Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Sáng hôm sau, trong lúc Đường Niệm Niệm thức dậy còn mơ mơ màng màng, được Tư Lăng Cô Hồng giúp mặc quần áo, súc miệng rửa mặt, đến khi tỉnh táo lại đã thấy mình đang ngồi trên đùi Tư Lăng Cô Hồng, ăn đồ hắn đút tới.
“Tỉnh rồi?” Tư Lăng Cô Hồng mỉm cười hỏi.
Đường Niệm Niệm bình tĩnh gật gật đầu, há miệng cắn một ngụm bánh hoa mai hắn đưa đến, chậm rãi nhai nuốt, còn không quên ôn lại phúc lợi hôm qua – tự tay đút đồ ăn cho Tư Lăng Cô Hồng, để ăn nước miếng của hắn.
Từ sáng, khi Chu Diệu Lang vừa nhìn thấy Đường Niệm Niệm đã liền cảm thấy nàng không bình thường, chẳng qua trang chủ không mở miệng nên nàng cũng không dám nói, lúc này chứng kiến màn qua lại của hai người, thì thiếu chút nữa chấn kinh đến rơi cằm. Tỉnh? Trang chủ nói là tỉnh? Chẳng lẽ là ý nói, chủ mẫu sáng giờ mở to mắt để tùy ý trang chủ rửa mặt chải đầu thay quần áo, sau đó bế tới Mai Lâm dùng bữa sáng, lại ăn vài miếng, trong lúc đó vẫn còn ngủ sao?
Bị chính đáp án vừa hiện ra của mình làm cho 囧, Chu Diệu Lang chỉ có thể yên lặng tự an ủi. Chủ mẫu có thể khiến trang chủ để ý, lúc nào cũng không muốn rời, đương nhiên sẽ không giống người thường rồi.
Ăn xong bữa sáng, Tư Lăng Cô Hồng lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng Đường Niệm Niệm, hỏi: “Còn nhớ rõ hôm qua đi xem Băng Uyên Cốc không?”
Đường Niệm Niệm hoàn toàn không cho rằng Tư Lăng Cô Hồng xoa bóp là vì muốn giúp nàng tiêu hóa đồ ăn, dù sao hắn thích ôm nàng, cứ bất động mãi cũng không tốt cho tiêu hóa. Nhưng ở trong mắt nàng thì việc này lại là một hành vi chứa đầy hàm ý sâu xa, nói không chừng nếu nàng trả lời không tốt, đôi tay vốn còn mềm nhẹ vuốt ve kia sẽ biến thành lưỡi dao bén nhọn đâm vào bụng nàng.
“Nhớ rõ.” Đường Niệm Niệm đáp, cảm thấy còn chưa đủ rõ ràng, chưa đạt tới câu trả lời vừa ý của hắn, nên tạm ngừng rồi chăm chú nhìn hắn nói tiếp: “Hôm qua ngươi còn nói ở đó có một cái hàn đàm thiên niên tuế nguyệt (*), và rừng cây băng ngọc ngưng tụ thành…. lời ngươi nói, ta đều nhớ rõ.”
(*) đầm quanh năm lạnh lẽo đã tồn tại nghìn năm
Ánh mắt Đường Niệm Niệm tràn ngập vẻ chân thành tha thiết cùng thỉnh cầu, như hồ nước mênh mông trong suốt thấy đáy, chạm vào lòng Tư Lăng Cô Hồng, vừa ngứa vừa mềm. Hận không thể đem người trong ngực này hòa vào máu thịt, chỉ cần là nàng thích đều mang đến trước mặt nàng.
Lông mi dài như cánh quạt run rẩy, Tư Lăng Cô Hồng mím môi không nói, xao động trong lòng làm cho hắn hoàn toàn không biết biểu đạt như thế nào. Chỉ có thể theo bản năng ham muốn cúi đầu, ngăn chặn đôi môi luôn nói ra lời nói làm hắn tâm thần không yên.
Tư Lăng Cô Hồng sẽ không biết, tư duy Đường Niệm Niệm cùng người bình thường khác biệt nên sẽ không hiểu. Theo cách nói ở hiện đại, thì nếu bây giờ Đường Niệm Niệm mọc ra một đôi tai, xương cụt mọc ra một cái đuôi, nhất định là đang trái phải ve vẩy. Người này căn bản hoàn toàn không biết, hành động vô thức của mình dụ hoặc cỡ nào, biểu trạng của Tư Lăng Cô Hồng chính là bị câu mất hồn.
Chu Diệu Lang nhìn chằm chằm hai người, sắc mặt càng vặn vẹo, giống giật mình lại giống như mừng thầm.
“Ưm!” Đối với Đường Niệm Niệm mà nói, ‘Kinh hỉ’ này tới nhanh chóng lại đột nhiên, sau khi ngẩn ra liền vô cùng phối hợp dựa vào Tư Lăng Cô Hồng, hé miệng nghênh đón lưỡi hắn tiến vào lãnh địa chính mình.
Ánh mắt nàng lúc này đặc biệt sáng ngời, tràn ngập khát vọng ham muốn. Ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng cũng không nhắm lại, mắt hắn bị lông mi bao phủ, tựa như bạc vân giá nguyệt (*), nhu hòa mà tĩnh lặng, chỉ thấy đôi mắt cùng gương mặt mông lung không rõ của hắn, không ai có thể đoán được giờ phút này hắn hôn là hoàn toàn bất đồng, khinh cuồng như thú thế nào.
(*)mây mỏng che trăng
Đường Niệm Niệm căn bản không ngờ biểu hiện vô ý của mình lại chính là nguồn gốc sinh ra một cuồng thú vốn đang giấu mình, làm cho nó từng chút từng chút lộ ra sự hung ác dữ dội của bản thân. Ai cũng không biết độ khủng bố của hắn, một khi nhận định tuyệt đối sẽ không buông tay, những người dám nhìn trộm con mồi yêu mến của hắn thì đều phải tiếp nhận lửa giận của hắn.
“Ưm ưm…” Cảm giác kỳ quái làm thân thể tê dại lại tới, lần này so với lần trước còn mãnh liệt hơn rất nhiều, ngay cả hô hấp đều sắp khô kiệt, nước bọt trong miệng cũng không kịp nuốt xuống chảy ra ngoài. Cánh mũi Đường Niệm Niệm không ngừng phập phồng, đôi mắt sương mù ngưng tụ nhìn chằm chằm Tư Lăng Cô Hồng xin tha. Nàng không thể mở miệng cầu xin, cũng không có sức giãy dụa, không chỉ bởi vì hiện tại nàng không còn sức lực, mà còn bởi vì cảm thấy ở khoảng cách cùng động tác của hai người, dùng ánh mắt có vẻ nhanh hơn so với hai loại hành động kia, mà lại không chọc người ta tức giận.
Tay chân của nàng đều bị ôm, môi cũng bị ngậm lấy, lúc này nếu động chính là quấy rầy hắn, chỉ có ánh mắt hiện tại là tự do, hơn nữa ánh mắt đối phương ngay tại trước mặt, có thể đem ý tứ cầu xin nhắn tới đối phương nhanh nhất.
Ánh mắt sâu tối của Tư Lăng Cô Hồng nhẹ nhàng chớp động, sau đó chậm rãi lui về.
Đường Niệm Niệm vừa được tự do, liền kịch liệt thở dốc, ngay cả thân thể cũng run run theo, nâng mắt nhìn chằm chằm Tư Lăng Cô Hồng. Nàng không rõ làm sao lần này liền biến thành như vậy, chẳng lẽ hắn phát hiện ra mục đích của chính mình, cho nên mới dùng phương thức như vậy để cảnh cáo mình sao?
Nhưng là nàng không có chủ động yêu cầu, đều là hắn lại gần trước mà, nếu hắn không chủ động nàng cũng không nói nửa chữ, vậy thì hắn lại từ đâu phát hiện?
Tư Lăng Cô Hồng cũng nhìn nàng, ngực nhẹ nhàng phập phồng, ánh mắt như có điểm bất đắc dĩ. Dừng ở mắt nàng chậm rãi di chuyển xuống dưới, thẳng đến đôi môi kiều diễm đã trở nên sưng đỏ kia, dừng lại, động tác rất chậm như sợ dọa đến Đường Niệm Niệm, nhích gần tới nàng, vươn lưỡi chậm rãi liếm lấy nước bọt lây dính dưới cằm nàng.
Đường Niệm Niệm theo bản năng không muốn buông tha cho dù chỉ là một chút, thiên ma độc không dễ có, vừa cảm nhận được không khí an toàn, liền lớn mật vươn đầu lưỡi cực nhanh ở trên môi liếm một vòng, hơn nữa cuốn lấy đầu lưỡi Tư Lăng Cô Hồng đang muốn thu hồi, hài lòng ngậm miệng giấu cái lưỡi lòng tham không đáy kia, rồi nhu thuận không nhúc nhích, hai mắt trong suốt.
Thân thể Tư Lăng Cô Hồng cứng đờ sau liền buộc chặt, trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm như bùng lên một ngọn lửa màu đen, đến mức tim Đường Niệm Niệm cũng nhảy lên liên tục. Sau đó, Tư Lăng Cô Hồng đột nhiên đem đầu nàng vừa cường thế lại nhẹ nhàng ấn vào trong ngực, đứng dậy bay vọt đi, giọng nói đè nén khó có thể che lấp chút khàn khàn, “Ta mang nàng đi Băng Uyên Cốc.”
Đường Niệm Niệm còn đang kiểm điểm hành vi tham lam quá trớn của mình mới rồi, vô cùng nhu thuận gật đầu đền bù.
Chu Diệu Lang thì ngẩn ra đứng tại chỗ mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể nhìn bóng dáng bọn họ, thật lâu sau “phì” nhẹ bật cười.