Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Thiên Vãn Điện do ám huyền thạch xây nên, có nhiều đại trụ khắc hình rồng màu vàng đậm, đầu rồng sống động như vũ hoặc há mồm rống giận, hoặc nhắm mắt ẩn mình, hoặc mắt lạnh nhìn tới, điểm giống nhau duy nhất đó là đều làm cho người tới cửa vừa liếc mắt một cái đã cảm thấy áp lực cực đỉnh, người bình thường đối mặt với loại áp lực này e rằng sẽ bị trọng thương.
Tư Lăng Hoài Nhân cao cao ngồi trên ghế da thú, nghe tiếng bàn luận của mấy người phía dưới, một tiếng kêu “Thiếu chủ đến!” truyền vào điện, toàn bộ đại điện liền yên tĩnh không một tiếng động, ai nấy quay đầu nhìn về phía đại môn.
Nhưng, khi trông thấy Tư Lăng Cô Hồng bế Đường Niệm Niệm không kiêng nể gì đi vào, sắc mặt mấy người đều thay đổi, không khí vốn yên tĩnh dần dần chuyển biến. Ngồi trên cao, Tư Lăng Hoài Nhân hai mắt híp lại, nghiêm khắc đánh giá nhìn về phía hai người, cuối cùng dừng trên người Đường Niệm Niệm, thâm ý trong đó ai cũng xem không hiểu.
Đứng đầu tiên phía bên trái là Tư Lăng Quy Nhạn, trong mắt cười hiện lên vẻ kinh ngạc, chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt như có như không càn quét trên người Đường Niệm Niệm, thẳng đến khi trông thấy vết đỏ ẩn hiện dưới cổ áo nàng, con ngươi co rụt lại nhanh chóp chớp mắt một cái, rồi liền hóa thành ý cười xâu xa.
Tiểu tẩu tử, thật đúng là không đơn giản đâu, cũng không biết hôm nay là muốn lên diễn tiết mục gì đây.
Yên lặng giấu đi chút ảm đạm không rõ dưới đáy lòng, tiếng cười khàn khàn mị hoặc của Tư Lăng Quy Nhạn đánh vỡ không khí yên lặng này: “Ca ca làm gì vậy? Hay là một đêm triền miên chưa đủ, đến ban ngày còn khó khăn chia lìa, cư nhiên đem tẩu tử cùng đi đến Thiên Vãn điện.”
Lời hắn vừa hói ra, mấy người trên điện phủ chia ra làm ba phái, người thì bất động thanh sắc, kẻ thì vui sướng khi có người gặp họa, người thì lại bất mãn lo âu.
Các loại ánh mắt chiếu lên người, đáy mắt Đường Niệm Niệm ánh lên vẻ không vui. Tư Lăng Cô Hồng giống như phát hiện, đầu ngón tay thon dài vuốt ve tóc đen của nàng trấn an, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Lăng Hoài Nhân, hỏi: “Chuyện gì?”
Tư Lăng Hoài Nhân lạnh lùng nói: “Nữ tử hậu viện không thể ra vào Thiên Vãn điện, nể mặt Hồng nhi, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, người đâu, đưa tới Hình điện.”
Giọng y vốn già nua quỷ dị, nhất là khi gằn giọng nói chuyện, nay ở trong cung điện ám trầm này, càng khủng bố giống như tiếng quỷ lệ xuyên qua tai.
Bốn người vừa xuất hiện, còn chưa kịp tới gần Tư Lăng Cô Hồng, ngay lập tức đã đầu một nơi thân mình một chỗ.
Mùi máu phiêu tán trong không trung, không khí trong điện càng trầm trọng. Tư Lăng Hoài Nhân ngữ khí không nhanh không vội giống như mệnh lệnh không thể cãi nói: “Hồng nhi lại vì một nữ tử mà muốn phá hỏng quy củ của Tư Lăng gia?”
Lời này rơi xuống, mấy người vốn lo lắng bây giờ không khỏi toát ra vẻ thất vọng, ánh mắt nhìn về phía Đường Niệm Niệm càng lạnh lùng, giống như không tiếng động khiển trách tội lỗi của nàng.
Một người cho dù thực lực cao cường, nhưng nếu vì một cơ thiếp ở hậu viện mà dám phá hỏng quy củ, thì hắn căn bản liền không thể trở thành chủ tử cho người ta phục tùng. Một câu nhìn như vô tình của Tư Lăng Hoài Nhân, song lại đem uy tín mà Tư Lăng Cô Hồng cố gắng lập được mấy ngày qua đả kích đến lung lay sắp đổ, càng làm ấn tượng của họ đối với Đường Niệm Niệm xấu đến cực điểm.
Tư Lăng Quy Nhạn mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi hai người. Quái vật này sẽ lựa chọn như thế nào đây?
Tư Lăng Cô Hồng thần sắc không thay đổi, đôi mắt phân minh, không gợn sóng làm người ta cảm giác được sự không cho phép xía vào từ hắn: “Niệm Niệm và ta cùng tồn tại.”
Nhất thời, điện phủ vốn xôn xao, giờ đột nhiên yên tĩnh. Một câu này của Tư Lăng Cô Hồng hiển nhiên là tuyên cao với mọi người địa vị của Đường Niệm Niệm, địa vị trong lòng hắn, cũng như địa vị trong Tư Lăng gia.
Mọi người trong điện phủ, bất kể là ai, ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng đều lộ ra vẻ không đồng ý. Về phần Đường Niệm Niệm, hiển nhiên đã hoàn toàn đem nàng nhận định là hồng nhan họa thủy hại nước hại dân.
“Phải làm sao mới có thể hợp lý đứng ở chỗ này, cùng Cô Hồng làm nhiệm vụ?” Giọng nói dễ nghe mềm nhẹ của nữ tử vang lên trong điện, khiến ánh mặt mọi người đều tụ hội về phía nàng.
Song người Đường Niệm Niệm nhìn lại là Tư Lăng Hoài Nhân đang ngồi trên đài cao.
Tư Lăng Hoài Nhân nhìn đôi mắt sáng rõ phân minh của nàng, nhất thời buồn cười lại không biết nói sao. Hắn còn nhớ rõ, chính là nữ tử trước mắt này, bởi vì một câu nói tùy ý của hắn, liền quang minh chính đại chạy tới dược viện trong bảo khố Tư Lăng gia lấy đi một đống trân bảo, cũng là nữ tử này, hạ độc câm mù lên năm nữ tử kia, đến nay còn chưa tìm được giải dược.
“Niệm Niệm chí khí thật không nhỏ.” Tư Lăng Hoài Nhân khóe miệng hơi cong lên, vẻ mặt ôn hòa, song hai mắt lại không chút ấm áp, cười nói: “Những lời ngươi nói cũng không phải không thể làm được, Niệm Niệm có muốn nghe không?”
Đường Niệm Niệm giật giật áo Tư Lăng Cô Hồng, làm cho hắn an tĩnh lại. Nhìn Tư Lăng Hoài Nhân gật đầu.
Tư Lăng Hoài Nhân đem hành động của hai người thu vào trong mắt, trong lòng phì cười một tiếng. Xem ra đứa con trai này của hắn cuối cùng cũng có một nhược điểm trí mạng rồi, cư nhiên lại nghe lời nữ tử trước mặt như vậy.
“Quy củ của Tư Lăng, chỉ cần Niệm Niệm đi vào Xà Quật, Phong Nhân Cốc (*), Vạn Độc Đầm, Âm Sát Điện, đoạt được bốn thứ xà lệnh, phong lệnh, độc lệnh, âm lệnh, là có thể trở thành khách khanh (**) của Tư Lăng gia, đương nhiên có tư cách xuất hiện tại Thiên Vãn điện này, đi theo Hồng nhi làm nhiệm vụ.”
(*) Phong nhân cốc = cốc của những người điên.
(**) khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc. Ở trong này ý chỉ một chức vụ.
“Xà Quật, Phong Nhân Cốc…” Đường Niệm Niệm con ngươi dịch chuyển, linh động bức người, khác với vẻ ngu ngơ ngây ngốc lạnh nhạt ngày thường. Quay đầu nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng, chợt bừng tỉnh nhớ ra nơi nghe được bốn địa phương này, không phải là Chu Diệu Lang đã từng kể cho nàng về những chuyện Cô Hồng đã phải trải qua khi còn bé sao?
“Được!”
“Niệm Niệm, đừng đi.” Tư Lăng Cô Hồng nói.
Đường Niệm Niệm nhìn hắn, nói: “Ta có thể lấy được.”
Đây là lần đầu tiên nàng muốn làm một người tin tưởng mình, muốn Cô Hồng tin tưởng mình. Nàng có thể làm được, thật sự có thể.
Tư Lăng Cô Hồng nói: “Sẽ bị thương.”
Đường Niệm Niệm mím môi, khuôn mặt vốn nghiêm túc chợt cười lên, hóa ra hắn không phải không tin năng lực của mình, mà là sợ mình bị thương! Lắc đầu, nàng nhanh chóng cam đoan: “Sẽ không bị thương, ta có thuốc.”
Tư Lăng Cô Hồng không nói gì nữa, Đường Niệm Niệm biết hắn đây là đáp ứng rồi, ánh mắt cong cong vui vẻ cười. Người này, là thật sự tin tưởng mình, cho tới bây giờ căn bản chưa từng trói buộc, chỉ có che chở.
“Nếu Niệm Niệm đã quyết định, như vậy sáng sớm ngày mai liền bước vào tứ luyện, tội phạm phải hôm nay sẽ không truy cứu nữa.” Giọng nói của Tư Lăng Hoài Nhân đánh vỡ cuộc trao đổi của hai người. Sắc mặt nghiêm túc nhìn Tư Lăng Cô Hồng, không nhanh không chậm nói: “Lần này gọi Hồng nhi tới là vì chuyện đi sứ biển Đại Vân.”
Tư Lăng Cô Hồng chỉ cúi đầu nhìn Đường Niệm Niệm, không tiếp lời.
Mọi người trong điện phủ đối với việc này đã sớm thành quen, Tư Lăng Quy Nhạn đứng bên trái nghiêng người bước lên, nhận được ánh mắt của Tư Lăng Hoài Nhân, liền cười tủm tỉm nói:
Điện phủ thượng mọi người đối này hiển nhiên sớm có thói quen, bên trái Tư Lăng Quy Nhạn nghiêng người đi lên từng bước, nhận được Tư Lăng Hoài Nhân ánh mắt liền cười tủm tỉm nói: “Hai tháng sau là sinh nhật của Cung Cẩn Mặc, danh xưng Hải Vân thiếu chủ của Thương Hải Vân Long tại biển Vân Hải, yến tiệc sinh nhật sẽ được cử hành trên đảo Nhập Thiên của biển Đại Vân, mở tiệc chiêu đãi gia tộc tứ phương, Tư Lăng gia muốn để ca ca đại diện đi một chuyến.”
“Đã biết.” Tư Lăng Cô Hồng xoay người rời đi, giống như khi đến vô thanh vô tức, song lại không ai có thể xem nhẹ.
Tư Lăng Quy Nhạn không ngăn cản, cũng không người nào ngăn cản. Khẽ cười một tiếng, Tư Lăng Quy Nhạn hoãn thanh nhắc nhở nói: “Cho nên, tiểu tẩu tử nếu muốn cùng ca ca đi sứ, thì phải lấy được tứ lệnh trong vòng một tháng nha~”
Đường Niệm Niệm xuyên qua vai Tư Lăng Cô Hồng, nhìn Thiên Vãn Điện chậm rãi xa dần, mím mím môi.
Trở lại Vô Danh trang ở phương bắc, lúc này đã giữa trưa, Tư Lăng Cô Hồng tự mình đi chuẩn bị bữa cơm, sau đó cùng Đường Niệm Niệm ăn xong. Hai người ngồi cùng nhau trong đình hiên ở rừng trúc, đứng bên cạnh là Thù Lam và Chu Diệu Lang.
Đường Niệm Niệm nép vào lòng Tư Lăng Cô Hồng, ngẩng mặt nhìn hắn hỏi: “Cô Hồng từng lấy được tứ lệnh?”
Tuy hỏi, nhưng trên mặt nàng tràn đầy vẻ chắc chắc.
Tư Lăng Cô Hồng gật đầu.
“Cô Hồng mất bao lâu?”
“Mười ngày.”
Đường Niệm Niệm bình tĩnh hỏi: “Cô Hồng từng bị rắn trong Xà Quật cắn?”
“Ừ.”
“Còn bị Phong Nhân Cốc đuổi giết, Vạn Độc Đầm ám hại, Âm Sát Điện bao vây tàn sát?”
“Ừ.”
“Những người này có sống sót không?”
“Không nhớ rõ.”
“… Nha.” Đường Niệm Niệm rũ mắt, vẻ mặt có chút thất vọng.
Tư Lăng Cô Hồng làm sao nỡ nhìn nàng thất vọng, liền nói: “Có thể tra.”
Đường Niệm Niệm lắc đầu, tra nhanh hay không thì sáng sớm ngày mai nàng đã phải rời đi rồi, nếu không biết, như vậy liền đổi một loại phương thức trả thù khác cũng được.
“Cô Hồng nói cho ta biết cách lấy được tứ lệnh đi.” Đường Niệm Niệm cũng không ngu, Cô Hồng đã từng đoạt được tứ lệnh, như vậy nhất định sẽ biết phương pháp thông qua, chỉ cần biết phương pháp là được rồi, về phần người gây trở ngại, Đường Niệm Niệm có lòng tin.
“Được.” Tư Lăng Cô Hồng mỉm cười, sau đó tinh tế giảng giải cho nàng.
Chu Diệu Lang bên cạnh nghe được cụm từ tứ lệnh, sắc mặt liền biến hóa, sau đó tâm trí chỉ còn xoay quanh mấy phương diện này. Chủ mẫu muốn xông vào tứ luyện lấy tứ lệnh sao? Đây cũng không phải việc nhỏ a! Trang chủ làm sao có thể đáp ứng? Vì cái gì sau khi đi một chuyến trở về, liền biến thành thế này rồi?