Edit: Tiểu Ngọc Nhi
“Ngươi nói cái gì!? Trang chủ ngủ lại tân phòng rồi!?”
Trong Tứ Phương Các của Tuyết Diên Sơn Trang, giọng Nam các chủ Triệu Thiết vang lên. Lúc này hắn cả kinh bật dậy, khuôn mặt hết vui mừng rồi lo sợ, lần lượt thay đổi, rồi lại hớn hở quay sang chứng thực với Chu Diệu Lang: “Ngươi có nhìn lầm hay không? Thực sự ngủ lại rồi? Phải biết bằng công lực của trang chủ, muốn ngươi không hay biết mà rời đi là vô cùng dễ dàng.”
Chu Diệu Lang quăng cho hắn một cái liếc mắt, nói: “Sáng hôm nay Tuyết Tân truyền đến mệnh lệnh của trang chủ, bảo ta chuẩn bị vận dụng hàng ngày cho chủ mẫu, tất cả đưa tới Kinh Hồng các, rồi bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn chủ mẫu thích, còn đưa thông tin điều tra về chủ mẫu đến nữa.” Uống một ngụm trà xanh, nhuận họng, lại than nhẹ, “Vật dụng, nữ trang hàng ngày cũng chiếu theo sở thích của chủ mẫu, ngay trong hôm nay phải làm gấp đấy.”
Ở Tuyết Diên Sơn Trang chỉ duy nhất Tư Lăng Cô Hồng là có khả năng điều động Tuyết Tân, vừa nêu tên người này, Triệu Thiết liền biết mọi chuyện khẳng định là sự thật không thể nghi ngờ.
Trên ghế, Tống Quân Khanh gõ quạt ngọc lên bàn, không hề che giấu kinh ngạc thở dài nói: “Đường Niệm Niệm rốt cuộc có bản lãnh gì?”
Lời này vừa hỏi, bốn người yên tĩnh.
Cho dù bọn họ luôn vội vã tìm tân nương cho Tư Lăng Cô Hồng, nhưng lúc này, khi đột nhiên có một người thực sự khiến Tư Lăng Cô Hồng quan tâm, bọn họ lại cảm thấy không thể tin được.
Triệu Thiết suy nghĩ một chút, ha ha cười nói: “Người ta dung mạo xinh đẹp, các ngươi nói xem, có nữ tử nào có thể vượt qua nàng?”
Thư Tu Trúc quét qua hắn, nhàn nhạt uống trà. Chu Diệu Lang thì trực tiếp khinh bỉ nói: “Trang chủ là loại người ham mê sắc đẹp sao?”
“Xùy!” Triệu Thiết cũng cảm thấy lý do này thật sự không ổn, hai tay ôm đầu gào lên: “Vậy ngươi nói xem còn lý do gì, ta nghĩ không ra.”
Quả thật, từ trong nội dung điều tra được, Đường Niệm Niệm ngoại trừ gương mặt câu hồn đoạt phách kia ra, thì không có sở trường gì khác. Thân thể từ nhỏ nhiều bệnh, không thể tập võ, ngay cả kĩ năng luyện độc chế thuốc của Đường Môn cũng không biết, cầm kì thư họa chỉ biết một chút, tính tình nhu nhược, hoàn toàn là một tiểu thư khuê các.
Thư Tu Trúc đạm nói: “Trên tin tình báo nói, trước khi xuất giá Đường Niệm Niệm khóc nháo không thành nên tự vẫn, sau đó theo ta quan sát, thì tính tình nàng hoàn toàn khác với trên tình báo viết.”
Đối với năng lực quan sát của Thư Tu Trúc, bốn người đều rất rõ ràng, nghe hắn nói như vậy, trên mặt bốn người đều lộ ra vẻ trầm tư.
Lúc này Chu Diệu Lang đứng dậy, nói: “Bất kể thế nào, chỉ cần trang chủ coi trọng, đừng nói Đường Niệm Niệm, cho dù là tên khất cái đầu đường, thì cũng là chủ mẫu của Tuyết Diên Sơn Trang chúng ta, Tuyết Diên Sơn Trang lại càng không phải nơi ai muốn cũng có thể tùy tiện can thiệp.” Sau đó khoát tay thu thập đồ đạc, cười nói với bốn người: “Đến giờ rồi, ta phải đi xem chủ mẫu của chúng ta dậy chưa, ta đây làm tổng quản, cũng phải đến thỉnh an hỏi thăm chủ mẫu mới được.”
Triệu Thiết Liên vội vàng đuổi theo, trong lòng vô cùng tò mò, ha ha cười nói: “Đã là chủ mẫu, thì cũng nên đi gặp không phải sao?”
Chu Diệu Lang hai mắt đầy ý cười nhìn ba người kia cũng đứng dậy, ra vẻ ‘sớm biết’ cười: “Các ngươi cần phải tôn trọng một chút, đây chính là chủ mẫu đó!”
Hai chữ chủ mẫu, một lần nữa nhấn mạnh.
Ánh mắt bốn người đều có chút biến hóa.
Không sai, những tân nương này đều do mấy người bọn họ chọn cho Tư Lăng Cô Hồng, nhưng Tư Lăng Cô Hồng chưa từng quan tâm, cho nên bọn họ cũng không thật coi mấy vị tân nương kia là chủ mẫu, nhưng vị này, nếu Tư Lăng Cô Hồng đã thừa nhận, vậy thì thái độ của bọn họ đương nhiên cũng phải thay đổi.
Đang lúc năm người chạy tới Mai Lâm, Đường Niệm Niệm vốn ngủ say tự nhiên tỉnh lại, giường cao gối mềm, mùi thơm ngát đưa tới, mềm mại như thế, đây là giấc ngủ thoải mái nhất mà nàng từng có.
Đường Niệm Niệm khi vừa tỉnh thường ngây ngốc vô thần, đây là thói quen từ ngày trước khi còn là dược nô, vừa để giảm bớt nỗi đau hành hạ còn dư lại từ lần thí nghiệm thuốc tối qua, vừa là chút tê liệt do quanh năm bị dược vật khống chế, tựa như máy móc vừa mở nên cần trì hoãn.
“Dậy rồi?” Tư Lăng Cô Hồng nhẹ hỏi.
Đường Niệm Niệm theo hướng giọng nói “à” một tiếng.
Ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng hư thoát trong sáng nhìn chăm chú, không bỏ qua bất kì biểu cảm nào của nàng, giọng nói khàn khàn lộ ra ý cười: “Ngủ thoải mái không?”
“À?” Đường Niệm Niệm ngẩn ngơ đáp lại, hai mắt u mê trong suốt.
“Khì.” Tư Lăng Cô Hồng nhếch môi cười, tay đỡ đầu nàng kéo vào trong ngực mình, gò má đặt trên tóc nàng, thân thể rung rung.
Đường Niệm Niệm lúc này hoàn toàn hành động theo bản năng, cảm giác đang dựa vào một bộ ngực thơm mát thoải mái, còn phát ra độc khí nồng đậm, không khỏi cọ cọ, làm chút việc mà thậm chí đêm qua nàng vẫn rối rắm tới mức ngủ say mà không dám hành động – đó là hấp thu độc khí đang tán ra bên ngoài.
“Ô ô, độc độc, độc độc, thật thích, thật thoải mái a~” Tiếng Lục Lục hoan hô đột nhiên xuất hiện.
Đường Niệm Niệm sóng mắt hơi gợn, thanh tỉnh lại, sau khi thấy rõ hành động hiện tại của mình, lập tức mạnh mẽ giật bắn người, mình làm cái gì?
Trên đầu, Tư Lăng Cô Hồng lúc này hơi động một chút, làm cho Đường Niệm Niệm tâm thần đã khôi phục cũng nhảy lên theo. Sau đó chỉ thấy hắn cúi đầu xuống, thả lỏng nàng ra, mặt đối mặt nhìn, trong đôi mắt như nguyệt hoa đọng sương nhuộm dần ý cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh rồi?”
“. . . . . . Ừ.” Đường Niệm Niệm nháy mắt mấy cái. Như vậy coi như là không phát hiện? Nói cách khác, nàng có thể hấp thu độc khí tản ra bên ngoài?
Tư Lăng Cô Hồng khóe miệng giương nhẹ, ôm eo nàng đứng dậy.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói ôn nhu của Chu Diệu Lang: “Trang chủ, chủ mẫu đã dậy?”
Tư Lăng Cô Hồng nói: “Vào đi.”
Cửa phòng đẩy ra, Chu Diệu Lang đi vào, phía sau còn có sáu nữ tử áo trắng bưng đồ rửa mặt đi theo. Chu Diệu Lang vốn đang ôn nhu mỉm cười, sau khi nhìn thấy hai người ôm nhau trên giường, trong nháy mắt thần sắc biến đổi, vẻ khiếp sợ nhanh chóng hiện ra.
Rất nhanh che dấu tâm trạng của mình, Chu Diệu Lang cầm một bộ quần áo tuyết trắng đi tới bên giường, mỉm cười nói: “Theo như mệnh lệnh của trang chủ, thuộc hạ đã sai người đi chuẩn bị quần áo cần thiết cho chủ mẫu, có điều hiện tại thời gian ngắn ngủi nên may đo không kịp, vì vậy thuộc hạ liền mang vài bộ quần áo ngọc tinh tơ tằm trong Trân Bảo Các tới, mong là chủ mẫu thích.”
Tư Lăng Cô Hồng nhàn nhạt gật đầu, một tay vòng quanh eo Đường Niệm Niệm ngồi vào bên giường, một tay cầm giày, tất dưới giường ra, giúp nàng bọc lại đôi chân trần.
Động tác nước chảy mây trôi, tự nhiên đến độ làm cho người ta nhất thời phản ứng không kịp, Chu Diệu Lang khẽ há miệng, cả kinh tới thiếu chút nữa làm rơi quần áo đang cầm trong tay, về phần người trong cuộc Đường Niệm Niệm cũng ngơ ngẩn, ngơ ngác nói, “Ta có thể tự mang.”
“Ta muốn giúp nàng.” Tư Lăng Cô Hồng bởi vì đang mang giày cho nàng nên đôi mắt rũ xuống, lông mi thật dài thật dày che lấp con ngươi, từ trên nhìn xuống khoảng cách gần, liền có thể phát hiện đuôi mắt như mực vẽ nên, khóe miệng giương nhẹ, yên tĩnh đến làm cho lòng người dao động.
“Nha.” Đường Niệm Niệm từ trước đến nay đều hiểu được thức thời mới là trang tuấn kiệt, chuyện này lại không tổn thất gì cho mình, hắn bây giờ là lão đại, nói cái gì chính là cái đó.
Vừa nghĩ như thế, Đường Niệm Niệm thần sắc bình tĩnh, tâm bình khí hòa để yên cho Tư Lăng Cô Hồng hầu hạ. Chẳng qua một màn này rơi vào trong mắt Chu Diệu Lang lại càng hoảng sợ, khóe miệng co quắp. Chuyện giống như đương nhiên này là làm sao đây? Phần sủng ái hết mực này là chuyện gì xảy ra? Từ hôm qua đến giờ đã xảy ra kỳ tích gì mà nàng không biết?
Giúp Đường Niệm Niệm mang giày xong, Tư Lăng Cô Hồng đích thân cầm quần áo trong tay Chu Diệu Lang đang ngây người, tỉ mỉ giúp Đường Niệm Niệm mặc vào từng món một, ngón tay thon dài như ngọc cài nút áo ở dưới cằm nàng, lông mi buông xuống. Đường Niệm Niệm vô cùng tự giác khẽ ngửa đầu, để cho hắn cài dễ hơn một chút. Khoảng cách hai người rất gần, có thể cảm giác được hô hấp của đối phương, nhưng vẻ mặt hai người vẫn tự nhiên vô cùng.
“. . . . . .” Chu Diệu Lang khóe mắt run rẩy. Là mắt của nàng có vấn đề sao? Chẳng lẽ chỉ có một mình nàng nhận ra cái không khí ái muội thân mật này thôi sao?
Cài xong nút áo cuối cùng, Tư Lăng Cô Hồng lấy khăn ẩm lau mặt cho nàng, cầm bàn chải mềm, nhìn nàng ngồi yên trên giường, giống như người tuyết tinh xảo, hai mắt si ngốc nhìn mình chằm chằm. Đáy mắt lộ ra ý cười, Tư Lăng Cô Hồng nói: “Niệm Niệm.”
“Hử?” Đường Niệm Niệm nhẹ nâng mắt nhìn. Là muốn mình súc miệng sao?
“A.” Tư Lăng Cô Hồng nói. (TNN: há miệng ra nào =]])
“A?” Đường Niệm Niệm lộ vẻ nghi hoặc.
“Ừ.” Tư Lăng Cô Hồng nhếch miệng cười, đem bàn chải lông mềm bỏ vào trong miệng nhỏ khẽ mở của nàng, trong mắt tràn đầy ý cười nhu hòa.
Đường Niệm Niệm rốt cuộc đã hiểu, chẳng qua bàn chải đang hoạt động trong miệng làm cho nàng không cách nào nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy bất mãn nhìn người trước mắt. Người này sẽ không phải là cho rằng mình ngay cả đánh răng súc miệng cũng không biết làm chứ? Hay là cố ý trêu chọc nàng?
Lúc này, ý cười trong mắt Tư Lăng Cô Hồng càng đậm, lấy bàn chải mềm ra, cho nàng uống nước súc miệng, nhìn nàng phun ra rồi giao cho tỳ nữ đang yên tĩnh đứng phía sau. Toàn bộ công việc hằng ngày lúc sáng sớm đều do hắn tự thân làm giúp nàng, thấy vậy vẻ mặt Chu Diệu Lang từ cả kinh dần dần đi tới chết lặng.