Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Theo Liễu Phiêu Tuyết và Đường Niệm Niệm giằng co, đúng là sóng đầu vừa lặng, sóng sau đã nổi, rung động của mọi người đối với Đường Niệm Niệm một lần so với một lần còn lớn hơn. Giờ đây trơ mắt nhìn bộ dáng đơn thuần lạnh nhạt dễ nhìn thấu lại còn nghiêm túc kia của nàng, tay niết niết đan dược thiên phẩm cứu mạng, không một ai lên tiếng, hô hấp đều đè nén xuống mức thấp nhất.
Đường Niệm Niệm nghi hoặc nói: “Không đủ?”
Nàng đã sớm có chút hiểu biết với thế giới này, đan dược thiên phẩm ở đây đứng hàng vị trí cao nhất, mỗi người đều cực kì khát khao có được. Hơn nữa nàng hiểu, giống như tiền có thể tiêu tai giải nạn, thì đan dược thiên phẩm càng có khả năng khiến vô số người điên cuồng mạo hiểm. Cho nên ở trong mắt nàng, một viên đan dược thiên phẩm mua mạng một người là việc mà rất nhiều người nguyện ý làm.
Trên thực tế đúng thật là như vậy, nhưng lúc này, bất kể là người có lai lịch thế nào, đều bị những hành vi điên cuồng liên tiếp của nàng làm cho sợ hãi, hơn nữa e ngại mặt mũi, nên nhất thời chưa kịp phản ứng mà thôi.
Đường Niệm Niệm nháy mắt mấy cái, nghĩ nghĩ, dường như hiểu ra vấn đề, nói: “Không cần giết ngay bây giờ, sau này giết cũng được.”
Lời này vừa dứt, phần lớn ánh mắt đều có chút dao động, chú ý tới điểm này không chỉ có Đường Niệm Niệm, mà còn có Liễu Phiêu Tuyết.
Lúc này Liễu Phiêu Tuyết đã sớm tâm loạn như ma, hoảng sợ cùng hối hận tràn ngập trong lòng. Nàng nhất thời bị quỷ mê hồn mới có thể làm ra chuyện như vậy. Nay nghĩ nghĩ, ngay từ thái độ ban đầu của Tư Lăng Cô Hồng đối với nàng và Đường Niệm Niệm, đã có thể nhìn ra địa vị của bản thân trong lòng hắn toàn hoàn không thể sánh tới Đường Niệm Niệm. Thế mà mình lại nhất thời háo sắc, quá mức tự cho là đúng, mới có thể cho rằng có thể thừa cơ.
Càng đáng sợ là, nàng nhìn lầm Đường Niệm Niệm, ở trong mắt nàng, tuy Đường Niệm Niệm thực lực ở phía trên mình, nhưng tính tình đơn thuần, thật sự không có gì đáng sợ. Chỉ cần lọt vào mắt Tư Lăng Cô Hồng, sau đó dùng chút thủ đoạn liền có thể kéo Đường Niệm Niệm xuống ngựa.
Nhưng nay, trơ mắt nhìn nàng ta ra tay xa xỉ đáng sợ. Liễu Phiêu Tuyết lại làm sao không hiểu, cho dù mình dung nhan tuyệt sắc, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một nguyên giả huyền phẩm mà thôi, khuôn mặt có đẹp thì chung quy vẫn không dụ hoặc bằng đan dược thiên phẩm. Huống chi có Thánh Linh đan này, chẳng khác nào có tính mạng thứ hai, ai bỏ qua được chứ?
Ở thực lực tuyệt đối cùng dụ hoặc trước mặt, tất cả mưu kế đều trở thành phí công, nay Liễu Phiêu Tuyết đúng là gặp phải tuyệt cảnh như vậy.
Nàng biết được, bây giờ ở yến hội không ai động thủ, nhưng chỉ cần yến hội chấm dứt, tất là sát thủ sẽ âm thầm tiến đến.
Bây giờ, cách duy nhất để cứu mình chỉ là khiến Đường Niệm Niệm thu hồi lệnh truy sát kia.
“Đường cô nương.” Liễu Phiêu Tuyết cúi đầu cầu xin nói.
So với tư thái thướt tha, tự tin thản nhiên ban đầu. Lúc này nàng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hàm chứa vẻ hoảng sợ cầu xin, vũ y màu trắng không nhiễm bụi, khuôn mặt bạch ngọc, tuy không có chút dơ bẩn gì, nhưng lại lộ ra vẻ chật vật hỗn loạn, quả nhiên là hai loại cực kỳ bất đồng tương phản.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm nhìn về phía nàng.
Liễu Phiêu Tuyết cụp mắt, cơ hồ có chút không dám nhìn thẳng đôi mắt bình tĩnh kia của nàng. Lúc này đây đả kích sinh tử, đủ để san bằng toàn bộ kiêu ngạo mà trong suốt thời gian dài nàng được mọi người chiều chuộng nâng đỡ, cũng làm cho nàng hiểu được, có vài thứ là không thể vọng tưởng, cho dù trong lòng khao khát cũng không được.
“Đường cô nương, tất cả đều là Phiêu Tuyết bị quỷ mê hoặc, xin Đường cô nương tha thứ.” Liễu Phiêu Tuyết tư thái cầu xin tha thứ đúng là chân thành tha thiết, không có một chút nào làm bộ. Còn có cái gì quan trọng hơn tính mạng bản thân? Huống chi là nữ tử tuyệt sắc như nàng, từ nhỏ nhận hết yêu thương sùng kính, lại càng coi trọng tính mạng hơn.
“Vô Ngân thiếu chủ và Đường cô nương đều là rồng phượng trong loài người, quả thật trời sinh một đôi. Do Phiêu Tuyết quá mức tự cho là đúng, làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, Đường cô nương muốn đánh muốn mắng đều có thể, chỉ xin Đường cô nương thu hồi lệnh truy sát vừa rồi, cho Phiêu Tuyết một con đường sống, miễn cho bởi vì một tội nhân như Phiêu Tuyết mà lãng phí đan dược thiên phẩm trân quý.”
Nàng ngôn ngữ chân thành tha thiết vô cùng thành khẩn, ý tứ xin tha càng thêm rõ ràng.
Đường Niệm Niệm hỏi: “Ngươi còn muốn làm nữ nhân của Cô Hồng không?”
“Không.” Trải qua kiếp nạn lớn nhất trong đời lần này, chút tâm tư của Liễu Phiêu Tuyết đã sớm bị diệt triệt để. Mơ tưởng một nam nhân, có thể, nhưng vì đạt được nam tử này mà phải giao ra tính mạng, thì lấy nữ tử như Liễu Phiêu Tuyết, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Đường Niệm Niệm gật gật đầu, lập tức nghĩ đến cái gì, bình tĩnh nhìn nàng, bộ dáng thật thà giống như đứa nhỏ bảo vệ đồ ăn: “Nghĩ cũng không cho nghĩ.”
Cho dù là Liễu Phiêu Tuyết trong lòng sợ hãi khôn cùng, lúc này nhìn đến vẻ mặt của nàng, cũng không khỏi giật giật khoé miệng, giọng nói khàn khàn: “Vâng, Phiêu Tuyết nhất định không dám có thêm chút niệm tưởng nào đối với Vô Ngân thiếu chủ.”
“Ừ!” Đường Niệm Niệm lúc này mới vừa lòng nở nụ cười.
Liễu Phiêu Tuyết cúi đầu nhắc nhở nói: “Như vậy nếu có người mang đầu của Phiêu Tuyết đến giao cho Đường cô nương, Đường cô nương còn cho đối phương đan dược thiên phẩm không?” Điểm này mới là quan trọng nhất, không thể được Đường Niệm Niệm chân chính trả lời, nàng làm sao cũng không thể an tâm.
Đường Niệm Niệm nhìn nàng, đáp, “Không cho.”
“Đa tạ Đường cô nương khai ân.”
Đang lúc Liễu Phiêu Tuyết thở phào, thả lỏng người, thì lại nghe Đường Niệm Niệm nói: “Về sau chỉ cần ai nảy sinh tâm tư với Cô Hồng, muốn làm nữ nhân của Cô Hồng. Giết nàng ta, đều cho một viên đan dược thiên phẩm.”
Đây là biện pháp Đường Niệm Niệm nghĩ ra được, nàng không ngốc, thậm chí rất thông minh, chỉ là thói quen thích rõ ràng. Cái gọi là dương mưu, chính là thẳng thắn nói ra tính toán của mình trước mặt mọi người, cho họ hiểu được, nhưng lại không thể không nghe theo.
Đường Niệm Niệm trước giờ luôn am hiểu chuyện xấu, tư tưởng cũng càng đen tối. Từ khi gặp Tư Lăng Cô Hồng, nhìn cách nàng đánh giá sai hành động chiều chuộng của Tư Lăng Cô Hồng dành cho mình là biết. Cũng bởi vậy mà nàng nhìn thấu được ý nghĩ đen tối của người khác một cách dễ dàng, đương nhiên hiểu được, sức hấp dẫn của thực lực và các loại dụ hoặc khác là không thể ngăn cản.
Đan dược bất kệ ở thế giới nào đều khiến người ta không thể kháng cự, huống chi là đan dược thiên phẩm đứng đầu thế giới này. Mà trong tay nàng, không thiếu nhất chính là đan dược, đan dược thiên phẩm trên thế giới này ở trong mắt nàng cũng không khác gì đồ ăn vặt bình thường.
Cô Hồng rất đẹp mắt, sẽ bị rất nhiều nữ tử nhớ thương. Như vậy nàng khiến cho nữ tử thiên hạ không dám có ý với Cô Hồng, bằng không sẽ rước tới trong thiên hạ đi đối phó họ. Có tầng thực lực tuyệt đối này đè áp, nhất định không còn ai dám tranh Cô Hồng với nàng.
Nàng cũng nghe Chu Diệu Lang nói qua, người tham gia sinh nhật yến này đều là những người quyền cao địa vị lớn, như vậy lời nàng nói hôm nay nhất định sẽ được truyền đi, nếu bọn họ không truyền…..
Ừm.
Để thủ hạ mình đi truyền là xong.
Đường Niệm Niệm tính toán phải đánh cho vang rội, trên thực tế vô cùng hữu dụng. Mọi người nghe xong, hiển nhiên hiểu được nàng đây là bắt đầu biện pháp mới nghĩ ra, cũng biết rõ đối phương đào hố, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào.
Liễu Phiêu Tuyết chậm rãi đứng dậy, cung kính thi lễ với Đường Niệm Niệm, thành khẩn nói: “Phiêu Tuyết chúc Đường cô nương và Vô Ngần thiếu chủ ân ái dài lâu, nếu Đường cô nương không chê, Phiêu Tuyết muốn cùng Đường cô nương kết giao bằng hữu.”
Khi nàng nói chuyện, ánh mắt không hề dừng trên người Tư Lăng Cô Hồng. Chỉ cần từ biểu hiện của Đường Niệm Niệm liền đủ để nhìn ra nàng quan tâm Tư Lăng Cô Hồng cỡ nào, vừa mới tránh được một kiếp, nàng làm sao còn dám làm ra chuyện như vậy khiến Đường Niệm Niệm bất mãn.
Nhưng mà, cho dù trong lòng có sợ hãi Đường Niệm Niệm, nhưng nàng vẫn muốn quan hệ tốt với Đường Niệm Niệm. Chỉ nhìn đối phương tùy ý ra tay chính là đan dược thiên phẩm, thực lực lại thần bí, người như thế tuyệt đối không thể trở mặt, nhưng nếu có thể giao hảo, thật đúng là có lợi rất lớn.
Không thể không nói, Liễu Phiêu Tuyết tâm tính rất khôn khéo. Cho dù vừa chịu kinh hãi, lại vẫn có thể như thế tính kế này nọ, câu nói ‘cầm được thì buông được’, chính là chỉ trường hợp này.
Đường Niệm Niệm không hề do dự nói: “Không thích.”
Nàng vốn là người lòng dạ hẹp hòi, cho dù không quá chán ghét Liễu Phiêu Tuyết, nhưng cũng không thích, hơn nữa lúc đầu Liễu Phiêu Tuyết nói ra những lời kia, cho dù bây giờ đã chết tâm, thì nàng cũng không thèm giao hảo với nàng ta.
Liễu Phiêu Tuyết khóe miệng cười giật giật, thiếu chút nữa bị sự thẳng tính không kiêng nể của nàng làm cho không duy trì được, nhẹ giọng nói: “Là Phiêu Tuyết trèo cao, ngày sau Đường cô nương nếu có yêu cầu gì, có thể nói cho Phiêu Tuyết một tiếng, Phiêu Tuyết nhất định nghĩa bất dung từ (tuyệt không thoái thác), xem như bồi tội.”
Lời nói thành khẩn, nhưng ngôn từ trong đó thực chất còn có chút cậy quyền và ra vẻ. Lấy thủ đoạn của Đường Niệm Niệm, có thể tuỳ ý ném ra đan dược thiên phẩm, và thân phận địa vị của Tư Lăng Cô Hồng, có thể có chuyện gì cần đến nàng ta hỗ trợ? Chẳng qua nếu thực sự cần nàng ta hỗ trợ, như vậy giữa hai người đương nhiên sẽ có chút liên can.
Đường Niệm Niệm nghe vậy, hai mắt sáng ngời, đồng ý gật đầu, nói: “Ừ, phải bồi tội.”
Liễu Phiêu Tuyết không hiểu sao cảm thấy có dự cảm xấu, thật sự là vẻ mặt Đường Niệm Niệm quá mức đương nhiên, ung dung thoải mái, giống như nàng thật sự có tội, nên bồi tội, chứ không phải chỉ là một câu nói suông.
Đường Niệm Niệm mắt lóe sáng, nói: “Phạt ngươi giao toàn bộ bảo vật của Thiết Phiến Môn cho ta.”
Tuy rằng tiểu bảo khố của nàng đã sớm vô cùng phong phú, cũng không biết Thiết Phiến Môn có bảo vật gì, nhưng trong suy nghĩ của nàng, một môn phái luôn có truyền thừa chi bảo, hoặc là bảo vật hộ môn, tóm lại sẽ không quá kém.
Liễu Phiêu Tuyết nghe vậy, sắc mặt hơi hơi tối sầm, nhìn Đường Niệm Niệm không hề khác thường lại làm cho người ta cảm giác được lời nàng nói không phải nói giỡn mà là nghiêm túc. Trong lòng lần đầu tiên có xúc động muốn chửi ầm lên: ngươi đây không phải là cố ý muốn lấy cớ thu Thiết Phiến Môn thu vào tay mình chứ? Thật sự không phải cố ý trả thù ta chứ? Cái gì gọi là toàn bộ bảo vật? Toàn bộ bảo vật!
Mặc kệ trong lòng phẫn nộ cỡ nào, trên mặt Liễu Phiêu Tuyết cũng áp chế, không nói gì ảm đạm rời đi. Nàng hiểu được, đây hết thảy đều là chính nàng tự làm tự chịu, nếu không phải nàng đi trêu chọc hai người này, cũng sẽ không phát sinh nhiều khúc chiết như vậy.
Chỉ mong, Đường Niệm Niệm thực sự nói đùa, thật sự chỉ nói đùa thôi mới tốt!
Nếu nói Liễu Phiêu Tuyết có tức giận với Đường Niệm Niệm, đó là tất nhiên, nhưng lại không có hận, càng không có tâm tư muốn trả thù gì. Thứ nhất là do tâm tư chặt chẽ của nàng, thứ hai là vì bị sức mạnh tuyệt đối uy hiếp. Dưới áp bách của thực lực tuyệt đối, biết rõ không thể chống cự, không thể đánh thắng, thì ngay cả tâm tình oán hận ghen tị cũng không dám có.
Liễu Phiêu Tuyết ảm đạm rời đi không có bao người để ý, lúc này ánh mắt tâm tư mọi người đều dừng ở trên người Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng.
Trong im lặng, ngay cả tiếng nhạc cũng không có.
Cung Cẩn Mặc từ đầu đến cuối đều im lặng không tiếng động. Ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Đường Niệm Niệm, đương nhiên nhìn thấy hết các vẻ mặt biến hoá của nàng. Bất kể là thình lình lạnh lẽo, hay độc chiếm, còn có vẻ tinh lượng đơn thuần lúc cuối. Tươi sáng như thế, thẳng thắn như thế, làm cho mọi người chỉ cần có mặt liền có thể nhìn thấy tâm tư của nàng một cách rõ ràng rành mạch
Lần này hắn ngầm đồng ý hiến vũ, vốn định nhìn xem thái độ Tư Lăng Cô Hồng đối với Đường Niệm Niệm, có chuyên nhất hay không, kiên định hay không. Nếu kết quả giống như hắn dự đoán, có lẽ hắn còn có thể trợ giúp, chỉ vì muốn nhìn xem rõ ràng hơn.
Nhưng hắn không ngờ tới, lần này Tư Lăng Cô Hồng không nói được một chữ, từ đầu tới cuối chỉ ngồi đó, chuyên chú nhu hòa nhìn Đường Niệm Niệm. Khóe miệng dương một chút cười yếu ớt, bao dung sủng nịch, tín nhiệm không chút lý do, tùy ý hành động của nàng, làm cho người ta cảm giác được sự bảo vệ thầm lặng của hắn.
Chính một màn này, liền đủ để hắn xác định Tư Lăng Cô Hồng đối với Đường Niệm Niệm là chân thật.
Mà hành vi của Đường Niệm Niệm mới làm cho hắn tâm thần khó yên.
Hắn không ngờ Đường Niệm Niệm sẽi làm ra hành động như thế, thậm chí lấy đan dược thiên phẩm trả thù, làm cho nữ tử thiên hạ không dám đánh chủ ý lên Tư Lăng Cô Hồng. Không chút nào che giấu tình cảm độc chiếm của nàng đối với Tư Lăng Cô Hồng.
Nàng làm thậm chí tùy hứng bá đạo, nhưng lại khiến hắn cảm nhận được một sự coi trọng sâu sắc. Đó là coi trọng Tư Lăng Cô Hồng, vượt qua những thứ khác. Trực tiếp thẳng thắn, mãnh liệt làm cho người ta đến cơ hội hoài nghi cũng không thể có.
Nàng là thật sự để ý Tư Lăng Cô Hồng, thật sự yêu hắn.
Cung Cẩn Mặc hơi hơi cụp mắt, tâm vốn cứng rắn lạnh lùng như bị nứt ra một khe hở, gió thoảng qua, khiến hắn cảm nhận được một cảm xác mất mát và hâm mộ khó hiểu.
Hắn hâm mộ tình cảm hoà hợp duy nhất của hai người, không liên quan đến lợi ích hay mưu kế, chân thành tha thiết như vậy, ánh mắt không để ý người khác, chỉ dừng ở đối phương.
Này, làm sao không khiến người ta hâm mộ ghen tị?
Nhưng Cung Cẩn Mặc hiểu được, chỉ là hâm mộ mà thôi, những điều này hắn lại làm không được.
Hắn có lẽ làm được phần duy nhất của Tư Lăng Cô Hồng, nhưng lại không làm được phần không tỳ vết của hắn ta.
Hắn không đủ mạnh mẽ, dã tâm lớn, đã trầm luân tại nơi thế tục này. Trên người vô số trói buộc, cũng không nguyện ý bình thản sống cả đời. Dã tâm và cao ngạo của hắn giống như từ khi sinh ra đã dung nhập vào máu thịt, muốn bay thẳng lên trời xanh, không thể ngăn cản.
“Niệm Niệm.”
Cung Cẩn Mặc khẽ mở môi, nói ra một tiếng trầm thấp chỉ mình hắn nghe được.
Nàng là một chút chấp niệm mềm mại duy nhất còn sót lại trong dã tâm lạnh lùng cứng rắn của hắn. Hắn không muốn bỏ lỡ, chỉ vì đây cũng là kí ức sạch sẽ đơn thuần duy nhất của cả đời hắn.
Hắn ngẩng đầu, khuôn mặt đã khôi phục bình thường, ánh mắt không hề dừng lại, hơi lệch đi liền tìm được vị trí của Đường Niệm Niệm. Sau đó đụng phải ánh mắt của Tư Lăng Cô Hồng phía sau nàng.
Hôm nay đã có người thương nàng tận xương, là người nàng tâm tâm niệm niệm, ta làm sao có thể gây trở ngại cho nàng?
Cung Cẩn Mặc thu hồi ánh mắt, môi khẽ mím, cao ngạo tao nhã, ngồi ngay ngắn ở thượng vị.
Gió mát thoang thoảng, trên hồ Thiên Kính không một gợn sóng.
“Hết tiết mục rồi?” Một giọng nữ lộ ra vẻ nghi hoặc cùng uể oải.
Âm thanh này vang lên trong kính hồ yên tĩnh đúng là vô cùng bắt mắt, huống chi lại phát ra từ trong miệng người mà tất cả vẫn đang chăm chú nhìn.
Đường Niệm Niệm đã thành thói quen đối với mọi ánh nhìn chung quanh, lúc này ngửa đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng, hỏi: “Không còn tiết mục, yến hội sinh nhật đã xong?”
Lại nói lần yến hội sinh nhật này, nàng theo Tư Lăng Cô Hồng đến là vì quy củ, nên sau đó tâm nàng chỉ dừng trên các tiết mục. Trừ bỏ nhìn tiết mục trên sân khấu, những người khác nịnh hót trò chuyện với nhau nàng đều không có nửa phần hứng thú.
“Ừ.” Tư Lăng Cô Hồng mỉm cười lên tiếng.
Tuy nói chủ nhân còn chưa lên tiếng nói kết thúc, hắn tự chủ trương như vậy thật thất lễ. Nhưng mọi người ở đây đều hiểu được, yến hội này tiến hành thực sự đã xong rồi. Những gì Cung Giao muốn nói đều đã nói, muốn nhắn nhủ đã nhắn nhủ. Cung Cẩn Mặc mặc dù không nói gì, nhưng nghĩ đến kỳ thật cũng không có gì đáng để nói.
Yến hội sinh nhật xác thực đã xong, chỉ còn chờ một câu của hai người trên thượng vị.
Không cần Đường Niệm Niệm lên tiếng, Tư Lăng Cô Hồng đã ôm lấy nàng. Từ chỗ ngồi đứng dậy, xoay người rời đi.
Toàn trường yên tĩnh, vài tiếng hút không khí cũng có vẻ rõ ràng hơn.
Cung Giao lúc này lên tiếng nói: “Vô Ngân thiếu chủ xin dừng bước, sau yến hội, ta muốn cùng Vô Ngân thiếu chủ và Tô nhị thiếu thương lượng một chút về chuyện Hải Vực Vô Phong.”
Nhưng. Đối với ý giữ lại của y, bóng dáng Tư Lăng Cô Hồng rời đi không hề có chút tạm dừng. Quần áo trắng, tóc đen buộc sau lưng, bước đi thanh thản yên tĩnh, rõ ràng còn chưa đi xa, lại làm cho người ta cảm thấy không thể chạm đến.
Sắc mặt Cung Giao tối sầm.
Cung Cẩn Mặc lúc này cũng đứng lên, lạnh nhạt nói: “Sinh nhật yến coi như chấm dứt, chư vị có thể tùy ý rời đi.” Lời vừa dứt, người đã xoay người rời khỏi.
Một câu này của hắn thật ra là khiến mọi người bớt bận tâm tới việc Tư Lăng Cô Hồng rời đi trước.
Cung Giao đáy mắt hiện lên một luồng u quang, cùng mọi người cười nói một hồi, xong cũng rời khỏi hồ Thiên Kính.
Nhập Thiên đảo, điện Vân Long.
Cung Cẩn Mặc vừa trở lại chỗ ở liền thay quần áo ngầm mình xuống bồn, tựa vào thành bồn nhắm mắt dưỡng thần. Diệp Kỳ gõ cửa hai tiếng, đi vào đặt một bình dược linh ngọc lên cái bàn ở cạnh bồn tắm, nói: “Đây là quà sinh nhật phu nhân sớm chuẩn bị cho thiếu gia.”
Cung Cẩn Mặc không quay đầu, ngay cả vẻ mặt cũng không hề thay đổi, chỉ có dòng nước trong Thương Hải giống như lưu chuyển nhanh hơn một chút.
Diệp Kỳ lại nói: “Cung gia chủ đang ở tiền điện chờ thiếu gia.”
Trong nước, Cung Cẩn Mặc hơi hơi mở mắt ra, đáy mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn. Không lâu sau liền đứng dậy, phủ thêm một chiếc áo khoác đơn giản, buộc đai lưng rồi đi ra ngoài.
Khi hắn đi vào tiền điện, đã gặp Cung Giao đang ngồi trên chủ vị, một tay bưng một ly trà nóng. Cung Cẩn Mặc đi lên, vào thẳng vấn đề nói: “Cha lúc này tới tìm con có gì chuyện quan trọng.”
Cung Giao không lập tức trả lời, thẳng đến khi uống xong cốc trà, mới cười nói: “Công phu pha trà của Diệp Kỳ thật sự rất cao, cha cũng chỉ có thể đến đây, mới được lộc ăn này.”
Đối với câu nói này của y, Cung Cẩn Mặc chỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, không đáp lại. Diệp Kỳ yên lặng đứng ở một nơi bí mật gần đó, cũng không tỏ vẻ gì, vĩnh viễn không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Cung Giao buông chén trà, nhìn về phía Cung Cẩn Mặc, vẻ mặt không đổi nói: “Ba năm trước đây, con bị đuổi giết trọng thương, từ trong hồ chạy trối chết, cuối cùng người của Đại Vân Hải tìm được con trong Đường Môn ở Thường Lâm.”
Chân mày Cung Cẩn Mặc hơi nhếch lên, ánh mắt lợi hại bức người đảo tới, trong giọng nói lạnh lùng có thêm một chút mỉa mai: “Có chuyện cứ nói thẳng là được.”
Cung Giao lại không giận, nói: “Đường Xảo Chi cầm tín vật của con đi vào Đại Vân Hải, cha vốn tưởng rằng nữ tử đó là nàng. Nàng mang thân địa kiều, thiên phú luyện dược cũng không kém, cha vốn định để nàng lưu lại làm cơ thiếp của con cũng được, nên mới cho nàng ở lại Đại Vân Hải. Nhưng thấy con qua thời gian dài mà vẫn đối với nàng lạnh nhạt như vậy, không chút cảm tình, nên cha cũng không tiện nhúng tay. Chỉ một địa kiều mà thôi, nếu con thích thì thích, không thích cha cũng không cưỡng ép con. Nhưng hôm nay xem ra, nữ tử thực sự khiến con để ý không phải là tam tiểu thư Đường Môn Đường Xảo Chi, mà là nhị tiểu thư Đường Niệm Niệm.”
Vẻ mặt Cung Cẩn Mặc vẫn không lay chuyển, nhưng ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh lùng sắc nhọn, Thương Hải trên đầu giống như cảm nhận được nỗi lòng của hắn, màu sắc dần dần tối lại, bên trong nổi lên từng gợn sóng.
Cung Giao ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng hắn, nói: “Nàng kia cũng không phải vật trong ao, thân phận chỉ sợ không đơn giản chỉ là Đường Môn nhị tiểu thư. Hôm nay trên yến hội sinh nhật con cũng đã thấy, Đường Niệm Niệm vừa ra tay liền là đan dược thiên phẩm, mà trước đó nàng rõ ràng đem đan dược bên trong. . . coi như đậu đỏ mà ăn.”
Khi nói câu cuối cùng kia, ngữ điệu của y hiển nhiên có một chút cao lên. Cho dù thân là người đứng đầu Đại Vân Hải như y, cũng không nhịn được mà cảm thấy rối rắm, hận rèn sắt không thành thép trước hành vi của Đường Niệm Niệm, cũng hâm mộ sự xa xỉ lãng phí đó của đối phương.
Cung Cẩn Mặc đương nhiên thấy rõ hiểu rõ, chỉ sợ những người hôm nay có mặt trên hồ Thiên Kính hồ đều không quên được một màn này.
“Nói thẳng mục đích.” Cung Cẩn Mặc trong trẻo nhưng lạnh lùng nói một lời.
Cung Giao cũng không tiếp tục dây dưa dài dòng, nói thẳng: “Ta muốn con thu Đường Niệm Niệm vào Đại Vân Hải.”
Cung Cẩn Mặc khóe miệng đột nhiên cong lên thành một nụ cười, nhưng nụ cười này không hề thiện ý, ngược lại làm cho người ta cảm thấy được một sự châm chọc sắc bén đâm thẳng vào đáy lòng.
“Thu vào Đại Vân Hải?”
Cung Giao mỉm cười nói: “Đại Vân Hải sớm muộn gì cũng là của con, thu vào Đại Vân Hải cũng là thu vào trong lòng con. Đường Niệm Niệm này chẳng những bộ dạng tuyệt sắc, tính tình cũng thoạt nhìn đơn giản, đáng yêu.”
Cung Cẩn Mặc lạnh lùng nói: “Chẳng nhẽ cha nhìn không ra, nàng yêu Vô Ngân thiếu chủ?”
“So với Vô Ngân thiếu chủ, con đâu có kém hơn.” Cung Giao nói: “Huống chi nay đang ở Đại Vân Hải, đương nhiên sẽ có cơ hội.”
Vẻ châm chọc trên mặt Cung Cẩn Mặc càng thêm nồng đậm, sắc nhọn trong mắt cũng thẳng tắp hướng về phía Cung Giao, lạnh lùng nói: “Cha không cần ở đây mưu tính như vậy, trở về đi.”
Cung Giao sắc mặt đen lại, hiển nhiên vô cùng bất mãn với hành động ngôn từ bất kính của Cung Cẩn Mặc, sẵng giọng nói: “Cha tính như thế chẳng qua là suy nghĩ cho ngươi, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Một nữ tử mà thôi, nếu có thể giúp ngươi cao hơn một tầng, sao lại không làm.”
“A.” Cung Cẩn Mặc nghe vậy, khóe miệng nịch ra một tiếng cười trào phúng, đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, lãnh đạm nói: “Ta Cung Cẩn Mặc dù dã tâm bừng bừng, muốn đi lên tuyệt đỉnh, nhưng có cái nên làm có việc không nên làm, lại càng không lợi dụng nữ tử để leo lên.”
Hắn trước nay cao ngạo kiêu ngạo, lòng có dã tâm, nhưng vẫn có nguyên tắc.
Đừng nói nữ tử này là Đường Niệm Niệm, cho dù là người khác, hắn cũng không vì thượng vị mà lợi dụng nữ tử, ép mình làm ra trò dụ dỗ ái muộn giả tạo.
“Rầm” Cung Giao cũng đứng lên, chiếc ghế dưới chân chia năm xẻ bảy.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Nói liên tiếp ba chữ tốt, Cung Giao giống như muốn nói gì nhưng lại không nói ra miệng, ánh mắt đảo qua Diệp Kỳ khuất ở một bên, sau đó xoay người rời đi.
Cung Cẩn Mặc lạnh lùng nhìn thân ảnh biến mất ở cửa, thu thân ngồi trở lại trên ghế, lưng thẳng tắp, hai mắt sắc nhọn lúc sáng lúc tối.
Diệp Kỳ dâng một ly nước cho hắn.
Cung Cẩn Mặc nhìn thoáng qua, nói: “Trà.”
Diệp Kỳ nói: “Thiếu gia mấy ngày liền mệt nhọc, hôm nay sinh nhật nên để mình sớm an ổn đi ngủ mới tốt.”
Cung Cẩn Mặc nghe giọng điệu thân thiết của hắn, cũng không nói thêm, bưng chén nước uống một ngụm. Dòng nước ấm áp vô vị đi vào, cũng tẩy đi sự hỗn loạn trong lòng hắn.
Cung Cẩn Mặc yên lặng ngồi trên ghế một hồi, Diệp Kỳ cũng yên tĩnh ở một bên.
“Nếu nàng một lần nữa xuất hiện trước mặt ta, lại không có người yêu thương nàng như Tư Lăng Cô Hồng,” Cung Cẩn Mặc đột nhiên yên lặng nói: “Không vì gì khác, chỉ vì cảm tình, ta sẽ đem nàng ôm vào trong lòng.”
Diệp Kỳ không nói một lời, thần sắc bất động, giống như yên lặng nghe tiếng lòng của hắn. Lại giống như cái gì cũng không nghe, tùy ý hắn lầm bầm lầu bầu.
“Hành động của Tư Lăng Cô Hồng khiến ta hiểu được, tình cảm đối với Niệm Niệm, so với hắn, ta không đủ.”
“Nếu trong lòng nàng có ta, ta tranh; nếu tâm Tư Lăng Cô Hồng không thuần, ta tranh.”
Nhưng mà, tất cả đều không có. Tư Lăng Cô Hồng chân tình, Niệm Niệm đối với hắn cũng đồng dạng như thế.
Nay nàng vui vẻ sung sướng như thế, hắn khinh thường phá vỡ, cũng không cho phép mình đi phá vỡ.
Kia không chỉ làm nhục chính mình, mà còn làm nhục chút tình cảm sạch sẽ duy nhất trong lòng, càng làm nhục Đường Niệm Niệm.
Cung Cẩn Mặc cụp mắt, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Diệp Kỳ đi theo phía sau hắn, lúc đi qua phòng tắm, nói: “Quà sinh nhật phu nhân tặng thiếu gia còn ở bên trong.”
Cung Cẩn Mặc cước chân hơi ngừng một chút, một hồi sau mới nói: “Đi vào lấy đi.”
“Vâng.” Diệp Kỳ nhìn hắn rời đi, bản thân đi về phía bồn tắm, cầm bình dược linh ngọc trên bàn rồi trở về.
Yến hội sinh nhật thiếu chủ Đại Vân Hải Cung Cẩn Mặc vốn là chuyện mọi người trong Đại Vân Hải quan tâm nhất, chuyện Liễu Phiêu Tuyết và Đường Niệm Niệm giằng co trên hồ Thiên Kính rất nhanh lưu truyền khắp Nhập Thiên đảo. Sau đó chuyến đi mạo hiểm tới Vô Phong Hải Vực vô tình có ý được mọi người trong Nhập Thiên đảo truyền khắp bốn phía Vân thành, về việc Đường Niệm Niệm dùng đan dược thiên phẩm uy hiếp nữ tử thiên hạ mọi người cũng đều biết.
Nếu nói vì sao mấy tin tức này truyền nhanh như vậy, thật sự là bất kể ai bất kể địa phương nào đều thích nghe chuyện riêng của người ta. Thiếu chủ Đại Vân Hải và thiếu chủ Vô Ngân này, cộng thêm vô số nữ tử tuyệt sắc trên giang hồ, đủ dể mỗi người say sưa bàn tán. Huống chi địa điểm và thời gian xảy ra việc này đều vô cùng phấn khích, còn có đan dược thiên phẩm, bảo vật người người ao ước như vậy.
Tứ phương Vân thành vốn là nơi tụ hội phần đông thương nhân lữ hành lui tới, tin tức như vậy đương nhiên sẽ được truyền ra bên ngoài cực nhanh, trong lòng mỗi người đều tò mò, bởi vì không được chứng kiến một màn như vậy mà cảm thấy tiếc nuối.
“Kinh Hồng Tiên Tử này rốt cuộc từ đâu lấy ra số đan dược Thiên phẩm đó? Vậy mà lại đựng trong hộp nhỏ? Còn tuỳ tay lấy ra một viên làm thí nghiệm chứng thực? Không phải là gạt người chứ?” Rất hiển nhiên, có không ít người đều tràn ngập hoài nghi, không thể tin được điều này.
“Đáng thương Tuyết Liên Tiên Tử thế nhưng bị đối đãi như vậy, không biết thanh danh Tuyết Liên Tiên Tử của nàng ta còn có thể bảo trì tiếp tục hay không. Đường Niệm Niệm này thật đáng giận, tâm tư bá đạo như vậy, thế nhưng không cho phép nữ tử khác tiếp cận Vô Ngân thiếu chủ!” Đây là nữ tử vui sướng khi người gặp họa, vừa giận vừa bất mãn.
“Đan dược thiên phẩm, rốt cuộc là Tư Lăng Cô Hồng cho, hay là sau lưng Đường Niệm Niệm có thế lực thần bí cường đại gì?” Đây là tâm kẻ tính kế. chẳng qua, bất kì ai cũng không nghĩ tới đan dược này là do Đường Niệm Niệm luyện chế. Thật sự là không ai dám tin tưởng, trên đời này có một luyện dược sư thiên phẩm mười bảy tuổi? Một cô gái mười bảy tuổi đã là luyện dược sư thiên phẩm? Nếu không phải chuyện bày ra trước mắt, thì bất kể là ai cũng sẽ không nguyện ý nghĩ đến khả năng này.
Vô luận mấy tin tức này làm cho bao nhiêu người cảm thấy khiếp sợ hoài nghi. Lúc này đương sự bị bọn họ nghị luận đang ở trong phòng ăn, chăm chú nhìn chằm chằm một đống thức ăn, còn nghiêm túc cầm dao.
Bên cạnh nàng không xa, Tư Lăng Cô Hồng bỏ bình gốm vào trong lò chưng, ánh mắt thoả mãn nhìn động tác của Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm quay đầu nhìn hắn một cái, tay cầm dao lập tức run run, sau đó bắt đầu thái thịt.
Nhẹ nhàng một chút, không thái xuống được. Trừng mắt nhìn, cổ tay dùng sức một chút, “tách”, một miếng củ cái và bàn gỗ đều bị chặt đứt đôi.
“. . .” Đường Niệm Niệm dừng tay lại.
“Phì.” Phía sau truyền đến một tiếng phì cười.
Đường Niệm Niệm lập tức quay đầu, nhìn Tư Lăng Cô Hồng ở phía sau. Khuôn mặt thản nhiên, má hơi phình lên, đôi mắt trong suốt bình tĩnh nhìn hắn. Sau đó, Đường Niệm Niệm lại xoay đầu lại, vứt bỏ con dao thái trong tay. Dùng dược lực khống chế ba củ cải trước mắt, trong giây lát, ba củ cải giữa không trung xén thành vô số miếng tròn độ dày giống nhau, sau đó tự động rơi xuống bàn.
Đường Niệm Niệm hôm nay nhất thời nổi hứng, muốn cùng Tư Lăng Cô Hồng nấu cơm, Tư Lăng Cô Hồng đương nhiên đáp ứng nàng.
Nhưng sau khi đến phòng ăn, Đường Niệm Niệm căn bản không biết phải làm gì, Tư Lăng Cô Hồng đành bảo nàng thái củ cải.
Kết quả, liền xảy ra những chuyện này.
Đường Niệm Niệm quả thực không hề động thủ thái đồ, nàng luyện dược vẫn luôn dùng linh thức khống chế, chỉ cần tâm niệm vừa chuyển là có thể, nào biết đến lực đạo khi thái, hơn nữa cảm giác được Tư Lăng Cô Hồng chú ý, nên nàng cũng muốn hoàn thành tốt, nhất thời khẩn trương, lực đạo liền mạnh. Nhưng chỉ cắt ra được một cái, Đường Niệm Niệm cảm nhận được cách làm, nhưng không chờ nàng chuẩn bị cắt tiếp, đã nghe thấy tiếng Tư Lăng Cô Hồng cười, cũng không biết suy nghĩ ra sao, nàng đã hành động như vậy.
“Niệm Niệm.” Tư Lăng Cô Hồng một tay ôm lấy nàng, cằm để trên vai nàng, cúi đầu nói: “Lúc đầu ta làm cũng không tốt.”
Đường Niệm Niệm gật gật đầu, sau đó chỉ vào số củ cải đã cắt xong, nói: “Được rồi. Bây giờ phải làm gì?”
Tư Lăng Cô Hồng không lập tức trả lời, ngược lại hai tay nắm tay nàng, cầm lấy dao thái bị ném ở một bên, một tay ấn cán dao, chậm rãi thái xuống. Động tác của hắn rất chậm, giống như mỗi một lần hạ dao xuống đều cực kì dụng tâm. Đường Niệm Niệm hơi hơi nghiêng mắt liền có thể nhìn tới đôi mắt hơi cúi xuống của hắn, chỉ cách một chút, cánh môi ướt át, còn cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của hắn.
Đường Niệm Niệm thực thích loại cảm giác này, cả người đều bị hơi thở của hắn vây quanh, sau đó cùng hắn làm cùng một việc.
Tư Lăng Cô Hồng hơi cong khóe môi, hiển nhiên nhìn ra được hắn cũng như thế.
“Niệm Niệm.” Thái được một nửa, Tư Lăng Cô Hồng nhìn nàng nói: “Cứ như vậy chậm rãi thái.”
“Được.” Đường Niệm Niệm còn nghiêm trang gật đầu.
Tư Lăng Cô Hồng lúc này mới lui người, đi làm việc, ánh mắt lại luôn dừng ở trên người Đường Niệm Niệm đang nghiêm túc thái củ cải.
Kỳ thật, ngày thường Tư Lăng Cô Hồng làm cơm cũng không khác Đường Niệm Niệm lắm, bởi vì không để Đường Niệm Niệm đợi lâu, nên hắn đều dùng nguyên lực khống chế, thái đồ ăn hay nhặt rau gì gì đó. Nhưng lúc này hắn lại thích nhìn Đường Niệm Niệm ở cùng mình như vậy, còn có bộ dáng nghiêm trang kia, mặc kệ xem thế nào đều thấy thích thú.
Thời gian dần dần trôi đi, toàn bộ phòng ăn tràn ngập không khí yên bình ấm áp. Đường Niệm Niệm từ lúc ban đầu thật cẩn thận, cho đến khi thuần thúc thái rau, học rất nhanh chóng.
“Ngao ngao ~ “
Đang lúc Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng chuẩn bị trộn bột mì, liền nghe đến tiếng kêu quen thuộc, quay đầu nhìn thấy dược thú Lục Lục chạy vội tới, phía sau nó còn có quái xà và Bạch Lê.
“Ngao ô ~” Lục Lục kêu một tiếng làm nũng vô cùng thân thiết, sau đó linh hoạt nhảy lên, lao vào trong lòng Đường Niệm Niệm.
“Lục Lục, chờ đã. . .” Đường Niệm Niệm còn chưa nói xong, Lục Lục đã nhảy vào chậu bột mì nàng đang bưng. Tức khắc bốn phía bụi tung mù mịt, chớp mắt mấy cái, liền nhìn thấy Lục Lục toàn thân trắng phau đứng trong chậu.
“Phì, phì, phì!” Lục Lục toàn thân dính bột mì liên tục hắt xì, từng ngụm bột phun ra từ trong miệng nó. Lại nhìn đôi mắt rưng rưng màu xanh biếc kia, ngập nước nhìn Đường Niệm Niệm, hai chân nhỏ chà chà, bộ dáng như đang nhận sai.
Đường Niệm Niệm không nói gì, bưng chậu bột đã loạn thành một đoàn, cúi mắt đồng dạng nhìn chằm chằm Lục Lục.
Một người một thú, mắt to trừng mắt nhỏ.
Quái xà cùng Bạch Lê theo sau tới đều vụng trộm trốn sang một bên, chỉ thấy hai khuôn mắt hoàn toàn không giống nhau nhưng lại cùng há hốc miệng, bộ dáng vui sướng khi người ta gặp hoạ.
“Ngao ngao ô ~” Lục Lục đung đưa thân thể tròn xoe, xoa xoa móng vuốt. 【 Chủ nhân, Lục Lục không phải cố ý, Lục Lục nhớ chủ nhân ~】
Đường Niệm Niệm lại chớp mắt mấy cái, sau đó “Xì” một tiếng bật cười, một tay vỗ nhẹ đầu Lục Lục, cười nói: “Biến trắng rồi, trắng phau rồi!”
Lục Lục vừa thấy nàng không có tức giận, lập tức hai chân nhỏ vịn lên tay nàng, kêu “Ngao ngao ngao “
【 chủ nhân cũng trắng, toàn trắng, tóc trắng, ngô ngô, chỉ còn lại mắt không trắng, chủ nhân chơi thật vui ~】
“Hả?” Đường Niệm Niệm ngẩn ra, lập tức cúi đầu nhìn mình một cái, quả nhiên toàn thân đều là bột mì màu trắng. Ngón tay quệt một cái lên mắt, đầu ngón tay liền dính toàn bột mì.
“Con mèo hoa nhỏ.” Tiếng cười của Tư Lăng Cô Hồng ở bên cạnh truyền vào trong tai.
Đường Niệm Niệm quay đầu nhìn lại, thấy Tư Lăng Cô Hồng không biết khi nào thì chạy tới. Lúc này mắt đầy ý cười nhìn nàng, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt lên mặt nàng, vừa vặn để lại ba vết dài trên đó, sau đó hắn cười càng thêm tươi tắn, dừng một chút, lại quệt xuống trán nàng ba vạch viết thành hình chữ vương 王.
Đường Niệm Niệm giật mình, nhìn Tư Lăng Cô Hồng cười đến vui vẻ, lập tức bĩu môi, thả ra linh thức đảo qua trên người mình, xem toàn bộ hình dạng mình lúc này.
Lục Lục lúc này hai chân nhỏ vỗ vỗ, vui mừng kêu lên: 【 Mèo hoa trắng, chủ nhân là mèo hoa, ô? Nhưng lại có ấn ‘vương’ trên trán, chủ nhân là hổ trắng ~】
Quái xà và Bạch Lê nghe nó kêu lên vui mừng, trong lòng đều âm thầm đổ mồ hôi hột. Thằng nhãi này quả nhiên là ỷ vào sủng ái không sợ trời không sợ đất mà, cái gì cũng dám nói, nên phạt! Phải phạt!
Phải biết rằng nếu là hai chúng nó đều không dám nói như vậy với Đường Niệm Niệm, chưa nói tới Đường Niệm Niệm sẽ đối phó chúng như thế nào, nhưng Tư Lăng Cô Hồng chắc chắn không thể để yên cho người khác hoặc thú khác nói Đường Niệm Niệm không dễ nghe như vậy.
Nhưng thực hiển nhiên, Lục Lục được sủng ái. Nghe Lục Lục nói, Đường Niệm Niệm một chút cũng không tức giận. Hiểu rõ địa vị của Lục Lục trong lòng nàng, Tư Lăng Cô Hồng yêu ai yêu cả đường đi, cũng tự nhiên không trách móc.
Đường Niệm Niệm đưa tay sờ sờ chữ vương mà Tư Lăng Cô Hồng viết trên trán, sai đó ánh mắt bình tĩnh, nhìn Tư Lăng Cô Hồng, nói: “Cô Hồng, nhắm mắt lại.”
Tư Lăng Cô Hồng nghe vậy, cũng không hỏi gì, khóe miệng hàm chứa chút ý cười nhu hòa, hai mắt nhắm lại. Tư Lăng Cô Hồng cảm giác được có cái gì đó ập về phía mình, thân thể thiếu chút nữa theo bản năng phòng ngự, lại bị chính hắn áp chế xuống, sau đó từ đầu đến chân đều giống như phủ một lớp gì đó.
“Cô Hồng. Có thể mở mắt ra.” Giọng Đường Niệm Niệm lộ ra ý cười.
Tư Lăng Cô Hồng không hề chần chờ chậm rãi mở mắt, quả nhiên nhìn thấy bột mì từ mí mắt rơi xuống, ánh mắt hắn dừng ở trên người Đường Niệm Niệm, không hề có nửa phần tức giận, chỉ có nuông chiều và dung túng, còn có ý cười.
“Ta là mèo hoa, Cô Hồng cũng là mèo hoa.” Đường Niệm Niệm còn thật sự nói, kiễng chân vẽ lên trên mặt hắn.
Tư Lăng Cô Hồng hơi hơi cúi người, để nàng tiện vẽ hơn, nghe vậy cũng nhẹ nhàng mỉm cười.
Lục Lục cũng không chịu cô đơn, nhảy lên bả vai Đường Niệm Niệm, “Nga ngao ngao ngao ~ “
【 Chủ nhân là mèo hoa cái, độc độc là mèo hoa đực, Lục Lục lợi hại nhất là mèo hoa đực cái ~】
Đường Niệm Niệm nghe vậy, phì cười, gật đầu nói: “Ừ, Lục Lục lợi hại nhất.”
Quái xà, Bạch Lê bàng quan xem diễn: “Phì!”
Dược thú vốn không có giới tính, trời sinh thiên dưỡng, nhưng lúc này bị Lục Lục nói như vậy, trong lòng hai người đều không nhịn được, dở khóc dở cười.
Cho nên, có dạng chủ nhân gì liền có sủng vật như thế sao?
Bạch Lê yên lặng nhìn về phía quái xà, ánh mắt đồng tình. Người này về sau cũng sẽ biến thành bộ dáng kia sao?
Quái xà bị bộ dáng quỷ dị của nó nhìn đến toàn thân run lên, vảy rắn như đâm vào nhau, lập tức mở miệng, “Tê ——” một tiếng, cảnh cáo nhìn Bạch Lê.
【 Hồ ly chết tiệt, ngươi nhìn cái gì!? 】
Bạch Lê hai chân nhỏ vắt thành hình chữ x, bộ dáng cảm thán nhìn trời xanh, “Chi chi chi “
【Nhìn ngươi, xem ngươi chừng nào thì biến thành bộ dáng ngu ngốc đó. Tuy rằng ngươi thoạt nhìn chán ghét, nhưng nói thế nào cũng là cùng nguồn gốc, nghĩ đến ngươi biến thành như vậy a, ta sao mà nhẫn tâm 】
Chớ xem nó nói thông cảm cỡ nào, chỉ thấy trên mặt hồ ly đã cười đến sắp liệt rồi.
Quái xà thân thể run lên, nhìn Lục Lục, tức khắc huyết quang trong mắt phóng ra, một đuôi rắn đá về phía nó.
Bạch Lê thấy nó ra chiêu nào có lý đứng im, hai chân trước giơ lên cao, vuốt sắc dưới đệm thịt lòi ra.
Ngay tại lúc hai con thú hết sức căng thẳng, một chậu bột mì từ trên trời rơi xuống, rội lên toàn thân một hồ ly một rắn, tức khắc hai chúng nó cứng ngắc lại, vẫn duy trì tư thế, vẻ vô cùng kinh ngạc nhìn đối phương.
Quái xà: “Phụt!”
【 Hồ ly chết tiệt, nhìn xem ngươi kia là bộ dáng gì! 】
Bạch Lê: “Phụt!”
【 Quái xà thối, nhìn xem ngươi kia là cái hình tượng gì! 】
Hai con thú trăm miệng một lời, sau đó ánh mắt trừng lớn, quay đầu nhìn về đầu sỏ gây nên. Đường Niệm Niệm vẻ mặt tươi cười, sau đó nói: “Các ngươi giống nhau.”
Hai con thú khóc không ra nước mắt.
Khi đám người Chu Diệu Lang đuổi tới, nhìn thấy phòng ăn náo loạn, bếp vẫn chỉnh tề sạch sẽ, nhưng hai người ba thú lại toàn thân chật vật.
“Xì.” Thù Lam nhịn không được phát ra một tiếng cười, sau đó vội lấy tay che miệng, hai vai run run.
Chu Diệu Lang cũng thiếu chút phì cười, đành ho nhẹ để che giấu, nhưng ý cười cố nén trong mắt lại không che được, bước vào phòng ăn, vừa mới chuẩn bị hành lễ, lại ngửi ngửi, bật thốt lên: “Đồ ăn trong nồi bị cháy rồi!”
Lời vừa nói ra, thân ảnh Tư Lăng Cô Hồng trong nháy mắt vọt tới bên cạnh nồi, đưa tay lưu loát gắp thức ăn đổ vào đĩa.
Đường Niệm Niệm lúc này cũng ngừng vui đùa ầm ĩ, đến bên cạnh hắn, nhìn chút thức ăn hơi bị khét kia, chính là dùng nguyên liệu nàng tự tay cắt ra để nấu thành.
“Niệm Niệm.” Tư Lăng Cô Hồng trong giọng nói lộ ra chút hối lỗi.
Đường Niệm Niệm cầm chiếc đũa ăn thử một ngụm, quay đầu vẻ mặt sáng lạn nhìn Tư Lăng Cô Hồng, cười nói: “Ăn ngon, đồ ăn nấu cùng Cô Hồng, ăn ngon lắm.”
Tư Lăng Cô Hồng nhìn vẻ mặt nàng bị bột mì che kín, dấu vết trên má và trên trán càng thêm buồn cười đáng yêu, nổi bật đôi mắt sáng ngời long lanh như nước kia, lóng lánh nhìn mình, tươi cười như bách hoa nở rộ, còn động lòng người hơn cả ánh bình minh.
“Ừ.” Tư Lăng Cô Hồng cũng cười, chút ảm đạm tan thành mây khói.
Nhìn hai người, đám người Chu Diệu Lang vốn có việc cần báo cũng không khỏi nhịn xuống, không muốn quấy rầy.
Bữa trưa này có thể nói là bữa cơm được làm lâu nhất tính cho tới nay, chờ hai người rửa mặt chải đầu xong, bắt đầu dùng cơm thì đã gần chiều. Nhưng hiển nhiên, bữa ăn này so với thường ngày còn vui vẻ hơn nhiều.
Chu Diệu Lang đợi hai người ăn xong, mới bẩm báo nói: “Cung gia chủ sai người đến truyền lời, mời trang chủ ngày mai tham dự hội nghị ở Minh Yên Các, thương lượng chuyện đi dò xét Vô Phong Hải Vực.”
Tư Lăng Cô Hồng ừ đáp.
Lục Lục lúc này đang nằm lên đuôi quái xà, quái xà híp mắt, thỉnh thoảng quật đuôi định quăng nó xuống, lại thỉnh thoảng vụng trộm dò xét Đường Niệm Niệm, sợ nàng đột nhiên nhìn qua phát hiện hành vi của mình.
Vừa nghe đến Vô Phong Hải Vực, Lục Lục lập tức xuống khỏi người quái xà, sáp đến bên cạnh Đường Niệm Niệm.
【Chủ nhân, Lục Lục cũng đi, tìm bảo vật, thật nhiều bảo vật, toàn bộ thu về~】
“Ừ.” Đường Niệm Niệm sờ sờ nó, gật đầu.
Nàng đi, chính là vì bảo vật.
Tư Lăng Cô Hồng liếc mắt nhìn Lục Lục một cái, một tay ôm eo Đường Niệm Niệm, cằm để trên vai nàng, cúi đầu nói: “Niệm Niệm muốn cái gì, ta giúp Niệm Niệm lấy.”
Đường Niệm Niệm tâm tư lập tức bị hắn hấp dẫn đi, nghiêng đầu vui mừng hôn một ngụm lên môi hắn, “Ừ!”
Bởi vậy, nàng cũng không có chú ý tới Lục Lục bị Tư Lăng Cô Hồng nhìn một cái, liền ủy khuất, vụng trộm tụt xuống khỏi người Đường Niệm Niệm.
Ô ô, chỉ cần độc độc và chủ nhân ở cùng nhau, thời gian tiếp cận chủ nhân càng ngày càng ngắn, mới mấy năm thôi…….. Nhưng Lục Lục thật muốn gần gũi chủ nhân, nhưng độc độc lại là bạn lữ song tu của chủ nhân, phải nghe lời, ô…. Nhưng Lục Lục cũng muốn được chủ nhân khen ngợi…
Lục Lục chớp chớp mắt, cuối cùng đem tầm mắt nhìn về phía quái xà và Bạch Lê. Không thể thân cận chủ nhân, vậy liền đùa với hai chúng nó cũng được.
Sau đó, quái xà cùng Bạch Lê trơ mắt nhìn nó lăn lăn về phía chúng nó, lăn lộn, vung quyền ~
Không cho bò, không chơi cùng?
Lục Lục đầu nghếch lên, hừ! Tỏ vẻ nó muốn đi cáo trạng với chủ nhân.
Quái xà, Bạch Lê vẻ mặt tức giận, lại không thể làm gì.
Lục Lục cũng không phải không phân rõ phải trái, đưa chân về phía túi nhỏ treo trên cổ, lấy ra đan dược, đưa cho một rắn một hồ ly, “Ngao ngao a ~ “
【 Nghe lời, cho dược ăn! 】
Quái xà, Bạch Lê nghẹn khuất, nhưng lại không thể không phục. Ai bảo người ta được sủng ái, đan dược chưa bao giờ thiếu chứ?