiếng gầm nhẹ, một con hổ vằn từ trên lầu nhảy xuống, trên lưng nó có một người đang ngồi xếp bằng. Lông mày như mây, mặt trắng môi tím, hai mắt xếch mang theo vẻ kiêu ngạo cao cao nhất đẳng, cùng con hổ đáp xuống đất, nhìn Đường Niệm Niệm cười cười, có chút ôn hòa hữu lễ nói: “Tại hạ Lâm Đằng, Thiên Sư.”
Ấn theo quy củ của đại lục, nếu đều là thiên phẩm, thì khi một bên nói ra tục danh cùng cấp bậc, thì người còn lại cũng phải tôn kính nói ra tên và phẩm cấp của mình, cho dù là tên giả.
Nhưng Đường Niệm Niệm chỉ nói: “Ngươi là cốc chủ Phong Nhân Cốc.”
Vẻ tươi cười của Lâm Đằng không thay đổi: “Đúng là tại hạ.”
Đường Niệm Niệm xòe tay ra: “Ta muốn Phong lệnh.”
Động tác lưu loát, ngữ điệu vô cùng bình thản, làm cho người ta cảm thấy nàng chỉ là đang đòi một thứ gì đó vô cùng bình thường.
Lâm Đằng bất động, cười nói: “Thực lực cả các hạ quả thực cao thâm, hành vi cũng đủ điên cuồng, vốn là có thể trước thời gian đạt được Phong lệnh. Nhưng chính vì hành động của các hạ quá mức quá phận, phá hỏng quy củ và căn cơ của Phong Nhân Cốc, làm cho Phong Nhân Cốc lâm vào nguy nan, phạm tội quá nặng.”
Hắn nhìn Đường Niệm Niệm, chỉ thấy nàng không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Ý cười trên mặt hắn không đổi, khẩu khí lại ôn hòa đi không ít: “Đương nhiên, lấy giá trị của các hạ, toàn bộ Phong Nhân Cốc đều không thể sánh bằng. Cho nên, chỉ cần các hạ chịu ở trong địa ngục (ngục dưới lòng đất) nửa năm là được.”
“Không đi.” Đường Niệm Niệm không hề chần chờ cự tuyệt.
Lâm Đằng than nhẹ, “Đi Địa ngục đối người khác mà nói có lẽ sống không bằng chết, nhưng lấy thân phận địa vị của các hạ, chẳng qua chỉ là làm bộ mà thôi, đương nhiên sẽ được ăn uống hầu hạ đầy đủ.”
Hắn nói vẫn ôn hòa có lễ, nhưng những người khác lại ngay lập tức động thủ.
Bọn họ động thủ, Đường Niệm Niệm cũng không chậm, thậm chí ngay khi Lâm Đằng giả vờ giả vịt thì nàng đã không còn kiên nhẫn nói lời vô nghĩa với hắn. Dưới chân điểm nhẹ, trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn.
Lâm Đằng không hổ là Thiên Sư, phản ứng cực nhanh, đồng tử co rụt lại tránh được chiêu thức của nàng.
So về kinh nghiệm chiêu thức, Đường Niệm Niệm quả thực không phải một cao thủ thiên phẩm trưởng thành trong cảnh cướp đoạt chém giết. Nhưng dược lực của nàng lại vô cùng hùng hậu, thân pháp cũng tinh diệu, đánh lâu dài đối với nàng mà nói quá đơn giản, huống chi trên người nàng toàn là đan dược.
Quái xà cũng không nhàn rỗi, thân hình phóng to lên, miệng rắn mở lớn, phát ra từng đợt ‘tê tê’, thế nhưng dường như có vài phần ý cười.
Trên thực tế, đúng là nó đang cười. Rắn bản tính lạnh lùng, thú tính thị huyết. Đứng đó, chứng kiến những người này động thủ, nó chỉ đơn thuần nhìn rồi đánh tới.
Chân tay lớn có thể huy động sức mạnh đáng sợ, nhưng cũng làm cho mục tiêu công kích của địch nhân lớn hơn, chỉ sau một lát, so với Đường Niệm Niệm một thân không dính bụi, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui nhưng thực chất hung hiểm đánh nhau bên kia, thì bên này thật sự là huyết nhục bay tứ tung, chỉ một lát đã máu rơi chảy đầy đất.
Sự tự tin lúc ban đầu của Lâm Đằng theo thời gian kịch chiến mà dần dần chuyển thành kinh hãi, mặc kệ là nguyên lực hùng hậu hay khả năng khống chế nguyên lực, hắn căn bản đều không thể sánh bằng nữ tử thanh xuân trước mắt này, không không phải hắn từng trải qua vô số kinh nghiệm đối chiến, thì chỉ e là đã không qua nổi mười chiêu.
Trơ mắt nhìn số đồng bọn của mình càng ngày càng ít, Lâm Đằng đánh ra một hư chiêu, rồi xoay người bỏ chạy.
“Muốn chạy?” Đường Niệm Niệm vung tơ bạc lên, cuốn lấy hai chân hắn, nếu luận thân pháp, cho dù hắn nguyên lực cao thâm cỡ nào, cũng không thể chạy thoát khỏi tay nàng.
“A ——!” Trên mặt Lâm Đằng lộ vẻ hoảng sợ, cắn nát viên đan dược vẫn ngậm trong miệng, nguyên lực toàn thân tăng vọt.
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng cười, thuốc này tuy rằng có thể khuếch đại nguyên lực, nhưng lại tổn hại tới hồn phách, vừa khéo không cần nàng xuất lực rồi. Tơ bạc nhanh chóng quấn chặt Lâm Đằng, hai tay Đường Niệm Niệm tuân theo một trình tự đánh lên người hắn, chỉ nghe thấy tiếng gào thét thống khổ không ngừng vang lên của Lâm Đằng, chợt cao chợt thấp, thẳng đến khi Đường Niệm Niệm đánh xong một chưởng cuối cùng, một con trùng nhỏ bằng hạt cơm chui vào mi tâm hắn, khuôn mặt kia liền bình thản xuống, ánh mắt dại ra.
Đường Niệm Niệm dưới chân vụt qua, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, đưa tay cầm một viên dược nuốt xuống, khôi phục dược lực. Nói với Lâm Đằng: “Phong lệnh.”
Lâm Đằng lấy một khối lệnh bài hình chiếc lá từ trong lồng ngực ra giao cho nàng.
Đường Niệm Niệm nhét vào nội giới, nhìn quái xà toàn thân dính máu bẩn thỉu, ánh mắt lóe lóe, xoay người bước đi.
Quái xà nhìn thấu ánh mắt của nàng, ‘tê’ rống lên một tiếng. Đừng tưởng là bản xà vương không phát hiện ra, ánh mắt kia của ngươi chính là ghét bỏ, ngươi thế nhưng ghét bỏ bản xà vương!
Tức rồi lại tức, quái xà cuối cùng vẫn nhẫn nhục chịu đựng, lập tức đuổi kịp bước chân của nàng, rồi tiếp tục oán giận ủy khuất “tê tê” kêu vài tiếng.
“Bẩn, thối.” Vẻ chán ghét trong mắt Đường Niệm Niệm không hề giảm đi, ném một viên đan dược chữa thương vào trong miệng nó.
Quái xà nuốt đan dược xong, ánh mắt mị mị. Chủ nhân quả nhiên vẫn quan tâm bản xà vương. Về phần Đường Niệm Niệm nói nó bẩn thối? Lúc này không có nước tẩy rửa, nó chỉ đành xem như không nghe không thấy.
“. . .”
Trên lầu các của cốc chủ Phong Nhân Cốc, gạch đen ngói vụn. Tư Lăng Quy Nhạn không nói một câu dựa vào bên cạnh, bình tĩnh nhìn thân ảnh nàng rời đi, trong lòng trăm ngàn suy nghĩ.
Nữ tử này, nếu bị thế nhân biết đến, chắc chắn sẽ loạn.
Ý niệm này cứ mãi xoay quanh không đầu hắn không đi, càng lúc càng cảm thấy đúng là như vậy.
Vốn tưởng rằng nàng chỉ là thiên phẩm, nhưng một Thiên Sĩ, một Thiên Sư, cùng trăm tên Địa phẩm vây quanh, vẫn không thể đả thương nàng dù chỉ là mảy may.
Đường Môn ở Thường Lâm kia rốt cuộc có bí mật gì không thể cho ai biết?
Chỉ năm ngày đã vượt qua Xà Quật, Phong Nhân Cốc, còn làm cho hai nơi này trời long đất lở, thật sự cả gan làm loạn. Nhưng mà, nàng có thực lực để cả gan làm loạn. Nàng đơn thuần chỗ nào, xem bộ dáng của nàng, rõ ràng là sớm có dự mưu hủy đi hết thảy nơi này, bọn họ đây đều đã bị nàng hung hăng đùa giỡn một hồi. Hoặc là nên nói, nàng đào hầm trước mặt bọn họ, còn bọn họ lại cảm thấy kia chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ không biết gì nghịch ngợm, một cước có thể vượt qua, song chờ sau khi bọn họ nhảy xuống, mới giật mình phát hiện, đây căn bản là cái hố sâu không đáy.
“Xùy.” Bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, hắn không khỏi cười nhẹ ra tiếng.
Trong miệng Tư Lăng Quy Nhạn phát ra một tiếng kêu khẽ, lang điêu Hắc Tử từ không trung bay xuống, đứng bên người hắn.
“Xem ra, cha gặp phải rắc rối rồi.” Chẳng những không ngăn được nàng, còn làm cho nàng hủy đi Xà Quật, Phong Nhân Cốc. Tư Lăng Quy Nhạn xoay người leo lên lưng lang điêu, nhìn cảnh sắc hỗn loạn phía dưới, nhất thời vừa buồn cười, vừa căm tức, ý nghĩ rối loạn đến khó chịu.
Hắn chau mày, ý cười trên mặt tan đi không ít, hừ nói: “Cái tật xấu này rốt cuộc là sao!”
Lang điêu giương cánh lên, tốc độ như gió, đập vào hai gò má khiến hắn đau đớn, một ý niệm đột nhiên nảy lên trong đầu ——
Có lẽ, có thể để cho nàng nhìn xem?
Ý niệm này có thể nói là vô cùng tức cười, Tư Lăng Quy Nhạn cũng quả thật nở nụ cười, nhưng lại không có cách nào bỏ đi ý niệm đó.
Cửa vào Vạn Độc Đàm.
Khi Đường Niệm Niệm đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam tử xiêm y xộc xệch, thân hình cứng ngắc bàn thạch, trông y hệt môn thần giữ cửa. Lông mày như đao ẩn trong tóc, ánh mắt che đậy ngàn vạn chiến ý, cánh môi mím thành một đường thẳng, lạnh thấu xương, bình tĩnh.
“Chủ tử.” Sau khi nhìn thấy Đường Niệm Niệm, thân hình căng cứng của người nọ chấn động, vẻ mặt lộ ra chút mềm mại.
Đường Niệm Niệm nhìn thoáng qua, khí thế trên người hắn mạnh hơn rồi.
“Đi.” Đảo mắt nhìn về phía Vạn Độc Đàm trước mặt, đáy mắt Đường Niệm Niệm chớp động ý cười nồng đậm.
“Chủ nhân, dùng Nhiếp Linh châu làm trận pháp căn cơ, bố nhiếp linh trận, hút hết. . . Toàn bộ hút hết ~” Từ một trình độ nào đó mà nói, Lục Lục cùng Đường Niệm Niệm giống nhau, chưa bao giờ bởi vì đây là địa bàn của người khác mà thu liễm.
Thân mang dược tu chí bảo, Thánh Tiên Dược Thể tu luyện Bích Tuyền Quyết như nàng, thì Vạn Độc Đàm tràn ngập độc khí này, đúng là nơi tu luyện không thể nào tốt hơn.
Tuy rằng so ra kém thiên ma độc của Tư Lăng Cô Hồng, nhưng nơi này theo thời gian tích lũy, số lượng đã vô cùng sung túc.
Vạn Độc Đàm khiến thế nhân sợ hãi, hôm nay đúng là gặp phải khắc tinh.
Chiến Thương Tiễn yên lặng nhìn nụ cười trên mặt nàng, lại Lâm Đằng vẻ mặt tỉnh bơ, ánh mắt đờ đẫn đi theo phía sau, cái gì cũng không hỏi.
Mặc kệ nàng đối đãi người khác như thế nào, nhưng hắn nhìn ra được nàng đối với hắn không tệ. Nàng sẽ không để hắn vô cớ chịu chết, dưới tình cảnh biết lưu hắn lại cũng vô dụng liền cho hắn đan dược, bảo hắn đi trước. Tất cả điều này đủ cho hắn thấy rõ một chuyện, càng nhận thức rõ bản thân cần làm gì.
Ba người một rắn cứ như vậy chậm rãi ung dung tiến vào bên trong chướng khi màu xanh, thân ảnh rất nhanh biến mất không thấy.
Rắc ——
Chiếc bàn dài màu đen ở trước mặt Tư Lăng Hoài Nhân kêu lên một tiếng vỡ vụn, y ngồi trên ghế rồng không hề nhúc nhích, sắc mặt âm trầm, sát khí bức người. Tuy y không ra tay, những năm người đứng phía trước đều biết, chiếc bàn bị vỡ vụn là do ai làm, không khí chợt yên tĩnh, ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy rõ ràng, âm lãnh thấu xương.
Dưới ánh mắt áp bách của Tư Lăng Hoài Nhân, Tư Lăng Quy Nhạn cúi người quỳ xuống đất, nói: “Chuyện xảy ra đột ngột, mong gia chủ thứ tội.”
“Chuyện đột ngột? Thứ tội?” Tư Lăng Hoài Nhân khẩu khí lạnh như băng, giọng nói khàn khàn già nua như thanh đao sắc nhọn xẹt vào tim mỗi người.
Tư Lăng Quy Nhạn đè nén khí huyết đang dâng lên trong họng, ngẩng đầu tươi cười nhu thuận, nói: “Không phải do con làm việc bất lợi, mà là thực lực của tiểu tẩu tử được che giấu quá tốt, lần này con đã chuẩn bị vẹn toàn, nhưng đáng tiếc ai cũng không ngờ tới, tiểu tẩu tử lại là luyện dược sư trên Thiên Sư.”
Tư Lăng Hoài Nhân sắc mặt trầm tĩnh, không nói gì. Đúng như Tư Lăng Quy Nhạn nói, tuy rằng sau chuyện năm nữ tử Lục thị y đã từng hoài nghi, nhưng chỉ là hoài nghi, chứ không hoàn toàn tin tưởng.
Vẻ mặt tươi cười cẩn trọng của Tư Lăng Quy Nhạn làm cho người ta thoải mái, tiếp tục nói: “Theo như con quan sát, thiên phú luyện dược của tiểu tẩu tử cực cao, hơn nữa còn có phương thuốc cổ chế ra hương đan, lần này đi tứ luyện e là đã sớm có dự mưu.”
Tư Lăng Hoài Nhân nghe vậy, hai mắt mị mị, sát khí chợt lóe rồi biến mất. Tư Lăng Quy Nhạn có thể nghĩ ra, làm sao y lại không nghĩ ra chứ. Nếu sớm có dự mưu, vậy nói cách khác, y cũng bị nữ tử này đùa bỡn.
Nhìn sắc mặt khó coi của Tư Lăng Hoài Nhân, trong đầu Tư Lăng Quy Nhạn lại xuất hiện cảm giác vừa tức cười vừa buồn bực, rối rắm không thôi, chân mày cũng thoáng nhăn, nói tiếp: “Lần này Xà Quật và Phong Nhân Cốc bị tổn thất nghiêm trọng, tiểu tẩu tử cũng đã tiến vào Vạn Độc Đàm.”
“Tổn thất nghiêm trọng?” Tư Lăng Hoài Nhân ngạo nghễ nhìn hắn, xuy một tiếng cười lạnh, giọng nói âm lãnh ẩn chứa vẻ tức giận tột cùng, “Xà Quật không còn một con rắn, quái xà nhận chủ rời đi, còn có thể xưng là Xà Quật sao? Núi Ngọc Tủy của Phong Nhân Cốc bị hủy hơn phân nửa, ma tâm thụ không còn một mống, trong nước nhiễm độc, tổn thất mấy nghìn người, cốc chủ chết, còn gì hiệu quả luyện người? Mới chỉ năm ngày, đã bị hủy đi hai luyện, thật bản lĩnh! Quả đúng là bản lĩnh!”
Sau lời khen ngợi còn có tức giận, nhưng càng nhiều là thật tâm tán thưởng.
Trong mắt Tư Lăng Hoài Nhân hiện lên u quang, bất kể là ai cũng nhìn không thấu.
Tư Lăng Quy Nhạn trong lòng căng thẳng, mi tâm nhăn sâu hơn một chút, cúi đầu che đi vẻ bất mãn chợt nảy lên trong lòng.
“Nhạn nhi.”
Tư Lăng Quy Nhạn hơi hơi nhảy dựng, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn Tư Lăng Hoài Nhân, cười nói: “Vâng, cha.”
Tư Lăng Hoài Nhân lạnh nhạt nhìn hắn, tựa hồ như có thể nhìn thấu hắn, khẩu khí cũng khôi phục vẻ ôn hòa thường ngày, “Lại đau đầu sao?”
“Vâng.” Tư Lăng Quy Nhạn gật đầu.
“Mấy ngày nay vất vả cho con rồi.” Tư Lăng Hoài Nhân xua tay, bảo những người khác rời đi trước, sau đó chống ghế đứng lên, đi tới bên người nâng hắn dậy. Giống như cha hiền xoa xoa đầu hắn, ôn hòa giáo huấn: “Không uống thuốc đúng giờ sao?”
Tư Lăng Quy Nhạn dường như tham luyến vẻ ôn nhu này, nghe vậy cười, nói: “Là con quên, thuốc này cũng chỉ trị phần ngọn mà không trị được phần gốc.”
Tư Lăng Hoài Nhân tà nghễ liếc hắn một cái, nói: “Số lần đau bây giờ đã giảm hơn nhiều, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, chắc chắn sẽ có một ngày chữa khỏi.”
“Khiến cha lo lắng rồi.” Tư Lăng Quy Nhạn đáp lời.
“Đã vậy, con về trước nghỉ ngơi đi, chuyện Đường Niệm Niệm, cha sẽ phái những người khác nơi xử lý.”
“Không cần.”
“Hử?” Tư Lăng Hoài Nhân sắc mặt lạnh lùng.
Bản thân Tư Lăng Quy Nhạn cũng là ngẩn ra, nhưng lời đã nói, không thể thu hồi. Đành cười cười, nói tiếp: “Đây là việc cha giao con, con nhất định sẽ làm tốt, sao lại để người khác đoạt đi chứ.”
Tư Lăng Hoài Nhân nhìn hắn trầm mặc một hồi, ánh mắt kia làm cho Tư Lăng Quy Nhạn tim đập bình bịch, có loại xúc động muốn đem toàn bộ tâm tư của mình nói hết ra với y.
Một lát sau, Tư Lăng Hoài Nhân thu hồi ánh mắt, nói: “Đường Niệm Niệm thực lực thần bí, con không phải đối thủ. Nhưng nếu con muốn phân ưu cùng phụ thân, ta đương nhiên sẽ không làm trái ý con, con liền cùng hành động với bọn họ đi.”
“. . . Con đã biết.” Tư Lăng Quy Nhạn rũ mắt đáp ứng.
Ra khỏi cửa điện, trăng đã nhô lên cao.
Tư Lăng Quy Nhạn đi về phía chỗ ở của mình, trong lòng rối loạn, mặc dù nụ cười trên mặt không thay đổi, nhưng trong mắt đã sớm thâm sâu khó lường.
Kỳ quái.
Loại cảm giác này thật kỳ quái.
Chính hắn cũng không biết trên người mình đã xảy ra chuyện gì, lo âu phiền chán khó hiểu làm cho đầu đau kịch liệt, có cảm giác vô lực, đến ngay cả bản thân cũng không khống chế được mình.
Từ nhỏ đến lớn, chứng bệnh này chưa từng có thuốc nào điều trị được tận gốc, uống thuốc kia thì có tác dụng gì!
Trở lại chỗ ở, Tư Lăng Quy Nhạn tắm rửa thay quần áo, thấy một nữ tử mặc tố y bưng bát tiến vào, quỳ gối nói: “Quy Nhạn thiếu gia, thuốc tới.”
Tư Lăng Quy Nhạn nhìn chằm chằm chén thuốc, đưa tay tiếp nhận, “Lui xuống đi.”
Nữ tử nghe lời rời đi.
“. . .” Thuốc này. . .
Tư Lăng Quy Nhạn nín thở, nhíu mày nhìn, càng nhìn càng có cảm giác muốn ngã xuống đất.
Nhưng là, hắn không làm như vậy. Thả lỏng hô hấp, ngửi được mùi thuốc, toàn thân liền thư thái, ngay cả cơn đau đầu cũng biến mất.
Đau đầu không còn, trên mặt hắn hiện lên ý cười thường ngày, nhìn chén thuốc màu đen, ngửa đầu uống cạn.
“Hô. . .” Thân thể truyền đến cảm giác thoải mái khiến Tư Lăng Quy Nhạn không khỏi thở ra một hơi thỏa mãn.
Xoay người buông chén thuốc, nằm lên giường, lẳng lặng nhắm mắt lại, ngay cả khi ngủ trên mặt vẫn còn ý cười, nụ cười này nhu hòa hơn so với khi mở mắt, lại thiếu đi phần tà tứ.
Trong bóng đêm, nữ tử áo trắng váy lam, thân hình như du long, nhanh nhẹn nhảy múa.
Kỹ thuật múa tuyệt diệu, tóc đen từng lọn từng lọn.
Hắn chuyên chú nhìn, trong lòng dâng lên từng đợt xúc động, kêu thành tiếng: bắt lấy nàng! Bắt lấy nàng! Mạnh mẽ, dùng sức đặt nàng dưới thân, sau đó. . .
Hắn vọt lên, đưa tay rút đi quần áo của nữ tử. Lại như cố ý dụ hoặc, khuôn mặt nữ tử luôn giấu trong đám mây mù, làm cho người ta muốn nhìn lại nhìn không thấy.
Từng kiện xiêm y theo tay hắn rời khỏi thân thể nữ tử, da thịt mềm mại ướt át lộ ra trước mắt, mông lung không rõ, song lại làm cho hắn cơ hồ si mê.
Hắn dùng lực ôm chặt nữ tử vào lòng, ngón tay cố ý xẹt qua da thịt tinh xảo của nàng, cảm giác nữ tử run run cùng thở dốc, làm cho tim hắn run rẩy theo.
Cái này, không chỉ có hưng phấn vui mừng, mà còn có một loại khoái cảm trả thù.
Ngươi là của ta!
Trong mê loạn, hắn đặt tay lên eo nữ tử, định bắt đầu ra sức cày cấy, ngón tay nắm lấy cằm nàng, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại.
“!”
Tư Lăng Quy Nhạn mạnh mẽ mở to mắt, lọt vào tầm mắt là màn ngọc quen thuộc, chung quanh yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng tim đập kịch liệt của hắn.
“Hô. . .” Cả người căng cứng nhìn đỉnh màn, thở sâu mấy hơi hắn mới hoàn toàn trở lại bình thường, hơi thở cũng dần chậm lại.
Xốc chăn mỏng trên người lên, cúi đầu nhìn, liền thấy “lều vải” nhô lên ở thân dưới, trên vải may đều dính ướt, rõ ràng như vậy, làm cho người ta ngay cả cơ hội phủ nhận cũng không có.
“A. . . Ha ha ha ha!” Tư Lăng Quy Nhạn cười phá lên, một tay phủ lên trán thấm ướt mồ hôi, mới bắt đầu là cười đến chế giễu trào phúng, sau đó dần dần trở thành đơn thuần cười.
Hắn vậy mà bị mộng di.
Thế nhưng lại mộng xuân, sự hưng phấn và kích động trong mơ tới bây giờ vẫn còn. Đến khi tỉnh lại cũng nhất thời không thể bình tĩnh, sa vào trong đó.
Nữ tử trong mơ kia, thế nhưng lại là —–
Đường Niệm Niệm!
Tuy rằng chỉ nhìn tới cái chớp mắt kia liền giật mình tỉnh lại, nhưng chính cái liếc mắt đó, khiến cho toàn bộ tâm thần hắn đều đình trệ, làm sao cũng không quên được.
Khuôn mặt trắng nõn như ngọc, đạm phấn như hoa ngày thường bấy giờ ửng hồng che kín vẻ động tình, hai mắt mông lung như nước động lòng người, như làm nũng, trên trán lấm tấm mồ hôi thấm ướt mái tóc, môi đỏ ướt át, hơi cog lên, hơi thở như lan, thấp giọng rên rỉ.
“A.” Tư Lăng Quy Nhạn rên lên một tiếng, buồn bực nhìn chằm chằm tiểu Quy Nhạn trướng đau dưới thân. Song ngẫm lại, thế nhưng cũng thấy hưng phấn.
Trước giờ dục vọng luôn được hắn khống chế trong tay, chưa bao giờ cần ẩn nhẫn. Nhưng hôm nay hắn phát hiện, mình cứ như vậy sợ là không tiêu trừ nổi, hơn nữa lại không có tâm tư đi tìm thị thiếp giải quyết.
Tư Lăng Quy Nhạn xoay người xuống giường, đi giày bước vào trong nội các.
“Quy Nhạn thiếu gia có gì phân phó?” Bên ngoài truyền đến tiếng nữ tử hỏi, có lẽ là nghe được động tĩnh bên trong.
“Không cần.”
Xả nước ấm vào trong bể, sương mù mờ mịt tràn ngập xung quanh, ẩm ướt mà ướt át.
Tư Lăng Quy Nhạn rút đi quần áo trên người, bước vào bồn tắm, dựa vào vách, nước ấm bao vây, trong đầu đều là khuôn mặt động tình ửng hồng trong mộng kia, thiếu chút nữa làm cho Tư Lăng Quy Nhạn nhịn không được than nhẹ ra tiếng.
Một tay khoác lên vách bồn, một tay đưa vào trong nước.
“Ha ha.” Tư Lăng Quy Nhạn thở hổn hển cười ra tiếng, hai mắt mị thành một đường cong sảng khoái, tóc đen ẩm ướt chìm trong nước, bộ dáng mị hoặc như yêu tinh. Số lần hắn tự động thủ rất ít, kĩ thuật cũng không coi là tốt , chỉ có thể làm theo cảm giác, thậm chi có lúc căn bản không đủ. Dù vậy, nhưng hắn lại cảm thấy đây là lần sảng khoái nhất, kể từ sau lần đầu tiên biết được chuyện nam nữ.
Hắn như vậy, có thể xem như nhúng chàm tiểu tẩu tử, nhúng chàm người Tư Lăng Cô Hồng yêu nhất không?
Nghĩ như vậy, trên mặt Tư Lăng Quy Nhạn ửng hồng, không biết là bị nước làm nóng lên hay là hưng phấn. Trong miệng thở dốc cũng nặng nề hơn, một tiếng cười bật ra, sau đó cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, không kiêng nể gì thì thào ra tiếng: “Tiểu tẩu tử, tiểu tẩu tử ~ “
“Tiểu tẩu tử. . .”
Trong tiếng thở dốc không ngừng kêu lên, không khí dần dần tràn ngập hơi thở mĩ loạn niêm trệ.
“Tiểu tẩu tử, a!” Một tiếng kêu rên gầm nhẹ, thân mình buộc chặt của Tư Lăng Quy Nhạn cũng đột nhiên buông lỏng, cúi đầu thở dốc, thất thần nhìn màu trắng hiện lên trên mặt nước.
Một lúc sau, hắn ngửa đầu tựa vào thành bồn, nhắm mắt lại, khóe môi nhẹ cong.
Làm sao bây giờ, tiểu tẩu tử, ta đột nhiên cảm thấy những nữ tử khác đều rất không thú vị, cũng không muốn chạm vào.
Có phải ngươi nên phụ trách hay không?
Khi Tư Lăng Quy Nhạn đi ra khỏi bồn tắm, mặc xong quần áo, thì trời đã rạng sáng, chân trời hiện lên một tia sáng mờ mờ.
Hắn không trở về phòng ngủ, mà đi ra ngoài thỉnh an Tư Lăng Hoài Nhân, chuẩn bị lĩnh người đi tứ luyện trước. Nhưng không như mong muốn, hành động chuẩn bị lần này lại bị người ta quấy nhiễu, người này, chính là Tư Lăng Cô Hồng.
Đi ra từ chỗ Tư Lăng Hoài Nhân, trên mặt Tư Lăng Quy Nhạn nồng đậm ý cười, đi về phía cửa vào tứ luyện.
Mấy người vừa vặn đi cùng đường với hắn thấy vậy, nghi ngờ hỏi: “Quy Nhạn thiếu gia, cửa vào tứ luyện đã bị thiếu chủ chặn lại, ngươi đi thì có ích gì.”
Tư Lăng Quy Nhạn cười nói: “Mấy ngày không gặp ca ca, kẻ làm đệ đệ tưởng niệm trong lòng, vừa hay mấy ngày nay ta đều theo ở bên cạnh tiểu tẩu tử, nghĩ là ca ca sẽ nhất định muốn nghe ta kể về chuyện của nàng.”
Người nọ thấy vậy, lạnh lùng giật giật khóe miệng, rồi xoay người rời đi.
Vực sâu cửa vào Tứ luyện.
Tư Lăng Quy Nhạn còn chưa đến, từ xa xa đã có thể nhìn thấy thân ảnh đứng yên của Tư Lăng Cô Hồng. Quần áo dài mỏng bị gió từ đáy cốc thổi bay lên, tóc đen xõa ở sau lưng, tung bay nhưng không loạn, lộ ra vẻ mịt mờ không thực, yên tĩnh lạ thường. Từ nơi này nhìn lại, chỉ thấy một bên khuôn mặt trắng nõn của hắn, lông mày buông lỏng, lẳng lặng nhìn đáy cốc âm u, môi mỏng nhẹ mím lại, tình cảm nội liễm không ai nhìn thấu, nhưng lại có thể hấp dẫn toàn bộ tâm thần người ta.
Hắn đang nhớ ai?
Trong mắt Tư Lăng Quy Nhạn ẩn chứa ý cười thâm trầm. Ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận, bề ngoài của Tư Lăng Cô Hồng đúng là tao nhã được trời ưu ái, chỉ một bóng dáng cũng đủ để nữ tử khắp thiên hạ si mê.
Cho dù hắn đứng trong thiên sơn địa thủy, chung quanh có nhiều kẻ vây quanh, thì chỉ cần một ánh mắt đầu tiên nhìn đến, cũng sẽ làm cho người ta chú ý, rồi xem nhẹ tất cả những người khác.
“Ca đang nhớ tiểu tẩu tử sao?”
Tư Lăng Quy Nhạn cười cười, dừng lại cách hắn năm bước chân.
Tư Lăng Cô Hồng liếc mắt một cái, cũng không nói gì.
“A.” Tư Lăng Quy Nhạn cười khẽ, khóe miệng gợi lên vẻ tà tứ.
Nếu chuyện tình sáng nay bị hắn biết được, không biết hắn còn có thể giữ được dáng vẻ thong dong không gợn sóng này hay không?
Ý niệm này chợt lóe lên rồi biến mất. Tuy rằng hắn vô cùng ghét Tư Lăng Cô Hồng, nhưng còn chưa định lấy tính mạng mình ra để đùa giỡn. Nếu bây giờ khiêu khích, hẳn là quái vật này sẽ không hạ thủ lưu tình..
“Ca thủ đoạn cũng thật không nhỏ, cơ sở ngầm đều an bài ngay bên cạnh cha.” Tư Lăng Quy Nhạn chậm rãi đi quanh rìa tứ luyện, cười nói: “Tối hôm qua cha mới chuẩn bị sai người đi coi chừng tiểu tẩu tử, thì hôm nay ca đã chặn lại ở đây, tin tức thật nhanh nhẹn.”
Hắn liên tục nhắc tới Đường Niệm Niệm, khiến mí mắt Tư Lăng Cô Hồng hơi rung rung, bóng mờ trước mắt càng đậm, nổi lên gợn sóng thâm thúy.
Niệm Niệm. . .
Đứng ở cửa vào tứ luyện này, hắn phải dùng sức lực thật lớn mới có thể nén mình không đi xuống.
Nhìn toàn bộ thần sắc của Tư Lăng Cô Hồng, Tư Lăng Quy Nhạn không hề cảm thấy chút khoái ý nào, ngược lại trong lòng cực kì không thoải mái. Đường Niệm Niệm ở trong tứ luyện chỉ nghĩ đến quái vật này, còn quái vật này cũng chỉ nghĩ tới nàng, loại ăn ý và cảm tình này, khiến hắn có cảm giác vô lực và thất bại, không thể chen vào.
“Ca ca. . . không muốn đi xuống cùng tiểu tẩu tử sao?” Tư Lăng Quy Nhạn giật dây.
Thấy Tư Lăng Cô Hồng không hề nhúc nhích, hắn chậm rãi cười nói: “Phải biết, mấy ngày nay bên người tiểu tẩu tử còn có một hộ hoa sứ giả, như hình với bóng, hai người cùng hoạn nạn, cùng đi ở, tiểu tẩu tử có muốn không động xuân tâm cũng….”
Nói được một nửa, mắt hắn nhíu lại, nghiêng đầu lui về phía sau, nhưng hai gò má vẫn truyền đến sự nóng rát đau đớn.
Lại bị hắn ta đả thương!
“A, ca đây là sợ sao? Đệ đệ chẳng qua chỉ muốn phân ưu, ăn ngay nói thật với ca thôi.”
Tư Lăng Cô Hồng nói: “Câm mồm.”
Tư Lăng Quy Nhạn chân mày tràn đầy ý cười, Tư Lăng Cô Hồng càng giận hắn càng cao hứng. Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Tư Lăng Cô Hồng, ý cười trong mắt liền giảm, thiếu chút nữa không duy trì được.
Chỉ thấy Tư Lăng Cô Hồng vẻ mặt lạnh lẽo, cặp mắt không gợn sóng nhìn hắn, giống như nhìn thấu linh hồn hắn, làm cho người ta bất giác run rẩy.
“Không được nói xấu Niệm Niệm.”
“. . .” Tư Lăng Quy Nhạn mím môi mỉm cười, trong mắt lóe lóe, không nói gì.
Một câu nói xấu cũng không được nói sao, thực buồn cười.
Ở trong mộng, hắn ngay cả thân thể nàng cũng đều sờ soạng đấy.
Tư Lăng Quy Nhạn không biết vì sao mình lại vui sướng như vậy, rõ ràng vô cùng tức cười, nhưng hắn lại vì chuyện này mà đắc ý.
Tư Lăng Cô Hồng sóng mắt dao động, không hiểu nhìn hắn.
Tư Lăng Quy Nhạn lại cười đến vui vẻ. Ngươi cho dù nhìn nữa cũng không thể nhìn ra ta làm cái gì.
Giống như đoạt được trái cấm, chỉ có mình biết, mình nhấm nháp. Tư Lăng Quy Nhạn vì thế mà hưng phấn.
“Đệ đệ từ sáng đến giờ còn chưa ăn cơm, bây giờ thật đói, xin phép đi trước.” Đủ cấp bậc lễ nghĩa nói lời từ biệt với Tư Lăng Cô Hồng, Tư Lăng Quy Nhạn tươi cười tà dị trở về.
Chu Diệu Lang nhìn chằm chằm hắn từ đầu đến cuối yên lặng không nói gì, nghi hoặc nói với Lý Cảnh đứng bên cạnh: “Hắn rốt cuộc tới làm gì vậy?”
Lý Cảnh sắc mặt không gợn sóng, giọng nói không hề phập phồng, đáp: “Tìm trang chủ gây phiền toái.”
Chu Diệu Lang nghẹn lời, im lặng gật đầu. Quy Nhạn thiếu gia đúng là thích làm phiền trang chủ. Nhưng mà….. “Vì sao ta cảm thấy điệu cười lúc rời đi của hắn rất kì quái, chẳng lẽ có âm mưu gì sao?”
Lý Cảnh không nói gì.
Chu Diệu Lang nhìn nhìn hắn, lại nhìn Tư Lăng Cô Hồng trong mắt trong tâm rõ ràng chỉ có Đường Niệm Niệm, chỉ đành tự rối rắm một mình.
Một ngày sau.
“Bẩm gia chủ, vẫn chưa tìm được hành tung của mục tiêu.” Người áo đen quỳ gối trước mặt Tư Lăng Hoài Nhân bẩm báo.
Tư Lăng Hoài Nhân nói: “Tiếp tục tìm.”
“Vâng.” Người nọ rời đi.
Một người vào Vạn Độc Đàm thế nhưng cứ như vậy mất tích, rốt cuộc là nàng sợ trốn đi, hay là gặp nạn ở đâu, hoặc là đang âm mưu chuyện gì?
Tư Lăng Hoài Nhân nghĩ sao cũng thấy cái cuối cùng có khả năng nhất, nhưng nàng có thể âm mưu chuyện gì? Chẳng lẽ cũng muốn hủy đi Vạn Độc Đàm sao? Lần này tuy rằng người phái đi đã bị Tư Lăng Cô Hồng chặn lại, nhưng người trong tứ luyện đã sớm nhận được mệnh lệnh của y, đều đang chờ ở Vạn Độc Đàm, nhưng vẫn không thấy thân ảnh Đường Niệm Niệm là sao?
“Cha.” Tư Lăng Quy Nhạn ngồi trên ghế, tùy ý nói: “Tiểu tẩu tử tuy rằng thực lực không thấp, nhưng mục tiêu của nàng là lệnh bài tứ luyện, cho dù tìm không thấy ở Vạn Độc Đàm, thì hướng Âm Sát Điện vẫn có thể nhìn thấy.”
Ánh mắt Tư Lăng Hoài Nhân dừng ở trên người hắn, nói: “Việc này con đã không được phép chen chân vào rồi, không thể tham gia, công pháp luyện thế nào.”
Tư Lăng Quy Nhạn thẳng lưng, cười nói: “Đã đến tầng sáu.”
“Ừ.” trong mắt Tư Lăng Hoài Nhân hiện lên vẻ thất vọng, nhưng không để ai phát hiện, chỉ nói: “Trở về gia tăng luyện công, không thể để mấy chuyện lung tung trì hoãn.”
“Vì cha làm việc sao có thể nói là chuyện linh tinh.” Tư Lăng Quy Nhạn nói xong, nghe lời xuống khỏi ghế dựa, hành lễ lui ra ngoài.
Tìm kiếm hành tung Đường Niệm Niệm không chỉ có một mình bọn họ, nhưng so với bên bọn họ không một thu hoạch, thì bên kia rõ ràng hơn nhiều.
Tuyết Tân ở trước mặt Tư Lăng Cô Hồng bẩm báo nói: “Chủ mẫu bây giờ đang ở trong đầm khí độc của Vạn Độc Đàm tu luyện, bảo thuộc hạ chuyển lời tới chủ nhân, không cần lo lắng.”
Tư Lăng Cô Hồng nói: “Ẩn nấp thế nào?”
Tuyết Tân đáp: “Chủ mẫu bố trí ảo trận, nếu không phải chủ mẫu cố ý để thuộc hạ đi vào, thì lấy khả năng của thuộc hạ, muốn phá trận cũng phải ít nhất mười ngày.”
Tư Lăng Cô Hồng gật đầu, thân ảnh Tuyết Tân biến mất.
“Niệm Niệm.” Tư Lăng Cô Hồng nhẹ giọng gọi, đôi mắt nhu hòa, tràn đầy vẻ ôn nhu.
Chuyện tứ luyện lần này, nàng biểu lộ thực lực trước mặt mọi người.
Thực lực của nàng cao bao nhiêu, trên người có bao nhiêu thần bí, hắn đều không cần. Chỉ cần trong lòng nàng có hắn, luôn luôn ở bên cạnh hắn là đủ rồi. Cái khác, hắn đều có thể làm vì nàng.
“Rất nhớ nàng.”
Giọng nói trong trẻo nỉ non phát ra từ mệng hắn, nhẹ nhàng, lại giống như bật ra từ trong đáy lòng.
Tư Lăng Cô Hồng rũ mắt, nỗi nhớ theo thời gian từ từ sâu đậm. Hai tay giật giật, trong ngực không có gì, song chóp mũi ngửi được hương vị thơm ngát đặc biệt kia, hết thảy đều làm cho tâm thần hắn an tĩnh lại.