• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Ngọc Nhi

Đồ ăn sáng này được làm dựa theo sở thích của Đường Niệm Niệm khi ở Đường Môn, hương vị rõ ràng. Đường Niệm Niệm kiếp trước rất ít khi ăn cơm, hầu hết là được lão quái vật cho một viên đan dược, cho nên đối với đồ ăn bình thường cũng khá thích thú.

Cháo hạt băng mai, bánh bao ngũ vị hương, kẹo hoa quế, bánh hạt dẻ, bánh như ý, quả cát tường, bày cùng một chỗ, nhìn khá thích mắt, nhất là khi Đường Niệm Niệm nhìn thấy làn sương mù màu lục phía trên mấy loại quả này, đôi mắt càng thêm lóe sáng.

Đường Niệm Niệm rất tự nhiên nhận thìa Tư Lăng Cô Hồng đưa qua, chậm rãi húp một muỗng cháo loãng, ấm họng, miệng đầy vị ngon. Nàng ngừng một chút, sau đó nhìn về phía Chu Diệu Lang, gật đầu, “Ăn ngon lắm!”

Chu Diệu Lang nhịn xuống thiếu chút nữa phụt cười, vẻ mặt ôn nhu, cười nói: “Đây là do Tăng sư phụ tổng quản nhà bếp trong trang làm, có thể được chủ mẫu tán dương, Tăng sư phụ nhất định sẽ rất vui mừng.”

Đường Niệm Niệm “ừ” một tiếng, tiếp tục vùi đầu húp cháo, khóe mắt liếc xéo qua đĩa bánh như ý trên bàn, chợt có một bàn tay khớp xương rõ ràng đưa qua, cầm một miếng bánh như ý để sát miệng nàng. Đường Niệm Niệm giương mắt nhìn Tư Lăng Cô Hồng một cái, hé miệng cắn một ngụm, Tư Lăng Cô Hồng mỉm cười.

Đường Niệm Niệm tâm tư khẽ động, múc một muỗng cháo đưa tới miệng Tư Lăng Cô Hồng, “Cô Hồng cũng ăn đi.” Nàng đã nhìn ra, chỉ cần gọi tên, thì tâm tình người này sẽ vô cùng tốt.

Quả nhiên, đáy mắt Tư Lăng Cô Hồng hiện lên vẻ vui mừng, cười hé miệng nuốt miếng cháo nàng đút vào trong bụng.

Đường Niệm Niệm cũng vui mừng, nhìn chăm chăm làn khói đen trên muỗng, lập tức múc thêm một muỗng, đưa vào miệng mình, thỏa mãn híp mắt. Nàng thật sự là không bỏ qua cho một cơ hội nào.

Sắc mặt Chu Diệu Lang ban đầu tái đi, sau đó liền tràn đầy vẻ không tin được và vui sướng. Chủ mẫu thế nhưng không sợ độc trên người trang chủ? Khó trách trang chủ cùng giường chung gối với nàng, thân thiết mà không chút kiêng kị gì như thế.

Đã có lần đầu tiên, Đường Niệm Niệm không phí sức tiếp tục phấn đấu, đút đồ ăn cho người ta rồi lại đút cho mình. Đồ ăn mỹ vị, cộng thêm không ít dược khí từ thiên ma độc bên trong, Niệm Niệm thực sự vô cùng vừa lòng với bữa sáng này.

Nàng vừa lòng, ý cười trên mi Tư Lăng Cô Hồng cũng không giảm, chỉ khổ cho Chu Diệu Lang đứng một bên, xem cũng không được, không xem cũng không được. Chẳng lẽ chỉ có mình nàng nhìn ra được không khí ái muội thân mật đến chết này thôi sao?

Để mặc Tư Lăng Cô Hồng dùng khăn lau môi mình, Đường Niệm Niệm nhìn Chu Diệu Lang, ngón tay chỉ đồ ăn sáng còn thừa, nói: “Trong này có bỏ dược.”

Vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Chu Diệu Lang rồi biến mất, cười nói: “Không hổ là chủ mẫu, món này đúng là có bỏ thêm chút thuốc. Thuộc hạ thấy thân thể chủ mẫu không tốt, nên bảo Tăng sư phụ hòa lẫn thuốc bổ vào đồ ăn, như vậy chẳng những có thể cho chủ mẫu ăn ngon miệng, mà còn bồi bổ cơ thể.” Trong tin tức nói Đường Niệm Niệm ở Đường Môn không có một chút thiên phú chế dược nào, không ngờ đồ ăn này nàng ăn một lẫn đã liền nhìn ra.

Đường Niệm Niệm nói: “Thân thể ta luôn không tốt, thì vẫn sẽ làm đồ ăn như vậy cho ta sao?”

Chu Diệu Lang ngẩn ra, thấy vẻ mong chờ khao khát trong mắt nàng, lập tức dở khóc dở cười, cố kìm nén không biểu lộ gì trên mặt, súc tích nói: “Chỉ cần chủ mẫu thích.”

“Ta thích.” Đường Niệm Niệm rất bình tĩnh gật đầu. Có lợi ai mà chẳng lấy, có ngu mới không lấy.

Chu Diệu Lang thân thể nhẹ run, đầu càng cúi thấp, giọng nói cũng hơi run rẩy, “Thuộc hạ đã biết, cam đoan sẽ làm chủ mẫu vừa ý.”

Này là bị làm sao đây? Lạnh hay là trúng độc? Nhưng mà lại không thấy độc khí phát ra a?

(TNN: ha ha chị này đáng yêu quá =]])

“Niệm Niệm.” Tư Lăng Cô Hồng nói.

Đường Niệm Niệm quay đầu, “Hử?”

“Đừng nhìn người khác mãi như vậy.” Tư Lăng Cô Hồng ngón tay chạm nhẹ mắt nàng, cảm giác lông mi nàng nhẹ run run, ngón tay hơi ngứa. Bị đôi mắt này xem nhẹ, trong lòng thực không thoải mái.

Đường Niệm Niệm cảm giác được động tác hắn, giây đầu tiên nghĩ đến chính là, hắn ám chỉ là “Không được nhìn người khác, nếu không móc mắt ngươi”. Đừng trách nàng đầu óc đen tối, cuộc sống lúc trước của nàng chính là như vậy, mỗi lời nói hành động nếu không theo quy định của lão quái vật thì sẽ bị trừng phạt đích đáng.

“Được.” Đường Niệm Niệm lập tức gật đầu, lại hỏi: “Vậy nhìn ngươi thì sao?”

Ngón tay Tư Lăng Cô Hồng ngừng một chút, đồng tử hơi dãn, rất nhanh trả lời: “Có thể.”

“Nha.” Đường Niệm Niệm liền nhìn hắn. (TNN: ôi cặp đôi này thật thiếu muối =]])

Khóe miệng Chu Diệu Lang lại run run. Trang chủ, trước đây làm sao thuộc hạ không phát hiện ngài đối với ai có tham muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy? Nhìn nhiều một chút cũng không cho? Còn có, khi nào thì thuộc hạ trở thành người khác rồi?

Đương nhiên, lời này Chu Diệu Lang khẳng định sẽ không nói ra ngoài. Kêu người tới thu dọn bàn ăn, rồi nói với hai người: “Trang chủ, chủ mẫu, thuộc hạ cáo lui trước.”

Tư Lăng Cô Hồng lạnh nhạt vẫy tay, Chu Diệu Lang xoay người rời đi, sắc mặt ngay lập tức biến đổi, giống như buồn bực lại giống như cười vặn vẹo. Trang chủ, tốt xấu gì ta cũng là lão nhân hầu hạ ngài mười mấy năm, đừng cho là ta nhìn không ra ánh mắt ngài chính là muốn đuổi ta đi.

Chu Diệu Lang vừa đi, Tư Lăng Cô Hồng đã ôm lấy Đường Niệm Niệm đứng dậy đi về phía đông.

Đường Niệm Niệm ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, không nói không hỏi lời nào, nhưng nàng lại không biết trên mặt đã để lộ ra vẻ nghi hoặc của mình. Cho nên, Tư Lăng Cô Hồng lên tiếng giải thích: “Mang nàng đi tham quan nhà.”

Nhà?

Đường Niệm Niệm tim đập mạnh, gật đầu, “Nha.”

Tư Lăng Cô Hồng nhịp bước nhìn như nhẹ nhàng chậm chạp, không dính một hạt bụi nhỏ, mặt đất đầy tuyết trắng không hề lưu lại một dấu chân nào. Thực tế lại nhanh như đạp gió mà đi, phong cảnh chung quanh nhanh chóng vút qua, trong mắt tràn ngập cảnh hoa mai rực rỡ đầy mê hoặc.

Mai Lâm chìm trong tuyết, lầu các điện ngọc trong rừng, sau lưng là núi tuyết không tan như vẽ. Sông băng, sương như ngọc, cá trong sông như ở giữa ngân hà. Rừng thông phía nam lá xanh không héo, trên cành cây điểm nhiều hạt sương đọng thành băng. Cầu giữa vực sâu nối liền địa cốc, bên trong ẩn chứa càn khôn, khí hậu thích hợp, phong cảnh điền văn đẹp đến thơ cũng khó tả, guồng nước cuồn cuộn, trong veo gió mát.

(TNN: má ơi =..= chết với mấy đoạn tả này quá >”< ta dốt văn miêu tả có được không *gào thét-ing*)

Cơ quan nối tiếp nhau, một cây xích sắt to như cổ tay người trưởng thành ẩn trong dòng thác, Tư Lăng Cô Hồng đưa tay tìm tòi, dây xích nhấp nhô tự động nhảy vào lòng bàn tay hắn, Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu nói: “Chúng ta đi lên.”

Đường Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn, nhưng nhìn không thấy đỉnh dây xích, bên trên mây mù bao phủ, giống như ở phía trên trời.

Tư Lăng Cô Hồng hỏi: “Sợ sao?”

“Sợ cái gì?” Đường Niệm Niệm nghi hoặc.

Tư Lăng Cô Hồng nhẹ cọ hai gò má của nàng, nói: “Ta sẽ không để nàng rơi xuống.”

Đường Niệm Niệm đương nhiên nhìn hắn, “Ta biết.” Hắn muốn giết nàng rất đơn giản, cần gì tìm phương thức khó khăn này.

Tư Lăng Cô Hồng lại vì lời nói này mà đuôi lông mày giãn ra, cười vui vẻ khiến cho hắn giống như một đại nam hài. Nhảy lên, như trích tiên thuận gió đạp không, nhìn không ra hắn đang mượn lực trên sợi xích, nhanh nhẹn tựa như chim nhạn giương cánh.

Đường Niệm Niệm yên lặng tính toán. Người này công lực còn cao hơn nàng tưởng tượng, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có biện pháp đánh thắng, như vậy xem ra mấy ngày tới vẫn nên nghĩ làm sao dựa vào hắn, lấy lòng hắn, thuận theo hắn để bảo toàn tính mạng, đồng thời thỉnh thoảng chiếm chút tiện nghi, kiếm vài lợi ích thực tế.

Chợt một trận gió lạnh mãnh liệt thổi tới, còn chưa chạm vào mặt đã bị ống tay màu trắng trước mắt che lại, sau lưng là lồng ngực ấm áp, quần áo ngọc tinh tàm ti trên người nhẹ như lông vũ, ở nơi sương lạnh thế này nhưng lại không cảm thấy lạnh chút nào, vẫn ấm áp như cũ.

“Nhìn đi.” Tư Lăng Cô Hồng chỉ về một hướng.

Ánh mắt Đường Niệm Niệm nhìn theo ngón tay hắn, trong tầm mắt lập tức là tầng tầng lớp lớp đỉnh núi nối tiếp nhau, mây trắng sương mù ở ngay dưới chân, bầu trời xanh thẳm như có thể chạm tới. Từng ngọn núi nối nhau trông như bàn thú, theo dãy núi nhìn lại, đỉnh núi nơi mình đang đứng hình như chính là đầu của con thú kia, từ đây nhìn xuống có thể thấy toàn cảnh Tuyết Diên sơn trang bên dưới, lầu các vây vũ, rừng mai, rừng tùng khi xanh khi đỏ, băng tuyết giao hòa, lại bởi vì màn sương trắng mỏng giữa không trung làm cho cảnh sắc sơn trang chỗ mông lung chỗ tĩnh lặng, giống như tiên cảnh.

(TNN: ta hận ta hận >”< có thể tả ít đi một chút không *AAAA*)

“Đây là… Bàn Long.” Đường Niệm Niệm nhận ra dãy núi nối tiếp nhau này tạo thành loại thần thú nào rồi, nàng hiện tại đang đứng trên đầu rồng, Tuyết Diên sơn trang chính là được dãy núi Bàn Long này bao bọc ở bên trong.

“Ừ.” Tư Lăng Cô Hồng nhìn ra vẻ kinh thán trong mắt nàng, cúi mày nhẹ hỏi: “Đẹp không?”

Đường Niệm Niệm hít một ngụm không khí loãng, sau đó nhìn Tư Lăng Cô Hồng, vẻ tán thưởng phát ra từ nội tâm, “Nhà của ngươi, nhìn rất đẹp!”

Đây là cảnh sắc đẹp nhất mà nàng từng thấy trong đời.

Tư Lăng Cô Hồng đuôi mắt cong cong, nổi lên ý cười ấm áp, trong đó chớp động vầng sáng làm nổi bật lên vẻ ảm đạm vô sắc của ánh nắng tuyết trắng, “Niệm Niệm, là nhà của chúng ta.” Sau đó, hắn lại hỏi, “Niệm Niệm, nhà của chúng ta đẹp không?”

Đường Niệm Niệm kinh ngạc nhìn hắn, “Rất đẹp.”

Nàng đột nhiên phát hiện, gương mặt hắn so với cảnh sắc này còn đẹp hơn, thật là đẹp mắt.

Chưa từng có người hỏi quan điểm của nàng như hắn, chưa từng có người bởi vì lời của nàng mà cười đến cao hứng, đẹp mắt như vậy.

Trước kia, chưa từng có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK